Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn
Chương 74
Tối hôm đó như thường lệ, hai vợ chồng Tĩnh Quế Nhu đều dành thời gian nằm dài trên sofa xem phim truyền hình dài tập, lối sống này không khác mấy ông bà lớn tuổi ở tiểu khu là mấy. Cô ôm lấy cánh tay anh dựa đầu vào vai anh, một bên vừa ăn trái cây. Diệp Minh Viễn đột nhiên lên tiếng
Em không cần phải làm hài lòng mọi người, đặc biệt là cô ta, em không có trách nhiệm phải vui vẻ hòa đồng trước mặt cô ta.Hử?Tĩnh Quế Nhu quay đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt màu xám này của anh dường như sinh ra đã có sức gây ảnh hưởng lên người khác. Cô không nhịn được mà đắm chìm trong ánh mắt của anh.
- Có nghe anh nói không hả?
Anh nhéo một bên má của cô nói. Giống như điều đã cất giấu từ lâu, anh luôn kiên nhẫn với cô dù là chuyện nhỏ nhất, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ánh mắt nuông chiều mà lặp lại lần nữa:
Không cần vì anh mà đè nén cảm xúc bản thân. Anh biết em khó chịu, anh không cần em vì làm hài lòng mọi người mà tự làm bản thân ấm ức. Nếu em không thích Vũ Ngọc Trân em cứ nói em không thích Vũ Ngọc Trân, em không mắc nợ gì cô ta, cũng không có trách nhiệm phải vui cười nói chuyện với cô ta, ngược lại là cô ta mắc nợ em, điều này anh muốn cô ta phải ghi nhớ cả đời, em đừng để bản thân chịu thiệt thòi rồi khiến cô ta nghĩ rằng đây là điều hiển nhiên. Nếu em không thích về nhà họ Diệp thì không cần về.Nếu em nghĩ làm những việc đó là vì không muốn anh khó xử, thì anh nói thẳng anh không hề khó xử, anh chỉ cần em sống vì bản thân mình, làm những việc mà em thấy vui, còn lại cứ để anh chống lưng cho em. Hiểu chưa?Cô hiểu rồi, từ lúc quay về cuộc sống hằng ngày cô vẫn luôn có chút không quen, bởi vì ám ảnh suốt 6 năm bị kiểm soát mà cô vẫn đi điều trị tâm lý định kỳ lại cảm thấy vì bản thân mà anh mới ngày càng cách xa gia đình của mình thế nên cô luôn cố đè nén cảm xúc khó chịu để có thể giúp anh hàn gắn với gia đình, đặc biệt là Diệp phu nhân, bà ấy luôn đến đây thăm cô, chăm sóc cô, bà ấy làm cô nhớ đến ba mình, cũng không muốn anh vì cô mà có khoảng cách với người thân của mình.
Diệp Minh Viễn anh làm sao có thể không phát hiện ra cơ chứ, sự nhạy bén, tinh tế của anh như đã ăn sâu vào máu, nhìn vào mắt cô anh có thể thấy được cảm xúc của cô, những lần cô lấy cớ để trốn ra một góc thẩn thờ, có khi lại không kìm chế nổi mà trốn trong nhà vệ sinh nôn khan. Bản thân anh nhìn cô như vậy lại càng thêm khó chịu gấp bội. Thế nên hôm nay anh phải nói, cô chỉ cần làm những điều mình thích, không cần vì ai cả kể cả anh mà làm khổ bản thân cả kể cả người đó là anh, bỏi vì anh đã xác định cả đời này sẽ che chở cô. Cho nên cô có làm những chuyện vô lý, cho dù là làm càng đi chăng nữa anh cũng có thể chống lưng cho cô.
- Được, em hứa với anh, sẽ không để bản thân khó chịu nữa
Cô nhẹ nhàng tiến đến hôn lên môi anh, mùi vị trái cây thật là ngọt. Anh vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, mỗi lần hôn cô anh như đều cảm thấy không đủ, nụ hôn của anh ngày một sâu hơn, ngày càng nồng nhiệt hơn, bất giác không khí xung quanh cũng tự động nóng lên, hơi thở hòa quyện, một đêm nồng nhiệt không thể nào từ chối được.
Em không cần phải làm hài lòng mọi người, đặc biệt là cô ta, em không có trách nhiệm phải vui vẻ hòa đồng trước mặt cô ta.Hử?Tĩnh Quế Nhu quay đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt màu xám này của anh dường như sinh ra đã có sức gây ảnh hưởng lên người khác. Cô không nhịn được mà đắm chìm trong ánh mắt của anh.
- Có nghe anh nói không hả?
Anh nhéo một bên má của cô nói. Giống như điều đã cất giấu từ lâu, anh luôn kiên nhẫn với cô dù là chuyện nhỏ nhất, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ánh mắt nuông chiều mà lặp lại lần nữa:
Không cần vì anh mà đè nén cảm xúc bản thân. Anh biết em khó chịu, anh không cần em vì làm hài lòng mọi người mà tự làm bản thân ấm ức. Nếu em không thích Vũ Ngọc Trân em cứ nói em không thích Vũ Ngọc Trân, em không mắc nợ gì cô ta, cũng không có trách nhiệm phải vui cười nói chuyện với cô ta, ngược lại là cô ta mắc nợ em, điều này anh muốn cô ta phải ghi nhớ cả đời, em đừng để bản thân chịu thiệt thòi rồi khiến cô ta nghĩ rằng đây là điều hiển nhiên. Nếu em không thích về nhà họ Diệp thì không cần về.Nếu em nghĩ làm những việc đó là vì không muốn anh khó xử, thì anh nói thẳng anh không hề khó xử, anh chỉ cần em sống vì bản thân mình, làm những việc mà em thấy vui, còn lại cứ để anh chống lưng cho em. Hiểu chưa?Cô hiểu rồi, từ lúc quay về cuộc sống hằng ngày cô vẫn luôn có chút không quen, bởi vì ám ảnh suốt 6 năm bị kiểm soát mà cô vẫn đi điều trị tâm lý định kỳ lại cảm thấy vì bản thân mà anh mới ngày càng cách xa gia đình của mình thế nên cô luôn cố đè nén cảm xúc khó chịu để có thể giúp anh hàn gắn với gia đình, đặc biệt là Diệp phu nhân, bà ấy luôn đến đây thăm cô, chăm sóc cô, bà ấy làm cô nhớ đến ba mình, cũng không muốn anh vì cô mà có khoảng cách với người thân của mình.
Diệp Minh Viễn anh làm sao có thể không phát hiện ra cơ chứ, sự nhạy bén, tinh tế của anh như đã ăn sâu vào máu, nhìn vào mắt cô anh có thể thấy được cảm xúc của cô, những lần cô lấy cớ để trốn ra một góc thẩn thờ, có khi lại không kìm chế nổi mà trốn trong nhà vệ sinh nôn khan. Bản thân anh nhìn cô như vậy lại càng thêm khó chịu gấp bội. Thế nên hôm nay anh phải nói, cô chỉ cần làm những điều mình thích, không cần vì ai cả kể cả anh mà làm khổ bản thân cả kể cả người đó là anh, bỏi vì anh đã xác định cả đời này sẽ che chở cô. Cho nên cô có làm những chuyện vô lý, cho dù là làm càng đi chăng nữa anh cũng có thể chống lưng cho cô.
- Được, em hứa với anh, sẽ không để bản thân khó chịu nữa
Cô nhẹ nhàng tiến đến hôn lên môi anh, mùi vị trái cây thật là ngọt. Anh vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, mỗi lần hôn cô anh như đều cảm thấy không đủ, nụ hôn của anh ngày một sâu hơn, ngày càng nồng nhiệt hơn, bất giác không khí xung quanh cũng tự động nóng lên, hơi thở hòa quyện, một đêm nồng nhiệt không thể nào từ chối được.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương