Nữ Phụ Quay Đầu!
Chương 12
Phan An ngước mắt nhìn anh, đôi mắt ngập tràn thủy quang, Tần Khải có chút dao động, nhưng vẫn không ngừng nói ra những lời cay độc làm đau cô, nhưng anh cũng chẳng cảm thấy vui vẻ, một người anh đã từng yêu đơn phương nhưng cô lại đùa giỡn với tình cảm của anh, cô xem anh như một thứ đồ tiêu khiển gọi đến mỗi khi cô cần, một thiếu gia của chuỗi nhà hàng khách sạn ở thành phố biển này nhưng luôn luôn là trò hề đối với cô! Anh chua xót nhớ lại cái cách cô đối xử với anh khi đành lòng bỏ rơi anh kẹt ở trong xe.
Phan An, nói trong nước mắt:
- Xin anh, hãy để tôi giúp!
- Tránh ra!
Ly nước cô vừa đưa đến cũng đã bị Tần Khải hất đổ, Tần Khải kéo mền trùm kín đầu không thèm liếc nhìn đến cô, Phan An nhẹ nhàng thu dọn mọi thứ rồi bước đến ngồi cạnh giường anh, cô chỉ có thể đến đây mỗi ngày hi vọng có thể giúp gì đó cho anh nhằm chuộc lại lỗi lầm của cơ thể này gây ra!
Tần Khải ngủ đến trưa, anh thức dậy vì thấy đói, vừa kéo mềm ra đã thấy cô ngã đầu một bên giường anh mà ngủ, trên bàn là hộp súp, anh nhìn cô ngủ trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, anh vươn tay định vuốc sợi tóc mai trên mặt cô nhưng bàn tay đã dừng ở giữa chừng, anh cố tình ho lớn, Phan An nghe tiếng ho giật mình ngồi bật dậy mà nhìn anh rồi nói:
- Anh có sao không? Tôi lấy chút nước qua cho anh nhé!
Tần Khải vẫn không nhìn đến cô, lạnh giọng nói:
- Không cần, sao cô còn ở đây! Cút đi, tôi không muốn gặp cô!
Phan An đi rót một ly nước ấm và đem chén súp đến đặt trước mặt Tần Khải, cô nói:
- Anh có muốn ghét tôi thì cũng nên ăn và uống đầy đủ mới có sức mà ghét hay hận tôi! Và còn điều này nữa, anh ăn xong tôi sẽ về ngay.
Thấy Tần Khải vẫn còn chưa động vào chén súp, cô bước đến ngồi xuống cầm chén súp lên và múc đầy thìa súp đưa tới miệng anh, Tần Khải xoay mặt đi chỗ khác, Phan An cũng không ngần ngại một tay cầm thìa súp tay còn lại bắt lấy cầm của Tần Khải xoay lại dễ dàng đưa cả thìa súp vào miệng của anh, Phan An cười nói:
- Thế nào, anh không trốn được tôi đâu, ngoan ngoãn một chút!
Cô giúp Tần Khải ăn gần hết thố súp thì Tiểu Ân mở cửa đi vào, nhìn một màn trước mắt, cô chạy đến đẩy Phan An ngã xuống sàn hất mạnh cả hộp súp còn lại lên người cô, Tần Khải nhìn cô rồi xoay mặt đi nơi khác, anh nói với Tiểu Ân:
- Tiểu Ân, đủ rồi!
- Anh à, cô ta là rắn độc! Còn ở đây vờ mèo khóc chuột! Cút đi!
Phan An khó khăn đứng lên một thân dính đầy nước súp, trông cô lúc này thảm vô cùng! Cô cũng không chấp nhặt với Tiểu Ân, cô nhìn Tần Khải rồi nói:
- Tôi về, mai tôi lại đến!
- Không cần! Người như cô, anh ấy không cần! Đồ thú đội lốp người!
Phan An đã đi ra đến cửa, nhưng nghe Tiểu Ân mắng cô lại không kiềm được mà từ từ xoay người lại rồi nhẹ giọng nói:
- Xin hỏi, cô đây là gì của Tần Khải? Cô lấy tư cách gì để mà cấm tôi, mở miệng là mắng người miệng vẫn còn thối như vậy sao!
Tần Khải lúc này cũng đã lên tiếng:
- Đủ rồi, cô về đi! Tiểu Ân sao giờ này em không ở công ty!
Tiểu Ân nhìn lại Tần Khải, cô như sắp khóc nói:
- Tại em lo cho anh, anh còn binh cô ta!
Phan An vừa mở cửa đi ra cô vừa nói:
- Mai tôi lại đến!
Tần Khải thở dài ngao ngán, còn Tiểu Ân thì lớn giọng nói:
- Không cần cô đến!
Phan An, nói trong nước mắt:
- Xin anh, hãy để tôi giúp!
- Tránh ra!
Ly nước cô vừa đưa đến cũng đã bị Tần Khải hất đổ, Tần Khải kéo mền trùm kín đầu không thèm liếc nhìn đến cô, Phan An nhẹ nhàng thu dọn mọi thứ rồi bước đến ngồi cạnh giường anh, cô chỉ có thể đến đây mỗi ngày hi vọng có thể giúp gì đó cho anh nhằm chuộc lại lỗi lầm của cơ thể này gây ra!
Tần Khải ngủ đến trưa, anh thức dậy vì thấy đói, vừa kéo mềm ra đã thấy cô ngã đầu một bên giường anh mà ngủ, trên bàn là hộp súp, anh nhìn cô ngủ trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, anh vươn tay định vuốc sợi tóc mai trên mặt cô nhưng bàn tay đã dừng ở giữa chừng, anh cố tình ho lớn, Phan An nghe tiếng ho giật mình ngồi bật dậy mà nhìn anh rồi nói:
- Anh có sao không? Tôi lấy chút nước qua cho anh nhé!
Tần Khải vẫn không nhìn đến cô, lạnh giọng nói:
- Không cần, sao cô còn ở đây! Cút đi, tôi không muốn gặp cô!
Phan An đi rót một ly nước ấm và đem chén súp đến đặt trước mặt Tần Khải, cô nói:
- Anh có muốn ghét tôi thì cũng nên ăn và uống đầy đủ mới có sức mà ghét hay hận tôi! Và còn điều này nữa, anh ăn xong tôi sẽ về ngay.
Thấy Tần Khải vẫn còn chưa động vào chén súp, cô bước đến ngồi xuống cầm chén súp lên và múc đầy thìa súp đưa tới miệng anh, Tần Khải xoay mặt đi chỗ khác, Phan An cũng không ngần ngại một tay cầm thìa súp tay còn lại bắt lấy cầm của Tần Khải xoay lại dễ dàng đưa cả thìa súp vào miệng của anh, Phan An cười nói:
- Thế nào, anh không trốn được tôi đâu, ngoan ngoãn một chút!
Cô giúp Tần Khải ăn gần hết thố súp thì Tiểu Ân mở cửa đi vào, nhìn một màn trước mắt, cô chạy đến đẩy Phan An ngã xuống sàn hất mạnh cả hộp súp còn lại lên người cô, Tần Khải nhìn cô rồi xoay mặt đi nơi khác, anh nói với Tiểu Ân:
- Tiểu Ân, đủ rồi!
- Anh à, cô ta là rắn độc! Còn ở đây vờ mèo khóc chuột! Cút đi!
Phan An khó khăn đứng lên một thân dính đầy nước súp, trông cô lúc này thảm vô cùng! Cô cũng không chấp nhặt với Tiểu Ân, cô nhìn Tần Khải rồi nói:
- Tôi về, mai tôi lại đến!
- Không cần! Người như cô, anh ấy không cần! Đồ thú đội lốp người!
Phan An đã đi ra đến cửa, nhưng nghe Tiểu Ân mắng cô lại không kiềm được mà từ từ xoay người lại rồi nhẹ giọng nói:
- Xin hỏi, cô đây là gì của Tần Khải? Cô lấy tư cách gì để mà cấm tôi, mở miệng là mắng người miệng vẫn còn thối như vậy sao!
Tần Khải lúc này cũng đã lên tiếng:
- Đủ rồi, cô về đi! Tiểu Ân sao giờ này em không ở công ty!
Tiểu Ân nhìn lại Tần Khải, cô như sắp khóc nói:
- Tại em lo cho anh, anh còn binh cô ta!
Phan An vừa mở cửa đi ra cô vừa nói:
- Mai tôi lại đến!
Tần Khải thở dài ngao ngán, còn Tiểu Ân thì lớn giọng nói:
- Không cần cô đến!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương