Nữ Phụ Quay Đầu!
Chương 40
Tuấn Kiệt ôm cô trong lòng, anh giận chính bản thân đã làm cô đau, khi nhìn thấy Tần Khải và cô ôm nhau trong lòng anh đã trổi dậy những con sóng ngầm, bản thân anh sống hai mươi mấy năm trãi qua không biết bao nhiêu chuyện anh mới có thể ngồi ở vị trí này, nhưng chỉ với cô vợ nhỏ này mà anh đã không thể kiểm soát được cảm xúc của mình để giờ đã làm đau vợ nhỏ! Nhìn người trong lòng đã ngủ anh không khỏi đau lòng!
Sáng hôm sau khi Phan An thức giấc đã không thấy Tuấn Kiệt, quần áo trên người đã được đổi, vết thương ở vai cũng đã được băng bó, nhớ lại chuyện đêm qua Phan An không muốn gặp Tuấn Kiệt lúc này, cô nghĩ tốt nhất cả hai nên có thời gian để suy nghĩ vì vậy trở về nước là giải pháp tốt nhất, tránh gây khó xử khi hai người chạm mặt nhau, với lí do hết sức hợp lí chuẩn bị cho cửa hàng bánh sắp khai trương, nghĩ là làm cô gọi Pus đặt vé sau đó thu gom ít đồ dùng cá nhân vào balo và lên xe ra sân bay. Tốc độ làm việc của Pus với hiệu suất rất cao xứng đáng là vệ sĩ kiêm trợ lý của giám đốc Hàn. Khi ngồi trên máy bay trở về cô nghĩ thầm có lẽ giờ này anh cũng đã biết việc cô bay về.
Phan An đeo mặt nạ ngủ, không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh. Ghế bên cạnh đã có người ngồi, mà cô cũng không hay, khi tiếp viên mang đồ ăn nhẹ đến Phan An mới thức giấc, một giọng nói quen thuộc vang lên làm cô giật cả mình:
- Em muốn bỏ chồng đi về trước hửm?
Cô nhìn sang chạm phải ánh mắt nóng rực của anh Phan An nhớ lại cảnh đêm đó cô hốt hoảng nhìn sang nơi khác, cô nói:
- Tôi đã nói bận việc khai trương cửa hàng nên bay về trước!
- Đúng không? Vậy thì tôi đành phải cùng vợ trở về phụ cô ấy thôi!
- Về hay không thì cũng đang trên máy bay rồi! Tùy anh thôi!
- Em giận tôi?
Phan An nhìn anh rồi đưa mắt nhìn đi nơi khác, cô nói giọng buồn buồn, Phan An là người không dễ che dấu cảm xúc của bản thân:
- Không phải anh không thích tôi hay sao? Đừng có làm mấy hành động đó dễ làm tôi hiểu lầm lắm!
- Ngốc đừng nghĩ nhiều nữa sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa đâu! Tôi xin lỗi!
Người chồng ác ma này của cô hôm nay uống lộn thuốc hay sao mà lại xin lỗi cô, người ta đã biết lỗi thì cô cũng không phải thù day mà giận dỗi nữa, Phan An gật đầu cười nói:
- Chấp nhận lời xin lỗi của anh!
Vậy là không khí của chuyến bay lúc này hết sức trong lành, từ đó về sau đến khi về tới biệt thự ở biển vẫn còn nghe tiếng nói cười của Phan An.
Vú Tam và mọi người rất vui khi thấy cô và Tuấn Kiệt trở về, họ đã nấu sẵn một bàn đầy ắp những món ăn mà hai người ưa thích! Lần này trở về họ nhìn ra được tình cảm của thiếu gia và thiếu phu nhân tình trong như đã mặt ngoài còn e.
Khúc mắt của hai vợ chồng xem như được giải quyết, anh thường xuyên đưa đón cô đến cửa hàng, Yến Nhi cũng nhận ra Phan An và Tuấn Kiệt hình như họ đang yêu nhau, cô hỏi Phan An:
- An An, cậu và Tuấn Kiệt đang yêu nhau đúng không?
- Không! Tại sao tôi phải yêu anh ta!
- Cậu đừng có tự gạt mình gạt người, nếu ai có hai mắt đều nhìn ra là hai người đang quen nhau! Rốt cuộc anh ta cũng hiểu được tấm lòng của cậu mà đáp lại rồi! Xem như vẹn cả đôi đường.
Phan An giơ tay ngăn lại không cho Yến Nhi nói tiếp, cô cắt ngang nói:
- Bây giờ tôi chỉ muốn yên lặng mà sống, tránh những xung đột không cần thiết đối với Tuấn Kiệt, còn yêu đương làm gì có! Tôi và anh ta là không thể cậu hiểu không?
- Sao lại không thể? Hai người là vợ chồng hợp pháp đấy! Nói chuyện nhảm nhí!
- Có nói cậu cũng không hiểu đâu, sau này bọn tôi chắc chắn sẽ ly hôn nên tôi mới tính đường lui trước cho bản thân mình cậu không thấy sao, là cửa hàng bánh đây này, sau này dù có ly hôn cũng không sợ đói tự nuôi bản thân mình được.
Sáng hôm sau khi Phan An thức giấc đã không thấy Tuấn Kiệt, quần áo trên người đã được đổi, vết thương ở vai cũng đã được băng bó, nhớ lại chuyện đêm qua Phan An không muốn gặp Tuấn Kiệt lúc này, cô nghĩ tốt nhất cả hai nên có thời gian để suy nghĩ vì vậy trở về nước là giải pháp tốt nhất, tránh gây khó xử khi hai người chạm mặt nhau, với lí do hết sức hợp lí chuẩn bị cho cửa hàng bánh sắp khai trương, nghĩ là làm cô gọi Pus đặt vé sau đó thu gom ít đồ dùng cá nhân vào balo và lên xe ra sân bay. Tốc độ làm việc của Pus với hiệu suất rất cao xứng đáng là vệ sĩ kiêm trợ lý của giám đốc Hàn. Khi ngồi trên máy bay trở về cô nghĩ thầm có lẽ giờ này anh cũng đã biết việc cô bay về.
Phan An đeo mặt nạ ngủ, không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh. Ghế bên cạnh đã có người ngồi, mà cô cũng không hay, khi tiếp viên mang đồ ăn nhẹ đến Phan An mới thức giấc, một giọng nói quen thuộc vang lên làm cô giật cả mình:
- Em muốn bỏ chồng đi về trước hửm?
Cô nhìn sang chạm phải ánh mắt nóng rực của anh Phan An nhớ lại cảnh đêm đó cô hốt hoảng nhìn sang nơi khác, cô nói:
- Tôi đã nói bận việc khai trương cửa hàng nên bay về trước!
- Đúng không? Vậy thì tôi đành phải cùng vợ trở về phụ cô ấy thôi!
- Về hay không thì cũng đang trên máy bay rồi! Tùy anh thôi!
- Em giận tôi?
Phan An nhìn anh rồi đưa mắt nhìn đi nơi khác, cô nói giọng buồn buồn, Phan An là người không dễ che dấu cảm xúc của bản thân:
- Không phải anh không thích tôi hay sao? Đừng có làm mấy hành động đó dễ làm tôi hiểu lầm lắm!
- Ngốc đừng nghĩ nhiều nữa sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa đâu! Tôi xin lỗi!
Người chồng ác ma này của cô hôm nay uống lộn thuốc hay sao mà lại xin lỗi cô, người ta đã biết lỗi thì cô cũng không phải thù day mà giận dỗi nữa, Phan An gật đầu cười nói:
- Chấp nhận lời xin lỗi của anh!
Vậy là không khí của chuyến bay lúc này hết sức trong lành, từ đó về sau đến khi về tới biệt thự ở biển vẫn còn nghe tiếng nói cười của Phan An.
Vú Tam và mọi người rất vui khi thấy cô và Tuấn Kiệt trở về, họ đã nấu sẵn một bàn đầy ắp những món ăn mà hai người ưa thích! Lần này trở về họ nhìn ra được tình cảm của thiếu gia và thiếu phu nhân tình trong như đã mặt ngoài còn e.
Khúc mắt của hai vợ chồng xem như được giải quyết, anh thường xuyên đưa đón cô đến cửa hàng, Yến Nhi cũng nhận ra Phan An và Tuấn Kiệt hình như họ đang yêu nhau, cô hỏi Phan An:
- An An, cậu và Tuấn Kiệt đang yêu nhau đúng không?
- Không! Tại sao tôi phải yêu anh ta!
- Cậu đừng có tự gạt mình gạt người, nếu ai có hai mắt đều nhìn ra là hai người đang quen nhau! Rốt cuộc anh ta cũng hiểu được tấm lòng của cậu mà đáp lại rồi! Xem như vẹn cả đôi đường.
Phan An giơ tay ngăn lại không cho Yến Nhi nói tiếp, cô cắt ngang nói:
- Bây giờ tôi chỉ muốn yên lặng mà sống, tránh những xung đột không cần thiết đối với Tuấn Kiệt, còn yêu đương làm gì có! Tôi và anh ta là không thể cậu hiểu không?
- Sao lại không thể? Hai người là vợ chồng hợp pháp đấy! Nói chuyện nhảm nhí!
- Có nói cậu cũng không hiểu đâu, sau này bọn tôi chắc chắn sẽ ly hôn nên tôi mới tính đường lui trước cho bản thân mình cậu không thấy sao, là cửa hàng bánh đây này, sau này dù có ly hôn cũng không sợ đói tự nuôi bản thân mình được.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương