Nữ Phụ Quay Đầu!

Chương 47



Phan An lờ mờ nhận ra bọn họ chạy ngày một sâu vào rừng cây rậm rạp phía trước, như vậy có lẽ sẽ còn nguy hiểm hơn, chi bằng tìm cách chống lại bọn chúng, mở ra con đường máu mà đi Phan An cố nhớ lại đoạn đường khi mình tháo chạy, xung quanh toàn là rừng cây rậm rạp chỉ có con đường duy nhất mà đã bị bọn chúng chặn mất rồi vậy giờ chỉ còn cách phải chiến đấu thôi, trước sau gì cũng chết tại sao không đấu một trận sinh tử rồi chết cũng vẫn chưa muộn biết đâu may mắn lại đến với bọn cô thì sao.

Sau cuộc rượt đuổi nhóm của Phan An chỉ còn có 3 người là cô, A Nhã và Tử Nhu, những người còn lại không biết sống chết thế nào! Tử Nhu hớp một ngụm nước suối nói:

- Hay chúng ta đi dọc theo con suối để tìm lối ra.

Phan An phân vân nói:

- Tôi chỉ sợ bọn chúng cũng sẽ tập kích chúng ta mà thôi, nếu cứ chạy trốn không phải là cách, sau chúng ta không thử phản công lại, trước kia chúng ta là con mồi của bọn chúng, giờ thì đổi lại chúng ta tập làm thợ săn nhé!

A Nhã cười gượng gạo nói:

- Chúng ta có chắc săn được bọn chúng hay không? Đám người đó cực kỳ nguy hiểm, không chừng chúng có súng!

Phan An nhai thứ lá tím tím vừa hái được đắp lên miệng vết thương ở sau đầu rồi dùng tấm khăn vol vừa giặc xong băng kỹ lại, cô cười nói:

- Lượng về sức chúng ta sẽ không thắng được bọn chúng, vậy thì dùng đầu xem ai hơn ai, chúng ta sẽ đánh lẻ từng người và bẫy bọn hắn! Tôi tin chắc bọn chúng không dám bắn chúng ta, nếu có án mạng xảy ra lấy người đâu để bọn chúng giao nộp.

Cả hai người A Nhã và Tử Nhu cùng đồng thanh nói:



- Ok. Giờ cô nói rõ chút đi!

- Cái cây gai phía trước có mũ rất độc có thể làm người bị dính mũ ngay lập tức nổi mục mũ, da thịt phồng lên, gây đau đớn khôn cùng cứ như bị bỏng, không gây chết nhưng chúng ta có thể tận dụng triệt để thời gian bọn hắn bị thương mà hạ nóc out, lấy mũ của nó tha vào vũ khí dùng để tấn công bọn chúng! Việc làm quan trọng đó là chia nhỏ đội hình của chúng sẽ dễ dàng tấn công hơn.

Cả 3 cô gái thống nhất rồi bắt đầu hành động dùng mấy chai nước suối chứa đầy mũ của cây gai có độc và thoa mũ của nó lên cây gậy gỗ cô đang cầm, sau đó cùng là hai cây dao nhỏ của A Nhã và Tử Nhu, còn số ít cô bỏ vào mấy túi ni lông dùng để ném trực diện vào bọn chúng.

3 cô gái bắt đầu di chuyển ngược lại con đường vừa tháo chạy khi nãy, thấy trời bắt đầu tối hẳn, Phan An thống nhất không ngủ mà tập trung đi săn đêm.

Sau gần 30 phút tìm kiếm cô phát hiện ra 2 tên đang đứng gác ở mấy chiếc xe, A Nhã quyết định cởi áo khoác ngoài để lộ làn da trắng nõn nà, bộ ngực đầy đặn nhìn cuốn hút hơn sức tưởng tượng, cô ta dùng mỹ nhân kế dụ hai tên đó, Phan An quan sát kỹ xung quanh, không thấy còn ai khác liền ra dấu cho A Nhã ngồi xuống bờ cỏ mà khóc, rên la đau đớn, còn cô và Tử Nhu trốn trên cây.

Đúng như dư tính khi nghe tiếng rên của A Nhã hai tên đó đã pha đèn tới thì thấy một mỹ nữ đang bị thương, cả hai như hổ đói chạy nhanh đến, ánh mắt thèm thuồng nhìn A Nhã, hai người tranh nhau đỡ cô đứng lên, một tên không kiềm được liền đẩy tên còn lại đi chỗ khác, hắn bực tức nói:

- Mày giải quyết xong là tới tao đó!

Hắn vừa đi vừa lầm bầm ngồi vào trong xe, bên này A Nhã nhìn tới tên đang muốn thịt cô hắn đã cởi thật nhanh quần áo và khẩu súng ném sang một bên, miệng không ngừng thốt ra mấy từ văng tục, A Nhã nén cơn buồn nôn đang ập tới, cô giả vờ sợ hãi khóc lóc lớn, sau đó là tiếng kêu cứu của cô cho tên ngoài kia nghe, gương mặt của hắn đang phóng đại trước mặt cô thì bất ngờ từ trên cây Phan An nhảy xuống đập thật mạnh vào đầu hắn, thành công làm hắn bất tỉnh sau đó cô đổ hết chất độc lên của quí của hắn sau này cho nghĩ đi hại con gái người ta nữa! Hai cô bạn đứng cạnh mà thấy rùng mình.

Tên còn lại thấy đã hơn nửa giờ mà vẫn không thấy tên kia đi ra, hắn nôn nóng mắng chửi sau đó quyết định đi vào trong, từ xa đã nghe tiếng thở dốc của A Nhã, hắn đi thật nhanh về phía trước, nôn nóng muốn được thưởng thức gái xinh, mới đi được thêm vài bước chân thì bị một gậy đập ngay vào đầu, tiếp đến là cái thứ gì đó được ném thẳng vào mặt hắn, nó nhớt nhớt một mùi hôi thúi sộc thẳng vào mũi, tiếp theo đó là hàng loạt cơn đau đớn truyền đến, cả gương mặt bỏng rát, hắn hét lên trong đau đớn, Phan An không ngần ngại đập thêm một gậy nữa cho hắn, giờ thì hắn đã chịu nằm im.

Cả 3 chạy thật nhanh đến mấy chiếc xe đang đậu gần đó, rốt cuộc cũng có chiếc chạy được, trước khi đi Phan An không ngần ngại đăm thủng lốp mấy chiếc xe còn lại.
Chương trước Chương tiếp