Nữ Phụ Quay Đầu!
Chương 52
Hai bàn tay nhuốm máu chụp vào chân Phan An, cô hốt hoảng rụt chân lại, đúng thật là cảnh đánh máu me thế này cô chưa chứng kiến qua bao giờ nếu có thì chỉ trải nghiệm trên phim ảnh và trong mấy cuốn tiểu thuyết cô viết, ở cánh tay của Khả Ái bị rách một đường khá dài, máu vẫn không ngừng chảy ra, miệng không ngừng cầu xin Phan An cứu cô ấy:
- Chị ơi, em sai rồi… em… sai rồi… chị,… em xin lỗi. Xin chị giúp em, em không muốn bị bán đi đâu chị ơi… giúp em đi …
Hai tay Phan An siết chặc, cố nén sự kinh sợ trước cảnh như thế này, nhưng giọng cô cứ lắp bắp nói không thành tiếng, cô còn chưa kịp mở lời, Tuấn Kiệt đã ra hiệu cho hai người vệ sĩ gần đó bước đến kéo Khả Ái ra xa, anh rút chiếc khăn trong túi khụy một gối xuống lau đi vết máu do tay của Khả Ái chụp lên lúc nãy, anh nhẹ nhàng nói:
- Đừng nhìn nữa!
Trước tình huống này Tàu Kha cũng biết cô gái trước mặt này chiếm vị trí không hề nhỏ trong tim tên họ Hàn kia, lần này nếu hắn không làm rõ mọi chuyện có thể về sau con đường làm ăn của hắn chắc ăn sẽ không yên ổn.
Tàu Kha cho một cô gái đi tới trước mặt Khả Ái kéo đầu cô ta đến trước mặt Phan An và Tuấn Kiệt, Tàu Kha châm điếu thuốc kéo một hơi dài sau đó từ từ mà nhả từng ngụm khói ra bên ngoài, giọng anh đều đều:
- Biết gì thì nói hết ra!
Cô ta trả lời trong những tiếng nấc nghẹn, giọng run run:
- Dạ,…dạ… em chỉ …chỉ … là lỡ tay làm bị thương chị An, chị ơi… em xin chị… giúp em đi chi!
“chát…chát…” lời còn chưa nói hết Khả Ái đã ăn hai bạt tay đến chảy cả máu miệng, cô gái lúc nãy nắm tóc Khả Ái lúc nãy chính là tác giả của hai bạt tay đó, vừa tán cho Khả Ai cô vừa nói:
- Nói vắng tắc, nếu không muốn bị đánh nữa!
Khả Ái giờ chỉ còn biết ngồi co ro trên gạch, đưa ánh mắt hối hận nhìn về phía Phan An, giờ cô ta mới biết đã theo lầm người là Lâm Nguyệt thì muộn rồi, cô ây nói:
- Chị Lâm Nguyệt thuê em làm tay trong của chị ấy, và đưa em vào làm nhân viên ở tiệm bánh của chị An, sau khi quay video gửi cho chị ta và bị chị An phát hiện và truy hỏi em sợ quá nên đã hành động ngu ngốc đánh chị An bất tỉnh và gọi chị Lâm Nguyệt đến xử lý, chị ấy đã điện gọi hai người này đến đưa chị An đi.
Phan An đưa mắt nhìn qua là 2 trong số 3 tên đuổi bắt cô hôm trước, giờ bọn chúng bị đánh mặt mũi xưng tấy cũng khó mà nhìn ra được.
Tuấn Kiệt lúc này cũng không còn kiên nhẫn để ngồi nghe bọn họ nói nữa, anh nói:
- Tự giải quyết, tôi không muốn nhìn thấy bọn chúng nữa! Còn 2 cô gái trong kia thả đi.
Tàu Kha cũng không muốn dây dưa với gia tộc họ Hàn, anh phất tay cho đàn em lôi mấy người đang nằm lê lếch gần đó rời đi, Khả Ái nhìn Phan An mà gào khóc thảm thiết:
- Chị ơi, em sai rồi sai rồi. … xin chị… Chị ơi…
Tiếng gào khóc thê lương, Phan An thật sự không nhẫn tâm, cô kéo tay Tuấn Kiệt, anh như hiểu ý nói:
- Để con bé đó ở lại!
Khả Ái bị ném lại như bịch muối, cô bò nhanh lại gần Phan An mặt cho vết thương đang chảy máu, Phan An nhìn cô lúc này muốn bao nhiêu hèn mọn là có bấy nhiêu, cô nhìn Khả Ái giọng trầm ấm nói:
- Chị không phải là thánh nhân hay bà tiên trong đời thường, em hại chị thê thảm như vậy mà em còn mong chị cứu em, xin lỗi nhé chị cũng không giúp được gì cho em, chị đến đây là muốn biết được người đứng sau tất cả những chuyện này là ai? Giờ chị đã biết rồi và chị sẽ có món quà hậu hĩnh để đáp lễ lại. Điều duy nhất chị có thể làm cho em lúc này là sẽ đảm bảo cho mạng sống của em, còn về sau liệu em có sống được dưới môi trường này hay không là do bản thân em!
Nói rồi Phan An nhìn Tuấn Kiệt nhẹ giọng nói:
- Cho cô ta sống ở đây đi anh! Mình về thôi, em thấy đói rồi!
Tuấn Kiệt nhìn Tàu Kha, nhận được cái gật đầu của anh ta, Tuấn Kiệt nắm tay Phan An rời đi, ra đến cửa lớn đã thấy A Nhã và Tử Nhu đợi sẵn, cả 3 cô gái ôm nhau mà khóc, Phan An nhìn lại 2 người bạn xem có bị thương ở đâu hay không! Nhưng nhìn họ hình như có sai sai chỗ nào nè, bị bắt trở về không những không bị đánh chửi mà nhìn họ còn đẹp ngời ngời đây này.
Nhìn thấy Tàu Kha đi tới nắm lấy tay A Nhã ôm vào lòng mà dỗ giành lúc này thì cô mới hiểu ra mọi chuyện. Sau này khi trở về nghe Tử Nhu kể lại lúc bị bắt đưa trở về lúc thẩm tra A Nhã đã chạy trốn thêm lần nữa và vô tình va phải Tàu Kha đang trở về từ nước ngoài, sau lần đó Tàu Kha cho người đưa A Nhã và cô đến biệt thự của anh ta, mà hình như A Nhã cũng có cảm tình với anh ta đại loại như trúng tiếng sét ái tình. Và kết quả khi trở về thành phố chỉ có Tử Nhu và Phan An còn người bạn mới A Nhã được Tàu Kha giữ lại, khi nào tổ chức hôn lễ sẽ báo tin cho mọi người.
- Chị ơi, em sai rồi… em… sai rồi… chị,… em xin lỗi. Xin chị giúp em, em không muốn bị bán đi đâu chị ơi… giúp em đi …
Hai tay Phan An siết chặc, cố nén sự kinh sợ trước cảnh như thế này, nhưng giọng cô cứ lắp bắp nói không thành tiếng, cô còn chưa kịp mở lời, Tuấn Kiệt đã ra hiệu cho hai người vệ sĩ gần đó bước đến kéo Khả Ái ra xa, anh rút chiếc khăn trong túi khụy một gối xuống lau đi vết máu do tay của Khả Ái chụp lên lúc nãy, anh nhẹ nhàng nói:
- Đừng nhìn nữa!
Trước tình huống này Tàu Kha cũng biết cô gái trước mặt này chiếm vị trí không hề nhỏ trong tim tên họ Hàn kia, lần này nếu hắn không làm rõ mọi chuyện có thể về sau con đường làm ăn của hắn chắc ăn sẽ không yên ổn.
Tàu Kha cho một cô gái đi tới trước mặt Khả Ái kéo đầu cô ta đến trước mặt Phan An và Tuấn Kiệt, Tàu Kha châm điếu thuốc kéo một hơi dài sau đó từ từ mà nhả từng ngụm khói ra bên ngoài, giọng anh đều đều:
- Biết gì thì nói hết ra!
Cô ta trả lời trong những tiếng nấc nghẹn, giọng run run:
- Dạ,…dạ… em chỉ …chỉ … là lỡ tay làm bị thương chị An, chị ơi… em xin chị… giúp em đi chi!
“chát…chát…” lời còn chưa nói hết Khả Ái đã ăn hai bạt tay đến chảy cả máu miệng, cô gái lúc nãy nắm tóc Khả Ái lúc nãy chính là tác giả của hai bạt tay đó, vừa tán cho Khả Ai cô vừa nói:
- Nói vắng tắc, nếu không muốn bị đánh nữa!
Khả Ái giờ chỉ còn biết ngồi co ro trên gạch, đưa ánh mắt hối hận nhìn về phía Phan An, giờ cô ta mới biết đã theo lầm người là Lâm Nguyệt thì muộn rồi, cô ây nói:
- Chị Lâm Nguyệt thuê em làm tay trong của chị ấy, và đưa em vào làm nhân viên ở tiệm bánh của chị An, sau khi quay video gửi cho chị ta và bị chị An phát hiện và truy hỏi em sợ quá nên đã hành động ngu ngốc đánh chị An bất tỉnh và gọi chị Lâm Nguyệt đến xử lý, chị ấy đã điện gọi hai người này đến đưa chị An đi.
Phan An đưa mắt nhìn qua là 2 trong số 3 tên đuổi bắt cô hôm trước, giờ bọn chúng bị đánh mặt mũi xưng tấy cũng khó mà nhìn ra được.
Tuấn Kiệt lúc này cũng không còn kiên nhẫn để ngồi nghe bọn họ nói nữa, anh nói:
- Tự giải quyết, tôi không muốn nhìn thấy bọn chúng nữa! Còn 2 cô gái trong kia thả đi.
Tàu Kha cũng không muốn dây dưa với gia tộc họ Hàn, anh phất tay cho đàn em lôi mấy người đang nằm lê lếch gần đó rời đi, Khả Ái nhìn Phan An mà gào khóc thảm thiết:
- Chị ơi, em sai rồi sai rồi. … xin chị… Chị ơi…
Tiếng gào khóc thê lương, Phan An thật sự không nhẫn tâm, cô kéo tay Tuấn Kiệt, anh như hiểu ý nói:
- Để con bé đó ở lại!
Khả Ái bị ném lại như bịch muối, cô bò nhanh lại gần Phan An mặt cho vết thương đang chảy máu, Phan An nhìn cô lúc này muốn bao nhiêu hèn mọn là có bấy nhiêu, cô nhìn Khả Ái giọng trầm ấm nói:
- Chị không phải là thánh nhân hay bà tiên trong đời thường, em hại chị thê thảm như vậy mà em còn mong chị cứu em, xin lỗi nhé chị cũng không giúp được gì cho em, chị đến đây là muốn biết được người đứng sau tất cả những chuyện này là ai? Giờ chị đã biết rồi và chị sẽ có món quà hậu hĩnh để đáp lễ lại. Điều duy nhất chị có thể làm cho em lúc này là sẽ đảm bảo cho mạng sống của em, còn về sau liệu em có sống được dưới môi trường này hay không là do bản thân em!
Nói rồi Phan An nhìn Tuấn Kiệt nhẹ giọng nói:
- Cho cô ta sống ở đây đi anh! Mình về thôi, em thấy đói rồi!
Tuấn Kiệt nhìn Tàu Kha, nhận được cái gật đầu của anh ta, Tuấn Kiệt nắm tay Phan An rời đi, ra đến cửa lớn đã thấy A Nhã và Tử Nhu đợi sẵn, cả 3 cô gái ôm nhau mà khóc, Phan An nhìn lại 2 người bạn xem có bị thương ở đâu hay không! Nhưng nhìn họ hình như có sai sai chỗ nào nè, bị bắt trở về không những không bị đánh chửi mà nhìn họ còn đẹp ngời ngời đây này.
Nhìn thấy Tàu Kha đi tới nắm lấy tay A Nhã ôm vào lòng mà dỗ giành lúc này thì cô mới hiểu ra mọi chuyện. Sau này khi trở về nghe Tử Nhu kể lại lúc bị bắt đưa trở về lúc thẩm tra A Nhã đã chạy trốn thêm lần nữa và vô tình va phải Tàu Kha đang trở về từ nước ngoài, sau lần đó Tàu Kha cho người đưa A Nhã và cô đến biệt thự của anh ta, mà hình như A Nhã cũng có cảm tình với anh ta đại loại như trúng tiếng sét ái tình. Và kết quả khi trở về thành phố chỉ có Tử Nhu và Phan An còn người bạn mới A Nhã được Tàu Kha giữ lại, khi nào tổ chức hôn lễ sẽ báo tin cho mọi người.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương