Nữ Phụ Quay Đầu!
Chương 54
Tuấn Kiệt nắm tay cô chạy sâu vào trong đám lau sậy cách đó vài trăm mét, cuộc truy đuổi bắt đầu.
Khu vực xung quanh đây chỉ toàn là cây cối rậm rạp nó là chỗ trú ẩn rất tốt nhưng để tìm kiếm một sự trợ giúp từ bên ngoài thì cũng là cả một vấn đề rất lớn.
Nghe tiếng bước chân ở phía sau, Tuấn Kiệt nhanh chóng ôm Phan An nằm sát xuống bờ cỏ, từ xa có ba tên cầm súng đang tiến đến gần, anh nói thầm bên tai cô:
- Em cứ ở yên đây, anh sẽ đánh lạc hướng bọn chúng!
Phan An vội nắm tay anh lại, giọng kích động nói:
- Anh có điên không! Bọn chúng có súng đấy. Ở yên đây đợi người của anh tới!
- Đợi người đến ứng cứu không bằng mình tự cứu trước Nếu lúc này anh nổ súng sẽ thu hút mấy tên đồng bọn ở gần đây của bọn chúng kéo đến. Ngoan ở yên đây, anh giải quyết bọn chúng nhanh thôi!
Vừa dứt lời Tuấn Kiệt hôn nhẹ lên môi cô rồi đi vào lùm cây phía trước. Phan An trong lòng rối như tơ vò, nghe tiếng đánh nhau ở phía trước cô cẩn thận nhẹ nhàng đi từng bước về phía trước không để phát ra tiếng động, trải nghiệm của cô sau bao nhiêu năm cày phim hành động và kinh dị để tìm cảm hứng sáng tác đó là mấy bánh bèo sẽ la hét um sùm sau đó là khóc lóc thảm thiết và out ra ngoài lãnh cơm hộp, còn Phan An mặc dù là nữ phụ nhưng cô cũng có chút IQ biết suy nghĩ một chút, cô nhặt một thanh gỗ vừa tay làm vũ khí bắt đầu cuộc hành trình đi tìm chồng.
Cô lách người qua đám lau sậy phía trước từ xa đã thấy Tuấn Kiệt một mình đánh với cả chục tên, nam chính thì chắc chắn là thân thủ không hề tệ rồi, anh tung những cú đấm chính xác và hết sức đẹp mắt, chỉ trong vòng tích tắc Tuấn Kiệt đã hạ đo ván gần chục tên, đột nhiên một tên gần đó cành cây kiếm Nhật chém tới anh không tránh kịp nên bị thương ở tay! Nhìn thấy máu Tuấn Kiệt chảy, nó như chất xúc tác đánh mạnh vào đầu của Phan An, ánh mắt cô xa sầm, người của cô mà cũng dám đánh giọng lạnh lẽo cô hét lớn sau đó vun gậy đánh tới:
- Cái tên này dám chém chồng bà hả? Bà đập cho mày nhừ đòn!
Cô đánh một gậy thật mạnh, chuẩn không cần chỉnh chính xác đến từng mi li mét xuống cánh tay của tên đang cầm kiếm, bị tập kích bất ngờ hắn cũng vung kiếm chém về phía cô, mắt thấy cô bị đánh Tuấn Kiệt xoay người tung một cước đến tên đang giữ chân anh, nhưng Tuấn Kiệt đã chậm một bước, Phan An lùi ra phía sau né được đường kiếm, cô bồi thêm một gậy nữa đánh rớt kiếm trên tay hắn, và một cú đá dứt điểm cuối cùng hạ nốc out hắn cô dùng hết sức mà xúc thẳng vào thằng em của hắn, “bốc” mấy tên gần đó nhìn tên đồng bọn đang bò trên mặt đất mà không một tên nào dám tiến lên, còn đang vui vẻ trong chiến thắng, một tiếng súng xé tan không gian “pằng…” và tiếp theo đó là tiếng Phan An “…a…”, cánh tay bị trúng đạn trở nên vô lực thanh gỗ đang cầm cũng rớt xuống, cô ôm vội cánh tay bị thương ngăn không cho máu chảy, Tuấn Kiệt ngay lập tức lao thật nhanh đến kéo cô ngồi xuống nhằm tránh thêm mấy đợt tấn công khác, sau đó cả hai chạy thật nhanh vào sâu trong rừng cây.
Không biết chạy được bao lâu đến khi chân Phan An nhắc lên không nổi, cô thấy xung quanh trời đất cứ quay vòng vòng, cuối cùng là trước khi mất đi ý thức cô vẫn còn nghe tiếng gọi đầy lo lắng của Tuấn Kiệt:
- An An, em đừng ngủ, nghe anh này, đừng ngủ vợ ơi! An ơi em đừng ngủ mà, nghe tiếng anh không?
…
Phan An cảm thấy mình ngủ một giấc dài rất lâu lâu lắm, đến khi cô tỉnh lại thì xung quanh toàn mùi thuốc sát trùng, cô cũng không biết mình về được nhà như thế nào theo như lời của vú Tam kể thì sau khi bác sĩ Lâm làm tiểu phẫu ở cánh tay để lấy viên đạn ra thì cô ngủ cũng hơn một ngày, mọi người đến thăm cô rất nhiều nhưng đều bị anh chồng nhà cô tiễn về hết, cho đến ông bà cụ Hàn cũng được anh tiễn về luôn.
Nghe vú Tam kể lại mà cô chủ biết lắc đầu cười khổ, và sau này nghe Pus kể khi đến nơi giải cứu hai người khi nhìn từ trên trực thăng anh thấy giám đốc cõng cô trên lưng, khắp người anh toàn là máu vừa là của cô và cũng là máu từ vết thương của anh nhìn trông rất ghê người, và Tuấn Kiệt cũng nằm dưỡng thương cả ngày hôm nay anh ấy mới đến nơi công ty.
Càng nghe Pus kể Phan An càng thấy thương anh, cô thấy trong lòng lân lân cảm giác khó tả, nhìn bản thân trong gương cô không khỏi lắc đầu gương mặt xanh xao không chút huyết sắc, cô thay một chiếc váy dài, trang điểm nhẹ một chút, cô đi vào phòng bếp nhờ vú Tam hầm một ít canh gà cô sẽ mang đến công ty cho Tuấn Kiệt!
Sau khi Vũ Lâm băng bó lại vết thương cho cô, Phan An cũng lên xe đi thẳng đến công ty, lần này cô muốn tạo bất ngờ cho anh chồng ác ma!
Khu vực xung quanh đây chỉ toàn là cây cối rậm rạp nó là chỗ trú ẩn rất tốt nhưng để tìm kiếm một sự trợ giúp từ bên ngoài thì cũng là cả một vấn đề rất lớn.
Nghe tiếng bước chân ở phía sau, Tuấn Kiệt nhanh chóng ôm Phan An nằm sát xuống bờ cỏ, từ xa có ba tên cầm súng đang tiến đến gần, anh nói thầm bên tai cô:
- Em cứ ở yên đây, anh sẽ đánh lạc hướng bọn chúng!
Phan An vội nắm tay anh lại, giọng kích động nói:
- Anh có điên không! Bọn chúng có súng đấy. Ở yên đây đợi người của anh tới!
- Đợi người đến ứng cứu không bằng mình tự cứu trước Nếu lúc này anh nổ súng sẽ thu hút mấy tên đồng bọn ở gần đây của bọn chúng kéo đến. Ngoan ở yên đây, anh giải quyết bọn chúng nhanh thôi!
Vừa dứt lời Tuấn Kiệt hôn nhẹ lên môi cô rồi đi vào lùm cây phía trước. Phan An trong lòng rối như tơ vò, nghe tiếng đánh nhau ở phía trước cô cẩn thận nhẹ nhàng đi từng bước về phía trước không để phát ra tiếng động, trải nghiệm của cô sau bao nhiêu năm cày phim hành động và kinh dị để tìm cảm hứng sáng tác đó là mấy bánh bèo sẽ la hét um sùm sau đó là khóc lóc thảm thiết và out ra ngoài lãnh cơm hộp, còn Phan An mặc dù là nữ phụ nhưng cô cũng có chút IQ biết suy nghĩ một chút, cô nhặt một thanh gỗ vừa tay làm vũ khí bắt đầu cuộc hành trình đi tìm chồng.
Cô lách người qua đám lau sậy phía trước từ xa đã thấy Tuấn Kiệt một mình đánh với cả chục tên, nam chính thì chắc chắn là thân thủ không hề tệ rồi, anh tung những cú đấm chính xác và hết sức đẹp mắt, chỉ trong vòng tích tắc Tuấn Kiệt đã hạ đo ván gần chục tên, đột nhiên một tên gần đó cành cây kiếm Nhật chém tới anh không tránh kịp nên bị thương ở tay! Nhìn thấy máu Tuấn Kiệt chảy, nó như chất xúc tác đánh mạnh vào đầu của Phan An, ánh mắt cô xa sầm, người của cô mà cũng dám đánh giọng lạnh lẽo cô hét lớn sau đó vun gậy đánh tới:
- Cái tên này dám chém chồng bà hả? Bà đập cho mày nhừ đòn!
Cô đánh một gậy thật mạnh, chuẩn không cần chỉnh chính xác đến từng mi li mét xuống cánh tay của tên đang cầm kiếm, bị tập kích bất ngờ hắn cũng vung kiếm chém về phía cô, mắt thấy cô bị đánh Tuấn Kiệt xoay người tung một cước đến tên đang giữ chân anh, nhưng Tuấn Kiệt đã chậm một bước, Phan An lùi ra phía sau né được đường kiếm, cô bồi thêm một gậy nữa đánh rớt kiếm trên tay hắn, và một cú đá dứt điểm cuối cùng hạ nốc out hắn cô dùng hết sức mà xúc thẳng vào thằng em của hắn, “bốc” mấy tên gần đó nhìn tên đồng bọn đang bò trên mặt đất mà không một tên nào dám tiến lên, còn đang vui vẻ trong chiến thắng, một tiếng súng xé tan không gian “pằng…” và tiếp theo đó là tiếng Phan An “…a…”, cánh tay bị trúng đạn trở nên vô lực thanh gỗ đang cầm cũng rớt xuống, cô ôm vội cánh tay bị thương ngăn không cho máu chảy, Tuấn Kiệt ngay lập tức lao thật nhanh đến kéo cô ngồi xuống nhằm tránh thêm mấy đợt tấn công khác, sau đó cả hai chạy thật nhanh vào sâu trong rừng cây.
Không biết chạy được bao lâu đến khi chân Phan An nhắc lên không nổi, cô thấy xung quanh trời đất cứ quay vòng vòng, cuối cùng là trước khi mất đi ý thức cô vẫn còn nghe tiếng gọi đầy lo lắng của Tuấn Kiệt:
- An An, em đừng ngủ, nghe anh này, đừng ngủ vợ ơi! An ơi em đừng ngủ mà, nghe tiếng anh không?
…
Phan An cảm thấy mình ngủ một giấc dài rất lâu lâu lắm, đến khi cô tỉnh lại thì xung quanh toàn mùi thuốc sát trùng, cô cũng không biết mình về được nhà như thế nào theo như lời của vú Tam kể thì sau khi bác sĩ Lâm làm tiểu phẫu ở cánh tay để lấy viên đạn ra thì cô ngủ cũng hơn một ngày, mọi người đến thăm cô rất nhiều nhưng đều bị anh chồng nhà cô tiễn về hết, cho đến ông bà cụ Hàn cũng được anh tiễn về luôn.
Nghe vú Tam kể lại mà cô chủ biết lắc đầu cười khổ, và sau này nghe Pus kể khi đến nơi giải cứu hai người khi nhìn từ trên trực thăng anh thấy giám đốc cõng cô trên lưng, khắp người anh toàn là máu vừa là của cô và cũng là máu từ vết thương của anh nhìn trông rất ghê người, và Tuấn Kiệt cũng nằm dưỡng thương cả ngày hôm nay anh ấy mới đến nơi công ty.
Càng nghe Pus kể Phan An càng thấy thương anh, cô thấy trong lòng lân lân cảm giác khó tả, nhìn bản thân trong gương cô không khỏi lắc đầu gương mặt xanh xao không chút huyết sắc, cô thay một chiếc váy dài, trang điểm nhẹ một chút, cô đi vào phòng bếp nhờ vú Tam hầm một ít canh gà cô sẽ mang đến công ty cho Tuấn Kiệt!
Sau khi Vũ Lâm băng bó lại vết thương cho cô, Phan An cũng lên xe đi thẳng đến công ty, lần này cô muốn tạo bất ngờ cho anh chồng ác ma!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương