Nữ Phụ Quay Đầu!
Chương 57
Xe rẽ vào một khu nhà xưởng, Phan An cẩn thận quan sát xung quanh tìm cơ hội bỏ trốn, xe vừa ngừng lại có hai cô gái mặt mũi không mấy thiện cảm mở cửa xe kéo Phan An xuống không chút lưu tình, họ đẩy cô đi nhanh tiến vào bên trong.
Bọn chúng đưa cô đến một nhà kho rộng lớn, cô gái đi phía sau xô mạnh vào vai Phan An khiến cô ngã xuống sàn nhà, vết thương ở tay cũng vì vậy mà chảy máu. Lúc này cô mới có thể nhìn rõ hơn những người xung quanh, và vị ngồi trên ghế trước mặt là Lâm Nguyệt còn người đàn ông bên cạnh cô đoán có lẽ là Gia Kỳ con của chú Hưng, vẫn còn đang miên man trong dòng suy nghĩ của bản thân thì người đại ca lúc nãy bắt cóc cô, cũng vừa vào tới, hắn cúi người chào Gia Kỳ rồi nói:
- Cậu chủ, người đã đưa tới! Chúng ta phải rời đi, bọn họ đang đuổi đến!
- Có chút chuyện cũng không cắt đuôi được, vậy làm sao làm được chuyện lớn!
Tiếng cười giễu cợt của Lâm Nguyệt nghe mà rợn cả người.
- Ha…ha … ha… cô không ngờ tới mình có ngày hôm nay đúng không Phan An tiểu thư?
Lâm Nguyệt vừa nói vừa bước tới gần Phan An nụ cười nửa miệng như có như không, cô nhìn Lâm Nguyệt lúc này đúng thật rất đẹp một vẻ đẹp của một thiên xứ nhưng phải gọi đúng hơn là Thiên Xứ Đến Từ Địa Ngục. Phan An mắng thầm trong lòng: “ con nhỏ nữ chính này đã hoắc hóa nhanh như vậy! uổng công lúc viết truyện cô trao chuốc cho cái nhân vật này hết mức có thể!” mãi đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân thì một cái tát chát chúa vang lên “chát”, một bên má Phan An trở nên bỏng rát in hẳn 5 ngón tay, khóe miệng cũng chảy máu, giọng nói mỉa mai của Lâm Nguyệt tiếp tục vang lên bên tai:
- Cái thứ không biết liêm sĩ như mày cũng muốn đeo bám theo Tuấn Kiệt, đúng là vọng tưởng! Hôm nay mày lọt vào tay bọn tao thì coi như mày hết đời!
Vừa dứt lời cô ả tóm lấy tóc Phan An giật ngược ra phía sau đang định tát thêm cái nữa nhưng bị một giọng nói lạnh lẽo của Gia Kỳ ngăn lại:
- Đủ rồi, cô ta còn có lợi!
Phan An sống gần 30 năm trong đời, giờ xuyên đến đây thành cô gái ngoài đôi mươi, chưa bao giờ cô muốn va chạm hay hại ai ở nơi này cả nhưng không nhé, cô càng tránh xa thì cái cô nữ chính này càng đến gần không những vậy lại còn nhiều lần hại cô lên bờ xuống ruộng, giờ lại bị đánh như vậy lần này nữ chính Lâm Nguyệt xem như đã chạm đến cực hạn của nữ phụ cô đây thì không còn lí do gì để cô không hạ cô ta, Phan An cất giọng lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn đến cô nữ chính Lâm Nguyệt:Đậu xanh rau má… con nữ chính kia, mày rảnh lắm hả đúng không? Mày yêu không được hóa rồ à! Con mắt nào của mày thấy tao giựt cái gì của mày hả, hay là mày tối ngày mon men đeo bám chồng tao! Mày thiếu trai nên điên à! Nhìn cả vào chồng người ta rồi thành ra bồ mình…
Phan An vừa nói liền sấn tới kéo tay Lâm Nguyệt về phía trước, dễ dàng quật cô ả bánh bèo qua vai ném mạnh xuống sàn, cú té này không hề nhẹ bằng chứng là Lâm Nguyệt chưa kịp hét lên đã nằm im bất động, trước ánh mắt của những người có mặt, Gia Kỳ ra hiệu cho hai tên vệ sĩ đi đến khống chế Phan An nhưng cô cũng không phải thuộc loại nữ nhân chân yếu tay mềm vô dụng, bằng chứng là mới ném Lâm Nguyệt ngất đi, Phan An nhặt thanh gỗ làm vũ khí đánh tới tấp vào hai tên vệ sĩ, thấy bọn chúng có chút phân tâm, cô làm một cú xúc kinh điển ngay chỗ hiểm của bọn chúng trước ánh mắt ngỡ ngàng của không ít người, sau đó Phan An vụt chạy vào sâu bên trong nhưng còn chưa cất bước dời đi đã bị tên đại ca như một cơn gió xẹt ngang tóm cổ áo cô lại, nhấc bổng lên trên cao giọng nói lạnh lẽo vang trên đỉnh đầu:
- Nháo bao nhiêu đủ rồi, tôi không muốn ra tay với phụ nữ!
Anh ta tóm chặt cổ áo Phan An làm cô vừa khó thở tay chân cô quơ loạn trên không trung, cô nói trong khó khăn:
- Thả ra…khụ…khụ…ụ…thả…ra…khụ…khụ…
- Mơ tưởng, cô cũng thú vị đấy! Không nghĩ vợ của giám đốc Hàn cũng có mặt này!
Gia Kỳ vừa nhìn Phan An với ánh mắt đầy hứng thú như tìm được một món đồ chơi mới, có thể nói hắn cũng đã gặp Phan An mấy lần ở vũ trường nhưng cũng không chú ý nhiều, vì lúc đó cô cứ như một con ngốc lao đầu theo Tuấn Kiệt yêu đương mù quáng đến ngu ngốc, hắn lại rất xem thường loại phụ nữ như thế này! Nhưng giờ đây trước mắt hắn một cô gái mạnh mẽ, thông minh và cách ứng xử của cô làm hắn có chút hiếu kỳ.
Phan An bị Gia Kỳ nằm cổ áo xách đi và ném vào trong xe, cô vừa thầm mắng tổ tông 3 đời cái tên Gia Kỳ này! Lâm Nguyệt cũng được đưa vào chiếc xe khác, họ bắt đầu rời đi, Phan An trong lòng lúc này là một mớ hỗn độn, nếu cô tập kích hắn nhằm trốn chạy hoặc có thể làm chậm tốc độ di chuyển để Tuấn Kiệt có thể đuổi kịp bọn họ, nhưng việc này khả năng thành công chưa tới 3% vì căn bản cô không đánh lại Gia Kỳ. Vậy phải tìm cách gì đó để thoát thân.
Gia Kỳ nhìn biểu cảm đủ màu sắc trên mặt Phan An thay đổi liên tục hắn không khỏi bật cười, lại có người ngốc đến như vậy!
Bọn chúng đưa cô đến một nhà kho rộng lớn, cô gái đi phía sau xô mạnh vào vai Phan An khiến cô ngã xuống sàn nhà, vết thương ở tay cũng vì vậy mà chảy máu. Lúc này cô mới có thể nhìn rõ hơn những người xung quanh, và vị ngồi trên ghế trước mặt là Lâm Nguyệt còn người đàn ông bên cạnh cô đoán có lẽ là Gia Kỳ con của chú Hưng, vẫn còn đang miên man trong dòng suy nghĩ của bản thân thì người đại ca lúc nãy bắt cóc cô, cũng vừa vào tới, hắn cúi người chào Gia Kỳ rồi nói:
- Cậu chủ, người đã đưa tới! Chúng ta phải rời đi, bọn họ đang đuổi đến!
- Có chút chuyện cũng không cắt đuôi được, vậy làm sao làm được chuyện lớn!
Tiếng cười giễu cợt của Lâm Nguyệt nghe mà rợn cả người.
- Ha…ha … ha… cô không ngờ tới mình có ngày hôm nay đúng không Phan An tiểu thư?
Lâm Nguyệt vừa nói vừa bước tới gần Phan An nụ cười nửa miệng như có như không, cô nhìn Lâm Nguyệt lúc này đúng thật rất đẹp một vẻ đẹp của một thiên xứ nhưng phải gọi đúng hơn là Thiên Xứ Đến Từ Địa Ngục. Phan An mắng thầm trong lòng: “ con nhỏ nữ chính này đã hoắc hóa nhanh như vậy! uổng công lúc viết truyện cô trao chuốc cho cái nhân vật này hết mức có thể!” mãi đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân thì một cái tát chát chúa vang lên “chát”, một bên má Phan An trở nên bỏng rát in hẳn 5 ngón tay, khóe miệng cũng chảy máu, giọng nói mỉa mai của Lâm Nguyệt tiếp tục vang lên bên tai:
- Cái thứ không biết liêm sĩ như mày cũng muốn đeo bám theo Tuấn Kiệt, đúng là vọng tưởng! Hôm nay mày lọt vào tay bọn tao thì coi như mày hết đời!
Vừa dứt lời cô ả tóm lấy tóc Phan An giật ngược ra phía sau đang định tát thêm cái nữa nhưng bị một giọng nói lạnh lẽo của Gia Kỳ ngăn lại:
- Đủ rồi, cô ta còn có lợi!
Phan An sống gần 30 năm trong đời, giờ xuyên đến đây thành cô gái ngoài đôi mươi, chưa bao giờ cô muốn va chạm hay hại ai ở nơi này cả nhưng không nhé, cô càng tránh xa thì cái cô nữ chính này càng đến gần không những vậy lại còn nhiều lần hại cô lên bờ xuống ruộng, giờ lại bị đánh như vậy lần này nữ chính Lâm Nguyệt xem như đã chạm đến cực hạn của nữ phụ cô đây thì không còn lí do gì để cô không hạ cô ta, Phan An cất giọng lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn đến cô nữ chính Lâm Nguyệt:Đậu xanh rau má… con nữ chính kia, mày rảnh lắm hả đúng không? Mày yêu không được hóa rồ à! Con mắt nào của mày thấy tao giựt cái gì của mày hả, hay là mày tối ngày mon men đeo bám chồng tao! Mày thiếu trai nên điên à! Nhìn cả vào chồng người ta rồi thành ra bồ mình…
Phan An vừa nói liền sấn tới kéo tay Lâm Nguyệt về phía trước, dễ dàng quật cô ả bánh bèo qua vai ném mạnh xuống sàn, cú té này không hề nhẹ bằng chứng là Lâm Nguyệt chưa kịp hét lên đã nằm im bất động, trước ánh mắt của những người có mặt, Gia Kỳ ra hiệu cho hai tên vệ sĩ đi đến khống chế Phan An nhưng cô cũng không phải thuộc loại nữ nhân chân yếu tay mềm vô dụng, bằng chứng là mới ném Lâm Nguyệt ngất đi, Phan An nhặt thanh gỗ làm vũ khí đánh tới tấp vào hai tên vệ sĩ, thấy bọn chúng có chút phân tâm, cô làm một cú xúc kinh điển ngay chỗ hiểm của bọn chúng trước ánh mắt ngỡ ngàng của không ít người, sau đó Phan An vụt chạy vào sâu bên trong nhưng còn chưa cất bước dời đi đã bị tên đại ca như một cơn gió xẹt ngang tóm cổ áo cô lại, nhấc bổng lên trên cao giọng nói lạnh lẽo vang trên đỉnh đầu:
- Nháo bao nhiêu đủ rồi, tôi không muốn ra tay với phụ nữ!
Anh ta tóm chặt cổ áo Phan An làm cô vừa khó thở tay chân cô quơ loạn trên không trung, cô nói trong khó khăn:
- Thả ra…khụ…khụ…ụ…thả…ra…khụ…khụ…
- Mơ tưởng, cô cũng thú vị đấy! Không nghĩ vợ của giám đốc Hàn cũng có mặt này!
Gia Kỳ vừa nhìn Phan An với ánh mắt đầy hứng thú như tìm được một món đồ chơi mới, có thể nói hắn cũng đã gặp Phan An mấy lần ở vũ trường nhưng cũng không chú ý nhiều, vì lúc đó cô cứ như một con ngốc lao đầu theo Tuấn Kiệt yêu đương mù quáng đến ngu ngốc, hắn lại rất xem thường loại phụ nữ như thế này! Nhưng giờ đây trước mắt hắn một cô gái mạnh mẽ, thông minh và cách ứng xử của cô làm hắn có chút hiếu kỳ.
Phan An bị Gia Kỳ nằm cổ áo xách đi và ném vào trong xe, cô vừa thầm mắng tổ tông 3 đời cái tên Gia Kỳ này! Lâm Nguyệt cũng được đưa vào chiếc xe khác, họ bắt đầu rời đi, Phan An trong lòng lúc này là một mớ hỗn độn, nếu cô tập kích hắn nhằm trốn chạy hoặc có thể làm chậm tốc độ di chuyển để Tuấn Kiệt có thể đuổi kịp bọn họ, nhưng việc này khả năng thành công chưa tới 3% vì căn bản cô không đánh lại Gia Kỳ. Vậy phải tìm cách gì đó để thoát thân.
Gia Kỳ nhìn biểu cảm đủ màu sắc trên mặt Phan An thay đổi liên tục hắn không khỏi bật cười, lại có người ngốc đến như vậy!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương