Nửa Đời Phù Hoa
Chương 103: Ăn cơm
Dận Chân thấy nàng hỏi thì lên tiếng trả lời :
"Chúng ta cũng mới trở lại thôi. Nàng vừa ở bếp trở lại ạ. "
Phù Hoa trả lời :
"Đúng vậy. Thiếp vừa ở bếp, làm vài món ngon cho chàng và Thập Tam gia. "
Dận Tường hào hứng nói :
" Phù Hoa cô làm món gì đó ? Cho ta biết được không? Mong chờ quá đi. "
Phù Hoa trả lời :
"Ngài sẽ biết ngay thôi . Nhóm người Tiểu Thuận Tử mang lên ngay bây giờ ấy mà. "
Đúng như nàng nói, Tiểu Thuận Tử ngay sau đó dẫn người bê những món nàng vừa nấu mang đến. Bày biện đàng hoàng lên trên bàn rồi lui ra ngoài canh giữ.
Phù Hoa ngồi xuống bàn, giới thiệu với hai người về các món hôm nay :
" Hôm nay thiếp làm món vịt om sấu, canh măng, canh trứng nấm cà chua, gà xào sả ớt và gà xào nấm. Mọi người nếm thử tay nghề của thiếp xem thế nào. "
Dận Tường nhìn một bàn đầy đủ hương sắc. Vui vẻ nói :
"Xem ra hôm nay ta có lộc ăn rồi. "
Dận Chân thì không nói nhiều. Gắp miếng thịt gà nàng mới gắp để vào bát cho mình ăn thử. Thịt gà dai mà không khô, cộng thêm vị cay thơm của tiêu và xả thật sự rất kích thích vị giác.
Phù Hoa thấy chàng ăn ngon miệng thì gắp thêm cho chàng miếng thịt gà và nấm nữa. Dận Chân thấy vậy cũng vui vẻ ăn món nàng gắp. Món này thịt thơm đậm đà của nấm hương, dai của mộc nhĩ, mềm của nấm. Sự kết hợp thật tuyệt vời.
Không đợi nàng gắp thêm cho mình, Dận Chân tự động đũa gắp các món tiếp theo. Thấy vậy Phù Hoa cũng tập trung ăn phần của mình.
Nhìn sang phía Thập Tam gia thì thấy ngài ấy gắp liên tục. Mặt còn không ngẩng lên luôn.
Phù Hoa múc một ít canh nấm vào bát để ăn. Mới thưởng thức xong được miếng nấm trứng bùi bùi thì thấy Thập Tam gia trước mặt đã lấy thêm bát cơm nữa.
Nàng thầm nghĩ, thấy người ăn ngon miệng thì người nấu tất nhiên phải vui rồi. Nàng cũng vậy, rất vui vì món ăn bản thân làm ra được người khác thưởng thức, hài lòng.
Ăn thêm vài miếng nữa, nàng cũng thấy Tứ gia của nàng lấy thêm cơm. Hơn nữa tốc độ gắp đồ ăn ngày ngày càng nhanh. Như kiểu ganh đua với Thập Tam gia vậy.
Phù Hoa cười thầm, không ngờ Tứ gia của nàng cũng có một mặt tham ăn như này. Nàng không để ý hai con người cách ăn có vẻ văn nhã nhưng tốc độ kinh người kia nữa.
Cuối cùng cả ba kết thúc bữa ăn này một cách mĩ mãn. Bụng ai cũng no căng, hài lòng.
Trong lúc Tiểu Thuận Tử dọn dẹp, Phù hoa ăn no đến nỗi ngồi luôn trên ghế không nhúc nhích luôn. Thấy hai người kia cũng thế, nàng liền phá lên cười.
Dận Tường ợ một cái, xoa xoa cái bụng, ngả người ra ghế nói :
" Phù Hoa, công nhận đồ ăn cô làm vừa mới mẻ, lại vừa ngon. Chứ không như trong phủ của ta. Bao lâu vẫn làm đi làm lại vài món. Chán muốn chết. "
Dận Chân trong trạng thái ăn no, thỏa mãn nói :
"Nàng luôn làm ta bất ngờ thật. Mỗi lần một món ngon khác nhau. Nếu tiếp tục như này ta sẽ bị nàng làm cho không thưởng thức được đồ ăn của người khác nấu mất. "
Phù Hoa lên tiếng nói :
" Vậy thì thiếp nấu cho người cả đời luôn cũng được. "
Dận Chân vui vẻ đáp :
"Nhớ lời nàng nói đấy nhé. "
Dận Tường cũng chen vào nói :
" Phù Hoa, cô nấu cho ta nữa. Ta mê những món cô nấu quá trời. Tí nữa về phủ, ta chẳng muốn ăn gì nữa á. "
Dận Chân nhíu mày nói :
" Nàng ấy nấu thế nào cho đệ được. Cho đệ Ăn ké là tốt rồi. "
Dận Tường buồn nói :
"Sao Tứ ca keo kiệt thế."
Phù Hoa cười trước sự trẻ con của hai người nói :
" Thỉnh thoảng ngài hãy đến đây ăn cơm. Hôm trước tôi có làm bánh trưng. Ngài mang một ít về ăn nhé. "
Dận Tường vui vẻ trở lại nói :
"Thật sao. Vậy ta không khách khí đâu nha. Cám ơn cô trước nhé. "
Dận Chân nhíu mày nói :
"Nàng đừng có chiều đệ ấy quá."
Phù Hoa phản bác nói :
"Có gì lớn lao đâu mà. Thập Tam gia chỉ đến đây ăn cơm thôi mà. "
Dận Chân thấy đây là vấn đề rất lớn đó. Tự nhiên trong không gian ngọt ngào của hai người xuất hiện một bóng đèn to đùng là Thập Tam đệ thì làm sao ổn được chứ.
Thập Tam gia nói :
"Đúng đó, tứ ca đệ chỉ đến xin bữa cơm thôi mà. Có làm phiền gì huynh đâu. Mà không cho đệ đến. "
Dận Chân nhìn hai đạo ánh mắt phóng tới mình mà cảm thấy bất lực. Thôi thì sau này kiếm có đuổi đi vậy. Chứ giờ mà không đồng ý thì không yên với hai con người này.
" Thôi được rồi. Đệ có thể đến đây ăn ké. Nhưng không được ở lại qua đêm. "
Thấy Tứ ca của mình đã đồng ý, Dận Tường nhảy lên ôm lấy chàng nói :
"Tứ ca của đệ thật là tốt. Đệ biết chắc chắn Tứ ca không vì một bữa cơm mà hắt hủi người đệ đệ này mà. "
Dận Chân đẩy Dận Tường ra khó chịu nói :
" Ôm ôm ấp ấp cái gì. Nghiêm túc đi. Không thì đừng đến nữa. "
Dận Tường vui vẻ ngồi xuống nói :
" Không ôm thì không ôm. Huynh giữ lời hứa là được. "
"Chúng ta cũng mới trở lại thôi. Nàng vừa ở bếp trở lại ạ. "
Phù Hoa trả lời :
"Đúng vậy. Thiếp vừa ở bếp, làm vài món ngon cho chàng và Thập Tam gia. "
Dận Tường hào hứng nói :
" Phù Hoa cô làm món gì đó ? Cho ta biết được không? Mong chờ quá đi. "
Phù Hoa trả lời :
"Ngài sẽ biết ngay thôi . Nhóm người Tiểu Thuận Tử mang lên ngay bây giờ ấy mà. "
Đúng như nàng nói, Tiểu Thuận Tử ngay sau đó dẫn người bê những món nàng vừa nấu mang đến. Bày biện đàng hoàng lên trên bàn rồi lui ra ngoài canh giữ.
Phù Hoa ngồi xuống bàn, giới thiệu với hai người về các món hôm nay :
" Hôm nay thiếp làm món vịt om sấu, canh măng, canh trứng nấm cà chua, gà xào sả ớt và gà xào nấm. Mọi người nếm thử tay nghề của thiếp xem thế nào. "
Dận Tường nhìn một bàn đầy đủ hương sắc. Vui vẻ nói :
"Xem ra hôm nay ta có lộc ăn rồi. "
Dận Chân thì không nói nhiều. Gắp miếng thịt gà nàng mới gắp để vào bát cho mình ăn thử. Thịt gà dai mà không khô, cộng thêm vị cay thơm của tiêu và xả thật sự rất kích thích vị giác.
Phù Hoa thấy chàng ăn ngon miệng thì gắp thêm cho chàng miếng thịt gà và nấm nữa. Dận Chân thấy vậy cũng vui vẻ ăn món nàng gắp. Món này thịt thơm đậm đà của nấm hương, dai của mộc nhĩ, mềm của nấm. Sự kết hợp thật tuyệt vời.
Không đợi nàng gắp thêm cho mình, Dận Chân tự động đũa gắp các món tiếp theo. Thấy vậy Phù Hoa cũng tập trung ăn phần của mình.
Nhìn sang phía Thập Tam gia thì thấy ngài ấy gắp liên tục. Mặt còn không ngẩng lên luôn.
Phù Hoa múc một ít canh nấm vào bát để ăn. Mới thưởng thức xong được miếng nấm trứng bùi bùi thì thấy Thập Tam gia trước mặt đã lấy thêm bát cơm nữa.
Nàng thầm nghĩ, thấy người ăn ngon miệng thì người nấu tất nhiên phải vui rồi. Nàng cũng vậy, rất vui vì món ăn bản thân làm ra được người khác thưởng thức, hài lòng.
Ăn thêm vài miếng nữa, nàng cũng thấy Tứ gia của nàng lấy thêm cơm. Hơn nữa tốc độ gắp đồ ăn ngày ngày càng nhanh. Như kiểu ganh đua với Thập Tam gia vậy.
Phù Hoa cười thầm, không ngờ Tứ gia của nàng cũng có một mặt tham ăn như này. Nàng không để ý hai con người cách ăn có vẻ văn nhã nhưng tốc độ kinh người kia nữa.
Cuối cùng cả ba kết thúc bữa ăn này một cách mĩ mãn. Bụng ai cũng no căng, hài lòng.
Trong lúc Tiểu Thuận Tử dọn dẹp, Phù hoa ăn no đến nỗi ngồi luôn trên ghế không nhúc nhích luôn. Thấy hai người kia cũng thế, nàng liền phá lên cười.
Dận Tường ợ một cái, xoa xoa cái bụng, ngả người ra ghế nói :
" Phù Hoa, công nhận đồ ăn cô làm vừa mới mẻ, lại vừa ngon. Chứ không như trong phủ của ta. Bao lâu vẫn làm đi làm lại vài món. Chán muốn chết. "
Dận Chân trong trạng thái ăn no, thỏa mãn nói :
"Nàng luôn làm ta bất ngờ thật. Mỗi lần một món ngon khác nhau. Nếu tiếp tục như này ta sẽ bị nàng làm cho không thưởng thức được đồ ăn của người khác nấu mất. "
Phù Hoa lên tiếng nói :
" Vậy thì thiếp nấu cho người cả đời luôn cũng được. "
Dận Chân vui vẻ đáp :
"Nhớ lời nàng nói đấy nhé. "
Dận Tường cũng chen vào nói :
" Phù Hoa, cô nấu cho ta nữa. Ta mê những món cô nấu quá trời. Tí nữa về phủ, ta chẳng muốn ăn gì nữa á. "
Dận Chân nhíu mày nói :
" Nàng ấy nấu thế nào cho đệ được. Cho đệ Ăn ké là tốt rồi. "
Dận Tường buồn nói :
"Sao Tứ ca keo kiệt thế."
Phù Hoa cười trước sự trẻ con của hai người nói :
" Thỉnh thoảng ngài hãy đến đây ăn cơm. Hôm trước tôi có làm bánh trưng. Ngài mang một ít về ăn nhé. "
Dận Tường vui vẻ trở lại nói :
"Thật sao. Vậy ta không khách khí đâu nha. Cám ơn cô trước nhé. "
Dận Chân nhíu mày nói :
"Nàng đừng có chiều đệ ấy quá."
Phù Hoa phản bác nói :
"Có gì lớn lao đâu mà. Thập Tam gia chỉ đến đây ăn cơm thôi mà. "
Dận Chân thấy đây là vấn đề rất lớn đó. Tự nhiên trong không gian ngọt ngào của hai người xuất hiện một bóng đèn to đùng là Thập Tam đệ thì làm sao ổn được chứ.
Thập Tam gia nói :
"Đúng đó, tứ ca đệ chỉ đến xin bữa cơm thôi mà. Có làm phiền gì huynh đâu. Mà không cho đệ đến. "
Dận Chân nhìn hai đạo ánh mắt phóng tới mình mà cảm thấy bất lực. Thôi thì sau này kiếm có đuổi đi vậy. Chứ giờ mà không đồng ý thì không yên với hai con người này.
" Thôi được rồi. Đệ có thể đến đây ăn ké. Nhưng không được ở lại qua đêm. "
Thấy Tứ ca của mình đã đồng ý, Dận Tường nhảy lên ôm lấy chàng nói :
"Tứ ca của đệ thật là tốt. Đệ biết chắc chắn Tứ ca không vì một bữa cơm mà hắt hủi người đệ đệ này mà. "
Dận Chân đẩy Dận Tường ra khó chịu nói :
" Ôm ôm ấp ấp cái gì. Nghiêm túc đi. Không thì đừng đến nữa. "
Dận Tường vui vẻ ngồi xuống nói :
" Không ôm thì không ôm. Huynh giữ lời hứa là được. "
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương