Nửa Đời Phù Hoa

Chương 106: Lời hứa



Phù Hoa nghe chàng nói vậy cũng biết bản thân đã mải mê vẽ mà quên mất thời gian. Liền đi đến bên cạnh chàng nói :

" Thiếp xin lỗi. Thiếp mải chuẩn bị quà cho chàng quá lên quên mất thời gian. Chàng hôm nay mệt không ?"

Dận Chân thấy nàng nói vậy liền biết lí do, nói :

"Ta không hề trách nàng. Ta không mệt. Nàng chuẩn bị quà j cho ta vậy. "

Phù Hoa không vội nói cho chàng biết món quà là gì mà nói :

" Hiện tại chúng ta đi ăn cơm trước đã. Tí nữa thiếp sẽ cho chàng biết món quà là gì. "

Dận Chân tò mò nhưng nàng nói thế cũng nghe theo đáp :

" Được vậy để ta kêu Tiểu Thuận Tử dọn cơm nên. " ()

Cả hai ăn xong cơm thì ngồi uống trà. Trong lúc uống trà, Phù Hoa mới đi về phía bàn lấy bản vẽ tạm coi là hoàn chỉnh, cuộn lại mang đến chỗ chàng. Phù Hoa đưa cuộn giấy cho chàng .

Dận Chân nhận cuộn giấy thì tò mò hỏi :

" Không phải hôm qua nàng đã vẽ xong bản vẽ mà ta yêu cầu rồi sao. Đây là gì vậy ?"

Phù Hoa không trả lời câu hỏi chàng mà nói :

" Chàng mở ra xem rồi sẽ biết trong đó là thứ gì ?"

Dận Chân mang theo tò mò mở ra xem. Khi mở ra rồi thì sự tò mò của chàng thay bằng sự kích động không thôi.

Chàng ngồi đó một lúc lâu không nói gì, nghiên cứu kĩ càng tò giấy mỏng manh trên tay.

Phù Hoa biết chàng sẽ xem xét lâu nên nhàn nhã ngồi xuống tiếp tục uống trà, ăn hoa quả trong thời gian chờ chàng.

Dận Chân mất một lúc sau mới kích động ôm chầm lấy nàng nói :

" Phù Hoa, nàng tặng ta món quà lớn quá. Cảm ơn nàng rất nhiều. "



Phù Hoa vỗ nhẹ vào lưng con người đang kích động, nhẹ giọng nói :

" Vậy sau này chàng tuyệt đối không được phản bội thiếp nhớ chưa ? "

Dận Chân nghiêm túc nói :

"Ta sẽ không vì cái này mà ra lời hứa như vậy. Vì không có nó, ta Ái Tân giác la Dận Chân tuyệt đối không bao giờ phản bội nàng. "

Phù Hoa vui vẻ nói :

"Chính vì lẽ đó nên chàng đừng cảm ơn thiếp nữa được không ? Thiếp ngại lắm. "

Dận Chân cười cười nuông chiều nói :

" Thứ này của nàng mang lại lợi ích rất to lớn đối với phía quân đội. Nhờ có nó kế hoạch của ta sẽ nhanh chóng hoàn thành. Đến lúc đó ta hứa với nàng. Ta sẽ dùng nghi lễ tôn quý nhất đất nước này công bố với cả đất nước người sánh bước cùng ta trong ngàn năm sử sách là nàng. "

Phù Hoa hạnh phúc nói :

" Thiếp chờ được. Chàng hãy làm theo con tim mách bảo. Nhưng tuyệt đối không được đặt bản thân vào thế nguy hiểm. Thiếp chỉ cần lời hứa đó của chàng thôi. "

Dận Chân biết chắc chắn bản thân sẽ không thể an toàn trong khoảng thời gian kế tiếp nhưng vì nàng chàng vẫn ra lời hứa :

" Ta hứa với nàng."

Phù Hoa thấy vậy liền vui vẻ nói :

" Vậy bây giờ chàng định làm gì với bản thiết kế này ?"

Dận Chân suy nghĩ rồi nói :

" Ta sẽ bàn bạc thêm với Thập Tam đệ. Đệ ấy thông thạo về chế tác nhất. Luôn chiêu mộ những nhân tài về mảng này. Ta nghĩ đệ ấy sẽ giúp được ta. "

Phù Hoa ngạc nhiên nói :

" Đệ ấy cũng thông thạo về vấn đề này sao. "



Dận Chân biết nàng nghĩ gì liền giải thích :

" Nhìn đệ ấy vậy thôi. Chứ có nhiều phát minh hữu ích lắm. Bây giờ ta đi tìm đệ ấy thương thảo luôn. "

Phù Hoa nghe vậy thì trả lời :

" Vậy chàng đi cẩn thận nhé. "

Dận Chân đi ra đến cửa lại quay lại nói với nàng :

"Ta quên mất. Tí nữa Thập nhị sẽ đến đây bầu bạn với nàng. Nàng sắp xếp một viện cho nàng ấy ở nhé. "

Phù Hoa nghe tiểu Thập nhị chiều sẽ đến liền vui vẻ đáp :

"Nhất định thiếp sẽ sắp xếp cho muội ấy đàng hoàng."

Dận Chân nói tiếp :

"Ta phải dặn nàng một việc. Nhất định không được thử thuốc của nàng ta. Không được để nàng ta thử thuốc trong phủ. "

Phù Hoa nghe vậy thì trả lời :

" Thiếp nhớ rồi. Nhất định sẽ nghe lời chàng mà."

Bấy giờ Dận Chân mới yên tâm đi xử lý công việc của mình.

Phù Hoa mặc dù háo hức chờ đón tiểu Thập nhị nhưng nàng ấy vẫn chưa đến. Lên nàng quyết định dọn dẹp chỗ bàn ban sáng nàng bày bừa. Sau đó đi nghỉ ngơi một lát. Đến chiều thì mới bắt đầu đi sắp xếp chỗ ở cho tiểu

Thập nhị.

Nói là làm, Phù Hoa bắt tay vào dọn dẹp. Vì sợ những bản thiết kế sai bị người khác biết sẽ gây bất lợi cho chàng lên nàng mang tất ra sân vườn, bỏ vào chậu đốt. Đốt sạch sẽ luôn. Vậy lên giờ chỉ còn một bản thiết kế con tàu trong tay chàng thôi.

Làm xong suôi nàng đi ngủ. Tưởng rằng ngủ một lát rồi dậy ai ngờ đâu nàng ngủ một mạch đến giữa chiều luôn.

Cũng vì thế mà gây ra một đống rắc rối trong phủ luôn. Thủ phạm thì không cần phải nói rồi . Chính là tiểu thập nhị đáng yêu nhỏ nhắn của chúng ta rồi. Người nhỏ nhưng sức phá hoại không kém gì bom nguyên tử luôn.
Chương trước Chương tiếp