Nửa Đời Phù Hoa
Chương 16: Cơn ác mộng của Tứ gia
Dận Chân chìm vào giấc ngủ trong tiếng hát của Phù Hoa. Chàng không biết bản thân ngủ từ lúc nào, nhưng chưa bao giờ bản thân chàng thả lỏng ngủ trước một người lạ như thế. Điều đó là tối kị của chàng. Cứ thản nhiên ngủ như thế thì không biết lúc nào đó sẽ bị ám sát ngay. Nhưng lần này là ngoại lệ duy nhất trong 24 năm cuộc đời của chàng.
Không biết vì lý do gì nhưng đó không phải là một điều tốt. Hơn nữa nó còn gợi nhớ đến cơn ác mộng đã hành hạ chàng bao nhiêu năm trời.Từ năm 10 tuổi,sau khi mẫu hậu mất vào hôm sinh thần của chàng, ngày nào chàng cũng mơ đến ngày hôm đó. Nhưng hôm nay cơn mơ đó đã có sự thay đổi.
Hôm sinh thần đó, chàng mặc bộ y phục mới mà mẫu hậu may cho màu xanh thiên thanh. Nó làm nổi bật nên gương mặt còn non nớt, nhưng những nét đẹp đã hiện ra rõ ràng. Không phải là gương mặt lạnh lùng trầm ổn,mang nhiều nỗi lòng của sau này, mà là gương mặt khôi ngô, tuấn tú,mang nét hồn nhiên tươi sáng. Cũng phải thôi, vì thời điểm đó, chàng vẫn là một đứa trẻ mang theo hoài bão lớn lao, sống trong sự yêu thương của mẫu hậu và sự kì vọng của Phụ hoàng. Khác với bây giờ, chàng một mình phải chống chọi với triều thần, với các hoàng huynh, hoàng đệ, và với cả phụ hoàng chỉ vì ngôi báu đó. Hơn hết là chàng phải trả thù,cho mối thù giết mẫu hậu năm đó, và cả bảo vệ Thập Tam đệ nữa.
Năm đó chàng vui vẻ mặc bộ y phục mới,đi dạo chơi khắp hoàng cung, mang tâm trạng mong ngóng đến tiệc sinh thần buổi tối. Buổi yến tiệc hôm đó tổ chức ở ngự hoa viên, các mẫu phi khác ai cũng chúc phúc và tặng quà cho chàng. Các hoàng huynh, hoàng đệ cũng tặng cho chàng không ít bảo vật. Hôm đấy chàng vui lắm, vì phụ hoàng còn hứa tặng chàng một món quà lớn cơ mà. Nhưng ai biết đâu được rằng..... Tối hôm đó,khi chàng đi về tẩm cung của mẫu hậu, Vệ lương nghi đã gặp chàng và tặng cho chàng một bộ hương an thần. Cô ta nói rằng, hương này có thể giảm đau đầu,an thần, khiến cơ thể thoải mái.
Ngày đó tin lời cô ta nên chàng đã đốt hương này trong phòng của mẫu hậu,mong ngài sẽ đỡ đau đầu và dễ ngủ hơn. Không biết vì lí do gì nhưng dạo gần đây, chàng thấy mẫu hậu có vẻ mệt mỏi, dưới mắt còn có quần thâm nhàn nhạt. Chàng rất lo lắng cho mẫu hậu, nhưng khi chàng hỏi, mẫu hậu chỉ mỉm cười và nói không có việc gì hết. Mỗi lần như thế là mẫu hậu sẽ hát cho chàng nghe, chàng rất thích nghe mẫu hậu hát,nghe đến nỗi ngủ quên luôn trong lòng người.
Nên khi nghe Vệ lương nghi nói hương này an thần, giảm đau đầu nên chàng rất vui. Tối hôm đó khi ngủ cùng mẫu hậu, chàng đã đốt hương này trong phòng. Sinh thần của chàng vào mùa đông lên trong phòng lúc này luôn đóng kín các cửa, chỉ để hai chậu than không Mẫu hậu thương các cung nữ hầu hạ vất vả nên cho các nàng lui xuống nghỉ ngơi. Nên trong điện chỉ có mỗi chàng với mẫu hậu. Cũng chính vì như thế nên cơn ác mộng mới xảy ra.
Nửa đêm hôm đó,khi chàng vẫn còn trong giấc ngủ, tự nhiên nghe thấy mẫu hậu bên cạnh lay chàng dậy. Nhưng cả người chàng mệt mỏi, không có chút sức lực, cứ mê man.Đến khi chàng lờ mờ tỉnh lại từ thì xung quanh đầy khói là khói. Mẫu hậu bên cạnh đang cố hết sức dìu dắt chàng ra khỏi điện, vừa cố gắng hô lên kêu cứu. Nhưng mà xung quanh đã cháy lớn lắm rồi. Cả chàng với mẫu hậu, cả hai đều không còn chút sức lực nào trong người. Cố gắng dìu nhau đi từng bước bước bước đến cửa, vừa tránh khói xung quanh. Chàng lúc này mới hiểu vấn đề đang xảy ra, cố gắng gào lên những tiếng kêu cứu yếu ớt.
Đến bây giờ chàng vẫn nhớ vẻ mặt lúc đó của mẫu hậu. Gương mặt sợ sệt, nhưng vẫn cố gắng kiên cường bịt mũi cho chàng,che chở đưa chàng ra khỏi đám cháy. Bên ngoài tiếng hô dập lửa vang lên nhốn nháo, chàng còn nghe loáng thoáng được tiếng của phụ hoàng đang quát mắng, tiếng Phúc công công khuyên can phụ hoàng.
Lửa cháy ngày càng lớn, chàng thấy ngày càng khó thở, mẫu hậu bên cạnh sắp không chịu nổi rồi. Chàng cố gắng lết thân thể nhỏ bé của mình dìu mẫu hậu đi đến cửa. Chàng tiến lên mở cửa, nhưng đẩy mãi không ra, chàng gõ liên hồi lên của,mong sao bên ngoài có thể nhanh chóng mở cửa. Thấy mẫu hậu đã khụy xuống đất,tay che miệng ho không ngừng. Chàng chưa bao giờ cảm thấy bản thân thật sự rất bất lực như lúc này. Chàng quay qua lấy đà tông mạnh vào cửa, tông vài lần, trên vai trái của chàng đã rớm máu, nhưng lúc này chàng không hề quan tâm đến cơn đau ở bả vai, cố gắng tiếp tục đâm cửa. Chỉ mong thật nhanh chóng đưa mẫu hậu ra khỏi đây. Tại sao phụ hoàng lại lâu như vậy.
Được một lát thì bên ngoài có thái giám đã đẩy cửa tông vào, chàng mất đà ngã xuống đất, ngất xỉu ngay lúc đó. Đến lúc sau tỉnh lại, chàng đã ở bên ngoài điện, được đặt ở sân,xung quanh là cung nữ thái giám, có cả một vị thái y đang băng bó vết thương của chàng. Lúc này đây chàng biết rằng mình mới ngất được một lát. Túm lấy vị thái bên cạnh chàng hỏi:
“ Mẫu hậu của ta đâu, người đã an toàn chưa.“. Harry Potter fanfic
Nghe thấy chàng hỏi thế, vị thái y cúi mặt không trả lời. Thấy thế, chàng vùng dậy, tiếp tục túm lấy những cung nữ, thái giám bên cạnh mà hỏi. Nhưng không một ai trả lời chàng mà chỉ cúi đầu khóc.Chàng tức giận đẩy hết bọn họ ra chạy về phía phụ hoàng. Lúc này đây chàng thấy phụ hoàng đang trầm mặc, giận dữ,đứng ở đó. Đến khi chàng hỏi, thì người nhìn chàng với ánh mắt vừa yêu vừa hận.
“ Phụ hoàng, mẫu hậu của con đâu, người đang ở đâu rồi ạ.”
Không thấy phụ hoàng trả lời, chàng nhìn sang Phúc công công. Thấy ông ấy lấy tay áo lau nước mắt, nói với chàng:
“ Xin điện hạ nén bi thương,Mẫu hậu của ngài đã mất trong trận cháy rồi ạ.”
Chàng bàng hoàng,ngồi bệt xuống đất, nhìn đống tro tàn trước mắt, yên lặng rơi lệ. Bên cạnh là tiếng Phúc công công đang giải thích lí do cho chàng.Thì ra lúc đó,khi chàng ngất đi, mẫu hậu đã tiến đến đỡ nàng dậy đưa cho thái giám xông vào, yêu cầu đưa nàng ra khỏi đây.Còn người thì đi theo sau. Nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa thì một thanh xà đang cháy ở bên trên rơi xuống, mẫu hậu thấy thế đã đẩy thái giám đang bế chàng ra ngoài, còn bản thân bị đập bởi thanh xà đang cháy đó. Khi thái giám đó đưa chàng ra rồi quay lại, thì đã thấy lửa cháy rất lớn ở trước cửa. Cố gắng tiến vào nhưng cuối cùng cả mẫu hậu và thái giám đó đều chìm trong biển lửa.
Không biết từ lúc nào, chàng phun ra một ngụm máu rồi ngất đi, lần sau tỉnh lại đã là nửa tháng sau.Lúc này tang lễ của mẫu hậu đã kết thúc. Ngày ngày chàng chìm trong nỗi đau của bản thân, sự tự trách và ân hận quẩn quanh chàng đến tận bây giờ. Chàng hiểu ra tất cả là do âm mưu của Vệ lương nghi, nhưng phụ hoàng đã ban chết cho bà ta. Nhưng còn đối với Bát đệ, thật sự chàng thật sự không hận nhưng không cách nào đối mặt với đệ ấy. Dù gì mọi chuyện đều do chàng mà ra.
Cả phụ hoàng cũng hận chàng, từ lúc đó, người không còn cười và với chàng nữa, người để chàng ở hoàng tử sở. Ở đó chàng thường xuyên bị bắt nạt, cơm ăn không đủ no nhưng phụ hoàng đã không còn quan tâm đến chàng nữa rồi. Lúc đó chỉ có Thập Tam đệ ở bên cạnh chàng, nén mang cơm cho chàng, cùng chàng trải qua chuỗi ngày khổ sở đó.
Đến cả bây giờ vẫn vậy, giấc mơ đó luôn ám ảnh chàng, nhưng lần này cuối giấc mơ, chàng đã thấy cảnh mẫu hậu ôm chàng, hát cho chàng nghe. Chứ không phải như mọi lần là những bóng đen với gương mặt của phụ hoàng đang không ngừng trách móc chàng.
Không biết vì lý do gì nhưng đó không phải là một điều tốt. Hơn nữa nó còn gợi nhớ đến cơn ác mộng đã hành hạ chàng bao nhiêu năm trời.Từ năm 10 tuổi,sau khi mẫu hậu mất vào hôm sinh thần của chàng, ngày nào chàng cũng mơ đến ngày hôm đó. Nhưng hôm nay cơn mơ đó đã có sự thay đổi.
Hôm sinh thần đó, chàng mặc bộ y phục mới mà mẫu hậu may cho màu xanh thiên thanh. Nó làm nổi bật nên gương mặt còn non nớt, nhưng những nét đẹp đã hiện ra rõ ràng. Không phải là gương mặt lạnh lùng trầm ổn,mang nhiều nỗi lòng của sau này, mà là gương mặt khôi ngô, tuấn tú,mang nét hồn nhiên tươi sáng. Cũng phải thôi, vì thời điểm đó, chàng vẫn là một đứa trẻ mang theo hoài bão lớn lao, sống trong sự yêu thương của mẫu hậu và sự kì vọng của Phụ hoàng. Khác với bây giờ, chàng một mình phải chống chọi với triều thần, với các hoàng huynh, hoàng đệ, và với cả phụ hoàng chỉ vì ngôi báu đó. Hơn hết là chàng phải trả thù,cho mối thù giết mẫu hậu năm đó, và cả bảo vệ Thập Tam đệ nữa.
Năm đó chàng vui vẻ mặc bộ y phục mới,đi dạo chơi khắp hoàng cung, mang tâm trạng mong ngóng đến tiệc sinh thần buổi tối. Buổi yến tiệc hôm đó tổ chức ở ngự hoa viên, các mẫu phi khác ai cũng chúc phúc và tặng quà cho chàng. Các hoàng huynh, hoàng đệ cũng tặng cho chàng không ít bảo vật. Hôm đấy chàng vui lắm, vì phụ hoàng còn hứa tặng chàng một món quà lớn cơ mà. Nhưng ai biết đâu được rằng..... Tối hôm đó,khi chàng đi về tẩm cung của mẫu hậu, Vệ lương nghi đã gặp chàng và tặng cho chàng một bộ hương an thần. Cô ta nói rằng, hương này có thể giảm đau đầu,an thần, khiến cơ thể thoải mái.
Ngày đó tin lời cô ta nên chàng đã đốt hương này trong phòng của mẫu hậu,mong ngài sẽ đỡ đau đầu và dễ ngủ hơn. Không biết vì lí do gì nhưng dạo gần đây, chàng thấy mẫu hậu có vẻ mệt mỏi, dưới mắt còn có quần thâm nhàn nhạt. Chàng rất lo lắng cho mẫu hậu, nhưng khi chàng hỏi, mẫu hậu chỉ mỉm cười và nói không có việc gì hết. Mỗi lần như thế là mẫu hậu sẽ hát cho chàng nghe, chàng rất thích nghe mẫu hậu hát,nghe đến nỗi ngủ quên luôn trong lòng người.
Nên khi nghe Vệ lương nghi nói hương này an thần, giảm đau đầu nên chàng rất vui. Tối hôm đó khi ngủ cùng mẫu hậu, chàng đã đốt hương này trong phòng. Sinh thần của chàng vào mùa đông lên trong phòng lúc này luôn đóng kín các cửa, chỉ để hai chậu than không Mẫu hậu thương các cung nữ hầu hạ vất vả nên cho các nàng lui xuống nghỉ ngơi. Nên trong điện chỉ có mỗi chàng với mẫu hậu. Cũng chính vì như thế nên cơn ác mộng mới xảy ra.
Nửa đêm hôm đó,khi chàng vẫn còn trong giấc ngủ, tự nhiên nghe thấy mẫu hậu bên cạnh lay chàng dậy. Nhưng cả người chàng mệt mỏi, không có chút sức lực, cứ mê man.Đến khi chàng lờ mờ tỉnh lại từ thì xung quanh đầy khói là khói. Mẫu hậu bên cạnh đang cố hết sức dìu dắt chàng ra khỏi điện, vừa cố gắng hô lên kêu cứu. Nhưng mà xung quanh đã cháy lớn lắm rồi. Cả chàng với mẫu hậu, cả hai đều không còn chút sức lực nào trong người. Cố gắng dìu nhau đi từng bước bước bước đến cửa, vừa tránh khói xung quanh. Chàng lúc này mới hiểu vấn đề đang xảy ra, cố gắng gào lên những tiếng kêu cứu yếu ớt.
Đến bây giờ chàng vẫn nhớ vẻ mặt lúc đó của mẫu hậu. Gương mặt sợ sệt, nhưng vẫn cố gắng kiên cường bịt mũi cho chàng,che chở đưa chàng ra khỏi đám cháy. Bên ngoài tiếng hô dập lửa vang lên nhốn nháo, chàng còn nghe loáng thoáng được tiếng của phụ hoàng đang quát mắng, tiếng Phúc công công khuyên can phụ hoàng.
Lửa cháy ngày càng lớn, chàng thấy ngày càng khó thở, mẫu hậu bên cạnh sắp không chịu nổi rồi. Chàng cố gắng lết thân thể nhỏ bé của mình dìu mẫu hậu đi đến cửa. Chàng tiến lên mở cửa, nhưng đẩy mãi không ra, chàng gõ liên hồi lên của,mong sao bên ngoài có thể nhanh chóng mở cửa. Thấy mẫu hậu đã khụy xuống đất,tay che miệng ho không ngừng. Chàng chưa bao giờ cảm thấy bản thân thật sự rất bất lực như lúc này. Chàng quay qua lấy đà tông mạnh vào cửa, tông vài lần, trên vai trái của chàng đã rớm máu, nhưng lúc này chàng không hề quan tâm đến cơn đau ở bả vai, cố gắng tiếp tục đâm cửa. Chỉ mong thật nhanh chóng đưa mẫu hậu ra khỏi đây. Tại sao phụ hoàng lại lâu như vậy.
Được một lát thì bên ngoài có thái giám đã đẩy cửa tông vào, chàng mất đà ngã xuống đất, ngất xỉu ngay lúc đó. Đến lúc sau tỉnh lại, chàng đã ở bên ngoài điện, được đặt ở sân,xung quanh là cung nữ thái giám, có cả một vị thái y đang băng bó vết thương của chàng. Lúc này đây chàng biết rằng mình mới ngất được một lát. Túm lấy vị thái bên cạnh chàng hỏi:
“ Mẫu hậu của ta đâu, người đã an toàn chưa.“. Harry Potter fanfic
Nghe thấy chàng hỏi thế, vị thái y cúi mặt không trả lời. Thấy thế, chàng vùng dậy, tiếp tục túm lấy những cung nữ, thái giám bên cạnh mà hỏi. Nhưng không một ai trả lời chàng mà chỉ cúi đầu khóc.Chàng tức giận đẩy hết bọn họ ra chạy về phía phụ hoàng. Lúc này đây chàng thấy phụ hoàng đang trầm mặc, giận dữ,đứng ở đó. Đến khi chàng hỏi, thì người nhìn chàng với ánh mắt vừa yêu vừa hận.
“ Phụ hoàng, mẫu hậu của con đâu, người đang ở đâu rồi ạ.”
Không thấy phụ hoàng trả lời, chàng nhìn sang Phúc công công. Thấy ông ấy lấy tay áo lau nước mắt, nói với chàng:
“ Xin điện hạ nén bi thương,Mẫu hậu của ngài đã mất trong trận cháy rồi ạ.”
Chàng bàng hoàng,ngồi bệt xuống đất, nhìn đống tro tàn trước mắt, yên lặng rơi lệ. Bên cạnh là tiếng Phúc công công đang giải thích lí do cho chàng.Thì ra lúc đó,khi chàng ngất đi, mẫu hậu đã tiến đến đỡ nàng dậy đưa cho thái giám xông vào, yêu cầu đưa nàng ra khỏi đây.Còn người thì đi theo sau. Nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa thì một thanh xà đang cháy ở bên trên rơi xuống, mẫu hậu thấy thế đã đẩy thái giám đang bế chàng ra ngoài, còn bản thân bị đập bởi thanh xà đang cháy đó. Khi thái giám đó đưa chàng ra rồi quay lại, thì đã thấy lửa cháy rất lớn ở trước cửa. Cố gắng tiến vào nhưng cuối cùng cả mẫu hậu và thái giám đó đều chìm trong biển lửa.
Không biết từ lúc nào, chàng phun ra một ngụm máu rồi ngất đi, lần sau tỉnh lại đã là nửa tháng sau.Lúc này tang lễ của mẫu hậu đã kết thúc. Ngày ngày chàng chìm trong nỗi đau của bản thân, sự tự trách và ân hận quẩn quanh chàng đến tận bây giờ. Chàng hiểu ra tất cả là do âm mưu của Vệ lương nghi, nhưng phụ hoàng đã ban chết cho bà ta. Nhưng còn đối với Bát đệ, thật sự chàng thật sự không hận nhưng không cách nào đối mặt với đệ ấy. Dù gì mọi chuyện đều do chàng mà ra.
Cả phụ hoàng cũng hận chàng, từ lúc đó, người không còn cười và với chàng nữa, người để chàng ở hoàng tử sở. Ở đó chàng thường xuyên bị bắt nạt, cơm ăn không đủ no nhưng phụ hoàng đã không còn quan tâm đến chàng nữa rồi. Lúc đó chỉ có Thập Tam đệ ở bên cạnh chàng, nén mang cơm cho chàng, cùng chàng trải qua chuỗi ngày khổ sở đó.
Đến cả bây giờ vẫn vậy, giấc mơ đó luôn ám ảnh chàng, nhưng lần này cuối giấc mơ, chàng đã thấy cảnh mẫu hậu ôm chàng, hát cho chàng nghe. Chứ không phải như mọi lần là những bóng đen với gương mặt của phụ hoàng đang không ngừng trách móc chàng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương