Nửa Đời Phù Hoa
Chương 21: Ăn cơm cùng Tứ gia
<code> Phù Hoa sau khi dọn dẹp xong thì quay lại phòng chính. Thấy Tứ gia đã trở lại bàn tiếp tục xử lý công việc. Nàng không biết bản thân mình cần làm gì, cũng không thấy Tứ gia dặn dò gì hết. Vậy lên nàng tiến đến đứng ở một góc phòng,đợi chờ xem Tứ gia có dặn dò gì không. Dận Chân ngẩng đầu lên thấy nha hoàn nhỏ đang đứng nghiêm túc ở một góc phòng, không lên tiếng, cũng không biết lui xuống nghỉ ngơi. Chàng bèn cất giọng trầm khàn nói: </code>” Đến đây mài mực cho gia.”<code> Phù Hoa ngẩn người được một lát thì nghe tiếng gọi của Tứ gia bèn tiến đến bên cạnh bàn gỗ,sắn nhẹ tay áo bắt đầu mài mực. </code>Mực này mài ra có màu đen bóng hơi pha ánh bạc, khi viết còn tỏa ra một chút hương thơm của tre trúc dịu nhẹ. Quả là mực của hoàng gia, thật cầu kì phức tạp.<code> Nhìn Tứ gia dùng bút lông sói phê duyệt công vụ trên bàn, nàng cảm thấy thật may vì đời sau đã có bút mực, bút bi, chứ để nàng dùng bút lông chắc gãy tay mất. Nhưng phải công nhận chữ của Tứ gia đẹp thật, nét chữ Khải phóng khoáng nhẹ nhàng. Lại so sánh một chút với thư hoạ trong phòng, lúc hoạ thư thì mạnh mẽ, khẳng khái. Đứng là nét chữ hoạ nét người. Nhìn chàng tuy lạnh lùng, nhưng là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Đúng là đáng yêu thật. Dận Chân thấy cô nha hoàn dù đã đứng bên cạnh để mài mực rồi nhưng tâm hồn thì cứ bay đi phương trời nào rồi. Thấy vậy chàng bèn nói: </code>” Nếu mệt thì ngươi đi nghỉ ngơi đi.”<code> Giật mình tỉnh lại trong những suy nghĩ,nghe thấy Tứ gia nói thế.Mặc dù hôm qua mệt mỏi cả đêm, nhưng sáng nay nàng đã nghỉ ngơi đủ rồi. Vậy lên nàng vội vàng trả lời, sợ Tứ gia nghĩ nàng lười biếng: </code>” Nô tì không mệt.”
“ Ngươi biết viết không.”<code> Nghe thấy câu hỏi của Tứ gia,Phù Hoa ngạc nhiên trong giây lát.Mặc dù nàng biết viết nhưng đó là viết bút mực, bút chì, chứ nàng không hề biết viết bút lông. </code>” Bẩm gia, nô tì biết chữ, nhưng không biết viết bút lông ạ.”<code> Dận Chân nghe thấy câu trả lời của Phù Hoa thì hơi suy nghĩ,sau đó lại nói: </code>” Ngươi học viết đi. Cần gì bảo với Tô Bồi Thịnh.”<code> Phù Hoa nghe thế thì suy tư.Một nha hoàn như nàng biết chữ là giỏi lắm rồi, tại sao lại yêu cầu nàng học viết chữ nữa. Rốt cuộc là tại sao? Mặc dù thắc mắc là thế nhưng ngoài mặt nàng vẫn đồng ý. </code>” Vâng thưa Tứ gia. Nô tì sẽ nghiêm túc học tập.”<code> Sau đó nàng và Tứ gia tiếp tục người thì mài mực, người thì xử lý công vụ. Không biết là có công vụ gì khó giải quyết hay không nhưng nàng thấy Tứ gia liên tục thở dài rồi nhíu mày. Không tiện hỏi nhiều, nàng nghĩ thầm cố gắng chăm sóc sức khỏe cho Tứ gia là được rồi. Nửa canh giờ sau, ngoài của có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Nàng dừng công việc mài mực lại,đi ra ngoài mở cửa. Thấy ở ngoài cửa là Tiểu Thuận Tử đang chỉ huy Tiểu ngụy tử và Tiểu Phúc tử bê những khay thức ăn đứng chờ. Thấy nàng mở cửa thì hỏi: </code>” Phù Hoa cô nương,Tứ gia muốn dùng bữa tối luôn không ạ.”<code> Nghe thấy câu hỏi của Tiểu Thuận Tử, nàng quay người đi vào hỏi ý kiến của Tứ gia. Chắc Tứ gia đã nghe thấy tiếng của Tiểu Thuận Tử hay sao mà chưa kịp để nàng hỏi, chàng đã nói: </code>” Dọn lên đi.”<code> Nhận được lệnh của Tứ gia, bọn người Tiểu Thuận Tử tiến vào dọn đồ ăn lên bàn, còn nàng quay trở lại bàn, sắp xếp gọn gàng lại tấu sớ của Tứ gia vừa dùng. Dọn xong thấy Tứ gia ra lệnh cho mấy người Tiểu Thuận Tử lui xuống hết. Chỉ còn mỗi nàng và Tứ gia ở trong phòng. Thấy thế nàng biết rằng hôm nay mình vẫn tiếp tục công việc thử độc đây mà. Tiến đến đứng bên trái của Dận Chân, nàng cầm đũa bạc và đĩa nhỏ, chuẩn bị thử độc.Hôm nay đồ ăn vẫn rất phong phú. Nàng nhìn thôi còn thấy thèm cơ mà.Không biết thử món nào trước luôn. Đang định động đũa thì nghe thấy giọng trầm ấm hơi khàn của Tứ gia: </code>” Ngồi xuống ăn với gia.”<code> Giật mình bởi câu nói đó của Tứ gia. Phù Hoa không biết bản thân mình bây giờ phải làm gì nữa.Chần chừ một lúc không trả lời cũng không dám hành động gì hết. Không biết khi nàng ngồi xuống ăn cùng có bị xử phạt nặng không??? Thấy mãi mà nàng chưa ngồi xuống,Dận Chân lại tiếp tục nói: </code>” Từ nay cô sẽ ăn cơm cùng gia, không phải sợ, ngồi xuống.”<code> Đến lúc này thì nàng không do dự nữa, ngồi xuống ghế.Đằng nào cũng thế, có bị phạt thì cũng phải ăn trước đã.Cùng lắm thì chết thêm lần nữa thôi. Đằng nào cũng chết một lần rồi, sợ gì.Hơn nữa chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, có phải vấn đề gì quan trọng đâu. Thế là nàng nhìn Dận Chân gắp ăn trước, sau đó bản thân cũng bắt đầu động đũa gắp những món ăn nàng thèm nãy giờ. Đầu tiên là món cá sóc chiên xù, ăn một miếng ngoài giòn trong mềm. Sau đó là miếng thịt ba chỉ kho tàu mềm mềm béo ngậy. Rồi lại một miếng cà tím xào thịt bằm,ngon ngon bùi bùi. Lại thêm nhiều nhiều miếng khác nữa...... Bữa cơm này nàng ăn đến vui vẻ, ngon miệng, thật sự rất thỏa mãn. Nhìn cô nha hoàn nhỏ bình thường nghiêm túc,thận trọng, sợ sệt,u buồn. Nay chỉ vì bữa cơm ngon mà lộ ra biểu cảm vui sướng như vậy. Thầm nghĩ thật dễ thỏa mãn với những thứ đơn giản mà.</code>
“ Ngươi biết viết không.”<code> Nghe thấy câu hỏi của Tứ gia,Phù Hoa ngạc nhiên trong giây lát.Mặc dù nàng biết viết nhưng đó là viết bút mực, bút chì, chứ nàng không hề biết viết bút lông. </code>” Bẩm gia, nô tì biết chữ, nhưng không biết viết bút lông ạ.”<code> Dận Chân nghe thấy câu trả lời của Phù Hoa thì hơi suy nghĩ,sau đó lại nói: </code>” Ngươi học viết đi. Cần gì bảo với Tô Bồi Thịnh.”<code> Phù Hoa nghe thế thì suy tư.Một nha hoàn như nàng biết chữ là giỏi lắm rồi, tại sao lại yêu cầu nàng học viết chữ nữa. Rốt cuộc là tại sao? Mặc dù thắc mắc là thế nhưng ngoài mặt nàng vẫn đồng ý. </code>” Vâng thưa Tứ gia. Nô tì sẽ nghiêm túc học tập.”<code> Sau đó nàng và Tứ gia tiếp tục người thì mài mực, người thì xử lý công vụ. Không biết là có công vụ gì khó giải quyết hay không nhưng nàng thấy Tứ gia liên tục thở dài rồi nhíu mày. Không tiện hỏi nhiều, nàng nghĩ thầm cố gắng chăm sóc sức khỏe cho Tứ gia là được rồi. Nửa canh giờ sau, ngoài của có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Nàng dừng công việc mài mực lại,đi ra ngoài mở cửa. Thấy ở ngoài cửa là Tiểu Thuận Tử đang chỉ huy Tiểu ngụy tử và Tiểu Phúc tử bê những khay thức ăn đứng chờ. Thấy nàng mở cửa thì hỏi: </code>” Phù Hoa cô nương,Tứ gia muốn dùng bữa tối luôn không ạ.”<code> Nghe thấy câu hỏi của Tiểu Thuận Tử, nàng quay người đi vào hỏi ý kiến của Tứ gia. Chắc Tứ gia đã nghe thấy tiếng của Tiểu Thuận Tử hay sao mà chưa kịp để nàng hỏi, chàng đã nói: </code>” Dọn lên đi.”<code> Nhận được lệnh của Tứ gia, bọn người Tiểu Thuận Tử tiến vào dọn đồ ăn lên bàn, còn nàng quay trở lại bàn, sắp xếp gọn gàng lại tấu sớ của Tứ gia vừa dùng. Dọn xong thấy Tứ gia ra lệnh cho mấy người Tiểu Thuận Tử lui xuống hết. Chỉ còn mỗi nàng và Tứ gia ở trong phòng. Thấy thế nàng biết rằng hôm nay mình vẫn tiếp tục công việc thử độc đây mà. Tiến đến đứng bên trái của Dận Chân, nàng cầm đũa bạc và đĩa nhỏ, chuẩn bị thử độc.Hôm nay đồ ăn vẫn rất phong phú. Nàng nhìn thôi còn thấy thèm cơ mà.Không biết thử món nào trước luôn. Đang định động đũa thì nghe thấy giọng trầm ấm hơi khàn của Tứ gia: </code>” Ngồi xuống ăn với gia.”<code> Giật mình bởi câu nói đó của Tứ gia. Phù Hoa không biết bản thân mình bây giờ phải làm gì nữa.Chần chừ một lúc không trả lời cũng không dám hành động gì hết. Không biết khi nàng ngồi xuống ăn cùng có bị xử phạt nặng không??? Thấy mãi mà nàng chưa ngồi xuống,Dận Chân lại tiếp tục nói: </code>” Từ nay cô sẽ ăn cơm cùng gia, không phải sợ, ngồi xuống.”<code> Đến lúc này thì nàng không do dự nữa, ngồi xuống ghế.Đằng nào cũng thế, có bị phạt thì cũng phải ăn trước đã.Cùng lắm thì chết thêm lần nữa thôi. Đằng nào cũng chết một lần rồi, sợ gì.Hơn nữa chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, có phải vấn đề gì quan trọng đâu. Thế là nàng nhìn Dận Chân gắp ăn trước, sau đó bản thân cũng bắt đầu động đũa gắp những món ăn nàng thèm nãy giờ. Đầu tiên là món cá sóc chiên xù, ăn một miếng ngoài giòn trong mềm. Sau đó là miếng thịt ba chỉ kho tàu mềm mềm béo ngậy. Rồi lại một miếng cà tím xào thịt bằm,ngon ngon bùi bùi. Lại thêm nhiều nhiều miếng khác nữa...... Bữa cơm này nàng ăn đến vui vẻ, ngon miệng, thật sự rất thỏa mãn. Nhìn cô nha hoàn nhỏ bình thường nghiêm túc,thận trọng, sợ sệt,u buồn. Nay chỉ vì bữa cơm ngon mà lộ ra biểu cảm vui sướng như vậy. Thầm nghĩ thật dễ thỏa mãn với những thứ đơn giản mà.</code>
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương