Nửa Đời Phù Hoa
Chương 3: Tiến đến phủ Tứ gia
Sáng hôm sau.....
“Phù Hoa,ngươi chuyển toàn bộ củi vào nhà bếp đi, nhanh lên một chút, chậm chạp là biết tay ta “ Một đại nha hoàn ăn mặc đơn giản chỉnh tề, chống eo kiêu ngạo sai bảo nàng.Phù Hoa buông cái chày giã gạo trong tay xuống cung kính nói “ Vâng, tỷ tỷ.” Đại nha hoàn thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời liền hất cằm xoay người bước đi.
“Quá coi thường người khác rồi, cô ta nghĩ mình là ai chứ.” Phúc nhi giã gạo bên cạnh không nhịn được nói nhỏ.Bích Nguyệt vội vàng lấy tay huých nhẹ vào tay cô ấy nói:“ Bà cô nhỏ của tỷ ơi, muội nói nhỏ một chút. Đừng để người khác nghe thấy không thì rắc rối đó.
Phù Hoa đi vào trong nhà kho hôm qua nàng ngủ chuyển từng bó củi vào trong nhà bếp. Chỉ một lát sau, đầu nàng đầy mồ hôi,trên tay cũng xuất hiện thêm vài vết thương do bị củi đâm. Phàm là những cung nữ có tí thân phận đều không muốn làm những việc này nhưng nàng là tiện tịch. Là cung nữ tiện tịch xuất thân thấp kém nhất, là nô tì tiện tịch đến xách dày cho chủ tử cũng không xứng. Đến nơi này càng khiến nàng thấy xuất thân quyết định số phận cuộc sống của con người như thế nào. Phúc nhi hay Bích Nguyệt cũng thường hay oán trách ông trời. Nhưng nàng thì không sống lại một lần khiến nàng hiểu ra nhiều thứ.Làm việc thì có gì không tốt? Ít nhất là không có thời gian để nghĩ về chuyện kiếp trước kiếp này, sẽ không còn lại những kí ức vỡ vụn về hy vọng xa vời.
Nàng múc nước rửa tay. Đau như xát muối vào vết thương. Xoè bàn tay ra nhìn, những vết thương nào mới nào cũ chi chít. Đôi tay này đúng là xách giày cho người ta cũng không xứng mà. Một hai canh giờ luôn tay luôn chân trong phòng bếp, ba người cuối cùng cũng nâng cái lu đựng gạo vừa giã xong chuyển vào góc bếp. Chưa kịp lau mồ hôi bỗng nghe giọng nói của Dung cô cô vang lên bên ngoài. Mọi người đều nhanh chân chạy ra tập hợp ở sân trước.
“ Đã đến đông đủ hết chưa? Sau này cứ chậm chạp thế này thì làm việc cho phủ hoàng tử thế nào được.”
“ Cô cô dạy bảo đúng ạ. Mọi người đã đến đầy đủ rồi ạ. “
Nàng và Phúc nhi, Bích Nguyệt nhìn nhau xếp hàng nghiêm túc.
“ Mấy ngày trước, Vạn Tuế Gia đã cho các hoàng tử trưởng thành xuất cung xây phủ. Đây là một chuyện lớn vô cùng quan trọng. Hiện giờ ta sẽ chọn vài người tay chân nhanh nhẹn, quy củ tiến vào các phủ làm nô tì. Hiện tại các phủ bối lặc mới xây, đúng lúc này cần đến hạ nhân, các ngươi thật là là may mắn, có phúc khí mấy đời mới được vào phủ bối lặc làm việc đó biết chưa. Các ngươi phải cẩn thận, chăm chỉ làm việc. Tuân theo quy củ, không thì cẩn thận đầu của các ngươi đấy. “
Bài giáo huấn dài đã khiến những người xung quanh kích động, xì xào bàn tán.
“ Các ngươi trật tự “ - Dung cô cô quát
“ Bích Nguyệt,....đến phủ Bát a ca. Phúc nhi,.... đến phủ Thập Tam a ca. Phù Hoa,...đến phủ Tứ a ca. “ Ba người người nhìn nhau rồi tự động tách ra vào các nhóm.
Sau khi chọn xong người Dung cô cô cho mọi người về phòng lấy đồ đạc để đi đến các phủ báo danh. Về đến phòng ba người nhìn nhau tiếc nuối. Trong mắt ai cũng tràn ngập nỗi buồn không nỡ chia xa.
Phúc nhi hai mắt đỏ hoe kéo tay Bích Nguyệt và Phù Hoa nói “ Từ nay chúng ta không được ở gần nhau nữa rồi. Tỷ sẽ nhớ mọi người lắm. Không có tỷ, Phù Hoa muội phải giữ gìn sức khỏe. Tỷ không thể giúp muội giành đồ ăn nữa rồi. “
“ Không phải các phủ bối lặc gần nhau sao. Có lẽ chúng ta còn có thể gặp lại nhau “ Bích Nguyệt an ủi nói.
“ Hai tỷ cũng phải cẩn thận đấy. Giữ gìn sức khỏe nhớ chưa. “ Phù Hoa cúi đầu trả lời, nắm chặt tay hai người.
Nàng tuy là một cô gái xuyên không,nhưng đáng tiếc chỉ là một người bình thường, không thông thạo lịch sử cho lắm. Nhưng điều cơ bản việc đoạt đích nàng vẫn biết được. Tứ bối lặc, Bát bối lặc,hay Thập tam bối lặc đều là những cái tên nổi tiếng của dòng lịch sử này.Lúc này đây vận mệnh do ông trời đưa đẩy khiến Phù Hoa thấp thỏm không yên trong lòng.
Không biết điều gì đang chờ đợi nàng ở tương lai đây........
“Phù Hoa,ngươi chuyển toàn bộ củi vào nhà bếp đi, nhanh lên một chút, chậm chạp là biết tay ta “ Một đại nha hoàn ăn mặc đơn giản chỉnh tề, chống eo kiêu ngạo sai bảo nàng.Phù Hoa buông cái chày giã gạo trong tay xuống cung kính nói “ Vâng, tỷ tỷ.” Đại nha hoàn thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời liền hất cằm xoay người bước đi.
“Quá coi thường người khác rồi, cô ta nghĩ mình là ai chứ.” Phúc nhi giã gạo bên cạnh không nhịn được nói nhỏ.Bích Nguyệt vội vàng lấy tay huých nhẹ vào tay cô ấy nói:“ Bà cô nhỏ của tỷ ơi, muội nói nhỏ một chút. Đừng để người khác nghe thấy không thì rắc rối đó.
Phù Hoa đi vào trong nhà kho hôm qua nàng ngủ chuyển từng bó củi vào trong nhà bếp. Chỉ một lát sau, đầu nàng đầy mồ hôi,trên tay cũng xuất hiện thêm vài vết thương do bị củi đâm. Phàm là những cung nữ có tí thân phận đều không muốn làm những việc này nhưng nàng là tiện tịch. Là cung nữ tiện tịch xuất thân thấp kém nhất, là nô tì tiện tịch đến xách dày cho chủ tử cũng không xứng. Đến nơi này càng khiến nàng thấy xuất thân quyết định số phận cuộc sống của con người như thế nào. Phúc nhi hay Bích Nguyệt cũng thường hay oán trách ông trời. Nhưng nàng thì không sống lại một lần khiến nàng hiểu ra nhiều thứ.Làm việc thì có gì không tốt? Ít nhất là không có thời gian để nghĩ về chuyện kiếp trước kiếp này, sẽ không còn lại những kí ức vỡ vụn về hy vọng xa vời.
Nàng múc nước rửa tay. Đau như xát muối vào vết thương. Xoè bàn tay ra nhìn, những vết thương nào mới nào cũ chi chít. Đôi tay này đúng là xách giày cho người ta cũng không xứng mà. Một hai canh giờ luôn tay luôn chân trong phòng bếp, ba người cuối cùng cũng nâng cái lu đựng gạo vừa giã xong chuyển vào góc bếp. Chưa kịp lau mồ hôi bỗng nghe giọng nói của Dung cô cô vang lên bên ngoài. Mọi người đều nhanh chân chạy ra tập hợp ở sân trước.
“ Đã đến đông đủ hết chưa? Sau này cứ chậm chạp thế này thì làm việc cho phủ hoàng tử thế nào được.”
“ Cô cô dạy bảo đúng ạ. Mọi người đã đến đầy đủ rồi ạ. “
Nàng và Phúc nhi, Bích Nguyệt nhìn nhau xếp hàng nghiêm túc.
“ Mấy ngày trước, Vạn Tuế Gia đã cho các hoàng tử trưởng thành xuất cung xây phủ. Đây là một chuyện lớn vô cùng quan trọng. Hiện giờ ta sẽ chọn vài người tay chân nhanh nhẹn, quy củ tiến vào các phủ làm nô tì. Hiện tại các phủ bối lặc mới xây, đúng lúc này cần đến hạ nhân, các ngươi thật là là may mắn, có phúc khí mấy đời mới được vào phủ bối lặc làm việc đó biết chưa. Các ngươi phải cẩn thận, chăm chỉ làm việc. Tuân theo quy củ, không thì cẩn thận đầu của các ngươi đấy. “
Bài giáo huấn dài đã khiến những người xung quanh kích động, xì xào bàn tán.
“ Các ngươi trật tự “ - Dung cô cô quát
“ Bích Nguyệt,....đến phủ Bát a ca. Phúc nhi,.... đến phủ Thập Tam a ca. Phù Hoa,...đến phủ Tứ a ca. “ Ba người người nhìn nhau rồi tự động tách ra vào các nhóm.
Sau khi chọn xong người Dung cô cô cho mọi người về phòng lấy đồ đạc để đi đến các phủ báo danh. Về đến phòng ba người nhìn nhau tiếc nuối. Trong mắt ai cũng tràn ngập nỗi buồn không nỡ chia xa.
Phúc nhi hai mắt đỏ hoe kéo tay Bích Nguyệt và Phù Hoa nói “ Từ nay chúng ta không được ở gần nhau nữa rồi. Tỷ sẽ nhớ mọi người lắm. Không có tỷ, Phù Hoa muội phải giữ gìn sức khỏe. Tỷ không thể giúp muội giành đồ ăn nữa rồi. “
“ Không phải các phủ bối lặc gần nhau sao. Có lẽ chúng ta còn có thể gặp lại nhau “ Bích Nguyệt an ủi nói.
“ Hai tỷ cũng phải cẩn thận đấy. Giữ gìn sức khỏe nhớ chưa. “ Phù Hoa cúi đầu trả lời, nắm chặt tay hai người.
Nàng tuy là một cô gái xuyên không,nhưng đáng tiếc chỉ là một người bình thường, không thông thạo lịch sử cho lắm. Nhưng điều cơ bản việc đoạt đích nàng vẫn biết được. Tứ bối lặc, Bát bối lặc,hay Thập tam bối lặc đều là những cái tên nổi tiếng của dòng lịch sử này.Lúc này đây vận mệnh do ông trời đưa đẩy khiến Phù Hoa thấp thỏm không yên trong lòng.
Không biết điều gì đang chờ đợi nàng ở tương lai đây........
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương