Nửa Đời Phù Hoa

Chương 8: Cứu Thập Tam gia



Phù Hoa cắn môi đứng dưới hiên, những bông tuyết ngoài trời tung bay trong gió, chỉ có nàng vẫn đứng dưới mái hiên mặc thân mình gầy gò cô đơn đứng trong gió tuyết. Tim nàng nhảy nhót điên cuồng, không biết bản thân chần chừ thêm lúc nữa có nguy hiểm gì không. Bỗng nhiên một cánh cửa mở ra, bóng lưng gầy gò của Cao quản gia vội vàng bước ra.

Đánh cược một lần thôi, không còn kịp để do dự mất rồi. Phù Hoa hít một hơi thật sâu lấy dũng khí bước tới chặn Cao quản gia lại.

“ Cao quản gia, xin dừng bước “

Nàng bước đến hành lễ, nhưng trên gương mặt không dấu nổi sự lo lắng.

“ Tiểu nha hoàn phòng bếp như ngươi tiến đến tiền sảnh làm gì? “

Cao quản gia dừng lại, quay sang đánh giá nha hoàn đang chặn mình lại.

“ Cao quản gia xin mạo phạm. Xin hỏi ngài lê và canh rau dền đã có ai ăn chưa ạ? “

Cao quản gia sững sờ, hai con mắt khép hờ khẽ gật đầu với Phù Hoa.

“ Ngươi đi theo ta. “

Rồi ông dẫn nàng đến một căn phòng nhỏ trong góc.

“ Ngươi là một tiểu nha hoàn trong phòng bếp.Ta rất có ấn tượng với ngươi. Nơi đây rất an toàn, có gì hãy nói với ta. “

Đôi mắt Cao quản gia rất tinh tường nhìn thẳng vào nàng mà hỏi.

“ Cao quản gia, thời gian cấp bách, sự việc vô cùng quan trọng. Tóm lại là canh rau dền ăn cùng với Lê sẽ gây ra ngộ độc, tiêu chảy, nôn mửa. Để lâu sẽ nguy hiểm đến tính mạng. “

Cao quản gia kinh ngạc nhìn tiểu cô nương trước mắt. Ông vốn tưởng rằng chuyện này chưa ai biết, ai ngờ....... Ông lắc đầu thở dài nói:

“ Ngươi đã chậm một bước rồi. Thập Tam gia vừa ăn xong. “



“ Bây giờ ta quay trở lại báo cáo với gia. Ngươi ở yên trong căn phòng này không được đi đâu hết. “

Nói xong ông để Phù Hoa ở yên trong căn phòng, còn bản thân thì nhanh chân quay lại tiền viện. .

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba |||||

Phù Hoa đứng yên trong căn phòng, sau lưng bỗng cảm thấy lạnh lẽo. Nếu lúc đó nàng nói sai mọi người không tin lời nàng, hoặc đây là một âm mưu động trời nào đấy thì phải làm sao bây giờ? Nghĩ đến nàng càng hoảng sợ hơn, lòng càng lạnh lẽo mặc dù trong phòng có lò sưởi. Nàng sợ nhất là phiền toái, vốn muốn sống yên bình vậy mà bây giờ bản thân lại tự tìm đến rắc rối. Nhưng bây giờ nghĩ lại cũng đã muộn rồi. Tất cả là vận mệnh rồi, ai có thể thay đổi được nó chứ? Thôi mặc kệ số phận vậy. Nghĩ đến đây Phù Hoa thấy lòng mình tĩnh lại, cảm thấy thản nhiên hơn.

Chậm rãi bước đến cửa sổ, ngắm nhìn bên ngoài là cả bầu trời tuyết trắng xoá. Ở kiếp trước nàng chưa từng thấy tuyết, mà trận tuyết lớn đầu tiên nàng thấy lại là ở phủ Tứ gia dưới triều vua Khang Hi ở hàng trăm năm trước. Không biết đứng bao lâu, nàng bỗng thấy cửa phòng phía sau vang lên tiếng động. Nàng lập tức xoay người lại...........

Xuất hiện là một người đàn ông đã khắc sâu vào trong lòng nàng những ấn tượng khó quên. Cả thân hình vừa cương nghị, vững trãi như cây tùng, vừa gợi cảm quyến rũ với nét nam tính trưởng thành. Đặc biệt là đôi mắt chim ưng đen như mực, sâu thẳm mà sáng ngời. Khi nhìn vào đôi mắt ấy nàng như bị hút hồn vậy. Phù Hoa chợt tỉnh, nàng không có thời gian để ngắm mỹ nam, càng không có thời gian để kinh ngạc, quỳ gối xuống hành lễ:

“ Tứ gia “

Dận Chân cởi áo choàng xuống đưa cho Cao quản gia ở sau lưng, trên người chỉ còn mặc một bộ trường bào màu đen, trên eo thắt một dây đai khảm ngọc màu vàng kim. Mái tóc dài đẹp đẽ đen tuyền được tết sau lưng,cuối đuôi khảm một tua rua màu bạc. Cách ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng, đơn giản của chàng làm người khác không thể không chú ý, vừa tôn lên khí chất tôn quý bất phàm của chàng.

Chàng chầm chậm đi đến chiếc ghế trong phòng, vén nhẹ vạt áo rồi ngồi xuống. Cái giơ tay, nhấc chân đều toát ra khí chất của thiên gia.

“ Đứng lên đi “

Một giọng nói trầm từ tính vang lên, giống hệt với ngày hôm đó.

“ Tạ ơn Tứ gia.”

Phù Hoa nhẹ nhàng đứng lên vẫn cúi đầu.

“ Đã đến chưa? “

Hai mắt Dận Chân hơi cụp xuống, chỉ thấy khớp xương ngón tay trái thon dài, trên ngón cái đeo chiếc nhẫn ban chỉ màu xanh biếc, nhịp nhịp ngón trỏ vào mặt bàn.



“ Bẩm Tứ gia,thái y nội trong vòng nửa nén nhang nữa sẽ tới ạ. “

Dận Chân trầm ngâm, đôi mắt vẫn nhìn về tiểu nha hoàn đang cúi đầu cách đó ba bước. Khi vào phòng, trong chớp mắt nàng quay người lại, đã hiện lên một nét mặt không thuộc về tuổi của nàng. Đôi mắt nàng nghiêm túc mà thấu đáo, nhỏ bé mà kiên cường. Chàng híp mắt, kéo nhẹ khoé môi, thì ra là cô bé phía sau cây lộc vừng.

Phù Hoa cảm nhận được ánh mắt phóng tới người nàng, không thể không nói, cảm giác hiện hữu của chàng rất mạnh mẽ. Mặc dù chàng còn trẻ nhưng hoàn toàn có một phong thái của một vị đế vương sau này. Nàng đan chặt hai bàn tay vào nhau, tiếp tục yên lặng cúi đầu.

Dận Chân cau đôi mày anh tuấn lại, có vẻ trầm ngâm nói:

“ Nửa nén nhang nữa.... “

Bỗng nhiên nhìn về phía Phù Hoa,chàng hỏi:

“ Ngươi có biết sau khi ăn cùng nhau thì giải thế nào không? “

Cuối cùng không tránh khỏi kết quả này. Nàng không kịp do dự, ngẩng đầu lên nói:

“ Có thể thử dùng trà bạc hà xem sao. “

Dận Chân khẽ gõ bàn nhìn về phía Cao quản gia.Ông lập tức hiểu ý sai người đi làm ngay.

Ông dặn dò Tiểu Phúc tử đang đứng đợi ở ngoài. Tiểu Phúc Tử nghe xong đi chuẩn bị đồ luôn.

Trong bầu không khí ngưng trọng, một lúc sau tiếng gõ cửa lại vang lên.

“ Bẩm Tứ gia, Thập Tam gia sau khi uống trà bạc hà đã đỡ hơn nhiều rồi ạ. Hiện đang được Tôn thái y kiểm tra lại ạ. “

“ Ừ, để ta đi xem. Cao quản gia sắp xếp cho cô ta “.

Dận Chân bước ra cửa đi về tiền viện. Lúc này đây nàng mới ngây người biết được người mình cứu là Thập Tam gia. Liệu việc làm hôm nay của nàng có đúng không, liệu tương lai của nàng sẽ thế nào? Ngàn vạn câu hỏi đang chảy ra trong đầu nàng.
Chương trước Chương tiếp