Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 84: C85: Vả miệng
Hôm nay Vĩnh An đế mặc một thân áo tím ngồi ở nơi cao nhất, tay cầm ly rượu xoay xoay, hình như cảm nhận được ánh mắt của Khương Mạn liền nhìn lại nàng mấy giây, sau đó quay đi gọi Triệu Toàn Phúc đến.
Triệu Toàn Phúc khom lưng đi tới, Vĩnh An đế dặn dò hắn vài câu, sau đó liền thấy Triệu Toàn Phúc lấy một đ ĩa gân hươu hầm và một đ ĩa da lợn sữa quay mang đến chỗ Khương Mạn.
Triệu Toàn Phúc cười nói với Khương Mạn: "Chiêu viện nương nương, Hoàng thượng sai tiểu nhân mang vài món đến cho ngài."
Khương Mạn nghe vậy thì nhìn về phía Vĩnh An đế, thấy Vĩnh An đế cười nhìn nàng, Khương Mạn cũng nở nụ cười đáp lại.
Tuy rằng nhìn bề ngoài thì có vẻ mọi người đều đang thưởng thức ca vũ, nhưng thực chất ai cũng âm thầm chú ý nhất cử nhất động của Vĩnh An đế.
Chuyện Triệu Toàn Phúc mang hai đ ĩa đồ ăn từ chỗ Vĩnh An đế cho Khương Mạn, mọi người đương nhiên cũng nhìn thấy rõ.
Điều này làm mọi người một lần nữa ý thức được sự sủng ái của Vĩnh An đế đối với Khương Mạn, dù sao được Vĩnh An ban đồ ăn là một sự vinh quang vô hạn, Khương Mạn lại là người đầu tiên nhận được sự vinh sủng đó.
Đương nhiên Khương Chỉ cũng nhìn thấy được một màn này, đôi mắt của nàng vì ghen tị mà đỏ hồng lên, chỉ hận không thể xông lên kéo Khương Mạn xuống.
Yến hội diễn ra được một nửa, Khương Mạn đã uống vài chén rượu trái cây, cảm giác có chút choáng váng liền đứng dậy ra khỏi Bão Hương Điện, muốn ra ngoài hóng gió cho thanh tỉnh.
Khương Chỉ thấy Khương Mạn rời khỏi đây, hơi đảo tròng mắt rồi cũng đứng dậy đi ra ngoài.
"Con đi đâu đấy?" Mạnh thị nhìn thấy hành động của Khương Chỉ thì kéo nàng ta lại hỏi một câu.
"Đại bá mẫu, con thấy hơi chán, muốn ra ngoài hít thở không khí một chút."
"Đây là lần đầu tiên con tham gia cung yến, tốt nhất là đừng đi lung tung." Mạnh thị nói.
Khương Chỉ cười nói: "Con hiểu, đại bá mẫu, con chỉ ra ngoài hóng gió chút thôi, sẽ vào ngay ạ."
Mạnh thị khuyên Khương Chỉ hai câu, thấy Khương Chỉ nhất quyết muốn đi, lại thấy Khương Mạn cũng vừa rời khỏi đây, đoán Khương Chỉ muốn đi gặp Khương Mạn, cũng không ngăn cản nữa, "Vậy con cẩn thận một chút, đừng có gây chuyện."
"Vâng, đại bá mẫu."
Khương Chỉ ứng phó với Mạn thị xong thì đi ra ngoài, nhìn ngang nhìn dọc một hồi thì thấy bên phải có một cái đình nghỉ mát, liền đi về hướng đó.
Khương Mạn và Vãn Đông đang ngồi trong đình ngắm trăng hóng gió, thấy Khương Chỉ lại gần vẫn ngồi yên bất động.
Khương Chỉ hơi cao giọng nói: "Tỷ tỷ thấy muội muội hình như cũng không có gì kinh ngạc nhỉ?"
Khương Mạn không nói gì, Vãn Đông bên cạnh liếc nhìn Khương Chỉ một cái, lạnh lùng nói: "Làm càn, thấy Chiêu viện nương nương còn không mau hành lễ?"
Khương Chỉ cau mày, nói với Khương Mạn: "Tỷ tỷ, chúng ta là tỷ muội ruột thịt, không nhất thiết phải làm mấy hành động xa cách như vậy đi?"
Tâm tình Khương Mạn không chút gợn sóng, nói: "Tỷ muội ruột thì sao? Bây giờ phụ thân thấy ta cũng phải hành lễ, ta khuyên muội tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, bằng không nếu bị chụp cái tội danh bất kính lên đầu, sợ là muội muội sẽ không chịu nổi đâu."
"Phu nhân..." Nha hoàn bên người Khương Chỉ không ngăn nàng ta lại được, Khương Chỉ chỉ tay về phía Khương Mạn nói: "Khương Mạn, ngươi là cái thá gì chứ, muốn ta hành lễ với ngươi sao? Đừng có mơ!"
Vãn Đông nghe vậy sắc mặt liền tối sầm lại, vừa định tiến lên tát Khương Chỉ một cái, chợt nghe thấy thanh âm uy nghiêm vang lên, "Trẫm lại muốn nhìn xem là ai mà khiến ái phi của trẫm phải nằm mơ mới được nhận lễ của ngươi?"
"Hoàng thượng?" Khương Mạn có chút kinh hỉ đứng lên.
Mà sắc mặt Khương Chỉ tái nhợt quỳ rạp xuống mặt đất.
"Cung thỉnh bệ hạ thánh an." Ngay cả thanh âm hành lễ vấn an cũng run run.
Vĩnh An đế rũ mắt nhìn Khương Chỉ đang quỳ trên mặt đất, sau đó thu hồi tầm mắt, nói với Triệu Toàn Phúc: "Không phân biệt được cao thấp tôn ti, coi rẻ hoàng quyền, Triệu Toàn Phúc, vả miệng cho trẫm."
"Vâng, Hoàng thượng." Triệu Toàn Phúc đáp rồi ném cho hai tiểu thái giám phía sau một ánh mắt, hai người đó liền tiến lên phía trước, một người giữ chặt Khương Chỉ, người còn lại liên tục tát vào mặt nàng ta.
Nha hoàn của Khương Chỉ đã bị dọa cho choáng váng đầu óc, quỳ gối yên lặng không dám nhúc nhích.
Giữa những tiếng vả mặt "bốp bốp", Vĩnh An đế đi đến trước mặt Khương Mạn, hỏi: "Sao ái phi lại chạy tới chỗ này?"
Khương Mạn cũng không nhìn Khương Chỉ đang bị phạt dưới đất nữa, cười đáp: "Thần thiếp uống chút rượu nên hơi choáng váng, đi ra ngoài này hóng gió chút cho thanh tỉnh. Còn Hoàng thượng sao đột nhiên lại ra đây?"
"Trẫm ngồi lâu, cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút." Vĩnh An đế nói tiếp, "Nếu ái phi đã ra ngoài này rồi, đừng chỉ ngồi đây lười biếng nữa, đi dạo với trẫm một lát đi."
Khương Mạn đương nhiên sẽ không từ chối, Vĩnh An đế dẫn theo Khương Mạn đi, để lại một tiểu thái giám đứng canh chừng Khương Chỉ đang quỳ dưới đất.
Bốn phía của Bão Hương Điện trồng rất nhiều hoa cúc, hai người vừa đi vừa ngắm cúc dưới ánh trăng tròn, bất tri bất giác đã đi được một đoạn khá xa.
Khương Mạn ngẩng đầu nhìn về phía trước, bọn họ đã đi đến cuối Bão Hương Điện, phía trước là một hòn non bộ, bởi vì có cây cối che đi nên trông tối hơn rất nhiều. Khương Mạn dừng bước, nói với Vĩnh An đế: "Phía trước hình như hơi tối, Hoàng thượng, hay là chúng ta trở về đi? Hoàng thượng ra ngoài đã lâu như vậy, cũng nên quay lại rồi."
Cảnh tối lửa tắt đèn rất dễ xảy ra chuyện, hơn nữa đêm nay là cung yến, trong cung bây giờ có thể nói là rồng rắn lẫn lộn, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Khương Mạn là người rất biết quý trọng mạng sống của mình, cho dù có Vĩnh An đế đi bên cạnh nàng cũng không muốn mạo hiểm.
Vĩnh An đế thật ra không quan tâm có tối hay không, nhưng nếu tiểu tần phi của hắn nói không muốn đi, vậy thì hắn cũng không đi.
Chẳng qua là Vĩnh An đế vừa định gật đầu đồng ý, chợt nghe thấy phía sau hòn non bộ truyền đến tiếng thét chói tai, "Lư Dương Huy, ngươi điên rồi à, mau thả ta ra!"
Khương Mạn cả kinh, âm thanh này có chút quen tai, chắc không phải là phi tần nào lén lút gặp mặt người khác chứ? Khương Mạn nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không có khả năng, trừ phi là đầu óc có vấn đề, bằng không chắc sẽ không ai làm ra chuyện mất não thế này đâu.
Đêm nay là Trung thu yến, trong cung ngoại trừ phi tần còn có không ít gia quyến đại thần, có lẽ là con gái nhà ai gặp người khác cũng nên.
Bất quá sao nàng lại thấy âm thanh này rất quen tai chứ? Chẳng lẽ là người trước đây nàng có quen biết sao? Khương Mạn còn đang suy nghĩ, chỉ thấy sắc mặt Vĩnh An đế đột nhiên trở nên rất khó coi đi về phía trước.
Trong lòng Khương Mạn khẽ động, nhìn sắc mặt của Hoàng thượng, chẳng lẽ thật sự như nàng vừa nghĩ, có phi tần nào lén hẹn gặp người ngoài sao?
Thật xui xẻo mà, chuyện như này sao lại để nàng bắt gặp chứ? Nếu thật sự là như vậy, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ cảm thấy mất mặt, không cho nàng, người đã chứng kiến toàn bộ, xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Khương Mạn âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng như nàng nghĩ.
Khương Mạn đứng bất động tại chỗ không muốn tiến lên, nhưng Vĩnh An đế đã đi rồi, nàng không thể không đi a.
Khương Mạn đành phải theo chân Vĩnh An đế qua đó.
Vĩnh An đế đến gần hòn non bộ hơn, đến khi cách còn vài bước thì ngừng lại, Khương Mạn cũng dừng lại theo.
Ở gần hòn non bộ, Khương Mạn cũng có thể nghe thấy âm thanh thì thầm của người phía trước.
- -------------
Editor có lời muốn nói: Đầu tiên không định ra tiếp trong năm nay đâu, mà nhớ truyện quá nên vẫn tranh thủ lúc rảnh rỗi edit xíu. Mỗi lần cũng chỉ được vài ba câu thôi, cũng chưa có thời gian beta lại nên chắc sẽ có đôi chỗ mắc lỗi mn thông cảm he. Mấy chap này coi như quà mừng năm mới của mình tặng mn, chúc cả nhà năm mới vạn sự như ý
Triệu Toàn Phúc khom lưng đi tới, Vĩnh An đế dặn dò hắn vài câu, sau đó liền thấy Triệu Toàn Phúc lấy một đ ĩa gân hươu hầm và một đ ĩa da lợn sữa quay mang đến chỗ Khương Mạn.
Triệu Toàn Phúc cười nói với Khương Mạn: "Chiêu viện nương nương, Hoàng thượng sai tiểu nhân mang vài món đến cho ngài."
Khương Mạn nghe vậy thì nhìn về phía Vĩnh An đế, thấy Vĩnh An đế cười nhìn nàng, Khương Mạn cũng nở nụ cười đáp lại.
Tuy rằng nhìn bề ngoài thì có vẻ mọi người đều đang thưởng thức ca vũ, nhưng thực chất ai cũng âm thầm chú ý nhất cử nhất động của Vĩnh An đế.
Chuyện Triệu Toàn Phúc mang hai đ ĩa đồ ăn từ chỗ Vĩnh An đế cho Khương Mạn, mọi người đương nhiên cũng nhìn thấy rõ.
Điều này làm mọi người một lần nữa ý thức được sự sủng ái của Vĩnh An đế đối với Khương Mạn, dù sao được Vĩnh An ban đồ ăn là một sự vinh quang vô hạn, Khương Mạn lại là người đầu tiên nhận được sự vinh sủng đó.
Đương nhiên Khương Chỉ cũng nhìn thấy được một màn này, đôi mắt của nàng vì ghen tị mà đỏ hồng lên, chỉ hận không thể xông lên kéo Khương Mạn xuống.
Yến hội diễn ra được một nửa, Khương Mạn đã uống vài chén rượu trái cây, cảm giác có chút choáng váng liền đứng dậy ra khỏi Bão Hương Điện, muốn ra ngoài hóng gió cho thanh tỉnh.
Khương Chỉ thấy Khương Mạn rời khỏi đây, hơi đảo tròng mắt rồi cũng đứng dậy đi ra ngoài.
"Con đi đâu đấy?" Mạnh thị nhìn thấy hành động của Khương Chỉ thì kéo nàng ta lại hỏi một câu.
"Đại bá mẫu, con thấy hơi chán, muốn ra ngoài hít thở không khí một chút."
"Đây là lần đầu tiên con tham gia cung yến, tốt nhất là đừng đi lung tung." Mạnh thị nói.
Khương Chỉ cười nói: "Con hiểu, đại bá mẫu, con chỉ ra ngoài hóng gió chút thôi, sẽ vào ngay ạ."
Mạnh thị khuyên Khương Chỉ hai câu, thấy Khương Chỉ nhất quyết muốn đi, lại thấy Khương Mạn cũng vừa rời khỏi đây, đoán Khương Chỉ muốn đi gặp Khương Mạn, cũng không ngăn cản nữa, "Vậy con cẩn thận một chút, đừng có gây chuyện."
"Vâng, đại bá mẫu."
Khương Chỉ ứng phó với Mạn thị xong thì đi ra ngoài, nhìn ngang nhìn dọc một hồi thì thấy bên phải có một cái đình nghỉ mát, liền đi về hướng đó.
Khương Mạn và Vãn Đông đang ngồi trong đình ngắm trăng hóng gió, thấy Khương Chỉ lại gần vẫn ngồi yên bất động.
Khương Chỉ hơi cao giọng nói: "Tỷ tỷ thấy muội muội hình như cũng không có gì kinh ngạc nhỉ?"
Khương Mạn không nói gì, Vãn Đông bên cạnh liếc nhìn Khương Chỉ một cái, lạnh lùng nói: "Làm càn, thấy Chiêu viện nương nương còn không mau hành lễ?"
Khương Chỉ cau mày, nói với Khương Mạn: "Tỷ tỷ, chúng ta là tỷ muội ruột thịt, không nhất thiết phải làm mấy hành động xa cách như vậy đi?"
Tâm tình Khương Mạn không chút gợn sóng, nói: "Tỷ muội ruột thì sao? Bây giờ phụ thân thấy ta cũng phải hành lễ, ta khuyên muội tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, bằng không nếu bị chụp cái tội danh bất kính lên đầu, sợ là muội muội sẽ không chịu nổi đâu."
"Phu nhân..." Nha hoàn bên người Khương Chỉ không ngăn nàng ta lại được, Khương Chỉ chỉ tay về phía Khương Mạn nói: "Khương Mạn, ngươi là cái thá gì chứ, muốn ta hành lễ với ngươi sao? Đừng có mơ!"
Vãn Đông nghe vậy sắc mặt liền tối sầm lại, vừa định tiến lên tát Khương Chỉ một cái, chợt nghe thấy thanh âm uy nghiêm vang lên, "Trẫm lại muốn nhìn xem là ai mà khiến ái phi của trẫm phải nằm mơ mới được nhận lễ của ngươi?"
"Hoàng thượng?" Khương Mạn có chút kinh hỉ đứng lên.
Mà sắc mặt Khương Chỉ tái nhợt quỳ rạp xuống mặt đất.
"Cung thỉnh bệ hạ thánh an." Ngay cả thanh âm hành lễ vấn an cũng run run.
Vĩnh An đế rũ mắt nhìn Khương Chỉ đang quỳ trên mặt đất, sau đó thu hồi tầm mắt, nói với Triệu Toàn Phúc: "Không phân biệt được cao thấp tôn ti, coi rẻ hoàng quyền, Triệu Toàn Phúc, vả miệng cho trẫm."
"Vâng, Hoàng thượng." Triệu Toàn Phúc đáp rồi ném cho hai tiểu thái giám phía sau một ánh mắt, hai người đó liền tiến lên phía trước, một người giữ chặt Khương Chỉ, người còn lại liên tục tát vào mặt nàng ta.
Nha hoàn của Khương Chỉ đã bị dọa cho choáng váng đầu óc, quỳ gối yên lặng không dám nhúc nhích.
Giữa những tiếng vả mặt "bốp bốp", Vĩnh An đế đi đến trước mặt Khương Mạn, hỏi: "Sao ái phi lại chạy tới chỗ này?"
Khương Mạn cũng không nhìn Khương Chỉ đang bị phạt dưới đất nữa, cười đáp: "Thần thiếp uống chút rượu nên hơi choáng váng, đi ra ngoài này hóng gió chút cho thanh tỉnh. Còn Hoàng thượng sao đột nhiên lại ra đây?"
"Trẫm ngồi lâu, cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút." Vĩnh An đế nói tiếp, "Nếu ái phi đã ra ngoài này rồi, đừng chỉ ngồi đây lười biếng nữa, đi dạo với trẫm một lát đi."
Khương Mạn đương nhiên sẽ không từ chối, Vĩnh An đế dẫn theo Khương Mạn đi, để lại một tiểu thái giám đứng canh chừng Khương Chỉ đang quỳ dưới đất.
Bốn phía của Bão Hương Điện trồng rất nhiều hoa cúc, hai người vừa đi vừa ngắm cúc dưới ánh trăng tròn, bất tri bất giác đã đi được một đoạn khá xa.
Khương Mạn ngẩng đầu nhìn về phía trước, bọn họ đã đi đến cuối Bão Hương Điện, phía trước là một hòn non bộ, bởi vì có cây cối che đi nên trông tối hơn rất nhiều. Khương Mạn dừng bước, nói với Vĩnh An đế: "Phía trước hình như hơi tối, Hoàng thượng, hay là chúng ta trở về đi? Hoàng thượng ra ngoài đã lâu như vậy, cũng nên quay lại rồi."
Cảnh tối lửa tắt đèn rất dễ xảy ra chuyện, hơn nữa đêm nay là cung yến, trong cung bây giờ có thể nói là rồng rắn lẫn lộn, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Khương Mạn là người rất biết quý trọng mạng sống của mình, cho dù có Vĩnh An đế đi bên cạnh nàng cũng không muốn mạo hiểm.
Vĩnh An đế thật ra không quan tâm có tối hay không, nhưng nếu tiểu tần phi của hắn nói không muốn đi, vậy thì hắn cũng không đi.
Chẳng qua là Vĩnh An đế vừa định gật đầu đồng ý, chợt nghe thấy phía sau hòn non bộ truyền đến tiếng thét chói tai, "Lư Dương Huy, ngươi điên rồi à, mau thả ta ra!"
Khương Mạn cả kinh, âm thanh này có chút quen tai, chắc không phải là phi tần nào lén lút gặp mặt người khác chứ? Khương Mạn nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không có khả năng, trừ phi là đầu óc có vấn đề, bằng không chắc sẽ không ai làm ra chuyện mất não thế này đâu.
Đêm nay là Trung thu yến, trong cung ngoại trừ phi tần còn có không ít gia quyến đại thần, có lẽ là con gái nhà ai gặp người khác cũng nên.
Bất quá sao nàng lại thấy âm thanh này rất quen tai chứ? Chẳng lẽ là người trước đây nàng có quen biết sao? Khương Mạn còn đang suy nghĩ, chỉ thấy sắc mặt Vĩnh An đế đột nhiên trở nên rất khó coi đi về phía trước.
Trong lòng Khương Mạn khẽ động, nhìn sắc mặt của Hoàng thượng, chẳng lẽ thật sự như nàng vừa nghĩ, có phi tần nào lén hẹn gặp người ngoài sao?
Thật xui xẻo mà, chuyện như này sao lại để nàng bắt gặp chứ? Nếu thật sự là như vậy, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ cảm thấy mất mặt, không cho nàng, người đã chứng kiến toàn bộ, xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Khương Mạn âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng như nàng nghĩ.
Khương Mạn đứng bất động tại chỗ không muốn tiến lên, nhưng Vĩnh An đế đã đi rồi, nàng không thể không đi a.
Khương Mạn đành phải theo chân Vĩnh An đế qua đó.
Vĩnh An đế đến gần hòn non bộ hơn, đến khi cách còn vài bước thì ngừng lại, Khương Mạn cũng dừng lại theo.
Ở gần hòn non bộ, Khương Mạn cũng có thể nghe thấy âm thanh thì thầm của người phía trước.
- -------------
Editor có lời muốn nói: Đầu tiên không định ra tiếp trong năm nay đâu, mà nhớ truyện quá nên vẫn tranh thủ lúc rảnh rỗi edit xíu. Mỗi lần cũng chỉ được vài ba câu thôi, cũng chưa có thời gian beta lại nên chắc sẽ có đôi chỗ mắc lỗi mn thông cảm he. Mấy chap này coi như quà mừng năm mới của mình tặng mn, chúc cả nhà năm mới vạn sự như ý
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương