Nương Tử Lưu Manh
Chương 16: BẠCH DOÃN VI
Mới đó đã một tháng trôi qua, Nghê Thường ngày ngày đến Quốc tử giám hết ăn vụng trong lớp học thì lại ngủ gật, Lý tiên sinh ngày nào cũng đuổi đánh nàng mãi thành thói quen.
- Trò Nghê Thường, trò viết cái gì vậy hả?
- Chẳng phải người bảo ta viết một câu suy ngẫm về người hay sao?
- Ngươi viết cái gì đây?
Lý tiên sinh thuộc dạng tự luyến lại cứ thích bắt học trò ca ngợi bản thân, chỉ là lần này nhận lại quả hơi đắng.
- Quan đại nhất cấp áp tử nhân, ta viết sai cái gì sao?
Nghê Thường ưỡn ngực thẳng lưng, câu này nàng vô tình thấy trong sách của Sở Thương Dạ tiện tay hôm nay đạo lại, chắc chắn là không sai biệt đi đâu được.
- Trò giỏi lắm, hôm nay dám nói ta ỷ thế hiếp người sao, hôm nay ta sẽ cho trò thấy thế nào là ỷ thế hiếp người!!
( Câu trên có ý là : Quan hơn một cấp ép chết người, có nghĩa là dựa vào mệnh lệnh của bề trên mà ép kẻ dưới phải nghe theo)
Lý Tường cảm giác như cơn nóng giận sắp làm ông ta ngất xỉu, quyển sách trong tay ném thẳng về phía Nghê Thường, Sở Thương Dạ vội lấy bản thân ra đỡ cho nàng.
- Ngươi có sao không ?
- Ta không sao
- Các ngươi bớt bớt lại, quyển sách có bao nhiêu mà làm quá lên
- Tiên sinh, là ta chọc ngài, có gì thì nhắm vào ta chứ
Nghê Thường nghĩa khí đứng dậy nói lý lẽ với Lý Tường, hắn còn chưa kịp cản nàng lại thì nàng đã đứng phắt dậy rồi, nương tử nhà hắn có thể nào bớt đi cái tính nóng nảy vội vàng này không?!
Vốn nghĩ mang nàng theo bên cạnh sẽ có thể kìm chế cái tính nóng nảy của nàng, để kẻ khác không nắm được thóp, xem ra lần này hắn phải hối lộ Lý tiên sinh nếu không hai người mà ầm ĩ chắc Quốc tử giám bay màu luôn.
- Giỏi lắm, còn nghĩa khí nữa đấy, trò ra ngoài cho ta mau lên
- Đi thì đi
Nói đến ra ngoài đôi chân của nàng liền nhanh đến hơn mức bình thường, Nghê Thường đứng ngoài cửa hết nhìn đằng đông rồi lại đằng tây, nếu không phải sợ lại gây thị phi cho hắn thì nàng đã chuồn về phủ rồi.
- Yo, thì ra đây là học trò lớp cạnh hay bị phạt đây sao?
- Ây da, hoá ra tam công chúa cũng bị phạt giống như ta
Nghê Thường liếc sang bên cạnh, Sở Mạch Nhiên không biết từ lúc nào đã đứng cách nàng không xa. Nhắc đến chuyện này càng khiến Sở Mạch Nhiên thêm tức giận, tiên sinh của Quốc tử giám quả là không xem thân phận công chúa của nàng ta ra gì, ngang nhiên lại phạt nàng ta.
Còn hỏi về nguyên nhân thì chính là do tính khí không xem ai ra gì của nàng ta, ỷ vào thân phận công chúa mà bất kính với tiên sinh, hơn nữa còn ỷ thế hiếp người nên tiên sinh mới tức giận đuổi nàng ta ra ngoài.
- Thế thì sao, đợi ta hồi cung nhất định mách phụ hoàng trị tội ông ta
- Aiz, lớn từng này rồi mà còn đi mách phụ huynh, thật mất mặt, lão nương đây tự làm tự chịu chả giống ngươi
Nàng khịt mũi khinh thường, mỗi lần trông thấy nàng ta Nghê Thường lại ngứa mồm muốn mắng cho vài câu.
- Tiện nhân nhà ngươi câm mồm, ai bảo nhà ngươi chẳng có chỗ dựa giống như ta chứ
- Là ai đến đây rồi vẫn bàn luận về chỗ dựa, đây là xem thường ý chỉ của hoàng thượng sao?
Ngữ điệu không nóng cũng không lạnh truyền đến, vị tam công chúa kia ban đầu tức giận định mắng người nhưng khi nhìn lại thấy người đến liền si mê nhìn chằm chằm.
Quả thật hoàng đế từng nói cái gì mà đến học viện đều bình đẳng, không nói đến chỗ dựa. Nàng khinh! Chẳng phải cũng chia lớp học dành cho hoàng thân quốc thích đấy hay sao?!
Nói đến vị kia, Nghê Thường chậc lưỡi, nam tử này lại cùng dung mạo phu quân nhà nàng bất phân thắng bại, y phục trắng xám, tóc vấn một nửa cố định bằng ngọc quan.
" Hây, mũi cao, răng trắng, quả thật tư sắc hơn người, nếu bắt hắn về làm nam sủng có được không nhỉ?!"
Nếu để Sở Thương Dạ biết được suy nghĩ hoang đường này, nàng chắc chắn sẽ bị hắn cốc cho một cái vào đầu.
Chuyện này nàng chỉ dám nghĩ thôi, chứ làm thì nàng không chắc đâu nha!
Bạch Doãn Vi lướt qua hai người đi vào lớp học, Lý tiên sinh vừa thấy hắn liền gật đầu xem như chào hỏi, chỉ là nét mặt không mấy thân thiện.
Diệp Nghê Thường bản tính hóng chuyện thò đầu vào xem thử, tam công chúa cũng muốn hóng hớt nhưng vì không thể rời khỏi vị trí thế nên chỉ đành đứng một chỗ.
- Này, người đó là ai vậy?
Sở Thương Dạ bị cái gì đó ném vào người liền biết nương tử nhà hắn gọi, hắn quay người lại thì thấy nàng chỉ chỉ vào Bạch Doãn Vi rồi lại làm khẩu hình miệng hỏi hắn.
Nàng nhận được tấm giấy nhỏ hắn vo tròn ném ra ngoài, hoá ra hắn viết chữ vào giấy rồi ném ra cho nàng.
- Hoá ra là vị trong lời đồn
Đến bây giờ nàng mới biết vị kia chính là Bạch Doãn Vi, Bạch tư nghiệp cùng Lý tiên sinh đối đầu. Nghe nói có lần còn tranh luận gay gắt, không biết lần này hắn đến là làm cái gì.
- Lý tiên sinh, lần này theo phân phó ta sẽ nhận lớp này, người có thể nhường lại vị trí cho ta rồi
- Còn ta thì sao?
- Của người chính là lớp bên cạnh
Bạch Doãn Vi rất tự nhiên nói ra, mặc kệ cho Lý Tường trong lòng không mấy cam tâm vẫn phải chuyển sang lớp bên cạnh.
- Nghê Thường, trò được vào rồi
- Ta hả?
- Đúng vậy
Nàng không mấy cam tâm mà trở vào trong, cái tên này bị dở hơi là sao ấy, nàng có bảo hắn chú ý đến nàng sao?!
- Nàng sao vậy?
- Ta không vui chứ còn sao nữa, nếu là Lý tiên sinh thì hay rồi
- Chẳng phải nàng không thích ông ấy sao?
- Ta chỉ buồn chán nên chọc ông ấy chút thôi mà, ta nào có ghét ông ấy đâu
Chỉ là bản tính của nàng thích chọc ghẹo người khác, Lý tiên sinh cũng không có làm gì quá đáng, nàng tại sao phải ghét ông ấy, vả lại vị tư nghiệp này vừa nhìn liền biết nhàm chán, nàng không chịu nổi đâu nha!
- Trò Nghê Thường, trò viết cái gì vậy hả?
- Chẳng phải người bảo ta viết một câu suy ngẫm về người hay sao?
- Ngươi viết cái gì đây?
Lý tiên sinh thuộc dạng tự luyến lại cứ thích bắt học trò ca ngợi bản thân, chỉ là lần này nhận lại quả hơi đắng.
- Quan đại nhất cấp áp tử nhân, ta viết sai cái gì sao?
Nghê Thường ưỡn ngực thẳng lưng, câu này nàng vô tình thấy trong sách của Sở Thương Dạ tiện tay hôm nay đạo lại, chắc chắn là không sai biệt đi đâu được.
- Trò giỏi lắm, hôm nay dám nói ta ỷ thế hiếp người sao, hôm nay ta sẽ cho trò thấy thế nào là ỷ thế hiếp người!!
( Câu trên có ý là : Quan hơn một cấp ép chết người, có nghĩa là dựa vào mệnh lệnh của bề trên mà ép kẻ dưới phải nghe theo)
Lý Tường cảm giác như cơn nóng giận sắp làm ông ta ngất xỉu, quyển sách trong tay ném thẳng về phía Nghê Thường, Sở Thương Dạ vội lấy bản thân ra đỡ cho nàng.
- Ngươi có sao không ?
- Ta không sao
- Các ngươi bớt bớt lại, quyển sách có bao nhiêu mà làm quá lên
- Tiên sinh, là ta chọc ngài, có gì thì nhắm vào ta chứ
Nghê Thường nghĩa khí đứng dậy nói lý lẽ với Lý Tường, hắn còn chưa kịp cản nàng lại thì nàng đã đứng phắt dậy rồi, nương tử nhà hắn có thể nào bớt đi cái tính nóng nảy vội vàng này không?!
Vốn nghĩ mang nàng theo bên cạnh sẽ có thể kìm chế cái tính nóng nảy của nàng, để kẻ khác không nắm được thóp, xem ra lần này hắn phải hối lộ Lý tiên sinh nếu không hai người mà ầm ĩ chắc Quốc tử giám bay màu luôn.
- Giỏi lắm, còn nghĩa khí nữa đấy, trò ra ngoài cho ta mau lên
- Đi thì đi
Nói đến ra ngoài đôi chân của nàng liền nhanh đến hơn mức bình thường, Nghê Thường đứng ngoài cửa hết nhìn đằng đông rồi lại đằng tây, nếu không phải sợ lại gây thị phi cho hắn thì nàng đã chuồn về phủ rồi.
- Yo, thì ra đây là học trò lớp cạnh hay bị phạt đây sao?
- Ây da, hoá ra tam công chúa cũng bị phạt giống như ta
Nghê Thường liếc sang bên cạnh, Sở Mạch Nhiên không biết từ lúc nào đã đứng cách nàng không xa. Nhắc đến chuyện này càng khiến Sở Mạch Nhiên thêm tức giận, tiên sinh của Quốc tử giám quả là không xem thân phận công chúa của nàng ta ra gì, ngang nhiên lại phạt nàng ta.
Còn hỏi về nguyên nhân thì chính là do tính khí không xem ai ra gì của nàng ta, ỷ vào thân phận công chúa mà bất kính với tiên sinh, hơn nữa còn ỷ thế hiếp người nên tiên sinh mới tức giận đuổi nàng ta ra ngoài.
- Thế thì sao, đợi ta hồi cung nhất định mách phụ hoàng trị tội ông ta
- Aiz, lớn từng này rồi mà còn đi mách phụ huynh, thật mất mặt, lão nương đây tự làm tự chịu chả giống ngươi
Nàng khịt mũi khinh thường, mỗi lần trông thấy nàng ta Nghê Thường lại ngứa mồm muốn mắng cho vài câu.
- Tiện nhân nhà ngươi câm mồm, ai bảo nhà ngươi chẳng có chỗ dựa giống như ta chứ
- Là ai đến đây rồi vẫn bàn luận về chỗ dựa, đây là xem thường ý chỉ của hoàng thượng sao?
Ngữ điệu không nóng cũng không lạnh truyền đến, vị tam công chúa kia ban đầu tức giận định mắng người nhưng khi nhìn lại thấy người đến liền si mê nhìn chằm chằm.
Quả thật hoàng đế từng nói cái gì mà đến học viện đều bình đẳng, không nói đến chỗ dựa. Nàng khinh! Chẳng phải cũng chia lớp học dành cho hoàng thân quốc thích đấy hay sao?!
Nói đến vị kia, Nghê Thường chậc lưỡi, nam tử này lại cùng dung mạo phu quân nhà nàng bất phân thắng bại, y phục trắng xám, tóc vấn một nửa cố định bằng ngọc quan.
" Hây, mũi cao, răng trắng, quả thật tư sắc hơn người, nếu bắt hắn về làm nam sủng có được không nhỉ?!"
Nếu để Sở Thương Dạ biết được suy nghĩ hoang đường này, nàng chắc chắn sẽ bị hắn cốc cho một cái vào đầu.
Chuyện này nàng chỉ dám nghĩ thôi, chứ làm thì nàng không chắc đâu nha!
Bạch Doãn Vi lướt qua hai người đi vào lớp học, Lý tiên sinh vừa thấy hắn liền gật đầu xem như chào hỏi, chỉ là nét mặt không mấy thân thiện.
Diệp Nghê Thường bản tính hóng chuyện thò đầu vào xem thử, tam công chúa cũng muốn hóng hớt nhưng vì không thể rời khỏi vị trí thế nên chỉ đành đứng một chỗ.
- Này, người đó là ai vậy?
Sở Thương Dạ bị cái gì đó ném vào người liền biết nương tử nhà hắn gọi, hắn quay người lại thì thấy nàng chỉ chỉ vào Bạch Doãn Vi rồi lại làm khẩu hình miệng hỏi hắn.
Nàng nhận được tấm giấy nhỏ hắn vo tròn ném ra ngoài, hoá ra hắn viết chữ vào giấy rồi ném ra cho nàng.
- Hoá ra là vị trong lời đồn
Đến bây giờ nàng mới biết vị kia chính là Bạch Doãn Vi, Bạch tư nghiệp cùng Lý tiên sinh đối đầu. Nghe nói có lần còn tranh luận gay gắt, không biết lần này hắn đến là làm cái gì.
- Lý tiên sinh, lần này theo phân phó ta sẽ nhận lớp này, người có thể nhường lại vị trí cho ta rồi
- Còn ta thì sao?
- Của người chính là lớp bên cạnh
Bạch Doãn Vi rất tự nhiên nói ra, mặc kệ cho Lý Tường trong lòng không mấy cam tâm vẫn phải chuyển sang lớp bên cạnh.
- Nghê Thường, trò được vào rồi
- Ta hả?
- Đúng vậy
Nàng không mấy cam tâm mà trở vào trong, cái tên này bị dở hơi là sao ấy, nàng có bảo hắn chú ý đến nàng sao?!
- Nàng sao vậy?
- Ta không vui chứ còn sao nữa, nếu là Lý tiên sinh thì hay rồi
- Chẳng phải nàng không thích ông ấy sao?
- Ta chỉ buồn chán nên chọc ông ấy chút thôi mà, ta nào có ghét ông ấy đâu
Chỉ là bản tính của nàng thích chọc ghẹo người khác, Lý tiên sinh cũng không có làm gì quá đáng, nàng tại sao phải ghét ông ấy, vả lại vị tư nghiệp này vừa nhìn liền biết nhàm chán, nàng không chịu nổi đâu nha!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương