Nương Tử Lưu Manh

Chương 3: NỮ NHÂN NÀY THẬT THÚ VỊ!



- Tiểu thư, liêm sỉ người rớt rồi kìa!

Đông Phong bên cạnh nhanh mồm nhắc nhở chỉ là tiểu thư của nàng làm gì có liêm sỉ đâu mà rơi mất.

- Đông Phong, muội ngứa đòn rồi sao, có muốn ta gãi ngứa cho không

Diệp Nghê Thường nhe răng giơ nắm đấm lên doạ Đông Phong, nàng ấy rụt cổ, một màn này lại khiến Sở Thương Dạ hơi cong khoé môi.

- Này, ngươi tên là gì thế ?

- Sở Thương Dạ, chẳng hay cô nương tên gọi là gì?

- Ta là Diệp Nghê Thường

Nàng không biết gì về thế tử phủ Sở vương nên không biết thân phận của hắn, mà cho dù có biết nàng cũng sẽ động tay động chân, ai bảo hắn mỹ quá làm gì.

Bản thân Sở Thương Dạ cũng đã điều tra qua thân phận của nàng thế nhưng hắn vẫn muốn hỏi.

- Cô nương, chuyện lần trước...ta đồng ý với nàng

- Hử? Là chuyện gì cơ?

- Lấy thân báo đáp

Lời lẽ thốt ra từ miệng hắn suýt thì làm nàng té xỉu, hắn đây là đang nói thật hay nói chơi vậy, đơn giản là nàng chỉ đỡ hắn một cái hắn liền lấy thân báo đáp sao?!

- Ngươi nói đùa à?

- Ta nói thật mà, ta đã cầu hoàng thượng tứ hôn

- Hả? Ngươi cũng thật thà quá rồi đó

Ai biết được lời nàng nói đùa hắn lại xem là thật, lần này hoàng thượng thật sự ban hôn thì nàng chạy không thoát rồi.

Nàng chỉ mới vừa về kinh thành thôi, còn chưa có đi quậy phá đủ mà!

- Có ân nhất định phải báo, cô nương không phải là ghét bỏ ta chứ

- Không phải, nhưng mà ngươi biết ta là ai không?

- Nàng là Diệp Nghê Thường, nữ nhi của hộ bộ thị lang



- Sao ngươi biết

- Ta điều tra là ra thôi

- Ồ

- Ồ?

- Chứ nếu không ngươi muốn ta nói cái gì đây?

Nàng thật sự cạn lời rồi, nam nhân này có phải là nàng hỏi cái gì đều nói sự thật hay không? Nhưng là đến bây giờ nàng còn chưa biết thân phận của hắn là gì, lỡ đâu chọc phải người có địa vị lớn có phải là nàng thê thảm a!

- Ta gọi nàng là Tiểu Nghê được không?

- À, tuỳ ngươi thôi

Ánh mắt Sở Thương Dạ hiện lên ý cười ôn nhu, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, khoảnh khắc này trái tim này lại vô thức đập liên hồi như muốn nhảy ra ngoài.

" Tiếp theo có phải hắn sẽ hôn ta hay không, trong thoại bản thường là như vậy "

- Tiểu thư...hoa đăng của người...

Nàng bị tiếng gọi của Đông Phong làm cho tỉnh táo lại, đối mặt với tình huống này nàng có hơi bị mất mặt rồi đó, khi không lại mong chờ như vậy, có phải là nàng bị nam sắc mê hoặc rồi không?

- Hoa đăng của ta thì làm sao?

- Cháy... cháy rồi, y phục của người... cháy rồi

- Hoa đăng thì liên quan gì đến y phục chứ, muội nói năng thật vô lý

- Nhưng mà người đang cầm hoa đăng, lửa đang bén lên y phục của người rồi

Nghê Thường cảm nhận hình như có chút nóng, chỉ là nàng không nghĩ tới trường hợp này.

...----------------...

- Tiểu thư à, người mau lấy chăn ra a, sẽ ngạt thở đó

Từ khi được đưa trở về phủ nàng liền nằm cuộn tròn ở trong chăn, nói ra thì là nàng đang xấu hổ đó chứ.



- Đông Phong à, muội nói xem, lúc nãy ta trước mặt hắn có phải là quá kinh hãi thế tục rồi không? Hắn có bị doạ rồi không?

- Nô tỳ không biết, nhưng mà lúc đó tình huống khẩn cấp, chắc vị công tử đó sẽ không để ý

- Ôi, mặt mũi của ta bị ngọn lửa thiêu rụi rồi

Nhắc đến chuyện lúc trên thuyền nàng đúng là thất thố rồi, còn vì lửa bén trên y phục mà cứ nhảy nhót lung tung như hầu tử, còn càng dập lửa càng cháy.

Đã vậy thì không nói, người ở bến sông xem còn tưởng nàng đang diễn xiếc mà reo hò vỗ tay nữa chứ, đúng là khiến nàng muốn độn thổ.

Cũng may là nàng nhanh trí nhảy xuống sông, chỉ là may mắn không được bao lâu nàng liền nhớ ra là mình không biết bơi, vậy là Sở Thương Dạ liền phải ra tay vớt nàng lên.

- Mà cái tên nam nhân đó thật đáng ghét, ta thành ra bộ dạng như vậy mà hắn còn cười được cơ chứ, lần sau gặp ta phải trả đũa

Nàng điên cuồng đập đầu vào gối như muốn quên đi chuyện xấu hổ lúc nãy, chỉ là người nào đó trong viện trạch của mình cũng thảm không kém gì nàng.

' Hắt xì'

- Chủ nhân, người bị nhiễm lạnh rồi

- Không sao, bản thân ta là đại phu, không đáng lo lắng

Cơ thể Sở Thương Dạ vốn đã yếu ớt nay lại vì cứu nàng mà nhảy xuống sông hại bản thân bị nhiễm phong hàn, nhưng mà hắn lại thấy cái giá bỏ ra thật đáng, ôm được mỹ nhân nhưng chỉ bị nhiễm chút phong hàn thì quá hời cho hắn rồi.

- Chủ nhân, người thật sự định thành thân rồi sao?

- Ngươi có ý kiến

- Không có

Tư Dạ lắc đầu nguầy nguậy, hắn chỉ muốn hỏi xem ý định của chủ nhân nhà mình, nhìn xem điệu bộ của chủ nhân hắn đoán là thật sự bị người ta câu đi mất tâm tư rồi.

- Được rồi, ngươi lui ra trước đi, ta phải nghỉ ngơi

- Tuân lệnh

Sở Thương Dạ cho thuộc hạ lui xuống bản thân lại ngồi bên thư án, hắn chuẩn bị giấy bút lại chú tâm vẽ cái gì đó lên giấy.

Mâu quang lưu chuyển nhìn đến bức hoạ liền chứa đầy ý cười, khoé môi khẽ cong vẽ nên đường nét tuyệt mỹ.

Cứ ngỡ hắn là một trích tiên không vì lòng trần mà vương vấn, hoá ra chỉ là do trước nay người hắn chờ đợi vẫn chưa gặp được mà thôi.
Chương trước Chương tiếp