Nương Tử Lưu Manh

Chương 5: TAM CÔNG CHÚA



Ngày thành thân cách cũng không xa nữa, trái ngược với sự bận rộn của mọi người thì nàng lại vô cùng thảnh thơi mà đi dạo phố.

- Tiểu thư, người dám trốn ra ngoài lão gia biết được sẽ phạt người đó

- Phụ thân sẽ không phạt ta đâu, muội lo lắng thừa rồi

- Cũng đúng, mỗi lần tiểu thư làm nũng cho dù chuyện có lớn cũng bị lão gia cho qua

- Đúng vậy, ta sắp phải gả đi rồi, mấy ngày này phải chơi cho thật đã chứ, nếu không thì tiếc lắm

Diệp Nghê Thường vui vẻ chạy khắp con phố, hết nếm thử bánh ngọt của Tường Vi lâu lại chạy đến trà quán đầu phố tụ tập cùng khuê mật Hàn Chiêu Chiêu của nàng.

- A Chiêu, lâu quá không gặp ngươi

- Ngươi còn dám nói, trở về kinh thành cũng không nói với ta một tiếng, đợi ta biết được ngươi cũng sắp thành thân rồi

- Ta xin lỗi mà, đừng giận ta nữa

- Ta nào dám giận thế tử phi tương lai như ngươi đâu a!

- Ngươi đừng chọc ta nữa, hôm nay chúng ta phải đi đại náo kinh thành nha

- Điều đó là đường nhiên, ngươi còn nhớ tên Tần Thanh béo ú lúc nhỏ hay bắt nạt chúng ta không ?

- Nhớ chứ, hắn đúng là đáng ghét, lúc nhỏ hay chọc giận ta

- Ta nghe nói hắn thi đỗ võ trạng nguyên đấy

Nhắc đến Tần Thanh hắn chính là đại nhi tử của Tần tướng quân từ nhỏ bộ dạng béo ú không nghĩ tới lại thi đỗ võ trạng nguyên.

- Thật đúng là khó tin

- Chuyện này còn khó tin hơn nữa đấy, hắn là một trong tứ đại tài tử nổi danh kinh thành đó

- Tin này đúng là khó chấp nhận đấy, nhưng mà tứ đại tài tử gồm những ai a ?

- Đứng đầu là phu quân tương lai của ngươi, đứng thứ hai là Mục Thần Canh, thứ ba là Tần Thanh, cuối cùng là ca ca ngươi Diệp Thường Phong

- Ồ, phu quân cùng ca ca ta chiếm hai trong số tứ đại tài tử luôn sao?

- Chứ còn gì nữa

Hai người hễ ở gần nhau là sẽ bàn tán về chuyện trà dư tửu hậu ở kinh thành, nói về Hàn Chiêu Chiêu nàng chính là đích nữ của hộ bộ thượng thư, hộ bộ thượng thư cùng phụ thân nàng chính là thân thiết từ thời niên thiếu.

Nàng đang định cùng Hàn Chiêu Chiêu nói gì đó nhưng lại bị tiếng quất roi làm gián đoạn, Nghê Thường quét ánh mắt nhìn đến nữ nhân đang cầm roi da trên tay liền nhíu mày.

- Nhìn gì mà nhìn, các ngươi mau cút hết cho bổn công chúa



- Tam công chúa, xin người tha cho chúng thảo dân, thảo dân chỉ là làm ăn nhỏ, người cứ làm như vậy ta làm sao sống đây

- Bổn công chúa không quan tâm, chỉ cần gọi lão bản nhà các ngươi ra đây gặp ta, ta liền có thể để yên cho các ngươi

Nàng ta ngang ngược đuổi khách còn lên mặt bảo chưởng quầy phải gọi lão bản đến, chỉ là nàng thắc mắc một tam công chúa cao quý như nàng ta không ở trong cung lại chạy ra ngoài tìm lão bản của một tửu lâu làm gì chứ, thật khó hiểu.

- Tình địch của ngươi tới rồi kìa

- Tình địch? Của ta?

- Ngươi không biết sao? Tam công chúa kia suốt ngày cứ tới lui Sở vương phủ, nàng ta còn công khai theo đuổi thế tử đó

- Ồ, chỉ là nàng ta bị ta hớt tay trên rồi

Diệp Nghê Thường cười đến mặt mày sáng rỡ, không phải nàng thích cướp đồ của người khác đâu mà đó vốn dĩ là Sở Thương Dạ chọn nàng không chọn nàng ta, nàng hết cách rồi.

- Ây yo, tưởng ai đang ngồi đây, hoá ra là một dã nha đầu, thấy bổn công chúa không định hành lễ sao?

- Ta không nghĩ tới ngươi là công chúa đó chứ, có vị công chúa nào lại không hiểu phép tắc chạy đến làm khó một chưởng quày nhỏ nhoi đâu nào

- Ngươi mồm miệng nhanh thật đó, chỉ là ta muốn xem xem miệng ngươi lợi hại hay roi của ta lợi hại

Nàng ta động khẩu không lại nàng liền trở tay động thủ, roi trong tay nàng ta đánh về phía Diệp Nghê Thường đang ngồi.

Diệp Nghê Thường cố tình tỏ ra bình tĩnh bưng nguyên cả cái bàn trà di chuyển tránh công kích của nàng ta.

- Ngươi bình tĩnh chút chứ, làm hư đồ ai sẽ đền đây

- Ngươi... cái nữ nhân đáng ghét này, ta hồi cung sẽ mách với phụ hoàng bắt giam nhà ngươi lại

- Nói không lại, đánh cũng không xong bây giờ đòi mách cả với phụ huynh à, chơi gì mà hèn vậy

- Ta mặc kệ, hôm nay ta phải đánh ngươi

- Đến đây nào

Nữ nhân không sợ trời không sợ đất ngồi trên bàn gác một chân lên, gương mặt đầy ý trêu tức, nàng không sợ thiên hạ náo loạn chỉ sợ thiên hạ quá yên tĩnh mà thôi.

- Công chúa, dừng tay!

Tam công chúa còn chưa chạm được đến nàng đã bị giọng nói kia doạ cho sợ hãi lùi lại, từ xa nhìn đến nàng liền nhận ra, người đến chính là lão công tương lai của nàng chứ còn ai vào đây nữa.

- Yo, A Dạ ca ca, người ta sợ quá cơ đấy

Nàng trèo xuống chạy đến nấp sau lưng hắn, giọng điệu nũng nịu làm hắn cũng phải rùng mình, đây rõ ràng là đang trêu tức tam công chúa là nàng ta đây mà!



- Tiểu Nghê, đừng chọc muội ấy nữa

- Ta cứ thích chọc đấy ngươi cản ta được sao? Hử?

- Yêu nữ kia, ngươi đối đầu với ta thì thôi đi, ngươi không được bắt nạt Dạ ca ca

- Ta bắt nạt hắn lúc nào vậy, có sao? A Dạ, ngươi nói xem ta có bắt nạt ngươi không?

Sở Thương Dạ bắt gặp nụ cười có phần hơi doạ người của nàng liền không dám trái ý, còn vài ngày nữa là thành thân, hắn không muốn còn chưa ôm được chậu hoa về nhà bản thân đã hẹo rồi.

- Nào có, ta nào có bị bắt nạt chứ, ngược lại là công chúa, muội dám tự ý xuất cung còn gây chuyện khắp nơi, ta sẽ bẩm báo với hoàng thượng trị tội muội

- Dạ ca ca, huynh vì yêu nữ đó mà bắt nạt ta? Nàng ta là ai chưa?

- Nàng ấy là thế tử phi tương lai của ta, muội không được thất lễ

- Hoá ra yêu nữ đó là Diệp Nghê Thường

- Này, ngươi mở miệng ra là yêu nữ, ngươi mới chính là yêu nữ đó

- Ngươi đừng tưởng có Dạ ca ca chống lưng là ta không dám làm gì ngươi nha

- Ngươi cứ làm thử xem, ta đây đợi ngươi đến làm gì ta đây

Diệp Nghê Thường lè lưỡi lêu lêu nàng ta, tam công chúa tức đến đầu bốc khói.

- Diệp Nghê Thường !!

- Ta đứng ngay đây mà, không cần kêu lớn vậy, bà cô nãi nãi đây nghe rồi

- Ngươi... ngươi...

Vị tam công chúa nào đó bị nàng chọc tức đến mặt mày xanh lét ngất xỉu tại chỗ, đám nô tài đi theo nàng ta liền nhanh tay nhanh chân đỡ nàng ta hồi cung.

- Haiz, thật hết cách với nàng mà, để ta đưa nàng về phủ

- Không cần đâu, ta tự về được

- Một mình nàng ta không yên tâm

- Ngươi nên lo cho mình trước đi

Bản thân Sở Thương Dạ yếu ớt, theo nàng thấy chắc chỉ cần một cơn gió là thổi hắn bay mất tiêu, chả bù cho nàng, đến cả bế hắn nàng cũng có thể đấy.

- Khụ, hai người có phải là không nhìn thấy ta hay không, ta đâu có luyện thuật tàng hình đâu

Hàn Chiêu Chiêu đứng một bên xem kịch giờ mới chịu lên tiếng, xem náo nhiệt thì nàng ấy xem còn xem hai người này phát cẩu lương thì nàng ấy chịu không nổi đâu nha!
Chương trước Chương tiếp