Ở Chung

Chương 20: Chương 20




“Vậy lúc hai người làm, ai ở trên, ai đè ai thế.” Nếu không phải vì ở chung với Lâm Dạng lâu rồi, làm sao mà anh có mặt mũi mà trả lời những câu như thế kia, dù là chỉ qua màn hình thôi.“Tôi ở phía trên cậu ấy.” Sau khi trả lời xong, lại có một trận náo loạn nữa: “Mẹ ơi niên thượng kìa.”“Tôi thích ông chú là thụ cơ.”“Oa, kém nhiều như thế thì gọi bố nghe có phải rất có cảm giác không.”Chung Kế Chi thật sự rất muốn tắt luôn cái điện thoại của mình đi mà.

Bọn trẻ bây giờ đều có những ý tưởng táo bạo đến trắng trợn như thế à? Trên đó vẫn là những bình luận thô tục, còn có mấy câu hỏi thẳng luôn: “Vậy thì bạn còn hoang mang cái gì vậy, bạn không thỏa mãn được shota nhà mình sao?”Mặc dù Chung Kế Chi không biết shota là gì, nhưng nghĩ đến chuyện không thỏa mãn được này, anh vẫn cảm thấy bị động chạm đến lòng tự tôn.

Anh thật sự không biết Lâm Dạng có thỏa mãn hay không, chỉ cảm thấy lúc nào cậu cũng có thể trèo lên người anh mà làm tình.

Liệu có phải mình thật sự không thỏa mãn được cậu, cho nên cậu mới phải tích cực chủ động đến như vậy không.Anh vẫn kiên trì mà trả lời lại: “Cậu ấy vô cùng thích trêu chọc tôi.

Nếu mà tôi càng bối rối lúng túng, thì cậu ấy lại càng nói những lời xấu hổ nhiều hơn nữa, còn rất nhiệt tình và táo bạo nữa, đang yên đang lành cũng sẽ quay sang nói với tôi là muốn làm.

Tôi có cảm giác như mình đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn không chịu nổi trêu đùa của cậu nhóc mười chín tuổi.”Hiếm khi có một cơ hội được giãi bày tâm sự, dù sao cũng không ai biết anh là ai mà.

Chung Kế Chi lại tiếp tục nói: “Cậu ấy trông rất ưa nhìn, chính tôi cũng không hiểu vì sao cậu ấy lại đồng ý ở bên tôi.

Tôi vừa già lại vừa không có tiền, nhìn cũng không đẹp nữa.

Đây là lần đầu tiên tôi quen bạn trai, phải làm sao để khi ở chung tôi sẽ không quá lúng túng như vậy?”Cư dân mạng đọc qua là hiểu vấn đề rồi.

Người kia là một ông chú rất thật thà, lại gặp gỡ một cậu nhóc đẹp trai nhiệt tình, vậy nên chắc chắn là bị trêu đến luống cuống cả tay chân rồi đây.Những bình luận trả lời cũng lộn xộn, loạn hết cả lên: “Uầy, ông chú đang show tình cảm kìa!”“Hóa ra là bị cậu nhóc đẹp trai bẻ cong!” Chung Kế Chi đọc mà cũng không hiểu những lời ấy lắm.

Nghĩ lại thì đúng là khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử mà, những người kia còn chưa từng gặp qua anh và Lâm Dạng thì sao có thể cho được lời khuyên gì chứ.Định tắt máy đi thì phía dưới phần tin nhắn riêng lại nhảy lên một cái.

Mở ra thì hóa ra mà tin nhắn trả lời của một cư dân mạng nhiệt tình: “Ông chú ơi, không phải là chú bị cậu nhóc đẹp trai kia ăn thịt đấy chứ?” Chung Kế Chi trả lời một cách khó khăn: “Phải.”Bên kia còn nhắn lại rất nhanh: “Cũng do bạn thật thà quá, cậu nhóc đẹp trai kia đương nhiên sẽ bắt nạt bạn rồi.

Cậu ấy trêu bạn, thì bạn phải biết trêu lại chứ.” Nói ra thì dễ lắm, nhưng mỗi lần mà Lâm Dạng nói ra câu gì đó khiêu gợi là anh lại mất đi khả năng tự hỏi của mình luôn.“Phải làm thế nào để trêu lại được cậu ấy đây?”“Không phải bạn nói rằng cậu ấy có thể đang yên đang lành mà nói muốn làm sao? Vậy thì bạn cứ đồng ý với lời mời đó đi, làm cậu ấy.


Cậu ấy bắt nạt bạn như thế nào, bạn cứ theo đấy mà bắt nạt lại.

Không nhận được hiệu quả như mong muốn, đối phương sẽ cảm thấy không còn thú vị mà mất đi hứng thú thôi.”Lời nói của người trên mạng kia đã nhắc nhở Chung Kế Chi, mặc dù trước kia đã từng nói với Lưu Vỹ rằng nếu Lâm Dạng muốn chia tay thì anh sẽ rời khỏi Lâm Dạng.

Nhưng càng ở chung với nhau lâu, anh lại phát hiện mình càng không thể rời khỏi Lâm Dạng.

Ngay cả để cho Lâm Dạng đến trường học thôi mà đã nóng ruột nóng gan lên rồi.

Chung Kế Chi không tự tin, cũng là một ông chú không có chút thú vị nào cả, không hiểu điểm gì đã khiến cho Lâm Dạng đồng ý đi theo mình.“Bạn trai của bạn nhỏ hơn bạn nhiều tuổi thế cơ mà, người trẻ tuổi thì đều thích sự kích thích thôi.

Ông chú à, cố lên.” Chung Kế Chi nhắn cảm ơn một tiếng rồi lại ngồi cầm điện thoại một lúc lâu.

Chờ đến khi Lâm Dạng trở về, mình phải thử nói trước mặt cậu mới được, tuyệt đối không thể để cậu nhóc này cứ leo lên đầu mà ngồi thế này mãi.Lâm Dạng không biết được rằng ông chú nhà mình đã bị cái gì kích thích nữa.

Rõ ràng là đang rất xấu hổ, mà lại cứ phải cố tỏ ra là mình rất bình tình.

Lâm Dạng bóp một cái vào chỗ đang phồng lên của Chung Kế Chi.

Chung Kế Chi rít lên một tiếng, rõ ràng là bị Lâm Dạng đụng cho cứng luôn rồi: “Bố à, bố lái xe từ từ thôi, con cũng có chạy đi mất được đâu.”Mấy tiếng lái xe vừa rồi đúng là quá giày vò mà.

Vừa dừng xe đến tầng dưới của nhà thì Chung Kế Chi đã kéo phanh xe lại.

Mà cậu nhóc kia đã leo tận trên người anh luôn rồi, không để cho anh xuống xe, trắng trợn mà khiêu khích anh: “Chúng ta làm ở trên xe đi.”Mông cọ xát vào côn thịt của Chung Kế Chi, Chung Kế Chi vội vàng mà giữ chặt cậu: “Không được, về nhà rồi làm.” Lâm Dạng lại ngạc nhiên, Chung Kế Chi dám từ chối cậu kìa! Nói xong liền mở cửa xe ra, ôm cậu nhóc bế lên tầng.

Vừa đi vừa giải thích cho cậu: “Lần sau làm trên xe.”Chung Kế Chi vẫn kiên quyết là phải về nhà làm, bởi vì đọc được trên điện thoại rằng nếu không dùng chất bôi trơn thì sẽ không tốt cho cửa huyệt, nếu nghiêm trọng có thể làm rách cửa huyệt.


Nếu Lâm Dạng muốn làm ở trên xe, thì lần sau nhất định sẽ chuẩn bị trước gel bôi trơn.Vừa vào đến cửa nhà, Chung Kế Chi đã đặt Lâm Dạng xuống mặt đất, run rẩy mà mở cửa, chìa khóa cứ chọc đi chọc lại không đúng vào lỗ khóa.

Lâm Dạng cầm lấy tay của Chung Kế Chi: “Chú run cái gì chứ!”Chung Kế Chi cúi người xuống, gục đầu vào vai của Lâm Dạng.

Mất mặt quá đi! Lâm Dạng chợt phát hiện, mình trêu Chung Kế Chi hơi quá rồi.

Ngay cả khi ông chú đang gục đầu trên vai cậu cũng thở mạnh đến mức lưng phập phồng lên xuống.

Chung Kế Chi vừa gục vào vai của cậu, trong nháy mắt, Lâm Dạng liền thấy được vẻ mặt của anh bây giờ.

Hai mắt anh đỏ ngầu cả lên, đặc biệt hơi thở dồn dập phả vào vai Lâm Dạng.Hơi thở của Chung Kế Chi lúc này như một tấm lưới mà bao trùm lên cậu, vây cả Lâm Dạng vào trong đó.

Lâm Dạng không dám tiếp tục trêu chọc vào Chung Kế Chi nữa.

Cậu vẫn còn nhớ rõ lời của Chung Kế Chi đã nói, rằng cuối tuần sẽ làm cậu đến không xuống nổi giường.

Nhìn thấy phản ứng của Chung Kế Chi lúc này, giống như một dã thú đang chuẩn bị thức tỉnh.

Lâm Dạng theo bản năng mà cảm thấy hai chân bỗng có chút mềm nhũn.Cửa vừa mới được mở ra, Lâm Dạng đã bị Chung Kế Chi đẩy luôn vào trong, đồ đạc này nọ đều rơi hết xuống mặt đất.

Không đợi cậu kịp dọn dẹp thì cả người đã bị đẩy vào tường: “Dạng Dạng…” Hơi thở nóng bỏng phả vào mặt khiến cho phía trong của Lâm Dạng cũng muốn thít chặt lại.

Từ “bố” lúc này căn bản là đã không dám gọi ra miệng nữa, cậu sợ rằng mình mà chỉ cần gọi một tiếng thôi thì hôm nay sẽ bị Chung Kế Chi làm chết trên giường mất.“Chung Kế Chi, chú…” Lâm Dạng không biết nên nói gì nữa.

Cậu muốn làm cho Chung Kế Chi bình tĩnh lại một chút, nhưng có vẻ Chung Kế Chi không nghe được gì vào tai nữa rồi.


Thôi thì muốn trách thì cũng trách cái miệng bậy bạ của mình thôi, ếch chết tại miệng mà.

Lâm Dạng bị ấn ở trên tường, tay sắp dán luôn vào trong tường đến nơi rồi.Đây là lần đầu tiên mà Chung Kế Chi thấy Lâm Dạng lúng túng như vậy, không dám nói những lời khiêu khích anh, cũng không dám mà chủ động dâng thân mình lên thì trong lòng như có chút vui sướng.

Đề nghị của cư dân mạng đúng thật là có ích mà.Phản ứng của thân thể không cho phép anh được nghĩ đến những chuyện khác, liền nắm lấy cằm của Lâm Dạng mà hôn.

Môi của cậu nhóc khẽ run lên một chút, giống như một chú mèo con đang sợ sệt vậy.

Chung Kế Chi lại nhớ lại trận dã chiến cùng Lâm Dạng vào buổi tối kia, lúc đó Lâm Dạng sợ tới mức bật khóc.

Thật muốn nhìn thấy Lâm Dạng khóc mà, nhất là khi ở trên giường ấy, khi ấy cậu trở nên yếu đuối hơn nhiều so với mình.Rõ ràng đó cũng chỉ là một nụ hôn bình thường thôi nhưng Lâm Dạng lại cảm thấy cả người mềm nhũn thành một vũng nước.

Cơ thể cậu không còn sức lực mà muốn khuỵu xuống đất, nhưng Chung Kế Chi lại đưa chân mình lên, đặt giữa hai chân của Lâm Dạng.

Lúc này Lâm Dạng như ngồi trên đùi của Chung Kế Chi, lưng thì dựa vào tường, trong ánh mắt còn mang theo chút sợ hãi, khóe mắt như đọng lại nước mắt, như sắp khóc đến nơi rồi, làm cho lòng Chung Kế Chi cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.May là đầu óc của Chung Kế Chi vẫn còn chút lí trí, vẫn nhớ phải bôi trơn trước cho Lâm Dạng.

Vì vậy ôm hôn một lúc, hôn cho đến khi Lâm Dạng choáng váng đầu óc, không thể kiềm chế được mà bắt đầu run rẩy thì mới chịu ôm người vào trong phòng tắm.Vừa mới bước vào phòng tắm, Lâm Dạng đã bị ném vào trong bồn nước nóng khiến cả người ướt sũng, trong đầu lúc này chỉ có ý nghĩ, Chung Kế Chi muốn làm cậu đến không xuống nổi giường thật rồi.Trong chuyện giường chiếu, Lâm Dạng vẫn luôn là người rất thành thạo, còn Chung Kế Chi lại càng giống một cậu nhóc ngây thơ chưa trải sự đời hơn, trong những lúc đó Chung Kế Chi lại càng lộ rõ sự chênh lệch nhiều hơn nữa.

Vốn tưởng rằng sự ngượng ngùng và hướng nội là bản chất của Chung Kế Chi rồi, không ngờ là Lâm Dạng đã sai quá sai.

Chung Kế Chi chính là một người đàn ông đích thực, hàng thật giá thật đó.

Chỉ cần Chung Kế Chi muốn thôi là bằng sức mạnh ấy cũng chắc chắn có thể dễ dàng mà áp chế lại Lâm Dạng.Bị ông chú ép lên tường, Lâm Dạng còn đang tự hỏi xem vì sao Chung Kế Chi lại không để cho mình đối mặt với anh thì những chiếc hôn đã rơi xuống, dày đặc từ cổ rồi kéo xuống lưng, rồi lại từ lưng mà chạy xuống mông.

Mông của cậu bị cắn lấy một phát, Lâm Dạng rên lên một tiếng: “Ưm…”Lúc này đang bị kẹp ở giữa bức tường và Chung Kế Chi, ngực thì dán sát vào tường, sự lạnh lẽo truyền đến làm Lâm Dạng phải rùng mình, nhưng trên lưng lại có nước nóng bao phủ.

Cảm giác mà vừa nóng lại vừa lạnh này như kích thích lấy thần kinh của cậu nhóc.Lâm Dạng muốn Chung Kế Chi để cậu được đối mặt với anh, nhưng Chung Kế Chi lại đè cậu trên tường đến không thể nhúc nhích được.

Ông chú lấy bôi trơn vào tay, ngón tay chui vào trong miệng cúc huyệt.


Chung Kế Chi đã học tập rất chăm chỉ đó, đã biết được tầm quan trọng của việc mở rộng.

Đợi cho cơ vòng ở miệng cúc huyệt thả lỏng dần ra, ngón tay va chạm vào trong vách thịt, ra vào liên tục khiến ở dưới phát ra những tiếng lép nhép.Miệng cúc huyệt được Chung Kế Chi ra vào đến mềm ra.

Lâm Dạng thấy anh còn chưa làm gì cả, chỉ dựa vào tường thôi đã không thể chống đỡ nổi nữa, đầu gối không còn sức mà khuỵu xuống.

Chung Kế Chi vòng tay qua ôm lấy eo của cậu, ghé đầu vào, quấn quýt với Lâm Dạng.

Nếu là trước kia thì Lâm Dạng đã sớm mà lắc mông cầu xin anh hãy cắm vào, nhưng hôm nay lại cắn chặt răng lại, đến cả rên rỉ cũng chỉ đứt quãng, mang theo sự chịu đựng và kiềm chế.Chung Kế Chi rất hài lòng với biểu hiện của Lâm Dạng, thật là ngoan mà.

Mà bạn nhỏ nào ngoan ngoãn nghe lời thì cũng sẽ có quà, anh đưa côn thịt đến gần mông rồi nhẹ nhàng chà xát lên xuống, không kiềm chế được mà gọi tên của Lâm Dạng: “Dạng Dạng…”Đầu óc của Lâm Dạng lúc này như đang ngừng hoạt động.

Cậu nghe thấy Chung Kế Chi đang gọi mình, nhưng mãi mới phản ứng lại được, như chậm mất vài nhịp: “Chung Kế Chi..” Không dám gọi là bố nữa, giọng nói của Lâm Dạng run rẩy, gần như sắp khóc đến nơi.

Cậu thật sự rất muốn bảo Chung Kế Chi muốn làm gì thì mau làm đi, đừng trêu đùa cậu như vậy nữa.

Nhưng lời nói đến đầu môi vẫn không nói được ra khỏi miệng, không biết liệu có câu nào sẽ kích thích đến quả bom nổ chậm Chung Kế Chi này không.Chung Kế Chi cũng không ép Lâm Chi phải mở miệng, vẫn mò mẫm mà mở rộng miệng cúc huyệt, mãi đến khi cảm thấy đã đủ rồi mới nâng côn thịt nóng bỏng đang cứng lên trong đũng quần ra.

Lâm Dạng thật sự rất muốn khóc nhưng lại không dám khóc.

Thà Chung Kế Chi cứ cắm thẳng luôn vào để cho cậu được sướng.

Cậu còn tự oán thầm, không biết là Chung Kế Chi học từ ai đây.Bàn tay to vòng qua eo mà sờ đến côn thịt nhỏ đang dựng đứng của Lâm Dạng.

Có lẽ là do sợ hãi nên vừa cứng vừa run run, nếp gấp chỗ kia vẫn mềm mại vô cùng.

Ông chú vuốt ve từ từ vật nhỏ kia, giọng nói trầm thấp vang bên tai của Lâm Dạng.“Dạng Dạng à… Mấy ngày nay chú đã dùng điện thoại để lên mạng xem thử.” Lâm Dạng làm gì còn tâm trạng mà nghe Chung Kế Chi nói rằng xem được cái gì trên mạng.

Mà Chung Kế Chi hình như đầu óc cũng có vấn đề luôn rồi, đang làm tình lại nói đến cái gì mà lên mạng..



Chương trước Chương tiếp