Ở Đây Chỉ Có Ngọt Và Ngọt
Chương 24: Lễ đường
Đồng Ngọc Trâm là người không có chí hướng lớn. Ước mơ cả đời của cô là có thể sống thong dong đến già.
Đừng nhìn vẻ bề ngoài Đồng Ngọc Trâm là một mỹ nữ lạnh lùng, thực ra bản chất của cô là một con sâu lười chính hiệu. Nếu có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, nếu có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi. Cô chính là người lười biếng như thế đấy.
Ngày nắng thì tưới hoa, đọc sách, nằm dưới hiên nhà sưởi nắng. Ngày mưa thì nằm lười biếng trên giường cả ngày. Nuôi thêm một con mèo nữa là có thể độc thân đến cuối đời.
Nhưng cô hiểu, nếu mà cứ tiếp tục tình trạng độc thân thì sẽ bị ba mình cằn nhằn bên tai suốt. Không những thế đi ra ngoài còn thường xuyên bị nhòm ngó để ý.
Vậy thì kết hôn với một người có xu hướng tình dục như Trần Khải Trung là một sự lựa chọn không hề tệ. Anh ta cần cô như một bình phong để có thể chống đối với cha mẹ. Thì cô cũng có thể lợi dụng anh ta làm tấm bia chắn đối phó.
Hơn nữa anh ta lại là người trong quân đội, quanh năm suốt tháng sẽ ở lại trong quân doanh, hiếm khi về nhà. Đồng nghĩa với việc cô kết hôn rồi nhưng trên thực tế vẫn có thể sống một mình tự do thoải mái.
Bỏ qua một cơ hội tốt như thế này chắc gì cả đời cô đã gặp được lần thứ hai.
Chị cả Thùy Trâm không chắc chắn, ngập ngừng hỏi lại em.
“Em đã suy nghĩ kỹ càng chưa?”
“Đây là chuyện hôn nhân đại sự cả đời người, em không muốn suy nghĩ lại sao?”
Đồng Ngọc Trâm gật đầu.
“Nghĩ kỹ rồi.”
“Nhưng không phải em không muốn kết hôn hay sao?”
“Em chỉ cảm thấy kết hôn với anh ta không phải là một chủ ý tệ. Em cũng không muốn chị cả đã hy sinh quá nhiều vì gia đình mà còn bắt chị phải từ bỏ người mình yêu nữa.”
Đồng Thùy Trâm chột dạ, cười gượng hai tiếng.
Em gái à, chị xin lỗi.
Chỉ là điều kiện của người đàn ông kia đưa ra quá mức hấp dẫn khiến chị không thể từ chối được.
Chị đã cho em cơ hội rồi nhé. Em hãy tự cầu phúc cho bản thân khi rơi vào hố đi.
Chị hứa khi em kết hôn sẽ đưa cho em của hồi môn thật dày.
…
Cứ như thế việc đính hôn của Đồng Ngọc Trâm và Trần Khải Trung nhanh chóng được quyết định. Ba Đồng tuy có chút thắc mắc về việc con gái ông đột ngột đổi ý nhưng ông cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Nó chịu bỏ cái tư tưởng muốn sống độc thân cả đời mà chịu kết hôn là ông đã mừng lắm rồi.
Huống hồ chi ông cũng đã đi tìm hiểu kỹ càng, Trần Khải Trung là một người đàn ông ưu tú. Tuy còn trẻ mà đã leo lên đến chức trung tá, còn là người có tính tình nghiêm túc chững chạc. Rất thích hợp để làm chỗ dựa vững chắc cho đứa con gái có nhiều chủ ý tinh quái như đứa con gái thứ hai của ông.
Ba Đồng tin rằng với thế lực của Trần Khải Trung, dù cho con gái của ông có chọc giận bất cứ ai hay quậy tung hết mọi chuyện lên thì cậu ta cũng có thể đứng sau dọn dẹp hậu quả cho nó.
Ba Đồng thương con gái. Vợ ông mất sớm, để lại cho ông bốn viên ngọc quý. Dù thế nào đi nữa ông cũng phải có trách nhiệm yêu thương chăm sóc bốn cô con gái của mình.
Chuyện hôn ước là một phần nhỏ. Nếu con trai nhà họ Trần không phải là một người tốt, có thể là chỗ dựa cho con gái ông cả đời, cũng không thể yêu thương con gái của ông thì dù có phá lời ước hẹn ông cũng nhất quyết không gả con gái.
Chỉ là ông là người từng trải, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của cậu ta thì ông đã biết cậu ta thật lòng thật dạ thương con gái mình.
Còn con gái của mình…
Vẫn còn ngây ngốc vô tri lắm.
Mà thôi, đó là chuyện của bọn trẻ. Con cháu tự có phúc của con cháu, ông không nên suy nghĩ nhiều làm gì.
Ba Đồng nhủ thầm, nhưng vành mắt của ông đang dần đỏ lên. Bây giờ con gái đang khoác tay ông tiến vào hội trường hôn lễ.
Hôm nay là ngày kết hôn của Đồng Ngọc Trâm và Trần Khải Trung.
Vì Trần Khải Trung là người tròng quân đội, nên buổi lễ kết hôn cũng được tổ chức theo kiểu nhà binh. Một nửa hội trường toàn là màu xanh quân phục.
Trần Khải Trung đang cầm một bó hoa cẩm tú cầu xinh đẹp đang đứng đợi ở phía cuối thảm đỏ. Đồng Ngọc Trâm mặc váy cưới trắng tinh khôi đang khoác tay cha mình đi từ tốn về phía anh dưới bài thánh ca du dương đang được vang lên từ chiếc đàn dương cầm.
Hai bên hàng là những người lính mặc quân phục chỉnh tề đang nghiêm trang thực hiện động tác chào. Mắt những người lính nhìn thẳng, không hề có chút nào dao động. Mặc dù họ rất nóng lòng được ra mặt phu nhân thủ trưởng nhưng vẫn giữ vững được tinh thần.
Đồng Ngọc Trâm nhìn khung cảnh lễ đường xinh đẹp lại có phần uy nghiêm trước mặt, âm thầm cảm thán.
Từ trước đến nay cô không trông chờ việc kết hôn nên chưa bao giờ suy nghĩ về việc lễ đường của cô tương lai trong như thế nào. Chỉ là có thì cô tuyệt đối sẽ không ngờ được lại có dáng vẻ như thế này.
Sự thật trước mắt nói cho cô biết, cô đã là vợ của một người quân nhân.
Đừng nhìn vẻ bề ngoài Đồng Ngọc Trâm là một mỹ nữ lạnh lùng, thực ra bản chất của cô là một con sâu lười chính hiệu. Nếu có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, nếu có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi. Cô chính là người lười biếng như thế đấy.
Ngày nắng thì tưới hoa, đọc sách, nằm dưới hiên nhà sưởi nắng. Ngày mưa thì nằm lười biếng trên giường cả ngày. Nuôi thêm một con mèo nữa là có thể độc thân đến cuối đời.
Nhưng cô hiểu, nếu mà cứ tiếp tục tình trạng độc thân thì sẽ bị ba mình cằn nhằn bên tai suốt. Không những thế đi ra ngoài còn thường xuyên bị nhòm ngó để ý.
Vậy thì kết hôn với một người có xu hướng tình dục như Trần Khải Trung là một sự lựa chọn không hề tệ. Anh ta cần cô như một bình phong để có thể chống đối với cha mẹ. Thì cô cũng có thể lợi dụng anh ta làm tấm bia chắn đối phó.
Hơn nữa anh ta lại là người trong quân đội, quanh năm suốt tháng sẽ ở lại trong quân doanh, hiếm khi về nhà. Đồng nghĩa với việc cô kết hôn rồi nhưng trên thực tế vẫn có thể sống một mình tự do thoải mái.
Bỏ qua một cơ hội tốt như thế này chắc gì cả đời cô đã gặp được lần thứ hai.
Chị cả Thùy Trâm không chắc chắn, ngập ngừng hỏi lại em.
“Em đã suy nghĩ kỹ càng chưa?”
“Đây là chuyện hôn nhân đại sự cả đời người, em không muốn suy nghĩ lại sao?”
Đồng Ngọc Trâm gật đầu.
“Nghĩ kỹ rồi.”
“Nhưng không phải em không muốn kết hôn hay sao?”
“Em chỉ cảm thấy kết hôn với anh ta không phải là một chủ ý tệ. Em cũng không muốn chị cả đã hy sinh quá nhiều vì gia đình mà còn bắt chị phải từ bỏ người mình yêu nữa.”
Đồng Thùy Trâm chột dạ, cười gượng hai tiếng.
Em gái à, chị xin lỗi.
Chỉ là điều kiện của người đàn ông kia đưa ra quá mức hấp dẫn khiến chị không thể từ chối được.
Chị đã cho em cơ hội rồi nhé. Em hãy tự cầu phúc cho bản thân khi rơi vào hố đi.
Chị hứa khi em kết hôn sẽ đưa cho em của hồi môn thật dày.
…
Cứ như thế việc đính hôn của Đồng Ngọc Trâm và Trần Khải Trung nhanh chóng được quyết định. Ba Đồng tuy có chút thắc mắc về việc con gái ông đột ngột đổi ý nhưng ông cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Nó chịu bỏ cái tư tưởng muốn sống độc thân cả đời mà chịu kết hôn là ông đã mừng lắm rồi.
Huống hồ chi ông cũng đã đi tìm hiểu kỹ càng, Trần Khải Trung là một người đàn ông ưu tú. Tuy còn trẻ mà đã leo lên đến chức trung tá, còn là người có tính tình nghiêm túc chững chạc. Rất thích hợp để làm chỗ dựa vững chắc cho đứa con gái có nhiều chủ ý tinh quái như đứa con gái thứ hai của ông.
Ba Đồng tin rằng với thế lực của Trần Khải Trung, dù cho con gái của ông có chọc giận bất cứ ai hay quậy tung hết mọi chuyện lên thì cậu ta cũng có thể đứng sau dọn dẹp hậu quả cho nó.
Ba Đồng thương con gái. Vợ ông mất sớm, để lại cho ông bốn viên ngọc quý. Dù thế nào đi nữa ông cũng phải có trách nhiệm yêu thương chăm sóc bốn cô con gái của mình.
Chuyện hôn ước là một phần nhỏ. Nếu con trai nhà họ Trần không phải là một người tốt, có thể là chỗ dựa cho con gái ông cả đời, cũng không thể yêu thương con gái của ông thì dù có phá lời ước hẹn ông cũng nhất quyết không gả con gái.
Chỉ là ông là người từng trải, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của cậu ta thì ông đã biết cậu ta thật lòng thật dạ thương con gái mình.
Còn con gái của mình…
Vẫn còn ngây ngốc vô tri lắm.
Mà thôi, đó là chuyện của bọn trẻ. Con cháu tự có phúc của con cháu, ông không nên suy nghĩ nhiều làm gì.
Ba Đồng nhủ thầm, nhưng vành mắt của ông đang dần đỏ lên. Bây giờ con gái đang khoác tay ông tiến vào hội trường hôn lễ.
Hôm nay là ngày kết hôn của Đồng Ngọc Trâm và Trần Khải Trung.
Vì Trần Khải Trung là người tròng quân đội, nên buổi lễ kết hôn cũng được tổ chức theo kiểu nhà binh. Một nửa hội trường toàn là màu xanh quân phục.
Trần Khải Trung đang cầm một bó hoa cẩm tú cầu xinh đẹp đang đứng đợi ở phía cuối thảm đỏ. Đồng Ngọc Trâm mặc váy cưới trắng tinh khôi đang khoác tay cha mình đi từ tốn về phía anh dưới bài thánh ca du dương đang được vang lên từ chiếc đàn dương cầm.
Hai bên hàng là những người lính mặc quân phục chỉnh tề đang nghiêm trang thực hiện động tác chào. Mắt những người lính nhìn thẳng, không hề có chút nào dao động. Mặc dù họ rất nóng lòng được ra mặt phu nhân thủ trưởng nhưng vẫn giữ vững được tinh thần.
Đồng Ngọc Trâm nhìn khung cảnh lễ đường xinh đẹp lại có phần uy nghiêm trước mặt, âm thầm cảm thán.
Từ trước đến nay cô không trông chờ việc kết hôn nên chưa bao giờ suy nghĩ về việc lễ đường của cô tương lai trong như thế nào. Chỉ là có thì cô tuyệt đối sẽ không ngờ được lại có dáng vẻ như thế này.
Sự thật trước mắt nói cho cô biết, cô đã là vợ của một người quân nhân.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương