Ở Đây Chỉ Có Ngọt Và Ngọt

Chương 27: Anh thích đàn ông cơ mà!



Đồng Ngọc Trâm cọ quậy, muốn chớp chớp mắt tỉnh giấc. Đêm qua cô ngủ ngon giấc nên sáng dậy thấy tinh thần thoải mái hơn hẳn.

Hình như cô đang nằm đè lên một cái đệm thì phải. Đồng Ngọc Trâm mơ màng vươn tay sờ mó. Cái đệm này vừa cứng rắn nhưng cũng rất đàn hồi, cô hình như còn sờ thấy cả múi thì phải.

Nhìn chung thì cái đệm này cũng rất thoải mái. Lát nữa cô phải hỏi nhân viên khách sạn xem nhãn hiệu của cái đệm này là gì, cô muốn mua về một cái.

Đột nhiên có một giọng nói khàn khàn vang lên từ đỉnh đầu lọt vào tai cô.

“Sờ có hài lòng không?”

Đồng Ngọc Trâm vẫn mơ màng, cô gật gật đầu.

“Hài lòng.”

Trần Khải Trung cười, lồng ngực anh rung lên. Gò má của Đồng Ngọc Trâm đang cọ xát vào trên ngực anh cũng bị nhấp nhô lên xuống. Bàn tay của Đồng Ngọc Trâm vẫn còn đang đặt trên cơ bụng rắn chắc của anh.

“Thân thể anh có thể làm cho em hài lòng, thật là vinh dự.”

“Hả…”

Đồng Ngọc Trâm còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy trời đất đảo lộn, cô đã bị đặt dưới thân. Trần Khải Trung chống tay lên hai bên mạn sườn Đồng Ngọc Trâm, cơ thể to lớn hoàn toàn che phủ cô gái dưới thân.

“Nó là của em, cứ tự nhiên hưởng dụng.”

Đồng Ngọc Trâm lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo nhận ra tình cảnh của mình. Ánh sáng dịu nhẹ của mặt trời buổi sớm hắt qua rèm cửa sổ len lỏi vào trong phòng, chiếu lên trên tấm lưng trần của người đàn ông.

Cô có cảm tưởng từng ngọn tóc của người đàn ông đang đè trên cơ thể mình như đang tỏa ra ánh sáng. Đồng Ngọc Trâm liếc nhìn từ gương mặt tuấn tú đến thân hình rắn rỏi màu đồng, lén lút nuốt nước bọt. Truyện Huyền Huyễn

Thân hình này, cơ bắp này, không hổ danh là quân nhân có khác, mọi thứ đều hoàn hảo. Thú thật là cô có chút muốn sờ. Cảm giác mơn trớn da thịt trên lòng bàn tay cô lúc nãy, bây giờ cô có chút nhớ nhung.

Không được, Đồng Ngọc Trâm, tỉnh táo lại đi.



Người đàn ông này đâu có thích phụ nữ, anh ta đang trêu đùa mà thôi.

“Anh tránh ra.” Đồng Ngọc Trâm đẩy đẩy vai anh.

Trần Khải Trung không hề động đậy.

“Em vẫn còn nợ tôi đêm tân hôn. Giờ em tính sao?”

Đêm hôm qua nể tình cô mệt mỏi cả ngày nên tạm tha cho cô, nhưng không có nghĩa là anh tha cho cô. Cả đêm cô ngủ ngon, vần vò đè ép người anh thoải mái rồi thì bây giờ cũng nên trả nợ rồi.

Đồng Ngọc Trâm nghiêng đầu, khó hiểu nhìn anh.

“Sao cơ?”

Anh ta đang nói gì vậy. Tính toán gì với đêm tân hôn cơ chứ. Còn thiếu gì đâu nhỉ. Mắt Ngọc Trâm sáng lên, cô nhớ ra còn thiếu gì rồi.

“À, ý anh nói là tối qua chúng ta quên chưa kịp mở quà mừng đúng không?”

“Vậy mau ngồi dậy đi, tôi đi rửa mặt rồi chúng ta mở quà.”

Trần Khải Trung đen mặt. Anh nhớ là cô vợ nhỏ của mình nổi tiếng là thông minh, thậm chí còn tốt nghiệp đại học trước hạn, sao giờ lại tỏ ra không hiểu ý của anh.

Hay là cô cố ý giả ngốc với anh.

Con ngươi Trần Khải Trung tối thẫm lại, anh liếc nhìn cảnh xuân tươi đẹp trước mặt anh. Anh cúi đầu hôn lên vùng da thịt trắng nõn bị lộ ra, anh cố ý để lại một dấu hôn đỏ tươi trước ngực cô.

“Anh không nói cái đấy, đêm tân hôn thì còn việc động phòng hoa chúc thì sao?”

“Ý anh là việc cá nước thân mật, quyến luyến triền miên, việc mà quyền lợi vợ chồng của anh được pháp luật bảo vệ.”



Đồng Ngọc Trâm kinh ngạc, anh ta đang nói cái gì vậy. Ý anh ta là muốn thật sự phát sinh quan hệ với cô á.

Đồng Ngọc Trâm lập tức vắt chéo hai tay trước ngực che chở da thịt trước ngực. Vết hôn vừa được Trần Khải Trung tạo ra có chút tê dại, chỗ đó còn có chút nóng lên.

Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô đỏ ửng vì ngại ngùng. Trước này chưa từng có người nào thân mật với cô như thế. Sao anh ta dám tùy tiện đối xử với cô như thế.

Nhưng tại sao anh ta lại muốn phát sinh quan hệ với cô. Không phải anh ta không thích phụ nữ hay sao.

Hay là muốn để cô sinh con cho anh ta để dễ dàng ăn nói với cha mẹ.

Đồng Ngọc Trâm bật thốt ra mà không kịp suy nghĩ.

“Anh thích đàn ông cơ mà.”

Ngay sau khi cô thốt ra lời này áp suất không khí trong căn phòng lập tức chìm sâu xuống tận đáy.

Trần Khải Trung đen mặt, ai dạy cho cô cái suy nghĩ đại nghịch bất đạo đó.

“Ai nói với em là anh thích đàn ông.”

Đồng Ngọc Trâm run rẩy, anh ta tức giận rồi. Có lẽ cô đã động chạm đến lòng tự trọng của anh ta rồi.

“Anh bình tĩnh, tôi chỉ là nghe nói mà thôi…”

“Ai nói?”

Đồng Ngọc Trâm cười khan, giả ngốc. Giờ nói là chị cả nói thì liệu anh ta có giận chó đánh mèo mà chèn ép tập đoàn của chị cả không nhỉ.

Cô cũng có số cổ phần trong đó đấy, giờ mà tập đoàn lao đao thì tài chính của cô cũng bị thâm hụt.

“Ai nói ta. Ha ha, tôi quên rồi.”
Chương trước Chương tiếp