Ở Đây Chỉ Có Ngọt Và Ngọt
Chương 5: Vợ chồng mới cưới
Từ sau buổi sáng ngày hôm đấy, Ngọc Thảo thường xuyên cảm thấy cái đất thủ đô rộng tám đường xe chạy này cũng không rộng lớn cho lắm thì phải. Nếu không tại sao cô đi đến đâu cũng trùng hợp gặp phải Ngụy Vũ thế này.
Ngọc Thảo đang mua đẩy xe đi mua đồ ở trong siêu thị, cô ngừng bước quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đi theo đằng sau cô. Ngụy Vũ có vẻ như cũng mới tan sở, anh vẫn mặc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần âu đen. Trên cánh tay còn vắt một chiếc áo vest vừa cởi.
Cô có hơi phiền lòng, tính tình cô bình đạm đây là lần đầu tiên gặp người mặt dày đến như vậy.
“Anh Ngụy, trùng hợp quá.”
Ngụy Vũ thấy cô cuối cùng chịu để ý đến mình, anh thong thả bước đôi chân dài đến trước mặt cô. Anh nhếch môi cười khẽ.
“Cũng phải, trùng hợp quá. Xem ra hai ta thực sự rất có duyên phận đấy.”
“Ha ha. Tôi thì lại không nghĩ như vậy.”
Duyên phận gì mà hết gặp ở chỗ này đến chỗ khác, thậm chí hôm nay cô còn gặp anh ta những ba lần. Với mức độ này thì phải gọi là nghiệt duyên mới đúng.
Cô cứ nghĩ là anh lần thứ hai anh ta đến mua tranh thì cũng phải vài tháng sau, không ngờ cứ cách vài ngày anh ta cũng đến. Tất nhiên là lần nào anh ta cũng sẽ mua đồ nhưng anh ta đều yêu cầu đích thân cô ra tiếp đón, nếu Ngọc Thảo bận thì anh ta sẽ ngồi chờ.
Ngọc Thảo có chút không hiểu, anh ta là quý nhân trăm công nghìn việc mà vẫn có thể rảnh rỗi suốt ngày đến chỗ cô như vậy.
Phớt lờ ánh mắt ẩn ý phẫn nộ của Ngọc Thảo anh ta cúi đầu nhìn cô hỏi, một bộ dáng rất chi là mong chờ.
“Tôi thề là hôm nay tôi phải đi gặp một người lớn tuổi nên mới đến đây mua quà gặp mặt. Tôi không biết là cũng sẽ gặp em ở đây.”
Có quỷ mới tin lời anh nói là thật. Giờ cô mới biết tại sao anh ta có biệt danh là hồ ly mặt cười. Anh ta gian xảo y như một con hồ ly thật sự.
À, không. Càng nhìn càng thấy giống một con sói đuôi to.
Ngọc Thảo chưa kịp lên tiếng thì đã bị một bác gái cắt ngang nói to.
“Tôi bảo này hai vợ chồng trẻ muốn tâm sự thì về nhà, sao lại đứng chắn đường chắn lối thế này. Sắp đến bữa tối rồi mà vẫn còn ung dung không mua đồ sao?”
Bác trai bên cạnh vội vàng kéo bác ấy đi sang một bên, thúc giục.
“Bà đi bên cạnh này, cứ nhất quyết phải đi giữa lối làm gì. Kệ người ta, cũng có chiếm hết bao nhiêu diện tích đâu mà bà đôi co.”
“Mau lên còn về nào.”
Bác gái còn không cam lòng cự nự cãi lại.
“Ông còn nói, rõ ràng là ông chê tôi già nua nói nhiều có đúng không?”
“Không phải…”
Bác trai quay sang nhìn Ngọc Thảo và Ngụy Vũ, tỏ vẻ áy náy.
“Xin lỗi hai vợ chồng cháu, dạo này vợ bác hơi khó tính. Các cháu thông cảm.”
Ngụy Vũ cười cong cả mắt, anh kéo Ngọc Thảo đứng sát vào người mình, tiện tay giữ chặt lấy thành xe đẩy. Trông lúc này như anh đang ôm trọn cả người cô vào giữa lồng ngực mình và chiếc xe đẩy.
Anh lắc đầu nói với bác trai.
“Không có gì ạ. Cũng là do chúng cháu sơ ý.”
Ngọc Thảo vội vàng nói theo.
“Cháu xin lỗi…”
Bác gái hừ một cái rồi đẩy xe đi mất, cô còn nghe thấy tiếng bác ấy lẩm bẩm.
“Vợ chồng son muốn tình cảm thì đi về nhà chứ. Ai mà chẳng có một thời trẻ trung mặn nồng.” Ngày xưa hai vợ chồng bà cũng ra gì lắm đấy nhé.
“Chúng cháu không phải là vợ chồng…” Ngọc Thảo nói với theo giải thích nhưng không kịp, bác gái ấy đã đi sang kệ hàng bên cạnh, không hề nghe thấy lời cô nói.
Bác trai lắc đầu cười rồi cho Ngụy Vũ một ánh mắt thấu hiểu.
“Chàng thanh niên này xem ra còn phải cố gắng nhiều rồi. Cho cháu một lời khuyên của người đi trước vậy, liệt nữ sợ triền lang.”
Ngụy Vũ gật đầu cảm kích, một bộ dáng tận tình ham học.
“Cảm ơn bác, cháu hiểu rồi.”
Hai vợ chồng lớn tuổi cự nự một hai câu với nhau nhưng nhìn vẫn tràn đầy tình cảm. Cuối cùng cũng là bác trai xuống nước xin tha. Thật là một đôi vợ chồng già đầy ân ái.
Ngọc Thảo quay lại mắng Ngụy Vũ.
“Anh nói linh tinh gì thế. Bác ấy hiểu lầm thì anh phải giải thích rõ ràng chứ.”
Ngụy Vũ nhìn cô gái xinh đẹp vẫn còn chưa nhận ra mình bị vây chặt trong hai cánh tay anh. Anh từ từ cúi sát xuống, sống mũi cao thẳng gần như sắp chạm đến gò mà cô thì mới dừng lại.
“Chuyện này không phải chỉ là chuyện sớm muộn hay sao?”
Cô và anh chắc chắn sẽ trở thành vợ chồng, chuyện này anh đã quyết định rồi.
Ngọc Thảo đột ngột bị gương mặt đẹp tiến lại gần mình thì giật mình, cô hốt hoảng dùng hai tay đẩy lồng ngực của anh ra xa. Nhưng cơ bắp săn chắc dưới lớp áo sơ mi chạm vào lòng bàn tay anh khiến cô bỏ tay ra khỏi người anh ngay lập tức.
Cô tròn mắt liếc anh tức giận. Cô chưa kịp mắng thì đã Ngụy Vũ đã cúi đầu: “Tôi xin lỗi.”
Anh nhanh chóng nhận lỗi khiến cô không biết nói thế nào cho tốt chỉ đành mặc kệ anh ta.
Thực ra cũng không thể trách bác gái ấy hiểu lầm vì Ngụy Vũ và Hà Ngọc Thảo đứng cạnh nhau quả thật rất xứng đôi. Người đàn ông cao lớn điển trai cùng cô gái xinh đẹp cùng nhau mua đồ, ai mà chẳng nghĩ là hai vợ chồng mới cưới.
Ngọc Thảo đang mua đẩy xe đi mua đồ ở trong siêu thị, cô ngừng bước quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đi theo đằng sau cô. Ngụy Vũ có vẻ như cũng mới tan sở, anh vẫn mặc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần âu đen. Trên cánh tay còn vắt một chiếc áo vest vừa cởi.
Cô có hơi phiền lòng, tính tình cô bình đạm đây là lần đầu tiên gặp người mặt dày đến như vậy.
“Anh Ngụy, trùng hợp quá.”
Ngụy Vũ thấy cô cuối cùng chịu để ý đến mình, anh thong thả bước đôi chân dài đến trước mặt cô. Anh nhếch môi cười khẽ.
“Cũng phải, trùng hợp quá. Xem ra hai ta thực sự rất có duyên phận đấy.”
“Ha ha. Tôi thì lại không nghĩ như vậy.”
Duyên phận gì mà hết gặp ở chỗ này đến chỗ khác, thậm chí hôm nay cô còn gặp anh ta những ba lần. Với mức độ này thì phải gọi là nghiệt duyên mới đúng.
Cô cứ nghĩ là anh lần thứ hai anh ta đến mua tranh thì cũng phải vài tháng sau, không ngờ cứ cách vài ngày anh ta cũng đến. Tất nhiên là lần nào anh ta cũng sẽ mua đồ nhưng anh ta đều yêu cầu đích thân cô ra tiếp đón, nếu Ngọc Thảo bận thì anh ta sẽ ngồi chờ.
Ngọc Thảo có chút không hiểu, anh ta là quý nhân trăm công nghìn việc mà vẫn có thể rảnh rỗi suốt ngày đến chỗ cô như vậy.
Phớt lờ ánh mắt ẩn ý phẫn nộ của Ngọc Thảo anh ta cúi đầu nhìn cô hỏi, một bộ dáng rất chi là mong chờ.
“Tôi thề là hôm nay tôi phải đi gặp một người lớn tuổi nên mới đến đây mua quà gặp mặt. Tôi không biết là cũng sẽ gặp em ở đây.”
Có quỷ mới tin lời anh nói là thật. Giờ cô mới biết tại sao anh ta có biệt danh là hồ ly mặt cười. Anh ta gian xảo y như một con hồ ly thật sự.
À, không. Càng nhìn càng thấy giống một con sói đuôi to.
Ngọc Thảo chưa kịp lên tiếng thì đã bị một bác gái cắt ngang nói to.
“Tôi bảo này hai vợ chồng trẻ muốn tâm sự thì về nhà, sao lại đứng chắn đường chắn lối thế này. Sắp đến bữa tối rồi mà vẫn còn ung dung không mua đồ sao?”
Bác trai bên cạnh vội vàng kéo bác ấy đi sang một bên, thúc giục.
“Bà đi bên cạnh này, cứ nhất quyết phải đi giữa lối làm gì. Kệ người ta, cũng có chiếm hết bao nhiêu diện tích đâu mà bà đôi co.”
“Mau lên còn về nào.”
Bác gái còn không cam lòng cự nự cãi lại.
“Ông còn nói, rõ ràng là ông chê tôi già nua nói nhiều có đúng không?”
“Không phải…”
Bác trai quay sang nhìn Ngọc Thảo và Ngụy Vũ, tỏ vẻ áy náy.
“Xin lỗi hai vợ chồng cháu, dạo này vợ bác hơi khó tính. Các cháu thông cảm.”
Ngụy Vũ cười cong cả mắt, anh kéo Ngọc Thảo đứng sát vào người mình, tiện tay giữ chặt lấy thành xe đẩy. Trông lúc này như anh đang ôm trọn cả người cô vào giữa lồng ngực mình và chiếc xe đẩy.
Anh lắc đầu nói với bác trai.
“Không có gì ạ. Cũng là do chúng cháu sơ ý.”
Ngọc Thảo vội vàng nói theo.
“Cháu xin lỗi…”
Bác gái hừ một cái rồi đẩy xe đi mất, cô còn nghe thấy tiếng bác ấy lẩm bẩm.
“Vợ chồng son muốn tình cảm thì đi về nhà chứ. Ai mà chẳng có một thời trẻ trung mặn nồng.” Ngày xưa hai vợ chồng bà cũng ra gì lắm đấy nhé.
“Chúng cháu không phải là vợ chồng…” Ngọc Thảo nói với theo giải thích nhưng không kịp, bác gái ấy đã đi sang kệ hàng bên cạnh, không hề nghe thấy lời cô nói.
Bác trai lắc đầu cười rồi cho Ngụy Vũ một ánh mắt thấu hiểu.
“Chàng thanh niên này xem ra còn phải cố gắng nhiều rồi. Cho cháu một lời khuyên của người đi trước vậy, liệt nữ sợ triền lang.”
Ngụy Vũ gật đầu cảm kích, một bộ dáng tận tình ham học.
“Cảm ơn bác, cháu hiểu rồi.”
Hai vợ chồng lớn tuổi cự nự một hai câu với nhau nhưng nhìn vẫn tràn đầy tình cảm. Cuối cùng cũng là bác trai xuống nước xin tha. Thật là một đôi vợ chồng già đầy ân ái.
Ngọc Thảo quay lại mắng Ngụy Vũ.
“Anh nói linh tinh gì thế. Bác ấy hiểu lầm thì anh phải giải thích rõ ràng chứ.”
Ngụy Vũ nhìn cô gái xinh đẹp vẫn còn chưa nhận ra mình bị vây chặt trong hai cánh tay anh. Anh từ từ cúi sát xuống, sống mũi cao thẳng gần như sắp chạm đến gò mà cô thì mới dừng lại.
“Chuyện này không phải chỉ là chuyện sớm muộn hay sao?”
Cô và anh chắc chắn sẽ trở thành vợ chồng, chuyện này anh đã quyết định rồi.
Ngọc Thảo đột ngột bị gương mặt đẹp tiến lại gần mình thì giật mình, cô hốt hoảng dùng hai tay đẩy lồng ngực của anh ra xa. Nhưng cơ bắp săn chắc dưới lớp áo sơ mi chạm vào lòng bàn tay anh khiến cô bỏ tay ra khỏi người anh ngay lập tức.
Cô tròn mắt liếc anh tức giận. Cô chưa kịp mắng thì đã Ngụy Vũ đã cúi đầu: “Tôi xin lỗi.”
Anh nhanh chóng nhận lỗi khiến cô không biết nói thế nào cho tốt chỉ đành mặc kệ anh ta.
Thực ra cũng không thể trách bác gái ấy hiểu lầm vì Ngụy Vũ và Hà Ngọc Thảo đứng cạnh nhau quả thật rất xứng đôi. Người đàn ông cao lớn điển trai cùng cô gái xinh đẹp cùng nhau mua đồ, ai mà chẳng nghĩ là hai vợ chồng mới cưới.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương