Oan Gia Hai Đời
Chương 20
Sống lại một đời, nam nhân này càng ăn thịt người không nhả xương.
Ngày thứ hai, Lại Vân Yên tìm người của mình đem tin viết xuống gửi ra ngoài.
Hiểu biết về Ngụy phủ, không chỉ có mỗi mình Ngụy Cẩn Hoằng.
Trên đường gần đến phủ của Tô đại nhân nửa đường qua một chiếc cầu, giữa sông đột nhiên nhảy ra thích khách, Lại Vân Yên kêu sợ hãi ra tiếng, nhanh nhẹn cuộn mình thành một đoàn, rút vào một góc xe ngựa.
Đao kiếm vô tình, đao đao đều hướng vào trong xe.
Lại Vân Yên lựa thời cơ lăn xuống thùng xe, bất chấp rơi xuống đất thời khắc đó thân thể có bị xây xác chảy máu hay không, lập tức chui vào gầm xe.
Lúc này nghe được phía trên trên tiếng đao kiếm giao nhau, nghe được tiếng hô của thị vệ, nàng sờ sờ máu trên đầu, thầm thở phào.
Kỳ thật nghĩ đến, Ngụy Cẩn Hoằng chắc cũng biết chuyện này là do nàng sắp xếp, nếu lúc trước hắn không biết, bây giờ trong lòng cũng đã hiểu rõ.
Hắn biết rõ thủ pháp của nàng.
Ngụy Cẩn Hoằng nắm bảy tấc của nàng mà cảnh cáo, nàng lần này cũng bất quá nhắc nhở Ngụy đại nhân một chút, nàng cách thời điểm bó tay chịu trói còn xa lắm.
Mười tên thích khách, chẳng tốn của nàng bao nhiêu bạc, bạc nàng dùng vẫn là bạc Ngụy Cẩn Hoằng cho nàng.
Một trận chém giết đã qua, có người thò tay xuống gầm xe.
Năm ngón tay thon dài, tiết cốt hữu lực.
Lại Vân Yên liền hắn tay bị hắn kéo ra ngoài, thấy trên ngực Ngụy Cẩn Hoằng có vết máu, rõ ràng có vết đao chém, nàng âm thầm hung hăng nhéo chính mình hai cái, sau đó bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, hớt hải hoảng loạn khóc nói: “Phu quân.”
Ngay sau đó, nàng vùi đầu vào lồng ngực hắn bất động, run rẩy bả vai, không dám ngẩng đầu.
Nàng thật sự khóc không nổi, đành phải đem đầu nhắm thẳng miệng viết thương của Ngụy Cẩn Hoằng mà đâm vào, đâm cho máu của Ngụy Cẩn Hoằng rỉ ra bên ngoài, cũng làm cho gương mặt mình đầy máu, đợi lát nữa doạ người ta mới sợ.
“Tốt.” Ngụy Cẩn Hoằng nhẹ giọng nói, tay lại gắt gao đặt tay lên sau đầu Lại Vân Yên.
Thích khách thấy không sai biệt lắm, đánh không thắng người, giết không chết người liền bỏ chạy, loại phong cách chuyển biến tốt liền thu tay này vẫn luôn là thủ pháp hành sự của Lại Vân Yên, Ngụy Cẩn Hoằng ôm ấp nữ nhân đang muốn đem miệng vết thương của hắn đâm ra một lỗ thủng này, nhịn rồi lại nhịn, mới không một chân đá nàng văng xuống sông.
Nữ nhân này, thật là hận không thể khiến hắn chết.
Nàng giả giả thật thật, chỉ chuyện khiến hắn đi tìm chết này, mới là chuyện thật nhất.
**
Một hồi đại chiến trở về, Ngụy phủ gà bay chó sủa.
Lại Vân Yên lau sơ cho Ngụy Cẩn Hoằng, đem miệng vết thương xử lý một chút, một đường luyến tiếc lau khô máu trên mặt, cho dù nha hoàn đằng sau gấp đến độ sắp điên rồi, nàng cũng đuổi các nàng đi ngồi xe của nô bộc.
Nàng một hồi đến Ngụy phủ lập tức đầy mặt vết máu, một thân lấm lem bổ nhào vào trong lòng ngực Ngụy mẫu khóc lớn.
Lúc đang khóc lóc, cẩn thận mà ngắm xiêm y trên người Ngụy mẫu, thấy là chất liệu tốt, trong lòng cuối cùng cũng vì bản thân mà có chút dễ chịu.
Đầu tuy có vết xước lớn, nhưng cuối vẫn khiến Ngụy Cẩn Hoằng không dễ dàng, cũng huỷ hoại Ngụy mẫu một kiện xiêm y, tính cũng là đền bù hơn một nửa thương tổn nàng đã chịu.
Ngụy mẫu lo lắng thương tích trưởng tử, nhưng tức phụ ôm bà ta cuồng loạn mà khóc không ngừng, bà ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhìn không được nữa, cường ngạnh kéo nàng ra, xô nàng nàng vào tay Cát bà bà, chạy theo hướng hạ nhân lúc nãy nâng trưởng tử vào, trên đường nhịn không được khóc nói: “Cẩn Hoằng, Cẩn Hoằng ngươi đây là làm sao? Bị thương nghiêm trọng đến vậy?”
“Nương……” Lại Vân Yên thấy Ngụy mẫu chấn kinh không nhẹ, bước chân lảo đảo, vội lớn giọng thê lương mà hét to một tiếng, không biết còn tưởng Ngụy Cẩn Hoằng đã chết rồi vậy.
Ngụy mẫu đang tâm thần không yên nghe nàng kêu lên thảm thương như vậy, bước chân mềm nhũn, ngã ở trên mặt đất.
Lại Vân Yên nức nở, cũng thuận thế quỳ gối trên mặt đất, bi thiết tuyệt vọng mà kêu lên: “Phu quân.”
Nàng kêu lên một tiếng này, Ngụy mẫu nháy mắt cảm thấy trời đất u ám, liền như vậy ngất đi.
“Nương.” Lại Vân Yên dùng hết toàn thân sức lực lại hét to một tiếng, trong lòng chỉ hận chính mình thanh âm không quá lớn, Ngụy phủ diện tích rộng, phủ đệ của người khác căn bản không nghe được tiếng động trong nội viện bên này, nàng có thể dọa dọa, cũng chỉ có thể doạ người trong phủ này thôi.
Ngụy Cẩn Hoằng hiện nay mất máu quá nhiều, nàng sau khi lên xe ngựa, mới phát hiện Ngụy Cẩn Hoằng không chỉ ngực có một đao, đùi chỗ cũng có.
Trên xe ngựa sau khi hộ vệ băng bó cho hắn xong, nàng nhân lúc Ngụy Cẩn Hoằng đang điều tiết hơi thở, ngồi xuống phía trước xốc áo choàng của hắn lên, nâng chân dẫm mạnh lên đùi hắn một cái, thẳng đến Ngụy Cẩn Hoằng bắt được chân nàng, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm nàng liếc mắt một cái, nàng mới ngồi về chỗ cũ.
Cho nên, Ngụy Cẩn Hoằng lúc này muốn phân phó cái gì chưa chắc đã nói ra hơi.
Lại Vân Yên này một tiếng “Nương”, khiến phủ nô tài Ngụy phủ sợ tới mức có mấy người té lăn quay trên mặt đất, có kẻ kinh hoảng hô hào mau đi thỉnh lão gia, sau khi Hạnh Vũ Lê Hoa cũng theo về phủ, mới vừa tiến vào cửa hậu viện, liền nghe được tiếng kêu bi thương của đại tiểu thư các nàng, Lê Hoa khoảnh khắc kêu trời khóc đất kêu to: “Đại tiểu thư, đại tiểu thư số khổ của ta ơi……”
“Lê Hoa, Hạnh Vũ.” Lê Hoa gần nhất, Lại Vân Yên tinh thần rung lên, lập tức cả nhà giống như đang khóc tang mà kêu thảm ra tiếng, ngay sau đó, hai mắt nhắm nghiền cũng làm chính mình ngất đi.
Được lắm, nha hoàn của nàng tới, nàng có thể an tâm mà ngất xỉu.
Cứ để người trong phủ này lăn lộn là được rồi.
**
Lại Vân Yên ngủ một giấc say, một giấc ngủ thẳng tới thần thanh khí sảng.
Cố tình lúc này nàng không thể giống kiếp trước vừa khởi sắc liền tìm người tới thổi sáo đánh đàn, sau khi tỉnh lại nàng còn không thể mở mắt ngay, còn phải âm thầm chứa lượng cảm xúc, làm chính mình đợi lát nữa ngữ khí buồn bã chút.
Không sai biệt lắm, nàng mở mắt ra, liền thấy được tâm phúc của Ngụy mẫu, Cát Bà tử.
“Cát bà bà, phu quân, phu quân ra sao rồi……” Lại Vân Yên suy yếu vô cùng mà giãy giụa chống mặt giường ngồi dậy, trong tiếng khóc pha lẫn sự đau lòng.
Trong lòng nàng cố gắng cho bản thân cảm thấy buồn bã, suy nghĩ đến chuyện thương tâm nhất chính mình không muốn đối mặt, mới đem nước mắt chảy ra.
“Đại thiếu phu nhân,” Cát bà bà trong mắt cũng hàm chưa nước mắt: “Ngài mau nghỉ ngơi cho tốt, đại công tử không có chuyện gì.”
Bà ta đỡ nàng nằm xuống, quay đầu đối với nha hoàn Lại Vân Yên hung dữ nói: “Còn không mau thỉnh đại phu tiến vào kiểm tra cho thiếu phu nhân.”
Lại Vân Yên hướng nha hoàn nhìn lại, thấy Lê Hoa Hạnh Vũ mặt đều sưng đỏ, nàng tức khắc ngẩn ngơ, khi ánh mắt chưa chuyển lạnh, nàng hướng xuống cạnh giường, lấy khăn chậm lên đôi mắt.
Là ai đánh nha hoàn của nàng?
Đại phu tiến vào giúp bắt mạch Lại Vân Yên, nói nàng phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.
Qua hai ngày, Lại Vân Yên xuống đất được, lúc này Ngụy Cô mẫu, Ngụy Đinh Hương đều tới trong phòng thăm Lại Vân Yên.
Lại Vân Yên có dự kiến trước, đã sớm bảo nha hoàn đem đồ vật đáng giá của nàng dọn dẹp đem cất, trên mặt bàn lúc này bày la liệt những sách là sách ngụy Cẩn Hoằng mua cho nàng.
Của hồi môn của nàng đều sắp sếp ổn thoả hết.
Lần này Ngụy cô mẫu đôi mắt hướng nơi nào nhìn nhiều vài lần, nàng liền hào phóng mà đem đồ vật đưa cho bà ta, Ngụy cô mẫu ngày đầu tiên tới đã vui vẻ, ngày hôm sau bà ta lại tới nữa.
Lại Vân Yên cũng từ Lê Hoa trong miệng hỏi ra, mặt các nàng là Cát bà bà đánh, Ngụy mẫu hạ lệnh.
Sợ là bà ta không thể lấy hộ vệ của Ngụy Cẩn Hoằng ra trút giận đành lấy nha hoàn của nàng ra thay.
Có lẽ cũng còn nguyên nhân khác, nhưng lần này Ngụy mẫu xác thật đã đánh vào mặt mũi của nàng.
Lại Vân Yên tự giác không phải người chịu nhẫn nhục, ở ngày thứ ba Lại Chấn Nghiêm tới thăm nàng là lúc, thấy Cát bà bà ngồi trong phòng nàng bất động, Lại Vân Yên mặt liền cũng lạnh xuống dưới.
“Người ngoài nếu biết chuyện cũng nghĩ rằng ta sợ tới mức chấn kinh hồn vía, còn người không hiểu được, còn tưởng rằng ta không được lòng bà mẫu.” Lại Vân Yên liếc mắt dõi theo nhìn Cát bà bà một cái, nhẹ giọng mà cùng huynh trưởng khóc ròng thanh âm không để người ngoài nghe được nói.
Lại Chấn Nghiêm hướng bà tử nhìn lại, bà ta không chút để ý mà mở quạt xếp ra quạt: “Đã nhiều ngày nay phái một bà tử ở đây giám sát ngươi?”
“Còn có đại phu Hạnh Vũ bọn họ và nhóm bà tử nha hoà cũng ở bên ngoài nghe sai khiến.” Lại Vân Yên vội nói, lấy khăn lau nước mắt: “Ta chỉ là không muốn làm phiền phu quân dưỡng thương, đêm qua ta sang thăm, nương nói phu quân ngủ, ta……”
Nói đến tận đây, thất thanh khóc lên.
“Ta biết rồi.” Lại Chấn Nghiêm gật đầu.
“Ngụy phu nhân đâu?” Hắn dừng một chút, lại hỏi.
Lại Vân Yên nhẹ cúi thấp đầu xuống, lau nước mắt không nói.
“Lê Hoa,” Lại Chấn Nghiêm quay đầu, nhìn nha hoàn mặt còn có chút sưng ra lệnh: “Đi gọi xa phu trong phủ đánh xe tới cửa sau.”
“Vâng ạ.”
Lê Hoa vội lên tiếng.
“Tìm Hổ Vĩ dẫn đường cho ngươi.”
“Nô tỳ đã biết.”
“Hạnh Vũ, giúp đại tiểu thư mặc xiêm y đàng hoàng vào.”
“Vâng ạ.”
“Ngươi có thương tích trong người, Cẩn Hoằng cũng thế, hắn cư nhiên quan trọng hơn ngươi, để Ngụy phu nhân ở đây chăm sóc hắn tốt hơn, ngươi theo ta về nhà mẹ đẻ dưỡng thương cho tốt đến lúc đó ta lại đưa ngươi hồi phủ.” Lại Chấn Nghiêm quay đầu lại hướng Lại Vân Yên nói.
“Dạ?” Thực sự không dự đoán được hắn sẽ nói như vậy Lại Vân Yên có chút ngốc.
Nàng còn tưởng rằng, huynh trưởng nhiều lắm vì nàng xả giận một chút.
Về nhà mẹ đẻ, việc này quá lớn đi?
“Mặc quần áo chỉnh tề vào.” Ngay sau đó, Lại Chấn Nghiêm liền đứng dậy nhấc chân ra cửa.
Hắn đi tới cửa, nhìn thấy bà tử đang đứng sững sờ bất động, hắn nhướng mày, hỏi: “Còn muốn người khác hầu hạ lão bà tử ngươi sao?”
Hắn ngữ khi hàm ý khinh thường, Cát bà bà vội hành lễ.
Thấy bà ta chỉ phúc lễ mà không quỳ dập đầu, Lại Chấn Nghiêm lắc đầu, đi ra ngoài.
Người Ngụy gia này, quá không biết phép tắt.
Hắn không giúp muội muội lập uy, ngày sau nàng tại đây trong phủ chắc chắc bị người ta khinh thường.
**
Lại Vân Yên sau khi ra khỏi phủ, còn có chút như lọt vào trong sương mù.
Kiếp trước nàng ở Ngụy phủ, chuyện gì cũng một vai gánh vác, vạn không dám đem sự vụ phiền phức ở Ngụy gia đến cho huynh trưởng.
Không ngờ rằng, đời này huynh trường vậy mà lại vì nàng ra mặt lần này, đúng là……
Đúng là người sống lâu hơn một đời, có một chút sự việc vẫn dự đoán không chuẩn.
“Ca ca.” Lại Vân Yên đầu banh khăn vải, dựa hướng về phía Lại Chấn Nghiêm vai.
“Khi người ngoài ở đây, vạn lần không thể như thế.” Nàng bệnh, Lại Chấn Nghiêm không đành lòng trách móc nặng nề, nhưng vẫn phải dặn dò nói.
“Ngài không nói với đại công tử một tiếng sao?”
“Ta đã đi thăm hắn.” Lại Chấn Nghiêm nhàn nhạt trả lời.
“Còn có Tô đại nhân bên kia?” Lại Vân Yên nhắc nhở nói.
“Không lâu nữa ta sẽ thành thân với thất cô nương, Tô đại nhân trở thành nhạc phụ của ta, ông ta tiền độ rộng mở, lúc này còn có thể hủy hôn với ta sao?”
Nói đến đây, Lại Chấn Nghiêm lạnh lùng mà cười: “Ta nghe nói bà ta xô ngươi ngã vào tay bà tử, có phải không?”
“Ca.”
“Đưa bà ta đồ vật, đúng là tặng không, không mang theo ngươi quản gia liền thôi, còn muốn đồ trang sức của ngươi? Thật là muốn mặt, ngươi tặng bà ta đồ trang sức, bà ta có từng đáp lễ lại không?”
Lại Vân Yên cúi đầu, nhẹ lắc lắc đầu.
Lại Chấn Nghiêm khinh thường mà cười một tiếng, lại nói: “Chỉ một bà tử ở trong viện ngươi, cư nhiên không dập đầu với ta, người Thôi gia ra tới quả nhiên là cái dạng này.”
Lại Vân Yên nghe vậy không khỏi cứng họng, huynh trưởng này của nàng cùng Chúc gia và Thôi gia giao hảo rất tốt, đời trước cũng là không thích người Thôi gia.
Vì Ngụy Thôi thị là bà mẫu nàng, hắn mới vẫn luôn duy trì mặt ngoài cung kính.
Không ngờ đời này, huynh trưởng khinh thường Ngụy mẫu ra mặt nhanh như vây.
Quả nhiên là biến cố, bị người ứng đối cũng liền thay đổi.
“Bà ta là mẫu thân của đại công tử.” Lại Vân Yên nói nhỏ một câu, nhắc nhở hắn một chút.
“Mẫu thân thì như thế nào? Chúng ta Lại gia và Ngụy gia bọn họ cùng đứng hàng chín đại gia tộc, cũng không phải nô tài của Ngụy gia bọn họ.” Lại Chấn Nghiêm dứt lời lời này, cũng cảm thấy chính mình nói quá mức cực đoan, vì thế hòa hoãn sắc mặt, nói với nàng: “Không thể để bà ta hạ thấp mặt mũi của ngươi, phải làm cho bà ta hiểu được, ngươi là thân phận gì.”
Lại Vân Yên nghe vậy mũi có chút cay: “Đây cũng là ca ca đau ta.”
Tuy nói gia tộc thế gia con gái gả ra ngoài chưa hẳn đã như bát nước đổ đi, nhưng bên ngoài thay muội muội chống lưng như huynh trưởng của nàng, thế gian hỏi có mấy người làm được.
Ngày thứ hai, Lại Vân Yên tìm người của mình đem tin viết xuống gửi ra ngoài.
Hiểu biết về Ngụy phủ, không chỉ có mỗi mình Ngụy Cẩn Hoằng.
Trên đường gần đến phủ của Tô đại nhân nửa đường qua một chiếc cầu, giữa sông đột nhiên nhảy ra thích khách, Lại Vân Yên kêu sợ hãi ra tiếng, nhanh nhẹn cuộn mình thành một đoàn, rút vào một góc xe ngựa.
Đao kiếm vô tình, đao đao đều hướng vào trong xe.
Lại Vân Yên lựa thời cơ lăn xuống thùng xe, bất chấp rơi xuống đất thời khắc đó thân thể có bị xây xác chảy máu hay không, lập tức chui vào gầm xe.
Lúc này nghe được phía trên trên tiếng đao kiếm giao nhau, nghe được tiếng hô của thị vệ, nàng sờ sờ máu trên đầu, thầm thở phào.
Kỳ thật nghĩ đến, Ngụy Cẩn Hoằng chắc cũng biết chuyện này là do nàng sắp xếp, nếu lúc trước hắn không biết, bây giờ trong lòng cũng đã hiểu rõ.
Hắn biết rõ thủ pháp của nàng.
Ngụy Cẩn Hoằng nắm bảy tấc của nàng mà cảnh cáo, nàng lần này cũng bất quá nhắc nhở Ngụy đại nhân một chút, nàng cách thời điểm bó tay chịu trói còn xa lắm.
Mười tên thích khách, chẳng tốn của nàng bao nhiêu bạc, bạc nàng dùng vẫn là bạc Ngụy Cẩn Hoằng cho nàng.
Một trận chém giết đã qua, có người thò tay xuống gầm xe.
Năm ngón tay thon dài, tiết cốt hữu lực.
Lại Vân Yên liền hắn tay bị hắn kéo ra ngoài, thấy trên ngực Ngụy Cẩn Hoằng có vết máu, rõ ràng có vết đao chém, nàng âm thầm hung hăng nhéo chính mình hai cái, sau đó bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, hớt hải hoảng loạn khóc nói: “Phu quân.”
Ngay sau đó, nàng vùi đầu vào lồng ngực hắn bất động, run rẩy bả vai, không dám ngẩng đầu.
Nàng thật sự khóc không nổi, đành phải đem đầu nhắm thẳng miệng viết thương của Ngụy Cẩn Hoằng mà đâm vào, đâm cho máu của Ngụy Cẩn Hoằng rỉ ra bên ngoài, cũng làm cho gương mặt mình đầy máu, đợi lát nữa doạ người ta mới sợ.
“Tốt.” Ngụy Cẩn Hoằng nhẹ giọng nói, tay lại gắt gao đặt tay lên sau đầu Lại Vân Yên.
Thích khách thấy không sai biệt lắm, đánh không thắng người, giết không chết người liền bỏ chạy, loại phong cách chuyển biến tốt liền thu tay này vẫn luôn là thủ pháp hành sự của Lại Vân Yên, Ngụy Cẩn Hoằng ôm ấp nữ nhân đang muốn đem miệng vết thương của hắn đâm ra một lỗ thủng này, nhịn rồi lại nhịn, mới không một chân đá nàng văng xuống sông.
Nữ nhân này, thật là hận không thể khiến hắn chết.
Nàng giả giả thật thật, chỉ chuyện khiến hắn đi tìm chết này, mới là chuyện thật nhất.
**
Một hồi đại chiến trở về, Ngụy phủ gà bay chó sủa.
Lại Vân Yên lau sơ cho Ngụy Cẩn Hoằng, đem miệng vết thương xử lý một chút, một đường luyến tiếc lau khô máu trên mặt, cho dù nha hoàn đằng sau gấp đến độ sắp điên rồi, nàng cũng đuổi các nàng đi ngồi xe của nô bộc.
Nàng một hồi đến Ngụy phủ lập tức đầy mặt vết máu, một thân lấm lem bổ nhào vào trong lòng ngực Ngụy mẫu khóc lớn.
Lúc đang khóc lóc, cẩn thận mà ngắm xiêm y trên người Ngụy mẫu, thấy là chất liệu tốt, trong lòng cuối cùng cũng vì bản thân mà có chút dễ chịu.
Đầu tuy có vết xước lớn, nhưng cuối vẫn khiến Ngụy Cẩn Hoằng không dễ dàng, cũng huỷ hoại Ngụy mẫu một kiện xiêm y, tính cũng là đền bù hơn một nửa thương tổn nàng đã chịu.
Ngụy mẫu lo lắng thương tích trưởng tử, nhưng tức phụ ôm bà ta cuồng loạn mà khóc không ngừng, bà ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhìn không được nữa, cường ngạnh kéo nàng ra, xô nàng nàng vào tay Cát bà bà, chạy theo hướng hạ nhân lúc nãy nâng trưởng tử vào, trên đường nhịn không được khóc nói: “Cẩn Hoằng, Cẩn Hoằng ngươi đây là làm sao? Bị thương nghiêm trọng đến vậy?”
“Nương……” Lại Vân Yên thấy Ngụy mẫu chấn kinh không nhẹ, bước chân lảo đảo, vội lớn giọng thê lương mà hét to một tiếng, không biết còn tưởng Ngụy Cẩn Hoằng đã chết rồi vậy.
Ngụy mẫu đang tâm thần không yên nghe nàng kêu lên thảm thương như vậy, bước chân mềm nhũn, ngã ở trên mặt đất.
Lại Vân Yên nức nở, cũng thuận thế quỳ gối trên mặt đất, bi thiết tuyệt vọng mà kêu lên: “Phu quân.”
Nàng kêu lên một tiếng này, Ngụy mẫu nháy mắt cảm thấy trời đất u ám, liền như vậy ngất đi.
“Nương.” Lại Vân Yên dùng hết toàn thân sức lực lại hét to một tiếng, trong lòng chỉ hận chính mình thanh âm không quá lớn, Ngụy phủ diện tích rộng, phủ đệ của người khác căn bản không nghe được tiếng động trong nội viện bên này, nàng có thể dọa dọa, cũng chỉ có thể doạ người trong phủ này thôi.
Ngụy Cẩn Hoằng hiện nay mất máu quá nhiều, nàng sau khi lên xe ngựa, mới phát hiện Ngụy Cẩn Hoằng không chỉ ngực có một đao, đùi chỗ cũng có.
Trên xe ngựa sau khi hộ vệ băng bó cho hắn xong, nàng nhân lúc Ngụy Cẩn Hoằng đang điều tiết hơi thở, ngồi xuống phía trước xốc áo choàng của hắn lên, nâng chân dẫm mạnh lên đùi hắn một cái, thẳng đến Ngụy Cẩn Hoằng bắt được chân nàng, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm nàng liếc mắt một cái, nàng mới ngồi về chỗ cũ.
Cho nên, Ngụy Cẩn Hoằng lúc này muốn phân phó cái gì chưa chắc đã nói ra hơi.
Lại Vân Yên này một tiếng “Nương”, khiến phủ nô tài Ngụy phủ sợ tới mức có mấy người té lăn quay trên mặt đất, có kẻ kinh hoảng hô hào mau đi thỉnh lão gia, sau khi Hạnh Vũ Lê Hoa cũng theo về phủ, mới vừa tiến vào cửa hậu viện, liền nghe được tiếng kêu bi thương của đại tiểu thư các nàng, Lê Hoa khoảnh khắc kêu trời khóc đất kêu to: “Đại tiểu thư, đại tiểu thư số khổ của ta ơi……”
“Lê Hoa, Hạnh Vũ.” Lê Hoa gần nhất, Lại Vân Yên tinh thần rung lên, lập tức cả nhà giống như đang khóc tang mà kêu thảm ra tiếng, ngay sau đó, hai mắt nhắm nghiền cũng làm chính mình ngất đi.
Được lắm, nha hoàn của nàng tới, nàng có thể an tâm mà ngất xỉu.
Cứ để người trong phủ này lăn lộn là được rồi.
**
Lại Vân Yên ngủ một giấc say, một giấc ngủ thẳng tới thần thanh khí sảng.
Cố tình lúc này nàng không thể giống kiếp trước vừa khởi sắc liền tìm người tới thổi sáo đánh đàn, sau khi tỉnh lại nàng còn không thể mở mắt ngay, còn phải âm thầm chứa lượng cảm xúc, làm chính mình đợi lát nữa ngữ khí buồn bã chút.
Không sai biệt lắm, nàng mở mắt ra, liền thấy được tâm phúc của Ngụy mẫu, Cát Bà tử.
“Cát bà bà, phu quân, phu quân ra sao rồi……” Lại Vân Yên suy yếu vô cùng mà giãy giụa chống mặt giường ngồi dậy, trong tiếng khóc pha lẫn sự đau lòng.
Trong lòng nàng cố gắng cho bản thân cảm thấy buồn bã, suy nghĩ đến chuyện thương tâm nhất chính mình không muốn đối mặt, mới đem nước mắt chảy ra.
“Đại thiếu phu nhân,” Cát bà bà trong mắt cũng hàm chưa nước mắt: “Ngài mau nghỉ ngơi cho tốt, đại công tử không có chuyện gì.”
Bà ta đỡ nàng nằm xuống, quay đầu đối với nha hoàn Lại Vân Yên hung dữ nói: “Còn không mau thỉnh đại phu tiến vào kiểm tra cho thiếu phu nhân.”
Lại Vân Yên hướng nha hoàn nhìn lại, thấy Lê Hoa Hạnh Vũ mặt đều sưng đỏ, nàng tức khắc ngẩn ngơ, khi ánh mắt chưa chuyển lạnh, nàng hướng xuống cạnh giường, lấy khăn chậm lên đôi mắt.
Là ai đánh nha hoàn của nàng?
Đại phu tiến vào giúp bắt mạch Lại Vân Yên, nói nàng phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.
Qua hai ngày, Lại Vân Yên xuống đất được, lúc này Ngụy Cô mẫu, Ngụy Đinh Hương đều tới trong phòng thăm Lại Vân Yên.
Lại Vân Yên có dự kiến trước, đã sớm bảo nha hoàn đem đồ vật đáng giá của nàng dọn dẹp đem cất, trên mặt bàn lúc này bày la liệt những sách là sách ngụy Cẩn Hoằng mua cho nàng.
Của hồi môn của nàng đều sắp sếp ổn thoả hết.
Lần này Ngụy cô mẫu đôi mắt hướng nơi nào nhìn nhiều vài lần, nàng liền hào phóng mà đem đồ vật đưa cho bà ta, Ngụy cô mẫu ngày đầu tiên tới đã vui vẻ, ngày hôm sau bà ta lại tới nữa.
Lại Vân Yên cũng từ Lê Hoa trong miệng hỏi ra, mặt các nàng là Cát bà bà đánh, Ngụy mẫu hạ lệnh.
Sợ là bà ta không thể lấy hộ vệ của Ngụy Cẩn Hoằng ra trút giận đành lấy nha hoàn của nàng ra thay.
Có lẽ cũng còn nguyên nhân khác, nhưng lần này Ngụy mẫu xác thật đã đánh vào mặt mũi của nàng.
Lại Vân Yên tự giác không phải người chịu nhẫn nhục, ở ngày thứ ba Lại Chấn Nghiêm tới thăm nàng là lúc, thấy Cát bà bà ngồi trong phòng nàng bất động, Lại Vân Yên mặt liền cũng lạnh xuống dưới.
“Người ngoài nếu biết chuyện cũng nghĩ rằng ta sợ tới mức chấn kinh hồn vía, còn người không hiểu được, còn tưởng rằng ta không được lòng bà mẫu.” Lại Vân Yên liếc mắt dõi theo nhìn Cát bà bà một cái, nhẹ giọng mà cùng huynh trưởng khóc ròng thanh âm không để người ngoài nghe được nói.
Lại Chấn Nghiêm hướng bà tử nhìn lại, bà ta không chút để ý mà mở quạt xếp ra quạt: “Đã nhiều ngày nay phái một bà tử ở đây giám sát ngươi?”
“Còn có đại phu Hạnh Vũ bọn họ và nhóm bà tử nha hoà cũng ở bên ngoài nghe sai khiến.” Lại Vân Yên vội nói, lấy khăn lau nước mắt: “Ta chỉ là không muốn làm phiền phu quân dưỡng thương, đêm qua ta sang thăm, nương nói phu quân ngủ, ta……”
Nói đến tận đây, thất thanh khóc lên.
“Ta biết rồi.” Lại Chấn Nghiêm gật đầu.
“Ngụy phu nhân đâu?” Hắn dừng một chút, lại hỏi.
Lại Vân Yên nhẹ cúi thấp đầu xuống, lau nước mắt không nói.
“Lê Hoa,” Lại Chấn Nghiêm quay đầu, nhìn nha hoàn mặt còn có chút sưng ra lệnh: “Đi gọi xa phu trong phủ đánh xe tới cửa sau.”
“Vâng ạ.”
Lê Hoa vội lên tiếng.
“Tìm Hổ Vĩ dẫn đường cho ngươi.”
“Nô tỳ đã biết.”
“Hạnh Vũ, giúp đại tiểu thư mặc xiêm y đàng hoàng vào.”
“Vâng ạ.”
“Ngươi có thương tích trong người, Cẩn Hoằng cũng thế, hắn cư nhiên quan trọng hơn ngươi, để Ngụy phu nhân ở đây chăm sóc hắn tốt hơn, ngươi theo ta về nhà mẹ đẻ dưỡng thương cho tốt đến lúc đó ta lại đưa ngươi hồi phủ.” Lại Chấn Nghiêm quay đầu lại hướng Lại Vân Yên nói.
“Dạ?” Thực sự không dự đoán được hắn sẽ nói như vậy Lại Vân Yên có chút ngốc.
Nàng còn tưởng rằng, huynh trưởng nhiều lắm vì nàng xả giận một chút.
Về nhà mẹ đẻ, việc này quá lớn đi?
“Mặc quần áo chỉnh tề vào.” Ngay sau đó, Lại Chấn Nghiêm liền đứng dậy nhấc chân ra cửa.
Hắn đi tới cửa, nhìn thấy bà tử đang đứng sững sờ bất động, hắn nhướng mày, hỏi: “Còn muốn người khác hầu hạ lão bà tử ngươi sao?”
Hắn ngữ khi hàm ý khinh thường, Cát bà bà vội hành lễ.
Thấy bà ta chỉ phúc lễ mà không quỳ dập đầu, Lại Chấn Nghiêm lắc đầu, đi ra ngoài.
Người Ngụy gia này, quá không biết phép tắt.
Hắn không giúp muội muội lập uy, ngày sau nàng tại đây trong phủ chắc chắc bị người ta khinh thường.
**
Lại Vân Yên sau khi ra khỏi phủ, còn có chút như lọt vào trong sương mù.
Kiếp trước nàng ở Ngụy phủ, chuyện gì cũng một vai gánh vác, vạn không dám đem sự vụ phiền phức ở Ngụy gia đến cho huynh trưởng.
Không ngờ rằng, đời này huynh trường vậy mà lại vì nàng ra mặt lần này, đúng là……
Đúng là người sống lâu hơn một đời, có một chút sự việc vẫn dự đoán không chuẩn.
“Ca ca.” Lại Vân Yên đầu banh khăn vải, dựa hướng về phía Lại Chấn Nghiêm vai.
“Khi người ngoài ở đây, vạn lần không thể như thế.” Nàng bệnh, Lại Chấn Nghiêm không đành lòng trách móc nặng nề, nhưng vẫn phải dặn dò nói.
“Ngài không nói với đại công tử một tiếng sao?”
“Ta đã đi thăm hắn.” Lại Chấn Nghiêm nhàn nhạt trả lời.
“Còn có Tô đại nhân bên kia?” Lại Vân Yên nhắc nhở nói.
“Không lâu nữa ta sẽ thành thân với thất cô nương, Tô đại nhân trở thành nhạc phụ của ta, ông ta tiền độ rộng mở, lúc này còn có thể hủy hôn với ta sao?”
Nói đến đây, Lại Chấn Nghiêm lạnh lùng mà cười: “Ta nghe nói bà ta xô ngươi ngã vào tay bà tử, có phải không?”
“Ca.”
“Đưa bà ta đồ vật, đúng là tặng không, không mang theo ngươi quản gia liền thôi, còn muốn đồ trang sức của ngươi? Thật là muốn mặt, ngươi tặng bà ta đồ trang sức, bà ta có từng đáp lễ lại không?”
Lại Vân Yên cúi đầu, nhẹ lắc lắc đầu.
Lại Chấn Nghiêm khinh thường mà cười một tiếng, lại nói: “Chỉ một bà tử ở trong viện ngươi, cư nhiên không dập đầu với ta, người Thôi gia ra tới quả nhiên là cái dạng này.”
Lại Vân Yên nghe vậy không khỏi cứng họng, huynh trưởng này của nàng cùng Chúc gia và Thôi gia giao hảo rất tốt, đời trước cũng là không thích người Thôi gia.
Vì Ngụy Thôi thị là bà mẫu nàng, hắn mới vẫn luôn duy trì mặt ngoài cung kính.
Không ngờ đời này, huynh trưởng khinh thường Ngụy mẫu ra mặt nhanh như vây.
Quả nhiên là biến cố, bị người ứng đối cũng liền thay đổi.
“Bà ta là mẫu thân của đại công tử.” Lại Vân Yên nói nhỏ một câu, nhắc nhở hắn một chút.
“Mẫu thân thì như thế nào? Chúng ta Lại gia và Ngụy gia bọn họ cùng đứng hàng chín đại gia tộc, cũng không phải nô tài của Ngụy gia bọn họ.” Lại Chấn Nghiêm dứt lời lời này, cũng cảm thấy chính mình nói quá mức cực đoan, vì thế hòa hoãn sắc mặt, nói với nàng: “Không thể để bà ta hạ thấp mặt mũi của ngươi, phải làm cho bà ta hiểu được, ngươi là thân phận gì.”
Lại Vân Yên nghe vậy mũi có chút cay: “Đây cũng là ca ca đau ta.”
Tuy nói gia tộc thế gia con gái gả ra ngoài chưa hẳn đã như bát nước đổ đi, nhưng bên ngoài thay muội muội chống lưng như huynh trưởng của nàng, thế gian hỏi có mấy người làm được.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương