Oan Gia Hai Đời
Chương 3
“Ngủ đi” Ngụy Cẩn Hoằng đứng dậy, không nhanh không chậm đi ra cửa.
Lại Vân Yên nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, đoán không ra tâm tư của hắn lúc này.
Ngụy Cẩn Hoằng rốt cuộc có ý gì?
Nghe tiếng Ngụy Cẩn Hoằng phân phó hạ nhân, Lại Vân Yên cũng không muốn ngồi ngốc ở gian ngoài, nàng vào gian trong lên giường nằm.
Không lâu sau cửa gian ngoài được nhẹ nhàng khép lại.
Lại Vân Yên ngồi dậy, trầm tư một hồi, mới xuống giường đi ra gian ngoài.
Lúc này trong phòng không có một bóng người, chỉ có một cái chậu rửa mặt đang đặt trên kệ và một ấm nước nóng kế bên.
Nàng liếc nhìn ấm nước nóng kia, không khỏi bật cười.
Nàng biết có đôi lúc bản thân lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử với Ngụy Cẩn Hoằng, nhưng nàng phải đem ý đồ Ngụy Cẩn Hoằng nghĩ theo chiều hướng xấu xa, đôi khi Ngụy Cẩn Hoằng không hề âm hiểm như nàng nghĩ, Lại Vân Yên cũng đem ý đồ của hắn nghĩ theo chiều hướng xấu, bởi vì chỉ có làm như vậy nàng mới cảnh giác giữ được tính mệnh.
Đối với hắn cẩn thận cảnh giác hơn cũng không quá đáng.
**
Chạng vạng giờ Dậu, Lại Vân Yên đến thỉnh an Ngụy mẫu lần nữa.
Sớm chiều thỉnh an thăm hỏi một ngày hai lần, chỉ cần nàng còn ở Ngụy phủ thì không tránh được, Lại Vân Yên không muốn đi nhưng không thể không đi, nàng còn phải ở lại đó dùng cơm.
Nàng mang theo nha hoàn lục tục ra khỏi cửa, Ngụy Cẩn Hoằng vừa lúc về tới sân viện đi chung với Lại Vân Yên.
Đỗ Quyên phía sau nhìn theo bóng dáng nho nhã đẹp mắt của Đại công tử, Bách Hợp làm bộ thanh cao nhìn thẳng. Lại Vân Yên quét mắt liếc hai nha hoàn phía sau một cái, hướng các nàng phất phất khăn.
Chờ các nàng thức thời đuổi kịp vài bước, Lại Vân Yên thấp giọng hỏi Ngụy Cẩn Hoằng, “Hôm nay ngài rảnh sao?”
Nếu như nàng nhớ không lầm đời trước Ngụy Cẩn Hoằng theo Ngụy Cảnh Trọng xuất môn bái kiến Thẩm gia.
Ngụy Cẩn Hoằng sống lại một hồi, không không tính giúp Thẩm nhị công tử tranh vị nữa?
Hay là đời này hắn có cách làm khác, cho nên không cần đi một chuyến này?
Nghĩ vậy Lại Vân Yên cảm thấy hối hận khi bản thân lắm lời hỏi chuyện.
Nàng quá thiếu kiên nhẫn.
Thấy Lại Vân Yên hỏi xong cúi thấp đầu khóe miệng hơi mím, Ngụy Cẩn Hoằng mở miệng nói: “Cha đã thay đa bái phỏng.”
“À.”
Thấy nàng không truy hỏi thêm, Ngụy Cẩn Hoằng cũng không nói gì thêm nữa, mang theo nàng hướng chủ viện đi đến.
Tới chủ viện của cha và nương, Ngụy Cẩn Hoằng thấy nàng trên mặt tràn đầy cười duyên, hắn nhìn nhiều thêm hai cái, lúc này mới quay đầu đi chỗ khác, khóe miệng cũng giương lên cười nhạt.
Đời trước ai gặp cũng nói hắn là một quân tử đích thực, chưa bao giờ thấy hắn biến đổi sắc mặt, đáng tiếc bọn họ không hề biết khi hắn nỗi cơn thịnh nộ với Lại Vân Yên có bộ dạng gì.
Mà nàng, từ cái đêm cải vã đó trở đi cũng học được cách tươi cười ngoài mặt.
Ngụy Cẩn Hoằng nghĩ ngày mà nàng quyết tâm không lộ buồn vui hờn giận trước mặt hắn, học cách tươi cười che dấu tất cả, đó là ngày hắn thật sự mất đi nàng.
Về sau hắn bức ép nàng ở lại Ngụy phủ mấy năm không cho nàng đi, hành động đó đã đem tình cảm vợ chồng mấy năm ân ái làm cho tiêu tan sạch sẽ.
“Đại công tử, đại thiếu phu nhân.” Nha hoàn Xuân Quyên của Ngụy mẫu đang đứng chờ ở ngoài thấy họ đến liền phúc lễ, cười nói: “Phu nhân đang chờ các ngài.”
Dứt lời liền vén mành lên.
“Ta tới chậm đúng không?” Lại Vân Yên đi theo Ngụy Cẩn Hoằng đi vào, cạnh cửa dừng bước kiều tiếu dậm chân, “Ai, đều là ta sơ sót.”
“Ai nói con ta không tốt nào?” Ngụy mẫu tiếng cười truyền tới, “Mau, mau tiến vào.”
Lại Vân Yên cười nhìn Ngụy Cẩn Hoằng, thấy hắn cất bước, nàng lúc này mới nhấc chân đi theo.
Theo hắn tiến vào tiểu thính phòng của Ngụy mẫu, Lại Vân Yên xa xa phúc lễ với bà ta, thẹn thùng nói, “Hài nhi tới chậm mong rằng nương thứ tội.”
“Vừa lúc, vừa lúc, đâu ra chậm.” Ngụy mẫu cười hướng nàng duỗi tay, “Mau lại đây.”
Lại Vân Yên đi qua để nàng ta nắm tay.
“Cha ngươi có việc cần xuất môn, Cẩn Du cũng có việc bận, tối nay ba chúng ta cùng nhau dùng bữa.” Ngụy mẫu nói với Ngụy Cẩn Hoằng.
“Được ạ.” Ngụy Cẩn Hoằng chắp tay với mẫu thân, xốc áo bào ngồi xuống đối diện.
“Ngồi đi.” Ngụy mẫu vỗ vỗ tay Lại Vân Yên.
“Đa tạ nương.” Lại Vân Yên hành lễ với nàng, lại phúc lễ với Ngụy Cẩn Hoằng, lúc này mới ngồi xuống, bắt gặp ánh mắt vừa lòng của Ngụy mẫu.
Đời trước nàng tự cho rằng nàng và phu quân thân thiết, trước mặt người trong nhà nàng đối với hắn thiếu chút lễ tiết, bình thường đối với Ngụy mẫu đa lễ nhưng với Ngụy Cẩn Hoằng nàng ít thi lễ hơn.
Nàng nghĩ rằng nàng đặt Ngụy Cẩn Hoằng ở trong tim nên không cần vì lễ tiết mà sinh ra khoảng cách, nhưng trong mắt mọi người xung quanh ngược lại là nàng cậy bản thân được chồng thương yêu mà sinh kiêu ngạo, vào trong mắt Ngụy mẫu là nàng không biết quy củ.
Con người không gặp qua chuyện trái ý thì không học được bài học, những năm đó khi Lại Vân Yên ở Ngụy phủ đến lúc rời khỏi nơi này, nàng cũng không còn cho rằng suy nghĩ của bản thân luôn đúng.
Thế đạo này có những quy tắt mà nếu bản thân cố tình làm trái, ngày sau sẽ nếm mùi đau khổ.
“Dọn cơm đi.” Ngụy mẫu nhàn nhạt phân phó Lâm bà bà bên người một tiếng, mới xoay qua cười nói với Ngụy Cẩn Hoằng cười nói, “Nương phải hầu hạ cha ngươi ra ngoài làm việc, cho nên cũng không dặn dò đầu bếp làm mấy món ngươi thích, hôm nay dùng tạm cơm canh vậy đi.”
Dứt lời quay đầu nói với Lại Vân Yên, “Vẫn là Cẩn Hoằng biết săn sóc con.”
Đổi lại là trước kia Lại Vân Yên còn cho rằng hắn không xuất môn xử lý chuyện quan trọng cùng công công, còn ở bên cạnh nàng, nàng nhất định sẽ vui mừng không biết phải đối xử với hắn thế nào mới tốt. Nàng lắc đầu cười nói với Ngụy mẫu “Cũng không phải, là phu quân nói ngài vất vả chuẩn bị hôn sự cho chúng ta, muốn bồi ngài thanh tĩnh dùng cơm.”
Nói xong, nàng liền cúi đầu, bên miệng như cũ hàm chứa tươi cười xấu hổ.
Lời này của nàng, Ngụy Cẩn Hoằng không phản bác, mà Ngụy mẫu cũng rất thích nghe.
Quả nhiên Ngụy mẫu vừa nghe thấy, liền vui vẻ hướng Ngụy Cẩn Hoằng: “Ở đâu ra hôm nay lễ phép thế, còn khách khí với nương.”
“Nương, uống ly trà.”
“Được, được, được.”
Ngụy mẫu đồng ý trả lời liền ba tiếng, trong thanh âm lộ ra nồng đậm vui mừng.
Lại Vân Yên buồn cười giật giật khóe miệng không lên tiếng.
Chờ đến lúc an tĩnh ăn cơm xong, Lại Vân Yên nhấp một ngụm trà nha hoàn dâng lên, đột nhiên hướng Ngụy mẫu nói: “Nương, ta vừa nhớ ra, trong phòng còn có một ít đồ lặt vặt chưa kịp dặn dò nha hoàn thu thập, hài nhi xin phép được về viện sớm một chút.”
“Vậy con cứ về trước……”
Lại Vân Yên đứng dậy hướng bà ta và Ngụy Cẩn Hoằng thi lễ, cười nói: “Con dâu trước cáo lui.”
Dứt lời cười nhìn về phía Ngụy mẫu, Ngụy mẫu cười lắc đầu hướng nàng phất tay: “Đi đi.”
Lại Vân Yên thành công lui xuống, cứ để Ngụy Cẩn Hoằng ở đó bồi nương của hắn đi.
**
Lại Vân Yên rửa mặt xong, Đỗ Quyên dọn giá thêu ra tiến đến hỏi: “Tiểu thư, à không, thiếu phu nhân, ngài xem miệng nô tỳ thật là……”
Nói liền che miệng nở nụ cười.
“Lần sau đừng có gọi sai, nếu gọi sai lần nữa ta tống cổ ngươi đi giặc xiêm y hai tháng.” Lại Vân Yên ngồi ở trên giường, đánh giá khăn tay đang cầm, gian xảo nói.
Đỗ Quyên còn tưởng nàng nói giỡn, che miệng cười hai tiếng, mới nói: “Ngài có muốn trong lúc chờ Đại công tử về thêu thùa một lát không?”
Lại Vân Yên lấy khăn che miệng ngáp một cái nói: " Không, ngươi và Bách Hợp ở gian ngoài chờ Đại công tử về, ta đi nghĩ trước."
Đỗ quyên vừa nghe ánh mắt liền sáng lên, nhẹ giọng nói: “Vâng, vậy ngài nghĩ ngơi cho tốt."
Lại Vân Yên buồn cười, đời trước hai mắt nàng bị mù mới nhìn không ra tâm tư sáng như trăng rằm của hai nha hoàn này.
Buổi chiều nàng nghĩ ngơi lâu như vậy, bây giờ mới vừa ăn cơm xong chưa đến một canh giờ đã muốn đi ngủ, cũng chỉ có những người trong dạ có ý đồ, thuận nước đẩy thuyền mới tin.
Nếu hai nha hoàn của nàng đêm nay thông đồng với Ngụy Cẩn Hoằng, ngày mai là ngày cuối cùng trong đời của các nàng ta.
Đỗ Quyên lui ra ngoài, Lại Vân Yên trào phúng mà cười cười quay về giường nằm.
Chờ đến giờ Hợi, Ngụy Cẩn Hoằng về đến viện, gian ngoài truyền đến tiếng nha hoàn vấn an.
“Đại công tử, ngài thong thả, để ta đi múc nước.”
“Không cần, để Thương Tùng làm, các ngươi lui ra.”
“Cái này, thiếu phu nhân sai chúng ta chờ ngài trở về hầu hạ ngài.”
“Lui ra.”
Nghe Ngụy Cẩn Hoằng lạnh giọng quát, Lại Vân Yên ở gian trong ngạc nhiên.
Lạ nhỉ, Ngụy đại công tử không muốn hai nha đầu kiều mị này hầu hạ?
Hai nha hoan này của nàng không phải rất biết cách chiều ý hắn sao, nàng còn nhớ hắn và Bách Hợp còn từng thân mật hoan ái ngay tại thư phòng chất đầy sách thánh hiền.
Đến khi Ngụy Cẩn Hoằng tiến vào, Lại Vân Yên mới từ trên giường ngồi thẳng dậy, lúc này, gian ngoài có tiếng bẩm báo sợ hãi của Đỗ Quyên, “Đại thiếu phu nhân, có cần nô tỳ tiến vào hầu hạ không ạ?”
Lại Vân Yên không nhịn được bật cười, nàng thấy Ngụy Cẩn Hoằng liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy hắn thần sắc như thường đi tới trước bàn, tự rót cho cho chính mình chén nước, không hề có ý tứ sai nha hoàn tiến vào hầu hạ, rốt cuộc đây cũng không phải địa bàn của nàng, nàng cũng không nên mãi tự tiện làm theo ý mình, lúc này mới mở miệng nói: “Không cần, lui xuống đi.”
“Ngài không thích các nàng?” Chờ nha hoàn lui ra, Lại Vân Yên cầm trong tay phong thư vừa xem vừa nhàn thoại việc nhà với Ngụy Cẩn Hoằng.
“Ừ.”
Nàng cho rằng Ngụy Cẩn Hoằng sẽ không trả lời, nhưng ngạc nhiên là hắn lại mở miệng, mà còn "ừ" một tiếng nữa.
“Sao lại không thích?” Lại Vân Yên lắc đầu nói: “Các nàng sinh cho ngài con vợ lẽ lớn lên diện mạo ưa nhìn, tính tình cũng không tồi, ta còn nghĩ ngài yêu chiều các nàng còn không hết.”
Lớn lên diện mạo ưa nhìn, tính tình không tồi, có điều hơi bất tài vô dụng, so với người cha đáng kính của chúng còn háo sắc hơn, chuyện bắt ép con gái nhà lành đều đã làm qua.
Nghĩ đến tận đây, tâm tình căng thẳng của Lại Vân Yên dần tốt lên, nàng sợ chính mình cười ra tiếng cho nên cúi đầu lấy khăn che miệng để che giấu, mới khôi phục như thường ngẩng đầu cùng Ngụy Cẩn Hoằng cười nói: “Ngài đêm nay vẫn muốn nghỉ ở đây?”
Ngụy Cẩn Hoằng liếc nhìn nàng một cái gật đầu, rồi uống thêm ngụm nước lạnh.
Thấy hắn như vậy, Lại Vân Yên thở dài, “Thân thể của ngài bây giờ cũng đã trưởng thành, cũng nên tìm vài nàng hầu biết săn sóc chiều chuộng, tiết hoả dục trong người mới tốt cho sức khỏe."
Đêm nay vẫn muốn ngủ chung phòng với nàng, nàng ngủ không ngon, nàng không tin hắn cũng có thể ngủ ngon, này không phải dày vò lẫn nhau sao?
“Qua mấy ngày lại nói.” Ngụy Cẩn Hoằng nói một câu.
Lại Vân Yên thấy hắn đang dễ tính, suy nghĩ một chút, mới hỏi nói: “Ý ngài là qua ngày ngày sẽ dọn ra viện riêng?”
Ngụy Cẩn Hoằng liếc nhìn nàng một cái cười khẽ.
Lại Vân Yên nhìn vẻ mặt ôn nhuận như ngọc của hắn, cười hỏi một câu: “Ngài nói đi thế nào mới chịu hưu ta, ở đây là chủ viện của ngài, thiếp nào không biết xấu hổ mà tu hú chiếm tổ chim khách.”
Lại Vân Yên không cảm thấy Ngụy Cẩn Hoằng sẽ chủ động hưu nàng, đối với hiểu biết của nàng về hắn, hắn sẽ nghĩ cách để nàng qua đời tại Ngụy phủ, lặng yên không tiến động xử lý nàng, đây mới tác phong của hắn.
Bất quá hắn nghĩ cách gì để nàng đi đời nhà ma, cũng phải đợi qua ngày lại mặt rồi mới tính.
Nếu tân hôn mới được ba ngày mà nàng bất hạnh qua đời, việc này muốn làm cho giống thật, nhưng huynh trưởng nhanh nhẹn ngoan độc kia và cả Lại gia cũng không phải là người dễ dàng lừa gạt cho qua chuyện.
Những nghi vấn này hỏi một chút cũng là tốt, tóm lại nên thử hắn một chút.
Lại Vân Yên dứt lời, ý cười ngâm ngâm nhìn Ngụy Cẩn Hoằng, chờ xem cái người có ánh mắt sâu thẳm kia trả lời nàng thế nào.
Lại Vân Yên nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, đoán không ra tâm tư của hắn lúc này.
Ngụy Cẩn Hoằng rốt cuộc có ý gì?
Nghe tiếng Ngụy Cẩn Hoằng phân phó hạ nhân, Lại Vân Yên cũng không muốn ngồi ngốc ở gian ngoài, nàng vào gian trong lên giường nằm.
Không lâu sau cửa gian ngoài được nhẹ nhàng khép lại.
Lại Vân Yên ngồi dậy, trầm tư một hồi, mới xuống giường đi ra gian ngoài.
Lúc này trong phòng không có một bóng người, chỉ có một cái chậu rửa mặt đang đặt trên kệ và một ấm nước nóng kế bên.
Nàng liếc nhìn ấm nước nóng kia, không khỏi bật cười.
Nàng biết có đôi lúc bản thân lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử với Ngụy Cẩn Hoằng, nhưng nàng phải đem ý đồ Ngụy Cẩn Hoằng nghĩ theo chiều hướng xấu xa, đôi khi Ngụy Cẩn Hoằng không hề âm hiểm như nàng nghĩ, Lại Vân Yên cũng đem ý đồ của hắn nghĩ theo chiều hướng xấu, bởi vì chỉ có làm như vậy nàng mới cảnh giác giữ được tính mệnh.
Đối với hắn cẩn thận cảnh giác hơn cũng không quá đáng.
**
Chạng vạng giờ Dậu, Lại Vân Yên đến thỉnh an Ngụy mẫu lần nữa.
Sớm chiều thỉnh an thăm hỏi một ngày hai lần, chỉ cần nàng còn ở Ngụy phủ thì không tránh được, Lại Vân Yên không muốn đi nhưng không thể không đi, nàng còn phải ở lại đó dùng cơm.
Nàng mang theo nha hoàn lục tục ra khỏi cửa, Ngụy Cẩn Hoằng vừa lúc về tới sân viện đi chung với Lại Vân Yên.
Đỗ Quyên phía sau nhìn theo bóng dáng nho nhã đẹp mắt của Đại công tử, Bách Hợp làm bộ thanh cao nhìn thẳng. Lại Vân Yên quét mắt liếc hai nha hoàn phía sau một cái, hướng các nàng phất phất khăn.
Chờ các nàng thức thời đuổi kịp vài bước, Lại Vân Yên thấp giọng hỏi Ngụy Cẩn Hoằng, “Hôm nay ngài rảnh sao?”
Nếu như nàng nhớ không lầm đời trước Ngụy Cẩn Hoằng theo Ngụy Cảnh Trọng xuất môn bái kiến Thẩm gia.
Ngụy Cẩn Hoằng sống lại một hồi, không không tính giúp Thẩm nhị công tử tranh vị nữa?
Hay là đời này hắn có cách làm khác, cho nên không cần đi một chuyến này?
Nghĩ vậy Lại Vân Yên cảm thấy hối hận khi bản thân lắm lời hỏi chuyện.
Nàng quá thiếu kiên nhẫn.
Thấy Lại Vân Yên hỏi xong cúi thấp đầu khóe miệng hơi mím, Ngụy Cẩn Hoằng mở miệng nói: “Cha đã thay đa bái phỏng.”
“À.”
Thấy nàng không truy hỏi thêm, Ngụy Cẩn Hoằng cũng không nói gì thêm nữa, mang theo nàng hướng chủ viện đi đến.
Tới chủ viện của cha và nương, Ngụy Cẩn Hoằng thấy nàng trên mặt tràn đầy cười duyên, hắn nhìn nhiều thêm hai cái, lúc này mới quay đầu đi chỗ khác, khóe miệng cũng giương lên cười nhạt.
Đời trước ai gặp cũng nói hắn là một quân tử đích thực, chưa bao giờ thấy hắn biến đổi sắc mặt, đáng tiếc bọn họ không hề biết khi hắn nỗi cơn thịnh nộ với Lại Vân Yên có bộ dạng gì.
Mà nàng, từ cái đêm cải vã đó trở đi cũng học được cách tươi cười ngoài mặt.
Ngụy Cẩn Hoằng nghĩ ngày mà nàng quyết tâm không lộ buồn vui hờn giận trước mặt hắn, học cách tươi cười che dấu tất cả, đó là ngày hắn thật sự mất đi nàng.
Về sau hắn bức ép nàng ở lại Ngụy phủ mấy năm không cho nàng đi, hành động đó đã đem tình cảm vợ chồng mấy năm ân ái làm cho tiêu tan sạch sẽ.
“Đại công tử, đại thiếu phu nhân.” Nha hoàn Xuân Quyên của Ngụy mẫu đang đứng chờ ở ngoài thấy họ đến liền phúc lễ, cười nói: “Phu nhân đang chờ các ngài.”
Dứt lời liền vén mành lên.
“Ta tới chậm đúng không?” Lại Vân Yên đi theo Ngụy Cẩn Hoằng đi vào, cạnh cửa dừng bước kiều tiếu dậm chân, “Ai, đều là ta sơ sót.”
“Ai nói con ta không tốt nào?” Ngụy mẫu tiếng cười truyền tới, “Mau, mau tiến vào.”
Lại Vân Yên cười nhìn Ngụy Cẩn Hoằng, thấy hắn cất bước, nàng lúc này mới nhấc chân đi theo.
Theo hắn tiến vào tiểu thính phòng của Ngụy mẫu, Lại Vân Yên xa xa phúc lễ với bà ta, thẹn thùng nói, “Hài nhi tới chậm mong rằng nương thứ tội.”
“Vừa lúc, vừa lúc, đâu ra chậm.” Ngụy mẫu cười hướng nàng duỗi tay, “Mau lại đây.”
Lại Vân Yên đi qua để nàng ta nắm tay.
“Cha ngươi có việc cần xuất môn, Cẩn Du cũng có việc bận, tối nay ba chúng ta cùng nhau dùng bữa.” Ngụy mẫu nói với Ngụy Cẩn Hoằng.
“Được ạ.” Ngụy Cẩn Hoằng chắp tay với mẫu thân, xốc áo bào ngồi xuống đối diện.
“Ngồi đi.” Ngụy mẫu vỗ vỗ tay Lại Vân Yên.
“Đa tạ nương.” Lại Vân Yên hành lễ với nàng, lại phúc lễ với Ngụy Cẩn Hoằng, lúc này mới ngồi xuống, bắt gặp ánh mắt vừa lòng của Ngụy mẫu.
Đời trước nàng tự cho rằng nàng và phu quân thân thiết, trước mặt người trong nhà nàng đối với hắn thiếu chút lễ tiết, bình thường đối với Ngụy mẫu đa lễ nhưng với Ngụy Cẩn Hoằng nàng ít thi lễ hơn.
Nàng nghĩ rằng nàng đặt Ngụy Cẩn Hoằng ở trong tim nên không cần vì lễ tiết mà sinh ra khoảng cách, nhưng trong mắt mọi người xung quanh ngược lại là nàng cậy bản thân được chồng thương yêu mà sinh kiêu ngạo, vào trong mắt Ngụy mẫu là nàng không biết quy củ.
Con người không gặp qua chuyện trái ý thì không học được bài học, những năm đó khi Lại Vân Yên ở Ngụy phủ đến lúc rời khỏi nơi này, nàng cũng không còn cho rằng suy nghĩ của bản thân luôn đúng.
Thế đạo này có những quy tắt mà nếu bản thân cố tình làm trái, ngày sau sẽ nếm mùi đau khổ.
“Dọn cơm đi.” Ngụy mẫu nhàn nhạt phân phó Lâm bà bà bên người một tiếng, mới xoay qua cười nói với Ngụy Cẩn Hoằng cười nói, “Nương phải hầu hạ cha ngươi ra ngoài làm việc, cho nên cũng không dặn dò đầu bếp làm mấy món ngươi thích, hôm nay dùng tạm cơm canh vậy đi.”
Dứt lời quay đầu nói với Lại Vân Yên, “Vẫn là Cẩn Hoằng biết săn sóc con.”
Đổi lại là trước kia Lại Vân Yên còn cho rằng hắn không xuất môn xử lý chuyện quan trọng cùng công công, còn ở bên cạnh nàng, nàng nhất định sẽ vui mừng không biết phải đối xử với hắn thế nào mới tốt. Nàng lắc đầu cười nói với Ngụy mẫu “Cũng không phải, là phu quân nói ngài vất vả chuẩn bị hôn sự cho chúng ta, muốn bồi ngài thanh tĩnh dùng cơm.”
Nói xong, nàng liền cúi đầu, bên miệng như cũ hàm chứa tươi cười xấu hổ.
Lời này của nàng, Ngụy Cẩn Hoằng không phản bác, mà Ngụy mẫu cũng rất thích nghe.
Quả nhiên Ngụy mẫu vừa nghe thấy, liền vui vẻ hướng Ngụy Cẩn Hoằng: “Ở đâu ra hôm nay lễ phép thế, còn khách khí với nương.”
“Nương, uống ly trà.”
“Được, được, được.”
Ngụy mẫu đồng ý trả lời liền ba tiếng, trong thanh âm lộ ra nồng đậm vui mừng.
Lại Vân Yên buồn cười giật giật khóe miệng không lên tiếng.
Chờ đến lúc an tĩnh ăn cơm xong, Lại Vân Yên nhấp một ngụm trà nha hoàn dâng lên, đột nhiên hướng Ngụy mẫu nói: “Nương, ta vừa nhớ ra, trong phòng còn có một ít đồ lặt vặt chưa kịp dặn dò nha hoàn thu thập, hài nhi xin phép được về viện sớm một chút.”
“Vậy con cứ về trước……”
Lại Vân Yên đứng dậy hướng bà ta và Ngụy Cẩn Hoằng thi lễ, cười nói: “Con dâu trước cáo lui.”
Dứt lời cười nhìn về phía Ngụy mẫu, Ngụy mẫu cười lắc đầu hướng nàng phất tay: “Đi đi.”
Lại Vân Yên thành công lui xuống, cứ để Ngụy Cẩn Hoằng ở đó bồi nương của hắn đi.
**
Lại Vân Yên rửa mặt xong, Đỗ Quyên dọn giá thêu ra tiến đến hỏi: “Tiểu thư, à không, thiếu phu nhân, ngài xem miệng nô tỳ thật là……”
Nói liền che miệng nở nụ cười.
“Lần sau đừng có gọi sai, nếu gọi sai lần nữa ta tống cổ ngươi đi giặc xiêm y hai tháng.” Lại Vân Yên ngồi ở trên giường, đánh giá khăn tay đang cầm, gian xảo nói.
Đỗ Quyên còn tưởng nàng nói giỡn, che miệng cười hai tiếng, mới nói: “Ngài có muốn trong lúc chờ Đại công tử về thêu thùa một lát không?”
Lại Vân Yên lấy khăn che miệng ngáp một cái nói: " Không, ngươi và Bách Hợp ở gian ngoài chờ Đại công tử về, ta đi nghĩ trước."
Đỗ quyên vừa nghe ánh mắt liền sáng lên, nhẹ giọng nói: “Vâng, vậy ngài nghĩ ngơi cho tốt."
Lại Vân Yên buồn cười, đời trước hai mắt nàng bị mù mới nhìn không ra tâm tư sáng như trăng rằm của hai nha hoàn này.
Buổi chiều nàng nghĩ ngơi lâu như vậy, bây giờ mới vừa ăn cơm xong chưa đến một canh giờ đã muốn đi ngủ, cũng chỉ có những người trong dạ có ý đồ, thuận nước đẩy thuyền mới tin.
Nếu hai nha hoàn của nàng đêm nay thông đồng với Ngụy Cẩn Hoằng, ngày mai là ngày cuối cùng trong đời của các nàng ta.
Đỗ Quyên lui ra ngoài, Lại Vân Yên trào phúng mà cười cười quay về giường nằm.
Chờ đến giờ Hợi, Ngụy Cẩn Hoằng về đến viện, gian ngoài truyền đến tiếng nha hoàn vấn an.
“Đại công tử, ngài thong thả, để ta đi múc nước.”
“Không cần, để Thương Tùng làm, các ngươi lui ra.”
“Cái này, thiếu phu nhân sai chúng ta chờ ngài trở về hầu hạ ngài.”
“Lui ra.”
Nghe Ngụy Cẩn Hoằng lạnh giọng quát, Lại Vân Yên ở gian trong ngạc nhiên.
Lạ nhỉ, Ngụy đại công tử không muốn hai nha đầu kiều mị này hầu hạ?
Hai nha hoan này của nàng không phải rất biết cách chiều ý hắn sao, nàng còn nhớ hắn và Bách Hợp còn từng thân mật hoan ái ngay tại thư phòng chất đầy sách thánh hiền.
Đến khi Ngụy Cẩn Hoằng tiến vào, Lại Vân Yên mới từ trên giường ngồi thẳng dậy, lúc này, gian ngoài có tiếng bẩm báo sợ hãi của Đỗ Quyên, “Đại thiếu phu nhân, có cần nô tỳ tiến vào hầu hạ không ạ?”
Lại Vân Yên không nhịn được bật cười, nàng thấy Ngụy Cẩn Hoằng liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy hắn thần sắc như thường đi tới trước bàn, tự rót cho cho chính mình chén nước, không hề có ý tứ sai nha hoàn tiến vào hầu hạ, rốt cuộc đây cũng không phải địa bàn của nàng, nàng cũng không nên mãi tự tiện làm theo ý mình, lúc này mới mở miệng nói: “Không cần, lui xuống đi.”
“Ngài không thích các nàng?” Chờ nha hoàn lui ra, Lại Vân Yên cầm trong tay phong thư vừa xem vừa nhàn thoại việc nhà với Ngụy Cẩn Hoằng.
“Ừ.”
Nàng cho rằng Ngụy Cẩn Hoằng sẽ không trả lời, nhưng ngạc nhiên là hắn lại mở miệng, mà còn "ừ" một tiếng nữa.
“Sao lại không thích?” Lại Vân Yên lắc đầu nói: “Các nàng sinh cho ngài con vợ lẽ lớn lên diện mạo ưa nhìn, tính tình cũng không tồi, ta còn nghĩ ngài yêu chiều các nàng còn không hết.”
Lớn lên diện mạo ưa nhìn, tính tình không tồi, có điều hơi bất tài vô dụng, so với người cha đáng kính của chúng còn háo sắc hơn, chuyện bắt ép con gái nhà lành đều đã làm qua.
Nghĩ đến tận đây, tâm tình căng thẳng của Lại Vân Yên dần tốt lên, nàng sợ chính mình cười ra tiếng cho nên cúi đầu lấy khăn che miệng để che giấu, mới khôi phục như thường ngẩng đầu cùng Ngụy Cẩn Hoằng cười nói: “Ngài đêm nay vẫn muốn nghỉ ở đây?”
Ngụy Cẩn Hoằng liếc nhìn nàng một cái gật đầu, rồi uống thêm ngụm nước lạnh.
Thấy hắn như vậy, Lại Vân Yên thở dài, “Thân thể của ngài bây giờ cũng đã trưởng thành, cũng nên tìm vài nàng hầu biết săn sóc chiều chuộng, tiết hoả dục trong người mới tốt cho sức khỏe."
Đêm nay vẫn muốn ngủ chung phòng với nàng, nàng ngủ không ngon, nàng không tin hắn cũng có thể ngủ ngon, này không phải dày vò lẫn nhau sao?
“Qua mấy ngày lại nói.” Ngụy Cẩn Hoằng nói một câu.
Lại Vân Yên thấy hắn đang dễ tính, suy nghĩ một chút, mới hỏi nói: “Ý ngài là qua ngày ngày sẽ dọn ra viện riêng?”
Ngụy Cẩn Hoằng liếc nhìn nàng một cái cười khẽ.
Lại Vân Yên nhìn vẻ mặt ôn nhuận như ngọc của hắn, cười hỏi một câu: “Ngài nói đi thế nào mới chịu hưu ta, ở đây là chủ viện của ngài, thiếp nào không biết xấu hổ mà tu hú chiếm tổ chim khách.”
Lại Vân Yên không cảm thấy Ngụy Cẩn Hoằng sẽ chủ động hưu nàng, đối với hiểu biết của nàng về hắn, hắn sẽ nghĩ cách để nàng qua đời tại Ngụy phủ, lặng yên không tiến động xử lý nàng, đây mới tác phong của hắn.
Bất quá hắn nghĩ cách gì để nàng đi đời nhà ma, cũng phải đợi qua ngày lại mặt rồi mới tính.
Nếu tân hôn mới được ba ngày mà nàng bất hạnh qua đời, việc này muốn làm cho giống thật, nhưng huynh trưởng nhanh nhẹn ngoan độc kia và cả Lại gia cũng không phải là người dễ dàng lừa gạt cho qua chuyện.
Những nghi vấn này hỏi một chút cũng là tốt, tóm lại nên thử hắn một chút.
Lại Vân Yên dứt lời, ý cười ngâm ngâm nhìn Ngụy Cẩn Hoằng, chờ xem cái người có ánh mắt sâu thẳm kia trả lời nàng thế nào.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương