Oan Gia Hai Đời

Chương 40



Sau khi Tống thị bị phát hiện còn sống, Lại Du giở thủ đoạn khéo léo, lệnh thân tín giết chết thị, tự thỉnh tội trước mặt hoàng đế, còn có thể bảo vệ mũ quan an toàn.

Lại Vân Yên sau khi biết được sự việc, cảm khái thiên hạ này không phải do một người quyết định, càng không phải do Ngụy Cẩn Hoằng định đoạt.

Kể từ khi nhận tin, nàng không gặp mặt Ngụy Cẩn Hoằng.

Người này tới một lần, nàng cũng phái nha hoàn chặn lại.

Ngụy đại nhân lấy tiền từ nàng thì lấy thống khoái, nhưng làm việc lại không đâu vào đâu, Lại Vân Yên không biết Ngụy đại nhân nghĩ như thế nào, nhưng nếu là mình, nàng nhất định phải làm việc cho thật tốt rồi mới gặp mặt kim chủ.

Nàng nghĩ rằng Ngụy đại nhân xác thật là người không biết xấu hổ mới bất luận làm chuyện gì, đều sẽ không cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với nàng.

Chuyện Lại Du, Lại Vân Yên không biết Ngụy Cẩn Hoằng còn tiếp tục can thiệp hay không, nhưng nàng cũng ý thức được lúc này cũng chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của huynh trưởng mình.

Lúc này nàng có nghĩ nhiều hơn, tranh đấu bên ngoài sân nhà vẫn là ở chỗ bọn họ, nàng là một nữ nhân chẳng giúp được nhiều.

“Tiểu thư.” Lại Vân Yên đang nhắm mắt thổi sáo, Hạnh Vũ tiến vào đình bẩm báo.

“Chuyện gì?” Nàng buông xuống cây sáo trúc đã bị nàng thổi rơi ran tác xuống.

“Đại công tử tới.”

“À?”

“Thiếu phu nhân cũng tới.” Hạnh Vũ lại nói.

“Họ đang chờ ở đâu?” Lại Vân Yên cười đứng lên.

“Thỉnh ở thính phòng.” Hạnh Vũ đỡ nàng.

Lại Vân Yên tiến vào chính phòng liền phúc lễ với vị trí bên sườn ghế chủ vị cười nói: “Vân Yên gặp qua ca ca, tẩu tẩu, đêm qua ta xem thiên tượng, được biết hôm nay có khách quý đến nhà, ta mới vừa còn suy nghĩ khách quý giờ nào sẽ đến, này không, chớp mắt liền đem hai người ta mong nhớ đến rồi.”

Lúc này Lại Chấn Nghiêm dẫn theo Tô Minh Phù đang ngắm hoa trong vườn, nghe vậy ánh mắt càng thêm tối tăm, Tô Minh Phù nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của phu quân, nhẹ đi tới vài bước đến bên cạnh nàng, mở miệng gọi Lại Vân Yên đang đứng trong phòng: “Chúng ta ở bên này”

“Ta nhìn lầm phương hướng rồi?” Lại Vân Yên nghe tiếng bước chân của bọn họ liền biết bản thân đã phán đoán sơ suất, không nhịn được thở dài: “Ta giả vờ quá vụng, đúng là nên phạt.”

Dứt lời, vỗ nhẹ mặt mình, nhờ nha hoàn nâng đỡ về phía bọn họ.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, nàng mới lại hỏi, “Ca ca đâu? Làm sao không nói chuyện với Vân Yên.”

Lại Chấn Nghiêm “Đây” một tiếng, dừng một chút, mới mở miệng nói: “Tẩu tử ngươi mấy ngày nay thân thể khoẻ chút, đại phu nói ngồi kiệu không vấn đề, nàng liền nói muốn lại đây thăm ngươi.”

“Vẫn là ít đi xa nhà mới tốt.” Lại Vân Yên lắc đầu nói.

Thân thể Tô Minh Phù dùng không ít tiền bạc điều trị, hiện nay tuy cái thai đã năm tháng, nhưng vẫn phải cẩn thận kỹ càng.

“Ta đã khoẻ hơn chút, Đại phu nói cũng nên đi lại nhiều hơn, liền tới đây.” Tô Minh Phù lúc này xen miệng nói.

Lại Vân Yên nghe hướng phát ra âm thanh nghiêng người sang, trong miệng lại cười nói, “Tẩu tẩu tới thăm ta, lòng ta rất vui, nếu tẩu ôm tiểu chất nhi đã sinh hạ khoẻ mạnh đến thăm, trong lòng ta chỉ e sẽ càng vui hơn nữa.”

Tô Minh Phù nghe vậy nở nụ cười, lúc này nàng nghiêng nghiêng đầu nhìn nhìn Lại Chấn Nghiêm, thấy trong mắt hắn đầy khói mù, không khỏi khẽ thở dài trong lòng.

Con bé càng giả vờ không có việc gì, phu quân trong lòng sợ là càng thêm khó chịu?

“Cữu cữu viết tin cho muội, đưa đến chỗ ta, lát nữa ta đưa lại cho muội.” Lại Chấn Nghiêm mở miệng nói..

“Trong thư nói gì vậy ca ca?” Lại Vân Yên tò mò.

“Cữu cữu bảo qua đoạn thời gian sẽ mang Phương đại phu tới thăm khám cho muội, lại mang cho muội hạt đậu vàng mà muội thích nhất.”

Lại Vân Yên cười ra tiếng, hơi có chút ngượng ngùng trả lời: “Xem ra cái tâm ham tiền của ta Cữu cữu cũng biết.”

Thấy nàng chuyện trò vui vẻ như ngày thường, Lại Chấn Nghiêm càng lạnh mặt hơn, Lại Vân Yên thấy bọn họ ngưng nói chuyện, mới ngạc nhiên hỏi: “Tẩu tẩu ơi, ca ca có phải hay đang trưng cái mặt thối ra với chúng ta không?”

Nàng cái gì cũng dám nói, chuyện gì cũng có thể nói thành chuyện vui, chuyện rõ ràng nặng nề lại được nàng nói thành nhẹ nhàng hơn, như thể cái gì cũng không thể đánh bại nàng, không thể khiến nàng mất vui.

Tô Minh Phù lúc này cười thở dài, “Còn không phải vậy à.”

“Có lẽ là do không thấy gì,” Lại Vân Yên than thở nói: “Ca ca thấy ta không thấy được liền chẳng cho ta chút tươi cười, ôi, lòng của Vân Yên……”

Nói đoạn, hai tay vỗ ngực, như thể đang rất buồn lòng.

Dáng vẻ kệch cỡm của nàng kần này cuối cùng cũng chọc Lại Chấn Nghiêm mở miệng, khẩu khí bất đắc dĩ: “Đều không phải cô bé nữa, làm sao còn nghịch ngợm thế?”

“Vậy ca ca cười lên một cái nào!” Lại Vân Yên cười cười nghiêng về thanh âm hắn nói chuyện.

Lại Chấn Nghiêm bất đắc dĩ cười cười, nhịn không được duỗi qua tay bắt được tay nàng đặt vào lòng bàn tay mình, đồng thời nhẹ giọng dặn dò: “Chờ qua đoạn thời gian nữa, chờ đôi mắt muội khoẻ lại ca ca lại đến đón muội trở về.”

Lại Vân Yên nghe vậy trong lòng đột nhiên nhảy dựng, mí mắt cũng không tự chủ được mà chớp một chút, nàng hoãn hoãn thần, cười không nói gì.

Lại Chấn Nghiêm thấy nàng vô thanh vô tức, cũng hiểu ý tứ của muội muội.

Nếu như nàng muốn ở lại Ngụy phủ, nhất định sẽ mở miệng nói muốn ở lại.

Yên Yên từ nhỏ chính là đứa muốn cái gì liền sẽ mở miệng nói muốn, nhưng nếu không muốn, vì ngại lễ nghi, một chữ cũng không nói ra.

**

Lại Chấn Nghiêm đi rồi, Cữu mẫu Thôi gia đến thăm Lại Vân Yên, đi cùng còn có Ngụy Cô mẫu.

Đối với người ngoài, Lại Vân Yên bảo nàng và Ngụy Cần Hoằng sở sĩ chia phòng là tiện cho nàng dưỡng thương, một tháng này người Ngụy gia đến thăm và cả những nội quyến đến xã giao, nàng đều dùng cách nói này.

Lời này cũng không ai nghi ngờ, rốt cuộc tình huống của Lại Vân Yên hiện nay, đúng là không thể chăm sóc cho Ngụy Cẩn Hoằng.

Có lẽ hai bà bây giờ đã thân cận hơn với Lại Vân Yên, lần này Thôi Đồng thị và Ngụy Cô mẫu đến ngồi không quá lâu, liền hỏi thăm ai đang hầu hạ Ngụy Cẩn Hoằng.

“Sinh hoạt hằng ngày Cẩn Hoằng hiện nay thế nào?” Thôi Đồng thị làm bộ lơ đãng hỏi.

“Đều do nha hoàn nương phái tới hầu hạ, tay chân cũng khá.”

“Ừm,” Thôi Đồng thị lúc này lại lo lắng hỏi thăm, “Chỉ e đều là nha hoàn, sợ là hầu hạ không đủ thỏa đáng dụng tâm?”

“Ý của Cữu mẫu là?” Lại Vân Yên một bộ chăm chú lắng nghe.

“Nhà mẹ đẻ ta có đứa thứ nữ, dung mạo tính tình đều không tồi, luôn săn sóc kính cẩn nghe theo, lão thái quân bên nhà đẻ mẹ ta đều do nó hầu hạ, ngay cả lão thái quân còn nói nó là đứa trời sinh để hầu hạ người……” Thôi Đồng thị nói đến tận đây, quan sát sắc mặt bất biến của Lại Vân Yên, lúc này mới nói tiếp, “Nếu như ngươi muốn gặp nó một lần, lần sau ta sẽ mang đến cho ngươi xem xét.”

Lại Vân Yên bật cười, xem xét? Đôi mắt nàng như vậy, mang đến xem là xem cái gì đây.

“Vân Yên à……” Ngụy Cô mẫu lúc này đã mở miệng, cười nói, “Nếu như là đứa biết hầu hạ, cứ để nàng mang lại đây xem sao.”

Nghe Ngụy Cô mẫu lại hành nghề cũ, Lại Vân Yên hơi mừng.

Có một số việc trở nên hoàn toàn bất đồng, nhưng có một số việc vẫn chưa thay đổi, tỷ như Ngụy Cô mẫu thích giới thiệu nữ nhân cho cháu trai bà ta vậy.

“Lát nữa phu quân về ta sẽ hỏi ý ngài ấy.” Nếu như đôi mắt không tiện, Lại Vân Yên còn định đồng ý.

Hai người liên thủ nhét vào người vào, sợ không phải người dễ đối phó.

“Loại việc nội trạch này, ngươi sắp xếp là được, không cần phải làm phiền Cẩn Hoằng.” Ngụy Cô mẫu nhàn nhạt góp lời, câu chữ trong lời nói đều làm bộ dùng thân phận Cô mẫu cân nhắc cho con cháu.

“Nếu như ý của ta.” Tươi cười trên mặt Lại Vân Yên không đổi, “Vậy ta vẫn muốn dùng người của nương phái tới, luận về chăm sóc phu quân, người của nương phái tới là tốt nhất, trên đời này còn có thể có ai quan tâm phu quân hơn nương sao? Dùng nha hoàn ngài ấy phái tới, ta mới an tâm mười phần.”



Ngụy phu nhân phái tới người đủ nhiều, hai người này còn muốn tới còn quậy đục nước, Lại Vân Yên cũng muốn góp vui xem Ngụy Cẩn Hoằng bị nữ nhân vờn quanh, nhưng thú vị vẫn không bằng an nguy và an nhàn của bản thân.

“Vậy à?” Thấy Lại Vân Yên không chút do dự cự tuyệt, Ngụy Cô mẫu tươi cười liền có chút không giữ được.

Lại thị này năm lần bảy lượt không cho mình mặt mũi, chuyện này là như thế nào? Nàng không sợ đắc tội bà ta!

Thôi Đồng thị nghe khẩu khí không mặn không nhạt của cháu dâu, lại nghĩ tới đoạn thời gian trước Lại Vân Yên không cho mời mình đi bái phỏng cùng nữa, trong lòng tức thì cả kinh, tuy Ngụy Cô mẫu không ngừng liếc mắc ta hiệu, bà cũng không mở miệng nữa.

Thôi, đứa cháu dâu này của bà, cũng không phải đứa mặc người thao túng, bà ta vẫn hơi e dè nàng.

**

Tháng 5, Ngụy gia đón một chuyện đại hỉ, Ngụy Cẩn Du và Chúc gia Bát tiểu thư Chúc Tuệ Chân đính thân.

Lại Vân Yên ở trong phủ hay tin, phun trà súc miệng ra ngoài, thở dài, “Nhị công tử giỏi thật.”

Bát tiểu thư mắt mọc trên đỉnh đầu cũng bị bọn họ thu phục.

Hạnh Vũ tới báo tin đối với việc tiểu thư cảm thán mắt điếc tai ngơ, lại nói, “Ngày thành thân cũng định xong, là tháng tám.”

“Ngày lành!” Lại Vân Yên khen.

Hạnh Vũ nhìn nàng gương mặt tươi cười, nhẹ chạy bộ đến nàng bên người, nói nhỏ bên tai: “Có chuyện này, nô tỳ muốn nói với ngài.”

“Nói.” Lại Vân Yên có chút khó hiểu, đoạn thời gian này các nàng đều buồn bực ở trong phủ, có thể xảy ra chuyện gì đây?

“Lê Hoa và người bên cạnh Đại công tử qua lại rất gần.” Hạnh Vũ nói.

Chỉ bằng một câu, Lại Vân Yên nhíu mi, “Là ai?”

“Thương Tùng.”

Lại Vân Yên lập tức đứng lên, nhìn phía trước, một hồi lâu cũng chưa lên tiếng.

Bây giờ tìm Lê Hoa tới hỏi, chỉ sợ làm tổn thương cảm tình của hai tỷ muội này.

Không tìm tới hỏi rõ ràng, không biết tình huống như thế nào?

“Hai đứa là yêu thương thật lòng?” Suy nghĩ một hồi, Lại Vân Yên chỉ có thể tạm thời hỏi Hạnh Vũ.

“Đúng vậy.”

Lại Vân Yên trong lòng lạnh lẽo, lại hỏi, “Đã qua lại được một đoạn thời gian?”

“Đúng vậy.” Hạnh Vũ thanh âm càng tiểu.

“Vì sao nói với ta?” Lại Vân Yên thanh âm rất là bình tĩnh.

“Nô tỳ sợ nàng bị lừa.”

“Ngươi còn có chuyện chưa nói với ta.” Lại Vân Yên cảm thấy thanh âm Hạnh Vũ thật sự không thích hợp.

“Đúng vậy.” Hạnh Vũ giọng nói ấm ách như đang khóc, quỳ xuống trước mặt Lại Vân Yên.

“Có chuyện gì thế?”

“Nô tỳ khi ra phủ đụng phải lưu manh du côn, được Yến Nhạn bên người Đại công tử cứu một mạng.” Hạnh Vũ khóc ròng thưa.

Lại Vân Yên tức khắc cảm thấy toàn thân bị rút ra một nửa sức lực, lùi về sau hai bước, đỡ ghế dựa ngồi xuống, đợi bình tĩnh lại mới hỏi: “Ngươi coi trọng hắn?”

Hạnh Vũ khóc lớn hơn.

Lại Vân Yên thở dài, lời nói không có ý trách cứ, “Hắn có coi trọng nguơi không?”

Hạnh Vũ không đáp, chỉ khóc thút thít.

Rốt cuộc hai đứa còn quả nhỏ, cho dù tuổi tác chỉ mười chín, chưa đến đôi mươi, sao lại không có ý định gả chồng đây, đời trước không gả, đó là vì không tìm được nơi chốn tốt, không tìm được người thích hợp.

“Ngươi sợ Lê Hoa bị lừa, đồng thời cũng sợ chính mình bị lừa đúng không?” Đối với Hạnh Vũ Lê Hoa trung thành, Lại Vân Yên không nghi ngờ bọn họ hai lòng.

Hai đứa nha hoàn này có đối tốt với nàng hay không, không ai rõ ràng hơn bản thân nàng.

“Vâng,” Hạnh Vũ khóc rống thất thanh, “Bọn nô tỳ đều không xứng đôi với bọn họ.”

Thương Tùng và Yến Nhạn là người bên cạnh Đại công tử, từ nhỏ đi theo Đại công tử đọc đủ thứ thi thư, phong cảnh nào mà chưa từng thấy qua, cho dù cưới được cô nương tốt hơn các nàng gấp trăm lần, đó cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.

Bọn họ coi trọng nàng và Lê Hoa, nàng muốn tin, nhưng lại không tin nỗi, chỉ có thể trước khi cho bọn họ câu trả lời, đem sự tình giải thích rõ ràng với Lại Vân Yên.

“Nhưng ngươi muốn gả, Lê Hoa cũng muốn gả.” Lại Vân Yên tận lực khiến cho thanh âm của mình không có vẻ quá mức lạnh nhạt.

Hạnh Vũ khóc hai tiếng, thành thật đáp, “Đúng vậy”.

Lại Vân Yên cười khổ, “Lui xuống đi, để ta suy nghĩ trước.”

Hạnh Vũ ngẩng đầu quan sát nàng, thấy nàng nhắm mắt lại, trên mặt không vui không buồn, trong lòng nàng ấy đau nhói, bò lùi mấy lần mới đứng dậy, thi lễ với Lại Vân Yên mới lui ra ngoài.

Ngoài cửa, Lê Hoa đã khóc quỳ xuống trên mặt đất, Hạnh Vũ đỡ nàng, nàng ngước gương mặt đầy nước mắt lên hỏi Hạnh Vũ, “Tỷ tỷ, chúng ta nên làm gì đây?”

Hạnh Vũ mím chặt môi, thấy đỡ nàng ấy dậy không nổi, liền nặng nề mà kéo nàng ấy lên.

Lê Hoa bị Hạnh Vũ thô lỗ lôi kéo, làm như không hề hay biết, chỉ khóc lóc hỏi, “Ta thực sự không xứng với Thương Tùng sao? Tỷ tỷ, có phải hay không, rốt cuộc có phải hay không?”

Hạnh Vũ nhìn Lê Hoa vì tình cảm mà suy sụp, nghĩ rằng nàng ấy đối với Thương Tùng ngoan ngoãn phục tùng, còn chính mình không thể kìm chế tình cảm với Yến Nhạn, một lúc sau mới khàn giọng trả lời, “Chúng ta đều là người của Đại tiểu thư, Đại tiểu thư nói nên thế nào thì thế đấy, không cần nghĩ nhiều.”

“Nếu là……” Lê Hoa sợ hãi phỏng đoán.

“Nếu ngài ấy không chấp nhận, chúng ta cũng hãy nghe lời Đại tiểu thư.” Hạnh Vũ lạnh nhạt căn dặn, “Đừng tưởng rằng không có Đại tiểu thư, chúng ta liền có thể gả cho bọn họ.”

Nàng động lòng với người nọ, cũng hiểu rõ ràng, nếu như nàng không phải nha hoàn bên cạnh Đại tiểu thư, hắn căn bản là sẽ không liếc nhìn nàng thêm một cái.

Nếu được gả, các nàng cũng phải lấy thân phận này mới gả ra đi được.

**

Tối hôm đó, Lại Vân Yên bảo Lê Hoa đi thỉnh Ngụy Cẩn Hoằng lại đây.

Mặc dù sống cùng một phủ, cũng thường xuyên nghe hạ nhân bẩm báo tình hình của hắn của hắn, nhưng bọn hắn xác thật đã một tháng chưa nói với nhau câu nào, càng đừng nói đụng chạm gì.

Ngụy Cẩn Hoằng ngồi xuống, chờ nha hoàn thượng trà lui xong lui ra, Lại Vân Yên hướng về phía hắn hỏi thăm, “Ngụy đại nhân gần đây có khoẻ không?”

“Cũng tạm.” Ngụy Cẩn Hoằng nhàn nhạt trả lời.

“Nghe nói Nhị công tử đính hôn với Chúc gia cô nương, chúc mừng ngài.” Lại Vân Yên rất ôn hòa.

“Đa tạ.” Ngụy Cẩn Hoằng đẩy đẩy đĩa điểm tâm nàng thích về phía nàng.

Lại Vân Yên rũ mắt, nghe tiếng tách đĩa động đậy khá nhỏ, khóe miệng giương lên cười nhạt.

Khí sắc nàng không tồi, đôi mắt vẫn linh động, nhìn không ra một chút bộ dáng người mù, Ngụy Cẩn Hoằng nghe người ta ngay cả mẫu thân hắn đến thăm đều bảo nàng đâu có chút nào giống người mù, e là đang giả vờ.

Giả vờ ư? Hắn tình nguyện để nàng giả vờ.

Nhưng nàng đã được Ngự y thánh thủ trong cung đến chẩn bệnh, vị Ngự y đó là bạn tốt của Ngụy Cẩn Hoằng, hắn không cho rằng vị kia có động cơ gì để nói dối mình.



Nàng xác thật nhìn không thấy.

Nhưng đoạn thời gian này vẫn sinh hoạt không tồi.

Nghĩ đến, đời trước sau khi rời khỏi hắn, nàng sống cũng không tồi, nàng là một người cho dù trong hoàn cảnh nào cũng cố gắng sống tốt.

“Thỉnh Ngụy đại nhân tới, còn có một chuyện muốn hỏi Ngụy đại nhân.” Có thể là có một đoạn thời gian không thấy Ngụy Cẩn Hoằng, hiện tại Lại Vân Yên đối mặt hắn, còn có một chút tâm bình khí hoà.

“Ngươi nói đi.”

Lại Vân Yên hơi hơi mỉm cười, “Nghe nói hai đứa nha hoàn của ta và hai thân tín của ngài qua lại với nhau, không biết Đại nhân có biết việc này không?”

Ngụy Cẩn Hoằng nhìn thần sắc *vân đạm phong khinh, thấy nàng nhìn hắn, tròng mắt không dao động mà vững vàng, khóe mắt đuôi lông mày đều hàm chứa cười, xinh đẹp đến nỗi khóm hoa trong vườn nhà mới nở cũng không sánh bằng, tầm mắt hắn di chuyển từ lọn tóc bên má đến cái cằm hơi hất lên của nàng, mới nhàn nhạt trả lời, “Ta biết được.”

*云淡风轻 Vân đạm phong khinh: gió thoảng mây bay. Hình dung tâm lý coi sự việc nhẹ tựa lông hồng, thờ ơ, bình thản, không chấp nhất.

“Vậy ý của đại nhân là……”

“Một bên nguyện gả, một bên nguyện cưới thì tốt chứ sao.” Hắn nói xong, thấy thần sắc trên mặt nàng vẫn không đổi, không kiềm được nhăn mày.

“Đúng vậy đấy.” Lại Vân Yên gật đầu, ý cười bên khoé miệng vẫn như cũ.

Thấy nàng không nói gì nữa, Ngụy Cẩn Hoằng cầm chén trà lên, đang muốn muốn uống một ngụm, hắn nhẹ ngắm màu trà một chút, đem chén trà đặt xuống.

Nghe được thanh âm chén trà được đặt xuống bàn, Lại Vân Yên thở dài, “Đáng tiếc.”

Ngụy Cẩn Hoằng không cười nữa, mắt lạnh nhìn về phía nàng.

“Ngụy đại nhân tính cứ sống với ta như vậy cả đời sao?” Ngày đêm đề phòng nàng muốn mạng hắn, cuộc sống này có ý nghĩa gì đâu?

Sao hắn không đi con đường dương quan của hắn, nàng đi cầu độc mộc của nàng nhỉ.

“Chúng ta hợp tác, chỉ cần Ngụy đại nhân có thành ý, Vân Yên cũng không phải loại người không biết tốt xấu, Ngụy đại nhân sao không thả cho chúng ta một con ngựa, đời này chúng ta hãy buông bỏ thù hận của đời trước, bắt tay giảng hòa?” Lại Vân Yên đề nghị.

“Ta và ngươi cần một đứa con.” Ngụy Cẩn Hoằng ở trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Ngài có thể cưới một vị danh môn quý nữ khác, Khổng gia tam cô nương chưa xuất giá vẫn mong được gả cho ngài, Khổng tam cô nương đời trước sinh con trai cũng không kém, nghĩ đến cùng ngài sinh, ắt sẽ tốt đẹp hơn nữa.” Lại Vân Yên kiên nhẫn phân tích lợi hại với Ngụy Cẩn Hoằng.

“Ngươi biết ý ta mà,” Ngụy Cẩn Hoằng không định để Lại Vân Yên tránh nặng tìm nhẹ, hắn lại giương mắt nhìn về phía nàng, “Việc của Huynh trưởng ngươi ta sẽ làm thỏa đáng, Ngụy Lại hai nhà, đời này chỉ có thể đi trên một sợi dây.”

Ngày sau có quá nhiều chuyện, cần có sự hợp lực của hai nhà, Khổng gia cho dù có tốt, cũng không phải Lại gia, không có Lại Chấn Nghiêm, càng không có một Lại Vân Yên thứ hai mà hắn muốn.

Nàng rời đi chính là biểu hiện thành ý liên thủ với hắn, nhưng nếu hắn bắt lấy nàng, trói chặt nàng trên cùng một chiếc thuyền, khi gặp nguy hiểm, nàng đầu tiên nghĩ đến sẽ nhanh chân bỏ chạy về Lại gia.

Tính tình của mình, bản thân hiểu quá rõ ràng.

“Vậy ngài cũng chỉ có thể tìm Lại Họa Nguyệt sinh con.” Hắn khẩu khí bất biến, Lại Vân Yên bất đắc dĩ hừ một tiếng.

“Cữu cữu ngươi mấy ngày nữa sẽ lên kinh.” Ngụy Cẩn Hoằng không tiếp tục đề tài này nữa, hắn nói lảng sang chuyện khác.

“Phải không?” Lại Vân Yên cầm nắp trà chạm chạm vào thành tách trà vang lên thanh âm thanh thúy, trong lòng mới an tĩnh lại.

Tạm thời như vậy đi, lần sau bàn bạc tiếp.

Thành công đàm phán cũng không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành.

“Nghe nói vị Đại phu trị tật mắt kia cũng sẽ đi chung với ông ấy lên kinh.”

“Ngụy đại nhân thật thần thông quảng đại, cái gì cũng biết một vài.”

Hắn không để ý khẩu khí châm chọc của nàng, rồi nói tiếp, “Cữu cữu ta mấy ngài nữa sẽ lên kinh.”

Lại Vân Yên nghe vậy không nhịn được cười, “Đáng tiếc ta mắt mù, không thể tiến đến nghênh đón Thôi đại nhân.”

Bằng không, gặp mặt vị Thôi đại nhân làm nguyên khí Ngụy gia tổn thương nặng nề, giúp nàng có lợi thế tiêu diệt Ngụy gia, đối với nàng mà nói cũng là một chuyện vui.

“Phụ thân bảo ta đón ngươi về phủ ở mấy ngày.” Ngụy Cẩn Hoằng chậm rãi mở miệng.

Lại Vân Yên cười “Ừm” một tiếng, chờ Ngụy đại nhân lòng tham không đáy đi rồi, ngày đó nàng liền đổ bệnh.

Bệnh một trận mất non nửa tháng, thẳng đến cuối tháng 5, Thôi Bình Lâm hồi kinh, Nhậm Kim Bảo cũng mang theo Đại phu lên kinh.

**

Vị Đại phu Giang Nam nổi danh kia xác thật *danh bất hư truyền, chẩn bệnh một hồi lâu, mới nói với Lại Vân Yên, “Trong đầu ứ máu, đè lên hai mắt của ngươi.”

*名不虚传 danh bất hư truyền: giỏi giang như lời đồn đãi.

Lại Vân Yên nghe ra cũng đáng tin cậy, lúc này không đợi nàng hỏi, Nhậm Kim Bảo liền ở bên cạnh lớn tiếng hô, “Lão Phương, ngươi đã chẩn ra bệnh của cháu gái ta, mau mau điều trị cho con bé.”

Phương Đại phu nói, “Nhậm lão bản, kẻ hèn tất nhiên sẽ kê khai phương thuốc, nhưng việc này chỉ có thể từ từ cân nhắc, ta cũng không thể……”

“Ngươi cũng đừng chỉ biết nói nhiêu đó,” Nhậm Kim Bảo không kiên nhẫn đánh gãy lời ông ta, “Mau mau chữa khỏi cho cháu gái ta.”

“Cữu cữu……” Lại Vân Yên nhỏ giọng gọi cậu.

Biết rõ nàng nhìn không thấy, Nhậm Kim Bảo lúc này vẫn trừng mắt nhìn ngoại nữ chất nhi mà bản thân đã bỏ ra nhiều bạc giúp đỡ, nhìn nàng, ông liền cảm thấy đau lòng, hiện tại nghe nàng nói chuyện, gan ông đều đau.

“Nghe lời ta.” Nhậm Kim Bảo liếc mắt trừng nàng một cái, bảo Đại phu, “Mau chữa khỏi đôi mắt cho đứa cháu bất hiếu này của ta, ta quay đầu lại còn đòi nợ con bé, không, là còn có chuyện muốn bàn bạc với con bé.”

“Ta làm sao thành bất hiếu rồi?” Biết hắn cùng Phương đại phu là bạn tốt, Lại Vân Yên cũng không làm bộ rụt rè như trước mặt người ngoài, lúc này nàng ủy khuất lẩm bẩm.

“Ngươi còn nói.” Nhậm Kim Bảo tức giận mà lại trừng mắt liếc nàng một cái, thúc giục đại phu khai phương thuốc đi.

Đại phu theo người của Lại Chấn Nghiêm phái tới đi rồi, Nhậm Kim Bảo còn chưa đi, ông duỗi cái đầu to tròn cẩn thận nhìn nhìn mắt nàng, “Người ta nói ngươi không mù thật, ngươi lừa người thế nào vậy?”

Lại Vân Yên chớp chớp mắt, mỉm cười nhìn chằm chằm vào ông, nói, “Chính là như vậy.”

“Đôi mắt lớn lên rất giống nương của ngươi.” Nhậm Kim Bảo không nhịn được khen.

“Cữu cữu còn nhớ rõ nương ta ư?”

“Nhớ rõ, ngươi lớn lên giống nàng.” Nhậm Kim Bảo nói đến đây, thở dài, chán ngán thất vọng, “Thôi đừng nói về nương ngươi nữa, ta sẽ không đòi bạc đâu.”

Nói lên gia tỷ, Nhậm Kim Bảo trong lòng cũng đau xót, nhưng dân không đấu với quan, Nhậm gia còn phải dựa vào nhà quan làm ăn buôn bán, hắn chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, đại sự thì giao cho cháu ngoại đi làm.

Lại Vân Yên cười nói, “Ca ca mời cữu đến phải không?”

“Ta chính mình tới.” Nhậm Kim Bảo đè đè chính ngón tay ngắn ngủn của mình, đôi mắt nhìn qua bày trí trong phòng.

Đây là thính phòng Ngụy phủ, đúng là trong phú quý hiển lộ thanh nhã, tấm mành dùng chính là băng sa, tranh thuỷ mặc là do Thiện Ngộ vẽ cảnh sông núi, còn bàn ghế nạm vàng, cũng chế tác từ gỗ đàn hương, thật sự sáng ngời loá mắt.

“Cữu cữu có việc?” Lại Vân Yên lại hỏi.

Nhậm Kim Bảo nghe vậy hơi híp híp mắt, trong miệng cười nói, “Không có việc gì, ta đến thăm ngươi thôi.”

Lại Vân Yên đỡ bàn đứng lên, đi vài bước mới đi đến trước mặt Nhậm Kim Bảo, khom lưng nói nhỏ với ông, “Nếu là có việc, cữu cữu vẫn nên nói với ta, ca ca dựa vào ngài, ta cũng dựa vào ngài, ngài gặp chuyện gì hãy nói với anh em chúng ta, bằng không ngài xảy ra chuyện, chúng ta cũng phải theo ngài thôi.”

Dứt lời, nàng dừng một chút, mới đứng lên.

Nhậm Kim Bảo trầm tư một hồi, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, vươn năm ngón tay khum lại để bên tai nàng, nhẹ giọng nói, “Có người nửa tháng trước, ở bến tàu Vọng Kinh chặn ba chiếc thuyền chở trang sức bằng vàng ngọc lộ trình đến kinh thành của ta.”
Chương trước Chương tiếp