Oan Gia Hai Đời
Chương 42
Lại Vân Yên biết Ngụy Cẩn Hoằng đang chờ mình nhận thua, nhưng muốn nàng nhận thua trước mặt Ngụy đại nhân, đồng ý sinh con cho hắn, những lời này, mười đời nữa đều không thể.
Nhưng Ngụy Cẩn Hoằng quá tàn nhẫn.
Nay đã cuối tháng sáu, mặc trời chói chang khiến tâm trạng con người bức bối, thời tiết quá nhiệt nên rất ít người đến thăm Lại Vân Yên.
Lại Vân Yên sai gã sai vặt tặng vài khối băng sa cho các tiểu thư và mệnh phụ nàng hay qua lại, đồng thời nhắn bọn họ thời gian này nàng không tiện ra cửa, chờ thời tiết mát mẻ, nàng sẽ đến bái phỏng.
Gã sai vặt đem quà đáp lễ trở về, Lại Vân Yên gọi Thu Hồng và Đông Vũ ghi lại vào sổ sách và đem cất, để ngay sau thuận tiện lui tới nhân tình.
Qua mấy ngày, bên Tô Bắc vẫn không có tin tức mới, Lại Vân Yên có chút lo lắng, chuyện này khiến nàng vốn dĩ ngủ không an giấc càng thêm mất ngủ, tinh thần ban ngày so với trước đây kém hơn.
Giờ Thân hôm nay, Ngụy Cẩn Hoằng sang sân viện của nàng, lúc này nàng đang ngủ bù, được nha hoàn báo, Lại Vân Yên bèn uống một ly trà đặc nóng, mới đủ lên tinh thần đi thính phòng gặp hắn.
Lại Vân Yên phúc lễ với hắn trước, chờ bọn người hầu lui xuống, nàng mới cười hỏi, “Mấy hôm nay đại nhân có khoẻ không?”
Ngụy Cẩn Hoằng trông thấy mặt mày nàng sau mấy ngày hao gầy một ít, chậm rãi suy tư một hồi, mới nói, “Đôi mắt ngươi đỡ hơn mấy phần?”
“Ba phần.” Lại Vân Yên không nói dối nhiều.
“Có thể nhìn rõ đường đi chưa?” Vừa rồi nàng không để nha hoàn đỡ vào mà tự đi.
“Có thể.” Lại Vân Yên gật đầu.
“Cẩn Du tháng tám thành thân, tháng bảy ngươi phải về phủ cùng mẫu thân lo liệu việc cưới hỏi.” Ngụy Cẩn Hoằng nói.
“Liên quan gì đến ta?” Lại Vân Yên không khỏi cười nói.
Dứt lời, nàng thu ý cười, tự giễu lắc lắc đầu, “Ngài lấy từ Cữu cữu ta hai phần tiền, trừ trả nợ cờ bạc cho Cữu cữu ngài, dư lại đủ để Đệ đệ ngài tổ chức một hôn lễ nở mày nở mặt, mà ngài còn cảm thấy ta có thể nhịn xuống, về Ngụy phủ trong kinh giúp Đệ đệ ngài xử lý hôn sự hay sao? Ngụy đại nhân, làm người xin chừa chút phúc hậu, bằng không, đến lúc ngài xui xẻo, người vỗ tay ăn mừng trong đó có ta đấy.”
Hắn lần nữa chèn ép nàng, có lẽ hiện nay nàng không làm gì được hắn, nhưng phong thuỷ đời người thay phiên biến chuyển, hắn tốt nhất ráng cười đến cuối cùng.
Nàng không so đo tiện nghi trước đây bị hắn chiếm, nhưng đến lúc Ngụy đại nhân gặp khó, nàng sẽ là người nói lời khó nghe đầu tiên.
“Ngươi không đi?” Ngụy Cẩn Hoằng hỏi lại.
“Ta đi thì ta được cái gì?” Lại Vân Yên hơi hơi mỉm cười, lúc này nàng trong lòng cũng vì chính mình thở dài, một khi ở vào hoàn cảnh xấu, miệng của nàng a, đúng là ríu rít như chim, càng chứng minh rằng Ngụy đại nhân đối phó nàng càng thành thạo.
“Ngươi nói thuyền Cữu cữu ngươi là ta áp giải?” Ngụy Cẩn Hoằng nhợt nhạt cười một chút, khóe miệng ngược lại câu đến lạnh băng, “Huynh trưởng ngươi không nói, hai trong ba chiếc thuyền là ai tìm trở về.”
“Với bản lĩnh của Ngụy đại nhân, chỉ đủ để tìm về hai chiếc sao?”
“Đó là vì ngươi chỉ đủ để ta tìm về hai chiếc!” Ngụy Cẩn Hoằng lúc này ngữ khí mang theo chán ghét, “Lại Vân Yên, ngươi một hai phải mọi chuyện nhằm vào ta, đến bao giờ ngươi mới nhìn rõ tình hình hiện tại hả?”
Hắn sẽ không để nàng đi, nếu như Lại gia không giúp hắn, Lại gia cũng sẽ không được chết già, hắn đã không còn kiên nhẫn với nàng, tại sao nàng còn cố chấp như vậy!
“Chẳng lẽ do ta cung cấp bạc không đủ, Ngụy đại nhân mới rút tay giữa chừng?” Lại Vân Yên bị hắn bức cho cười lạnh ra tiếng.
“Phụ thân ngươi là loại người nào, ngươi đừng quên.” Cơn giận qua đi, Ngụy Cẩn Hoằng liền bình tĩnh lại, “Ta đã từng nói, ta không phải toàn năng.”
Những gì nên cho nàng, hắn đều tận lực cho.
“Ngụy đại nhân nói ta không có thành ý, thành ý của ngài cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Ngụy Cẩn Hoằng nghe vậy nhắm mắt, một lát sau mới trợn mắt nói, “Ngươi cứ nhất quyết phải rời đi sao?”
“Đúng vậy.” Thời khắc này, Lại Vân Yên đơn giản nói tóm gọn.
“Ngươi cho rằng bọn họ hiện tại đã có thể kê cao gối mà ngủ à?” Ngụy Cẩn Hoằng nhếch nhếch khóe miệng, đôi mắt liền như như đao lạnh nhìn thẳng vào mắt Lại Vân Yên, “Đối nghịch với ta, ngươi được chỗ gì tốt?”
“Vì Ngụy đại nhân cứ một hai chèn ép ta đấy.” Nếu thiếu chút ý chí, ai đối mặt với loại người như Ngụy Cẩn Hoằng đều sẽ hỏng mất.
“Cho dù ta và Phụ thân ngươi liên thủ, ngươi cũng muốn rời khỏi ta sao?” Ngụy Cẩn Hoằng nhìn gương mặt nàng, chậm rãi nói ra những lời này.
Sau đó, hắn nhìn gương mặt nàng cứng lại, đầu cũng cúi thấp.
Thật lâu sau đó, hắn nghe được nàng nói, “Ta sẽ đi.”
Nghe nàng bất cần trả lời, trái tim Ngụy Cẩn Hoằng như chìm xuống đáy cốc.
Bước đường hắn không muốn bọn họ đi đến nhất, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đi đến bước đường này.
Giống như đời trước, hắn muốn cùng nàng sống đến bạc đầu, nhưng cuối cùng nàng vẫn bỏ hắn mà đi.
**
Tháng bảy, Hạnh Vũ và Lê Hoa gả đi, Lại Vân Yên cùng Ngụy Cẩn Hoằng trở về Ngụy phủ trong kinh.
Mắt nàng vẫn chưa nhìn rõ ràng, không thể đảm đương nhiều việc, nhưng như ý tứ Ngụy Cẩn Hoằng, cho Ngụy mẫu một vạn lượng lo liệc hôn sự là được. ngôn tình tổng tài
Ngụy mẫu đối xử với nàng vẫn giống giai đoạn mới cưới, còn nói đôi mắt nàng không tốt, sáng sớm và tối muộn không cần đến thỉnh an.
Tuy hiện tại Lại Vân Yên không nhìn rõ mọi người, nhưng nghe khẩu khí vui vẻ của Ngụy mẫu khi nói chuyện với nàng, liền biết gần đây vị phu nhân này sống khá tốt.
Nói đến thật là, nghe nói đường làm quan của Thôi Bình Lâm sắp tiến triển, Ngụy Cẩn Hoằng lại cho bà ta nhiều bạc tiêu xài, con thứ hai còn cưới Đích nữ Chúc gia Đại phòng, nhiều chuyện tốt phát sinh trên đầu một người, đổi lại là nàng, nàng nhìn ai cũng sẽ thuận mắt, thấy ai đều sẽ cười vài tiếng, cho dù là kẻ thù, cũng sẽ lôi kéo người tay người ta, thân mật nói tốt một hồi.
Lại Vân Yên phát giác Ngụy mẫu xác thực đối xử tốt với mình hơn, còn sai Cát bà bà bên người đến nhận lỗi, nàng lại thiệt tình bội phục Ngụy Cẩn Hoằng một chút.
Ngụy Cẩn Hoằng làm hết thảy để vãn hồi cục diện quan hệ giữa nàng và Ngụy mẫu, nếu bây giờ nàng thốt ra nửa câu khó nghe, thì đó là nàng không biết điều.
Tháng tám, Ngụy Cẩn Du và Chúc Tuệ Chân thành hôn linh đình, hôm đó, trên đường Vĩnh An vang lên tiếng pháo vang xa mười dặm, tân khách Ngụy phủ ngựa xe như nước áo quần như nêm, sự kiện náo nhiệt này đủ để bá tánh trong kinh bàn tán trong ba tháng có thừa.
Chờ uống xong trà nhận thân từ cô dâu mới, Lại Vân Yên liền trở về huyện Thông.
Về đến nơi nàng mới hay tin, tấu chương của Thái sư đương triều tham tấu tố Ngụy Cẩn Hoằng vì lợi riêng mà kết bè kéo cánh đến tay Hoàng đế.
Lời này từ trong miệng Thái sư vừa ra, mặc kệ là thật hay giả, đều phải điều tra kỹ lưỡng, bàn tay thao túng vận mệnh kia của Ngụy Cẩn Hoằng nhất định sẽ bị kiềm chế.
Thái sư là thầy của Thái tử, ông ta vừa ra tay, có nghĩa là Thái Tử để mắt đến hành tung của Ngụy Cẩn Hoằng.
Ngụy Cẩn Hoằng khiến Thái tử để mắt đến hắn sớm hơn 5 năm.
Ngụy Cẩn Hoằng đời trước bảo trì thái độ bàng quan trong cuộc tranh vị của các hoàng tử, đời này có lẽ động thái của hắn khiến Thái tử dè chừng hắn sớm hơn?
Hắn không nghe lời, Thái Tử tự nhiên có biện pháp khiến hắn nghe lời.
Nếu hắn đầu quân phe Thái tử, đến lúc đó lại làm phản đầu quân phe Lục hoàng tử, thanh danh quân tử của Ngụy đại nhân có lẽ sẽ không quá “Dễ nghe”, con đường đến vị trí Tể tướng sợ là càng thêm chông gai.
Trung tuần tháng tám, Lại Chấn Nghiêm còn đang phụng chỉ đi Trường Nguyên, Tô Minh Phù ở Ngụy phủ sinh hạ một bé trai, Tô Đán Xa cũng trùng hợp phụng chỉ vào kinh bẩm báo sự vụ cho Hoàng đế nên được mời ở lại Lại phủ hai ngày.
Tên của bé được Lại Du cùng và thương nghị, đặt tên Húc Dương.
Cùng tháng, Ngụy Cẩn Hoằng lại bị tham tấu, tố hắn giục ngựa ở đất phong giẫm đạp dân thường bị thương.
Việc này là việc nhỏ, nhưng Phò mã của Thanh Bình công chúa cũng bị chính sự kiện này mà ngã ngựa, đất phong của Ngụy Cẩn Hoằng bèn bị người ta đồn đãi thành hung địa.
Đất phong bị truyền đồn thành nơi dữ, phụ nhân nội quyến kỵ nhất mấy loại chuyện kiểu này, vì thế, người đến huyện Thông vấn an Lại Vân Yên thưa đi, Ngụy mẫu trong kinh sai người tới, dục vợ chồng Ngụy Cẩn Hoằng hồi phủ.
Việc này thiếu chút nữa khiến Lại Vân Yên cười chết, bọn họ nếu nghe lời Ngụy mẫu về kinh, chủ nhân đều không ở đây, không lâu nữa đất phong này e sẽ bị thu hồi, đây chẳng phải trúng ý người ta à?
Nàng dám khẳng định, Ngụy mẫu lần này hành sự mười phần chưa hỏi ý của Ngụy Cảnh Trọng.
Quả nhiên, ngày hôm sau Ngụy mẫu liền phái người đưa thuốc bổ, bảo nàng đừng vì những lời bậy bạ mà không yên, an ổn quản gia trên đất phong là được.
Chuyện này vẫn chưa lắng xuống, thì chuyện khác đã nổi lên, Sở Hầu gia - bằng hữu thân thiết của Ngụy Cẩn Hoằng bị tố gian díu với vợ của thứ đệ, việc này nổ ra, trên dưới triều đình sợ hãi không thôi.
Lại Vân Yên cũng giật mình không kém, việc này đời trước chưa bao giờ phát sinh.
Nhưng nghĩ lại thì, nếu nàng là Thái Tử, cũng sẽ ra tay khi vị Sở Hầu gia này kế vị.
Trên dưới triều đình đều biết hai người bọn họ vẫn âm thầm kết giao, kéo một người xuống cũng như kéo lấy một đôi vậy.
Đời trước sau khi Lại Vân Yên rời Ngụy phủ là lúc Nguyên Thần đế đã đăng cơ, còn Thái Tử, nàng chỉ biết hắn thủ đoạn lợi hại, cuối cùng lại thua chính tại cái tính bảo thủ của hắn.
Năm đó Tuyên quốc và Tề quốc tranh đoạt đồng bằng Chấn Quý, hắn đã ba lần xin hoàng đế hạ lệnh tòng quân ra chiến trường đánh giặc.
Sau ba lần xin được xuất quân đánh giặc được ân chuẩn, nhưng ba tháng sau, hắn lại bị địch nhân trên chiến trường cắt thủ cấp, vẫn là Lục hoàng tử lãnh binh thay anh báo thù, chuyện này cũng khiến Hồng Bình đế trong phút lâm chung truyền ngôi cho hắn, ấn định Lục hoàng tử trở thành Thái tử.
Ấn tượng của Lại Vân Yên về hắn ta là quá mức kiêu ngạo, tính cách kịch liệt phóng đãng, hỉ nộ khôn lường, cho nên đời này nàng cũng giống Ngụy Cẩn Hoằng, đặt kỳ vọng lên Lục hoàng tử thâm trầm ẩn nhẫn.
Mà đời này Ngụy Cẩn Hoằng lần lượt ra tay, khiến bản thân hắn sớm lọt vào tầm nhắm của các thế lực mưu mô trên triều đình, hắn thay đổi vận mệnh của người thân, cũng tự tay sửa vận mệnh của chính hắn, đối thủ của hắn bây giờ đang tranh giành thứ gì chứ, hắn hiện tại chính là cùng bọn họ tranh quyền lực, địa vị, đất phong, bọn họ sao có thể để yên cho hắn an toàn lành lặng đây.
Lại Vân Yên kỳ thật không dám chắc có phải Thái tử sau màn giật dây hay không, nàng cũng không biết Sở Hầu gia gian díu với em dâu thật giả ta sao, nhưng nàng có thể từ tin tức kết luận, lần này Ngụy Cẩn Hoằng muốn an toàn rút lui, ắt không dễ.
Tháng chín, cuối thu mát mẻ, mùa hè nóng bức đã qua, thời tiết tuy là vẫn rất khô hanh, nhưng không hề khiến lòng người bồn chồn nữa, lúc này Lại Chấn Nghiêm hồi kinh.
Cũng vào thời điểm này, bên Hoàng các lão bên kia cũng đưa tin đến nói người nàng muốn tra, đã theo Lục hoàng tử vào kinh.
Sau khi nhận tin, Lại Vân Yên ngồi trên ghế, gần như cả ngày cũng chưa sắp xếp xong những cảm xúc lộn xộn trong lòng.
Cùng ngày, nàng sai người đánh xe ngựa hướng trên đường vào kinh, đi đường vòng tìm quán quán trà kia, nhưng tìm hồi lâu, cũng không tìm thấy.
Khi hỏi người qua đường mới biết cách đây vài tháng quán trà đã bị người ta dỡ bỏ.
Nhưng Ngụy Cẩn Hoằng quá tàn nhẫn.
Nay đã cuối tháng sáu, mặc trời chói chang khiến tâm trạng con người bức bối, thời tiết quá nhiệt nên rất ít người đến thăm Lại Vân Yên.
Lại Vân Yên sai gã sai vặt tặng vài khối băng sa cho các tiểu thư và mệnh phụ nàng hay qua lại, đồng thời nhắn bọn họ thời gian này nàng không tiện ra cửa, chờ thời tiết mát mẻ, nàng sẽ đến bái phỏng.
Gã sai vặt đem quà đáp lễ trở về, Lại Vân Yên gọi Thu Hồng và Đông Vũ ghi lại vào sổ sách và đem cất, để ngay sau thuận tiện lui tới nhân tình.
Qua mấy ngày, bên Tô Bắc vẫn không có tin tức mới, Lại Vân Yên có chút lo lắng, chuyện này khiến nàng vốn dĩ ngủ không an giấc càng thêm mất ngủ, tinh thần ban ngày so với trước đây kém hơn.
Giờ Thân hôm nay, Ngụy Cẩn Hoằng sang sân viện của nàng, lúc này nàng đang ngủ bù, được nha hoàn báo, Lại Vân Yên bèn uống một ly trà đặc nóng, mới đủ lên tinh thần đi thính phòng gặp hắn.
Lại Vân Yên phúc lễ với hắn trước, chờ bọn người hầu lui xuống, nàng mới cười hỏi, “Mấy hôm nay đại nhân có khoẻ không?”
Ngụy Cẩn Hoằng trông thấy mặt mày nàng sau mấy ngày hao gầy một ít, chậm rãi suy tư một hồi, mới nói, “Đôi mắt ngươi đỡ hơn mấy phần?”
“Ba phần.” Lại Vân Yên không nói dối nhiều.
“Có thể nhìn rõ đường đi chưa?” Vừa rồi nàng không để nha hoàn đỡ vào mà tự đi.
“Có thể.” Lại Vân Yên gật đầu.
“Cẩn Du tháng tám thành thân, tháng bảy ngươi phải về phủ cùng mẫu thân lo liệu việc cưới hỏi.” Ngụy Cẩn Hoằng nói.
“Liên quan gì đến ta?” Lại Vân Yên không khỏi cười nói.
Dứt lời, nàng thu ý cười, tự giễu lắc lắc đầu, “Ngài lấy từ Cữu cữu ta hai phần tiền, trừ trả nợ cờ bạc cho Cữu cữu ngài, dư lại đủ để Đệ đệ ngài tổ chức một hôn lễ nở mày nở mặt, mà ngài còn cảm thấy ta có thể nhịn xuống, về Ngụy phủ trong kinh giúp Đệ đệ ngài xử lý hôn sự hay sao? Ngụy đại nhân, làm người xin chừa chút phúc hậu, bằng không, đến lúc ngài xui xẻo, người vỗ tay ăn mừng trong đó có ta đấy.”
Hắn lần nữa chèn ép nàng, có lẽ hiện nay nàng không làm gì được hắn, nhưng phong thuỷ đời người thay phiên biến chuyển, hắn tốt nhất ráng cười đến cuối cùng.
Nàng không so đo tiện nghi trước đây bị hắn chiếm, nhưng đến lúc Ngụy đại nhân gặp khó, nàng sẽ là người nói lời khó nghe đầu tiên.
“Ngươi không đi?” Ngụy Cẩn Hoằng hỏi lại.
“Ta đi thì ta được cái gì?” Lại Vân Yên hơi hơi mỉm cười, lúc này nàng trong lòng cũng vì chính mình thở dài, một khi ở vào hoàn cảnh xấu, miệng của nàng a, đúng là ríu rít như chim, càng chứng minh rằng Ngụy đại nhân đối phó nàng càng thành thạo.
“Ngươi nói thuyền Cữu cữu ngươi là ta áp giải?” Ngụy Cẩn Hoằng nhợt nhạt cười một chút, khóe miệng ngược lại câu đến lạnh băng, “Huynh trưởng ngươi không nói, hai trong ba chiếc thuyền là ai tìm trở về.”
“Với bản lĩnh của Ngụy đại nhân, chỉ đủ để tìm về hai chiếc sao?”
“Đó là vì ngươi chỉ đủ để ta tìm về hai chiếc!” Ngụy Cẩn Hoằng lúc này ngữ khí mang theo chán ghét, “Lại Vân Yên, ngươi một hai phải mọi chuyện nhằm vào ta, đến bao giờ ngươi mới nhìn rõ tình hình hiện tại hả?”
Hắn sẽ không để nàng đi, nếu như Lại gia không giúp hắn, Lại gia cũng sẽ không được chết già, hắn đã không còn kiên nhẫn với nàng, tại sao nàng còn cố chấp như vậy!
“Chẳng lẽ do ta cung cấp bạc không đủ, Ngụy đại nhân mới rút tay giữa chừng?” Lại Vân Yên bị hắn bức cho cười lạnh ra tiếng.
“Phụ thân ngươi là loại người nào, ngươi đừng quên.” Cơn giận qua đi, Ngụy Cẩn Hoằng liền bình tĩnh lại, “Ta đã từng nói, ta không phải toàn năng.”
Những gì nên cho nàng, hắn đều tận lực cho.
“Ngụy đại nhân nói ta không có thành ý, thành ý của ngài cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Ngụy Cẩn Hoằng nghe vậy nhắm mắt, một lát sau mới trợn mắt nói, “Ngươi cứ nhất quyết phải rời đi sao?”
“Đúng vậy.” Thời khắc này, Lại Vân Yên đơn giản nói tóm gọn.
“Ngươi cho rằng bọn họ hiện tại đã có thể kê cao gối mà ngủ à?” Ngụy Cẩn Hoằng nhếch nhếch khóe miệng, đôi mắt liền như như đao lạnh nhìn thẳng vào mắt Lại Vân Yên, “Đối nghịch với ta, ngươi được chỗ gì tốt?”
“Vì Ngụy đại nhân cứ một hai chèn ép ta đấy.” Nếu thiếu chút ý chí, ai đối mặt với loại người như Ngụy Cẩn Hoằng đều sẽ hỏng mất.
“Cho dù ta và Phụ thân ngươi liên thủ, ngươi cũng muốn rời khỏi ta sao?” Ngụy Cẩn Hoằng nhìn gương mặt nàng, chậm rãi nói ra những lời này.
Sau đó, hắn nhìn gương mặt nàng cứng lại, đầu cũng cúi thấp.
Thật lâu sau đó, hắn nghe được nàng nói, “Ta sẽ đi.”
Nghe nàng bất cần trả lời, trái tim Ngụy Cẩn Hoằng như chìm xuống đáy cốc.
Bước đường hắn không muốn bọn họ đi đến nhất, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đi đến bước đường này.
Giống như đời trước, hắn muốn cùng nàng sống đến bạc đầu, nhưng cuối cùng nàng vẫn bỏ hắn mà đi.
**
Tháng bảy, Hạnh Vũ và Lê Hoa gả đi, Lại Vân Yên cùng Ngụy Cẩn Hoằng trở về Ngụy phủ trong kinh.
Mắt nàng vẫn chưa nhìn rõ ràng, không thể đảm đương nhiều việc, nhưng như ý tứ Ngụy Cẩn Hoằng, cho Ngụy mẫu một vạn lượng lo liệc hôn sự là được. ngôn tình tổng tài
Ngụy mẫu đối xử với nàng vẫn giống giai đoạn mới cưới, còn nói đôi mắt nàng không tốt, sáng sớm và tối muộn không cần đến thỉnh an.
Tuy hiện tại Lại Vân Yên không nhìn rõ mọi người, nhưng nghe khẩu khí vui vẻ của Ngụy mẫu khi nói chuyện với nàng, liền biết gần đây vị phu nhân này sống khá tốt.
Nói đến thật là, nghe nói đường làm quan của Thôi Bình Lâm sắp tiến triển, Ngụy Cẩn Hoằng lại cho bà ta nhiều bạc tiêu xài, con thứ hai còn cưới Đích nữ Chúc gia Đại phòng, nhiều chuyện tốt phát sinh trên đầu một người, đổi lại là nàng, nàng nhìn ai cũng sẽ thuận mắt, thấy ai đều sẽ cười vài tiếng, cho dù là kẻ thù, cũng sẽ lôi kéo người tay người ta, thân mật nói tốt một hồi.
Lại Vân Yên phát giác Ngụy mẫu xác thực đối xử tốt với mình hơn, còn sai Cát bà bà bên người đến nhận lỗi, nàng lại thiệt tình bội phục Ngụy Cẩn Hoằng một chút.
Ngụy Cẩn Hoằng làm hết thảy để vãn hồi cục diện quan hệ giữa nàng và Ngụy mẫu, nếu bây giờ nàng thốt ra nửa câu khó nghe, thì đó là nàng không biết điều.
Tháng tám, Ngụy Cẩn Du và Chúc Tuệ Chân thành hôn linh đình, hôm đó, trên đường Vĩnh An vang lên tiếng pháo vang xa mười dặm, tân khách Ngụy phủ ngựa xe như nước áo quần như nêm, sự kiện náo nhiệt này đủ để bá tánh trong kinh bàn tán trong ba tháng có thừa.
Chờ uống xong trà nhận thân từ cô dâu mới, Lại Vân Yên liền trở về huyện Thông.
Về đến nơi nàng mới hay tin, tấu chương của Thái sư đương triều tham tấu tố Ngụy Cẩn Hoằng vì lợi riêng mà kết bè kéo cánh đến tay Hoàng đế.
Lời này từ trong miệng Thái sư vừa ra, mặc kệ là thật hay giả, đều phải điều tra kỹ lưỡng, bàn tay thao túng vận mệnh kia của Ngụy Cẩn Hoằng nhất định sẽ bị kiềm chế.
Thái sư là thầy của Thái tử, ông ta vừa ra tay, có nghĩa là Thái Tử để mắt đến hành tung của Ngụy Cẩn Hoằng.
Ngụy Cẩn Hoằng khiến Thái tử để mắt đến hắn sớm hơn 5 năm.
Ngụy Cẩn Hoằng đời trước bảo trì thái độ bàng quan trong cuộc tranh vị của các hoàng tử, đời này có lẽ động thái của hắn khiến Thái tử dè chừng hắn sớm hơn?
Hắn không nghe lời, Thái Tử tự nhiên có biện pháp khiến hắn nghe lời.
Nếu hắn đầu quân phe Thái tử, đến lúc đó lại làm phản đầu quân phe Lục hoàng tử, thanh danh quân tử của Ngụy đại nhân có lẽ sẽ không quá “Dễ nghe”, con đường đến vị trí Tể tướng sợ là càng thêm chông gai.
Trung tuần tháng tám, Lại Chấn Nghiêm còn đang phụng chỉ đi Trường Nguyên, Tô Minh Phù ở Ngụy phủ sinh hạ một bé trai, Tô Đán Xa cũng trùng hợp phụng chỉ vào kinh bẩm báo sự vụ cho Hoàng đế nên được mời ở lại Lại phủ hai ngày.
Tên của bé được Lại Du cùng và thương nghị, đặt tên Húc Dương.
Cùng tháng, Ngụy Cẩn Hoằng lại bị tham tấu, tố hắn giục ngựa ở đất phong giẫm đạp dân thường bị thương.
Việc này là việc nhỏ, nhưng Phò mã của Thanh Bình công chúa cũng bị chính sự kiện này mà ngã ngựa, đất phong của Ngụy Cẩn Hoằng bèn bị người ta đồn đãi thành hung địa.
Đất phong bị truyền đồn thành nơi dữ, phụ nhân nội quyến kỵ nhất mấy loại chuyện kiểu này, vì thế, người đến huyện Thông vấn an Lại Vân Yên thưa đi, Ngụy mẫu trong kinh sai người tới, dục vợ chồng Ngụy Cẩn Hoằng hồi phủ.
Việc này thiếu chút nữa khiến Lại Vân Yên cười chết, bọn họ nếu nghe lời Ngụy mẫu về kinh, chủ nhân đều không ở đây, không lâu nữa đất phong này e sẽ bị thu hồi, đây chẳng phải trúng ý người ta à?
Nàng dám khẳng định, Ngụy mẫu lần này hành sự mười phần chưa hỏi ý của Ngụy Cảnh Trọng.
Quả nhiên, ngày hôm sau Ngụy mẫu liền phái người đưa thuốc bổ, bảo nàng đừng vì những lời bậy bạ mà không yên, an ổn quản gia trên đất phong là được.
Chuyện này vẫn chưa lắng xuống, thì chuyện khác đã nổi lên, Sở Hầu gia - bằng hữu thân thiết của Ngụy Cẩn Hoằng bị tố gian díu với vợ của thứ đệ, việc này nổ ra, trên dưới triều đình sợ hãi không thôi.
Lại Vân Yên cũng giật mình không kém, việc này đời trước chưa bao giờ phát sinh.
Nhưng nghĩ lại thì, nếu nàng là Thái Tử, cũng sẽ ra tay khi vị Sở Hầu gia này kế vị.
Trên dưới triều đình đều biết hai người bọn họ vẫn âm thầm kết giao, kéo một người xuống cũng như kéo lấy một đôi vậy.
Đời trước sau khi Lại Vân Yên rời Ngụy phủ là lúc Nguyên Thần đế đã đăng cơ, còn Thái Tử, nàng chỉ biết hắn thủ đoạn lợi hại, cuối cùng lại thua chính tại cái tính bảo thủ của hắn.
Năm đó Tuyên quốc và Tề quốc tranh đoạt đồng bằng Chấn Quý, hắn đã ba lần xin hoàng đế hạ lệnh tòng quân ra chiến trường đánh giặc.
Sau ba lần xin được xuất quân đánh giặc được ân chuẩn, nhưng ba tháng sau, hắn lại bị địch nhân trên chiến trường cắt thủ cấp, vẫn là Lục hoàng tử lãnh binh thay anh báo thù, chuyện này cũng khiến Hồng Bình đế trong phút lâm chung truyền ngôi cho hắn, ấn định Lục hoàng tử trở thành Thái tử.
Ấn tượng của Lại Vân Yên về hắn ta là quá mức kiêu ngạo, tính cách kịch liệt phóng đãng, hỉ nộ khôn lường, cho nên đời này nàng cũng giống Ngụy Cẩn Hoằng, đặt kỳ vọng lên Lục hoàng tử thâm trầm ẩn nhẫn.
Mà đời này Ngụy Cẩn Hoằng lần lượt ra tay, khiến bản thân hắn sớm lọt vào tầm nhắm của các thế lực mưu mô trên triều đình, hắn thay đổi vận mệnh của người thân, cũng tự tay sửa vận mệnh của chính hắn, đối thủ của hắn bây giờ đang tranh giành thứ gì chứ, hắn hiện tại chính là cùng bọn họ tranh quyền lực, địa vị, đất phong, bọn họ sao có thể để yên cho hắn an toàn lành lặng đây.
Lại Vân Yên kỳ thật không dám chắc có phải Thái tử sau màn giật dây hay không, nàng cũng không biết Sở Hầu gia gian díu với em dâu thật giả ta sao, nhưng nàng có thể từ tin tức kết luận, lần này Ngụy Cẩn Hoằng muốn an toàn rút lui, ắt không dễ.
Tháng chín, cuối thu mát mẻ, mùa hè nóng bức đã qua, thời tiết tuy là vẫn rất khô hanh, nhưng không hề khiến lòng người bồn chồn nữa, lúc này Lại Chấn Nghiêm hồi kinh.
Cũng vào thời điểm này, bên Hoàng các lão bên kia cũng đưa tin đến nói người nàng muốn tra, đã theo Lục hoàng tử vào kinh.
Sau khi nhận tin, Lại Vân Yên ngồi trên ghế, gần như cả ngày cũng chưa sắp xếp xong những cảm xúc lộn xộn trong lòng.
Cùng ngày, nàng sai người đánh xe ngựa hướng trên đường vào kinh, đi đường vòng tìm quán quán trà kia, nhưng tìm hồi lâu, cũng không tìm thấy.
Khi hỏi người qua đường mới biết cách đây vài tháng quán trà đã bị người ta dỡ bỏ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương