Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ

Chương 17: Người trước mặt này… thực sự là Omega ư?



Mặt trời vẫn mọc như thường. Dù là ánh nắng ban mai dịu nhẹ nhất trong ngày nhưng giữa sa mạc của tinh cầu Darkness không có lá chắn bức xạ, nó vẫn chói mắt lạ thường.

Tước Thu chớp mắt khó chịu. Hai con ngươi màu vàng kim bị ánh nắng chiếu thẳng vào tạo thành một trạng thái gần như trong suốt, khiến cho ánh mắt cậu thoạt nhìn có cảm giác mong manh dễ vỡ như là bong bóng trong khoảnh khắc trước khi tan biến.

Tâm trạng của mẹ đang không được vui lắm, Mao Mao ngước khuôn mặt nhỏ bé lên nhìn Tước Thu, trong lòng thầm nghĩ.

Vì vậy cậu nhóc đứng dậy, cơ thể nhỏ bé của cậu xích lại trước mặt Tước Thu, giúp cậu che bớt tia nắng chói chang.

Khi Tước Thu mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt cậu là bóng đen bao phủ trên thân thể. Sau đó cậu ngẩng đầu lên, mới thấy Mao Mao đang nhìn mình với vẻ mặt lo lắng.

Hoa hồng nhỏ ngây người, “Sao vậy?”

Mao Mao khịt mũi, sợi râu màu bạc trên đỉnh đầu lung lay theo gió. Giây tiếp theo cậu nhóc đã nhào vào lòng Tước Thu, vùi cả khuôn mặt vào ngực cậu.

Tiếng nói non nớt rầu rĩ vang lên từ trong ngực cậu: “Mẹ đừng buồn nhé, những điều này chỉ là tạm thời thôi, tương lai mọi thứ sẽ tốt hơn mà.”

Tước Thu không ngờ Mao Mao tinh ý đến vậy, quan tâm đến mọi cử chỉ nhỏ của cậu. Trong lòng không khỏi ấm áp, tâm trạng vốn thất vọng nhanh chóng dịu xuống nhờ sự an ủi dễ thương của cậu nhóc.

Lúc này Dương Thụ cũng chú ý đến Tước Thu bị mặt trời phơi nắng, vội lấy ô chống phóng xạ đưa cho cậu. Ông vừa lái xe vừa nói: “Khu đô thị chính có lá chắn phóng xạ, chỉ cần vào được trong đó thì không cần phải che ô nữa.”

Tước Thu cầm lấy chiếc ô màu đen mà cậu đã từng nhìn thấy ở lần đầu tiên gặp Dương Thụ. Khi xoè ra nó vừa đủ để che kín cậu và Mao Mao dưới bóng râm.

Kỳ thực cậu không cần dùng đến thứ này, nhưng tấm lòng luôn lo lắng cho cậu trước tiên của Dương Thụ cũng đủ để tưới đẫm cho cậu rồi. Cậu cầm ô, nhìn chằm chằm vào mặt ô màu đen như mực, có chút đăm chiêu.

Tuy thế giới này rất tồi tệ, nhưng cũng may những người cậu gặp gỡ đều rất tốt bụng.

Tiếp tục lái phi thuyền thêm vài giờ, cuối cùng ba người Dương Thụ, Tước Thu và Mao Mao đã đến kịp khu đô thị chính trước lúc ánh nắng mặt trời độc nhất giữa trưa.

Từ xa xa bọn họ đã có thể trông thấy một tòa thành vô cùng nguy nga tráng lệ. Tường thành được làm bằng sắt thép cao vút tận mây xanh. Cứ cách khoảng mười mét lại có ánh sáng đỏ nhấp nháy của camera không góc chết. Mà ở giữa là một cánh cổng cực kỳ cao lớn và dày nặng màu đen, phải cao tới mấy chục mét. So với nó thì dòng người đi ra đi vào chỉ nhỏ như đàn kiến đang bò mà thôi.

Dương Thụ giải thích: “Tường thành và cổng thành của khu đô thị chính đều được làm từ sắt đặc do tinh cầu mỏ số 1 sản xuất, dày những ba mươi mét, có thể chống chịu được ít nhất hai mươi đợt oanh tạc từ bầy tên lửa có sức công phá lớn nhất của đế quốc. Đồng thời trên tường thành, cách mỗi mười mét lại lắp đặt một trạm canh gác, cũng có thể gọi là tháp pháo, không những có thể phòng ngự mà còn có thể chủ động tấn công.”

Tước Thu phát hiện khi nói ra những lời này biểu cảm trên khuôn mặt Dương Thụ vô cùng tự hào, đôi mắt ông sáng lên, ưỡn ngực nói: “Trong lịch sử đã từng có trùng tộc đột phá phòng tuyến biên giới, đánh đến tận tinh cầu Darkness. Nhưng bọn chúng đã phải bó tay trước phòng thủ của khu đô thị chính. Chúng đã tổ chức mấy chục lần tấn công nhưng vẫn không chiếm được khu đô thị chính. Đã vậy, chúng còn bị những binh lính phản công lại sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức. Họ đã góp sức cùng với quân đội do tinh cầu Capital phái đến đánh cho trùng tộc tan tác, giành được chiến thắng thuộc về tinh cầu Darkness của chúng ta.”

“Lúc đó tôi còn chưa được sinh ra, nhưng bậc cha anh của tôi đều đã tham gia vào cuộc chiến tranh phản kích vĩ đại này. Dù lũ trùng tộc đáng ghê tởm kia quay lại xâm lược bao nhiêu lần thì chúng tôi đều có thể đuổi chúng cút khỏi tinh cầu này!”

Tước Thu im lặng nghe Dương Thụ kể lại những chuyện từng xảy ra ở tinh cầu Darkness. Mặc dù đám người đứng đầu tinh cầu này không chấp nhận thân phận công dân tinh cầu của cha anh ông, nhưng từ đầu chí cuối những con người không được thừa nhận ấy vẫn đang cố gắng bảo vệ quê hương của mình. Dù phải trả giá bằng cả tính mạng họ cũng không hối tiếc. Họ cắm rễ trên mảnh đất cằn cỗi này hết đời này sang đời khác, làm bạn với tử vong và nguy hiểm. Mặc dù không nhận được sự tán thành và cứu chuộc, nhưng họ vẫn coi vinh quang của tinh cầu Darkness là vinh quang của chính mình, coi niềm kiêu hãnh của tinh cầu Darkness là niềm kiêu hãnh của chính mình.

Tước Thu nhớ lại vẻ khinh thường và ghét bỏ không hề che giấu của đám người do Hạ Kiệt Minh cầm đầu trên tàu Ebiliz khi họ nhắc đến tinh cầu Darkness, cùng với cảm giác vượt trội mà họ luôn bộc lộ ra. Cậu không khỏi nghĩ rằng, thực tế không giống như lời của những người khác. Có lẽ tinh cầu Darkness cũng có mặt đen tối của nó, nhưng đa số người ở đây đều chỉ là những người bình thường bị vứt bỏ mà thôi. Nếu thực sự muốn nói thì những người tự cho mình là cao quý đó còn không bằng tinh cầu Darkness mà họ luôn ghét bỏ.

Lúc đi vào trong khu đô thị chính, cuộc kiểm tra của Dương Thụ vô cùng suôn sẻ, nhưng Tước Thu và Mao Mao là người lạ mặt nên đã bị quân lính bảo vệ thành ngăn lại.

Người đội trưởng là một Alpha đại bàng đen có đôi mắt màu xanh lục vô cùng sắc bén, loé lên sự lạnh lẽo. Trên lưng anh ta còn có một đôi cánh đang được gấp lại ở trạng thái phi chiến đấu. Tướng mạo của anh ta có chút hung dữ. Nhưng anh ta có vẻ quen biết với Dương Thụ, vì vậy mặc dù phát hiện trên phi thuyền sa mạc còn chở những người khác, anh ta cũng không trực tiếp gây khó dễ mà vừa đóng dấu giấy thông hành cho Dương Thụ, vừa cau mày nhắc nhở ông: “Ông chở ai trên xe vậy? Tôi nhắc để ông nhớ, khu đô thị chính không cho phép người ngoài ra vào tuỳ tiện. Ông cũng không có quyền dẫn ai vào trong thành.”



Dương Thụ làm trưởng phố đã hơn hai mươi năm. Mặc dù đội trưởng đội quân lính gác thành đã thay đổi hết người này sang người khác, nhưng bọn họ đều có ấn tượng với người trưởng phố thật thà này, sợ ông vi phạm quy định còn cố ý nhắc nhở.

Nhưng đội trưởng không ngờ Dương Thụ lại không chỉ không để người trên xe xuống xe, mà còn kéo anh ta qua đó.

Anh ta lập tức đề cao cảnh giác: “Ông muốn làm gì?! Tôi cảnh cáo ông, chớ có giở trò xằng bậy!”

Dương Thụ sốt ruột ghé sát vào nói: “Đội trưởng Lance, tôi dẫn theo một Omega, không hề phạm quy.”

Vừa nói vừa vỗ nhẹ vào thùng xe, bên trong nghe thấy liền có động tĩnh.

Alpha đại bàng đen tên Lance vừa nghe thấy “Omega” thì đôi mắt màu xanh lục lập tức mở to, kinh ngạc đến mức kêu lên theo bản năng, nhưng anh ta lại bị Dương Thụ nhanh tay bịt miệng.

Vẻ nôn nóng trong mắt Dương Thụ như muốn tràn ra ngoài. Ông vội nói: “Suỵt! Cậu nhỏ giọng thôi! Chỗ này có bao nhiêu người ra vào, cậu đừng có kêu ra tiếng kẻo thu hút sự chú ý, cẩn thận đừng dọa Omega sợ.”

Miệng đội trưởng bị bịt kín. Anh ta muốn nói “được” nhưng không thể phát ra âm thanh, đành gật đầu lia lịa, ý nói bản thân biết rồi.

Lúc này, Dương Thụ mới từ từ buông anh ta ra. Nhưng vừa mới được tự do, Lance liền hai mắt tỏa sáng, kinh ngạc hỏi: “Omega?!”

Vừa cất tiếng lại nhớ đến lời dặn của Dương Thụ, anh ta bèn nhỏ giọng xuống. Nhưng trong giọng nói của anh ta vẫn chứa đầy sự hưng phấn, bộ dạng như nhà quê lần đầu ra phố thật chẳng khác gì Dodd.

Biết làm sao được, bởi vì mức độ khan hiếm Omega, nhất là ở tinh cầu Darkness, đã đạt đến mức khủng hoảng. Cho dù là ở trong khu đô thị chính, có lẽ tối đa cũng chỉ có hai ba mươi Omega trẻ tuổi mà thôi. Hơn nữa đa số họ đều ở trong trường quân sự tinh cầu Darkness, bình thường hầu như không ra ngoài. Vì vậy dù là thủ lĩnh của quân giữ thành cũng ít khi được nhìn thấy Omega bằng xương bằng thịt mà đa phần chỉ được nhìn thấy trên mạng Internet tinh cầu, cách màn hình và mấy ngàn mấy vạn năm ánh sáng – chỉ được nhìn thoáng qua để giải thèm mà thôi.

Mà lúc này, trên chiếc phi thuyền xập xệ này lại có một Omega, sao anh ta có thể không kích động chứ!

“Là Omega thật sao?!”

Lance vẫn không dám tin. Anh ta kiễng chân bám vào thùng xe, nhìn vào trong đầy háo hức.

Còn chưa dứt lời, hai sợi râu màu bạc đã bất ngờ xuất hiện trước mắt Alpha đại bàng đen. Hai mắt anh ta mở to hết cỡ, nhưng ngay sau đó rõ ràng là một con non Alpha đột ngột nhảy ra khiến anh ta giật bắn người, theo phản xạ lùi về sau mấy bước, đôi cánh sau lưng suýt chút nữa run lên.

Tuy không thể nhận biết được chủng loại của cậu nhóc này qua hai sợi râu, nhưng rõ ràng đây là một Alpha, hơn nữa lại là một con non vô cùng phiền phức.

Kỳ vọng quá lớn bị sụp đổ, Alpha đại bàng đen cảm thấy mình bị lừa dối. Anh ta không khống chế được cơn giận, đôi mắt màu xanh lục bị lửa giận thiêu đốt. Anh ta đang muốn trừng mắt nhìn Dương Thụ đầy hung dữ thì giây tiếp theo một Omega tóc vàng mắt vàng giống như thiên thần đột nhiên xuất hiện trước mắt anh ta, đang yên lặng nhìn anh ta.

“!”

Lance trực tiếp đần mặt ra tại chỗ.

Đó… đó là…

Omega?

Chẳng lẽ mình nhìn nhầm rồi sao?



Đứng trước mặt đây… thật sự là Omega sao?

Cậu ấy đang nhìn ai vậy? Đang nhìn mình sao?

Đẹp, đẹp quá đi, một Omega thật dễ thương…

Lance bị Tước Thu làm cho kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Anh ta không thể ngờ rằng có một ngày mình lại ở gần Omega trong mộng đến vậy. Niềm vui sướng quá lớn khiến cho đầu óc anh ta choáng váng ngất ngây. Trong mắt anh ta chỉ có Omega xinh đẹp bé bỏng trước mắt, cho nên anh ta không thắc mắc vì sao mình lại không ngửi được dù chỉ một chút pheromone từ đối phương.

Anh ta vừa kinh ngạc lại vừa cảm thấy tướng mạo của mình quá dữ tợn, sợ sẽ hù dọa Omega nhút nhát. Anh ta vội cố gắng nhếch miệng nở nụ cười, một nụ cười mà anh ta cho là đúng tiêu chuẩn. Nhưng thực tế trong mắt người khác, anh ta giống như một bệnh nhân bị liệt cơ mặt đang cố gắng tập phục hồi chức năng sau phẫu thuật vậy – biểu cảm khóc không ra khóc, cười không ra cười của anh ta còn đáng sợ hơn dáng vẻ tức giận vừa rồi.

Dương Thụ biết ngay Lance sẽ có phản ứng này. Có lẽ phải nói là bất cứ ai, dù Alpha hay Beta chỉ cần trông thấy Tước Thu là họ sẽ đều có phản ứng như vậy.

Dù sao thứ mà Tước Thu sở hữu chính là vẻ đẹp mà ngay cả những Omega hàng đầu cũng khó có thể sánh bằng. Huống hồ mái tóc và đôi mắt vàng óng càng hiếm thấy đến mức khiến cho người khác có ấn tượng sâu đậm. Chúng tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, phát ra thứ ánh sáng ấm áp, thu hút bất cứ ai nhìn thấy cũng vô thức muốn tới gần.

Khí chất của cậu không quá mức kiêu căng như những Omega khác. Cậu cũng kiêu ngạo nhưng lại có cảm giác mong manh dễ vỡ, làm người khác theo bản năng muốn bảo vệ Omega nhỏ bé và xinh đẹp trước mắt này.

Lance vẫn còn đang chìm đắm trong niềm hưng phấn vì được nhìn thấy một Omega ở khoảng cách gần. May mà Dương Thụ ở bên cạnh đã có chuẩn bị trước, không để cho Lance gây ra động tĩnh lớn. Nếu thu hút tất cả mọi người đến gần thì sẽ rất phiền phức. Đồng thời ong cũng có chút bất đắc dĩ. Lẽ ra ông nên biết được sức hấp dẫn tự nhiên của Omega đối với Alpha có thể so sánh với loại thuốc gây nghiện mạnh nhất. Lo lắng nếu tiếp tục dây dưa sẽ làm lỡ mất thời gian ghi danh vào trường quân sự tinh cầu Darkness của Tước Thu, Dương Thụ không thể không bước tới kéo Lance đi.

“Cậu cũng nhìn đủ rồi đấy. Mau để cho chúng tôi vào trong thành phố đi. Chúng tôi còn có việc quan trọng phải làm đấy.”

Nhìn đủ rồi?

Lance muốn phản bác theo bản năng. Sao mà đủ được chứ! Đây chính là một Omega chân chính đó! Cuối cùng anh ta cũng được nhìn thấy Omega ở cự ly gần! Dù có nhìn cả đời đi chăng nữa anh ta cũng không thấy đủ!

Nhưng sau khi định thần lại, Lance vội vàng tránh ra. Anh ta rất sợ thực sự vì mình mà làm lỡ việc quan trọng của Omega.

Mặc dù đã gặp được quá nhiều trường hợp như vậy nhưng Tước Thu vẫn không quen lắm với ánh mắt nóng bỏng của Lance. Cậu mím môi cụp mắt, ngồi lại vị trí ban đầu.

Mao Mao cũng không biết vì sao khi nhìn thấy biểu hiện yêu mến không che giấu của Lance dành cho Tước Thu thì trong lòng nó nổi lên cơn tức giận. Nó xoay người quay lưng về phía Lance, dùng cơ thể nho nhỏ che đi ánh mắt đang cố gắng nhìn vào trong của đối phương. Ngay cả hai sợi râu bạc mềm mại của nó cũng dựng đứng lên, giống như hai chiếc sừng trâu nhọn hoắt luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Nó siết chặt nắm đấm, trong lòng thầm nghĩ: Hừ, thật là một tên Alpha vừa đáng ghét vừa thô lỗ, khiến nó khó chịu hơn cả tên Beta ngu ngốc Dodd ở phố Grassy kia.

Tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi tơ tưởng đến mẹ của ta!

Lance không ngăn cản Dương Thụ nữa, nhanh chóng cho bọn họ vào trong thành phố. Mà sau khi Tước Thu đi khỏi thì bản thân anh ta cũng khống chế không được sự phấn khích của mình nữa, đôi cánh đang cụp lại sau lưng chầm chậm xòe ra, vỗ phành phạch vào không khí khiến bụi tung mù mịt. Anh ta tung cánh lao vút lên bầu trời giống như một chùm pháo hoa, thỏa thích bay lượn nô đùa trên đỉnh đầu mọi người. Lúc này anh ta đã bất chấp việc sẽ bị phạt vì làm ra hành động như vậy trong giờ làm việc. Anh ta phải tìm cách để phát tiết nỗi hưng phấn và kích động khi nhìn thấy Omega!

Vì vậy tất cả mọi người ở đây, dù là những người lính gác đã quen với Alpha đại bàng đen hay là người qua đường không quen biết đều nhìn anh ta khống chế không được bản thân mà bay loạn trên không trung như một tên ngốc, trong mắt không hẹn mà cùng toát ra vẻ khó hiểu và ghét bỏ.

Có đội viên mới đến không hiểu nhiều về Lance, thấy đội trưởng của mình đang bay lượn trên trời thì ngửa đầu ngơ ngác hỏi: “Đội trưởng sao vậy ạ? Anh ấy phát hiện ra động tĩnh gì của quân địch sao?”

“Quân địch?” Đội viên cũ phì cười, vừa cúi đầu đóng dấu giấy thông hành cho người qua đường vừa nói: “Cậu ta gặp phải chuyện cực kỳ hưng phấn mà thôi. Lần mới đây nhất cậu ta vui sướng quá độ dẫn đến bộc lộ bản tính, bay lượn giữa không trung là lúc người chị gái Beta của cậu ta sinh cho cậu ta một đứa cháu trai. Còn lần này ấy hả, ai mà biết được!”

Anh ta nói vu vơ, nhưng vô ý đoán trúng phóc sự thật: “Có lẽ là nhìn thấy Omega? Ha ha, tôi đúng là nằm mơ nói mớ mà. Cậu ta sao có thể gặp được Omega chứ!”
Chương trước Chương tiếp