Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ
Chương 21: Tước Thu từ bỏ hệ chữa trị, lựa chọn gia nhập hệ chiến đấu
Điều này sao có thể?!
Tất cả mọi người nhìn nhau.
Đừng nói đây chỉ là trường quân sự của tinh cầu Darkness, cho dù là trường quân sự mạnh nhất đế quốc – Học viện Quân sự số 1 của tinh cầu Capital thì đến giờ cũng gần như chưa từng nghe nói có Omega nào được kiểm tra ra gen chiến đấu, huống hồ lại là cấp S.
Nếu nói về tiền lệ thì quả thực cũng có đấy. Chẳng hạn như viện trưởng hiện tại của viện nghiên cứu gen, mỹ nhân Omega dịu dàng trong lời kể của Dodd. Hồi đó vị này đã được kiểm tra đo lường ra hai loại gen chiến đấu và trị liệu. Nhưng dù vậy thì phương hướng rèn luyện chính của vị viện trưởng đó cũng không phải là hệ chiến đấu.
Bởi vì hạn chế khách quan về thể chất của Omega, dù được kiểm tra đo lường ra gen chiến đấu nhưng thông thường cũng là đẳng cấp không quá cao, càng không thể mạnh hơn năng lực trị liệu được. Vì vậy ngoại trừ số ít Omega muốn lập chí trở thành quân nhân của đế quốc thì rất hiếm có Omega chủ động lựa chọn trở thành một Omega hệ chiến đấu.
Mà trùng hợp thay Tước Thu lại trái ngược hoàn toàn.
Căn cứ vào kết quả của dụng cụ kiểm tra đo lường, năng lực trị liệu của cậu bằng không, là một Omega hai lần bị đánh giá là “khiếm khuyết.”
Nhưng năng lực chiến đấu của cậu lại là cấp S, dù là Alpha thì cũng rất hiếm gặp.
Đồng thời máy kiểm tra đo lường cũng không kiểm tra được rốt cuộc tinh thần lực của Tước Thu là cấp mấy, mà chỉ cho ra một kết quả “chưa rõ.”
Hase và mấy đồng nghiệp mắt chữ A mồm chữ O, ngẩn người tại chỗ, qua một lúc lâu mới định thần lại.
Phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là: chắc chắn máy kiểm tra đo lường đã gặp trục trặc.
Cũng không phải những nhân viên công tác của trường quân sự tinh cầu Darkness coi thường Tước Thu, mà thực sự là trước đây chưa từng có tiền lệ nào như vậy xuất hiện trong Omega!
Omega hệ chiến đấu cấp S là khái niệm gì?!
Nếu như đổi thành Alpha cấp S thì dù là ở học viện quân sự số 1 của tinh cầu Capital cũng tuyệt đối là một sự tồn tại xếp ở top đầu trong số các học viên!
Huống hồ đây chỉ là trường quân sự của tinh cầu Darkness mà thôi!
Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa từng kiểm tra ra một Alpha cấp S nào!
Không chỉ nhân viên công tác của trường quân sự tinh cầu Darkness mà bản thân Tước Thu cũng có chút nghi hoặc.
Cậu nhớ lúc trên tàu Ebiliz cũng từng làm kiểm tra đo lường đẳng cấp gen một lần. Nhưng lần đó kết quả kiểm tra cậu chỉ là một Omega khiếm khuyết ngay cả cấp thấp nhất cũng không đạt. Đâu giống bây giờ, lại kiểm tra ra cậu mang gen chiến đấu?
Hơn nữa trong báo cáo còn nhắc đến tinh thần lực và dị năng máy móc ma thuật cấp S. Những thứ này là gì vậy?
Các nhân viên công tác không hiểu gì cả. Tước Thu cũng chẳng khá hơn. Đôi bên đều muốn làm rõ chuyện này. Vì vậy bọn họ không thể làm gì khác ngoài tiến hành kiểm tra đo lường đẳng cấp gen một lần nữa.
Nhưng lần kiểm tra lại này vẫn cho ra kết quả không khác biệt mấy với lần trước.
Nhất thời tất cả mọi người đều hoàn toàn bó tay bó chân.
Sau khi cân nhắc, Hase ra khỏi phòng một lúc rồi dẫn theo hai người đàn ông trung niên trở lại.
Người đi phía trước mặt mũi hiền lành, khóe miệng mỉm cười, nhìn qua có vẻ rất thân thiện. Người đi phía sau thì vẻ mặt đăm chiêu, biểu cảm nghiêm túc khiến người khác cảm thấy khó gần.
Hase bước vào trong trước, giữ cửa cho hai người kia và cung kính nói: “Thưa hiệu trưởng Cloth và chủ nhiệm Nghiêm Vi Lễ, Omega mới tới ở trong này ạ.”
Nghe thấy tiếng nói, Tước Thu nhìn sang. Các nhân viên công tác trong phòng thấy hai vị kia đi vào thì đều vội vàng chào hỏi.
Hiệu trưởng Cloth có thái độ thân thiện. Trên người ông ta không có đặc trưng gì của Alpha hệ động vật, Tước Thu đoán có lẽ ông ta là một Beta. Ông ta nhìn Tước Thu, mỉm cười nói: “Đây là học viên Omega duy nhất của khóa này sao? Chào cậu, hoan nghênh cậu nhập học học viện quân sự của tinh cầu Treasurer. Tôi là hiệu trưởng của học viện, cậu cứ gọi tôi là hiệu trưởng Cloth là được.”
Tước Thu gật đầu. Không hiểu sao cậu vô thức so sánh người này với Dương Thụ. Tuy hai người có tuổi tác xấp xỉ nhau, thoạt nhìn cũng bộc lộ tính cách khá tương đồng, nhưng cậu vẫn có hảo cảm hơn với trưởng phố Dương Thụ.
Người còn lại là chủ nhiệm phòng đào tạo của trường quân sự tinh cầu Darkness. Nhìn bề ngoài ông ta là một Alpha báo đen, có một đôi con ngươi màu lục sắc bén, trên đầu là hai cái tai màu đen hình tam giác ngược. Tuy tuổi tác đã gần trung niên nhưng khí chất của ông ta không hề suy giảm, sống lưng thẳng tắp, trông rất có tinh thần.
Ông ta và Cloth là hai thái cực trái ngược hoàn toàn. Ông ta chỉ nói ngắn gọn tên của mình và chuyển sang hỏi Hase các loại tình hình liên quan đến Tước Thu.
Hiệu trưởng Cloth có vẻ rất hứng thú với Tước Thu. Ông ta ra hiệu cho các nhân viên công tác khác ra ngoài trước, trong phòng kiểm tra đo lường chỉ còn lại mấy người Tước Thu, Nghiêm Vi Lễ và Hase.
“Nhiều người quá sẽ khiến Omega cảm thấy căng thẳng. Bây giờ cậu có thấy dễ chịu hơn chút nào không?”
Thực ra thì Tước Thu cũng không cần kiểu chiếu cố nhường nhịn từng li từng tí này. Cậu chỉ lạnh nhạt đáp lại sự quan tâm của Cloth.
“Sao rồi?” Hiệu trưởng Cloth bình thản trước phản ứng lạnh nhạt của Tước Thu. Ông ta quay đầu nhìn Nghiêm Vi Lễ hỏi: “Có đúng là kết quả kiểm tra đo lường không có sai sót gì không?”
Nghiêm Vi Lễ trả lời: ‘Không có. Để tránh trường hợp xảy ra sai sót, Hase bọn họ còn đặc biệt tiến hành thêm một lần kiểm tra đo lường cấp độ gen nữa. Kết quả của hai lần đều khớp nhau.”
Cloth gật đầu: “Vậy à…”
Ông ta lại nhìn sang Tước Thu, mỉm cười hiền hậu nói: “Có lẽ cậu không biết, dù ở tinh cầu Darkness hay ở tinh cầu Capital thì ngay cả Alpha cũng vô cùng ít người có thể đạt đến cấp S. Ít nhất thì trong số những học viên chúng tôi vừa tuyển vào khóa này vẫn chưa hề xuất hiện Alpha hệ chiến đấu cấp S.”
Nghiêm Vi Lễ tiếp lời: “Cậu là một Omega. Tuy quả thật cậu có thiên phú chiến đấu vượt trội hơn tuyệt đại đa số Alpha, nhưng thông thường Omega đều lựa chọn hệ chữa trị hoặc hệ chỉ huy tương đối an toàn. Xuất phát từ việc lo lắng cho sự an toàn của cậu, nhà trường vẫn khuyên cậu lựa chọn hệ chữa trị.”
Tước Thu hơi nhíu mày. Tuy cậu hoàn toàn không quan tâm rốt cuộc chính mình có cái gọi là thiên phú chiến đấu hay thiên phú trị liệu gì đó hay không, nhưng sự kỳ thị ngầm này vẫn khiến cậu cảm thấy bị xúc phạm.
Cậu trực tiếp phản bác: “Nhưng các ông đều thấy đấy, tôi là Omega hệ chiến đấu cấp S, trong khi năng lực trị liệu hoàn toàn bằng không. Theo logic bình thường, tôi nên trở thành một Omega hệ chiến đấu mới phải.”
Nghiêm Vi Lễ nghiêm túc nói: “Nhưng cậu là Omega.”
Tước Thu không hiểu, “Chuyện này có liên quan gì đến việc tôi là Omega?”
“Cậu là Omega. Nếu lựa chọn hệ chiến đấu, sau này cậu ra chiến trường gặp đúng kỳ phát tình nhưng không kịp ức chế thì phải làm sao? Lúc đó sẽ bởi vì một mình cậu mà dẫn đến toàn bộ quân nhân Alpha trên chiến trường rơi vào kỳ phát tình sớm. Việc đó sẽ mang đến tai họa thảm khốc cho cuộc chiến, thậm chí sẽ dẫn đến việc tất cả đồng đội của cậu bị tiêu diệt.”
Nghiêm Vi Lễ mất kiên nhẫn vẫy vẫy cái đuôi màu đen của mình, lúc chuyển động nó phát ra tiếng xé gió giống như một chiếc roi vụt vào không khí.
Tước Thu lạnh lùng nói: “Tôi là một Omega khiếm khuyết. Điều này có nghĩa là tôi không chỉ không có năng lực trị liệu, mà ngay cả pheromone cũng không thể bị Alpha cảm nhận được. Vì vây ông không cần lo lắng tôi sẽ làm liên lụy đồng đội.”
Đôi con ngươi màu xanh lục của Nghiêm Vi Lễ dựng đứng lên, biểu cảm vốn nghiêm túc càng trở nên nặng nề, “Omega trời sinh yếu đuối, vóc người cũng nhỏ yếu hơn, hoàn toàn không phù hợp với huấn luyện quân sự ở cường độ cao. Huống chi…”
Ông ta dùng ánh mắt đánh giá Tước Thu, nói với giọng mỉa mai: “Nhìn cậu còn mảnh mai hơn những Omega bình thường nữa.”
Có vẻ như ông ta càng muốn nói rằng: Một Omega õng a õng ẹo giống như cậu, chỉ cần ngày đầu tiên nhập học không khóc lóc ỉ ôi gọi điện thoại cho cha mẹ đòi được quay về ngủ trong chiếc giường lông vũ mềm mại của mình là đã tốt lắm rồi; thế mà cậu còn muốn lựa chọn hệ chiến đấu, tham gia huấn luyện quân sự mà nhiều Alpha còn không thể chịu đựng nữa, đúng thật là điên rồ.
Huống hồ sau khi tốt nghiệp, hầu hết các Alpha hệ chiến đấu đều phải ra tiền tuyến. Trên chiến trường máu chảy thành sông, xác chết ngổn ngang khắp nơi, bất cứ lúc nào cũng có lũ trùng tộc liều mạng phát động những cuộc tập kích liều chết, hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt vượt xa tinh cầu Darkness nhiều lần. Những Omega được nuông chiều từng li từng tí này, ngay cả bức xạ mặt trời cao một chút cũng không chịu nổi thì lấy gì đối mặt với sự đe dọa của cái chết?
Chiến tranh không phải là ôm một đống búp bê chơi đồ hàng!
Nhưng dù sao thì trước mặt Nghiêm Vi Lễ vẫn là một Omega. Thân là một Alpha được giáo dục tử tế, ông ta không thể nói ra lời nói khó nghe như vậy với Omega. Vì thế những lời nói của ông ta cũng được coi là tế nhị.
Tất nhiên Tước Thu không hề điên.
Ngay từ lúc đầu cậu không hề quan tâm bản thân sẽ lựa chọn theo hệ nào, dù sao thì mục đích cuối cùng của cậu chỉ là dịch dinh dương mà thôi. Nhưng bây giờ, đối mặt với hành vi chụp mũ của Nghiêm Vi Lễ, chỉ vì cậu là “Omega” mà ông ta đã áp đặt cho cậu những định kiến về Omega, cậu lại có quyết định lựa chọn hệ chiến đấu khổ cực nhất.
Cậu không hề né tránh mà nhìn thẳng vào đôi mắt đáng sợ của Alpha báo đen và nói rõ từng tiếng: “Nếu thiết bị kiểm tra đo lường đã kiểm tra được tôi là Omega hệ chiến đấu cấp S thì tôi đương nhiên có thể lựa chọn hệ chiến đấu. Lựa chọn hướng đi như thế nào là quyền lợi của chính tôi. Tôi không hề thích có người dùng đủ loại lý do để bắt ép mình phải thay đổi sự lựa chọn.”
Lời nói của Tước Thu khiến Hase đang đứng bên quan sát bị dọa cho sợ hết hồn.
Đây là “bạo chúa” Nghiêm Vi Lễ của trường quân sự tinh cầu Darkness, là người mà ai ai nhắc đến cũng run, ngay cả các học viên Alpha cũng vô cùng sợ hãi!
Làm sao cậu dám? Ỷ vào thân phận Omega của mình sao?
Nhưng đối với những Omega bình thường, đừng nói là trực tiếp bật lại Nghiêm Vi Lễ mà chỉ cần nhìn thấy ông ta từ xa cũng đã vội quay đầu đi mất, không dám lại gần.
Chỉ thấy Omega nhỏ bé còn chưa cao đến ngực Alpha báo đen ấy không hề e sợ từ trường tinh thần lực phát ra từ đối phương, mà ngược lại cậu còn đáp trả một cách không hề yếu thế.
Cuối cùng Tước Thu nói: “Ông như vậy là đang xúc phạm tôi đấy, chủ nhiệm Nghiêm.”
Nghiêm Vi Lễ chưa bao giờ bị học viên khiêu khích, dù là Alpha ương bướng nhất thì khi đối mặt với ông ta cũng trở nên ngoan ngoãn như một con mèo con. Nhưng lúc này ông ta lại bị một Omega thoạt nhìn rất mềm yếu làm cho mất mặt. Nhất thời ông ta liền cảm thấy vô cùng tức giận. Vẻ mặt ông ta trở nên hung dữ. Ông ta chuẩn bị tuôn ra lời mắng chửi nhưng lại vì đối phương là Omega mà không ngừng tự thao túng tâm lý, nhắc nhở bản thân rằng không được nổi xung với Omega.
Alpha nổi xung với Omega không đáng làm đàn ông.
Alpha nổi xung với Omega không đáng làm đàn ông.
Alpha nổi xung với Omega không đáng làm đàn ông.
Ông ta nhanh chóng mặc niệm hơn mười lần. Alpha báo đen vẫn luôn cáu kỉnh dùng hết sức lực để kiềm chế lửa giận, cố gắng duy trì giọng điệu bình thường, đến nỗi nghiến răng nghiến lợi mà nói rằng: “Xúc phạm? Ha ha, đúng là Omega không biết trời cao đất dày. Cậu thực sự cho rằng hệ chiến đấu của trường quân sự tinh cầu Darkness là nơi dễ sống sao? Hừ, cậu muốn chọn thì cứ chọn đi. Đến lúc đó đừng có khóc lóc tìm chúng tôi đòi sửa lại nguyện vọng quay về hệ chữa trị đấy.”
Tước Thu bình tĩnh nói: “Ông cứ chống mắt lên mà xem.”
Mắt thấy mùi thuốc súng càng lúc càng đậm, hiệu trưởng Cloth kịp thời cắt đứt sự giằng co của hai người. Ông ta mỉm cười nói: “Nếu là tự do lựa chọn thì tất nhiên kết quả cuối cùng sẽ do Omega quyết định rồi. Nhưng chủ nhiệm Nghiêm cũng chỉ muốn tốt cho cậu nên mới đề nghị như vậy thôi, cũng không phải cố ý xem thường cậu.”
Nghiêm Vi Lễ khoanh tay, hai tai tam giác ngược màu đen cũng gập ra sau, phát ra một tiếng “hừ” từ trong lỗ mũi.
Tước Thu đứng ở một chỗ cách xa ba người họ, trên khuôn mặt không có cảm xúc gì.
Cloth lại nói: “Vậy thì hướng đi của Omega cứ quyết định vậy đi.”
Nói xong ông ta nhìn sang Tước Thu, trong lời nói có ý cổ vũ: “Bây giờ cậu có thể cho chúng tôi xem dị năng cấp S của mình không?”
Tất cả mọi người nhìn nhau.
Đừng nói đây chỉ là trường quân sự của tinh cầu Darkness, cho dù là trường quân sự mạnh nhất đế quốc – Học viện Quân sự số 1 của tinh cầu Capital thì đến giờ cũng gần như chưa từng nghe nói có Omega nào được kiểm tra ra gen chiến đấu, huống hồ lại là cấp S.
Nếu nói về tiền lệ thì quả thực cũng có đấy. Chẳng hạn như viện trưởng hiện tại của viện nghiên cứu gen, mỹ nhân Omega dịu dàng trong lời kể của Dodd. Hồi đó vị này đã được kiểm tra đo lường ra hai loại gen chiến đấu và trị liệu. Nhưng dù vậy thì phương hướng rèn luyện chính của vị viện trưởng đó cũng không phải là hệ chiến đấu.
Bởi vì hạn chế khách quan về thể chất của Omega, dù được kiểm tra đo lường ra gen chiến đấu nhưng thông thường cũng là đẳng cấp không quá cao, càng không thể mạnh hơn năng lực trị liệu được. Vì vậy ngoại trừ số ít Omega muốn lập chí trở thành quân nhân của đế quốc thì rất hiếm có Omega chủ động lựa chọn trở thành một Omega hệ chiến đấu.
Mà trùng hợp thay Tước Thu lại trái ngược hoàn toàn.
Căn cứ vào kết quả của dụng cụ kiểm tra đo lường, năng lực trị liệu của cậu bằng không, là một Omega hai lần bị đánh giá là “khiếm khuyết.”
Nhưng năng lực chiến đấu của cậu lại là cấp S, dù là Alpha thì cũng rất hiếm gặp.
Đồng thời máy kiểm tra đo lường cũng không kiểm tra được rốt cuộc tinh thần lực của Tước Thu là cấp mấy, mà chỉ cho ra một kết quả “chưa rõ.”
Hase và mấy đồng nghiệp mắt chữ A mồm chữ O, ngẩn người tại chỗ, qua một lúc lâu mới định thần lại.
Phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là: chắc chắn máy kiểm tra đo lường đã gặp trục trặc.
Cũng không phải những nhân viên công tác của trường quân sự tinh cầu Darkness coi thường Tước Thu, mà thực sự là trước đây chưa từng có tiền lệ nào như vậy xuất hiện trong Omega!
Omega hệ chiến đấu cấp S là khái niệm gì?!
Nếu như đổi thành Alpha cấp S thì dù là ở học viện quân sự số 1 của tinh cầu Capital cũng tuyệt đối là một sự tồn tại xếp ở top đầu trong số các học viên!
Huống hồ đây chỉ là trường quân sự của tinh cầu Darkness mà thôi!
Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa từng kiểm tra ra một Alpha cấp S nào!
Không chỉ nhân viên công tác của trường quân sự tinh cầu Darkness mà bản thân Tước Thu cũng có chút nghi hoặc.
Cậu nhớ lúc trên tàu Ebiliz cũng từng làm kiểm tra đo lường đẳng cấp gen một lần. Nhưng lần đó kết quả kiểm tra cậu chỉ là một Omega khiếm khuyết ngay cả cấp thấp nhất cũng không đạt. Đâu giống bây giờ, lại kiểm tra ra cậu mang gen chiến đấu?
Hơn nữa trong báo cáo còn nhắc đến tinh thần lực và dị năng máy móc ma thuật cấp S. Những thứ này là gì vậy?
Các nhân viên công tác không hiểu gì cả. Tước Thu cũng chẳng khá hơn. Đôi bên đều muốn làm rõ chuyện này. Vì vậy bọn họ không thể làm gì khác ngoài tiến hành kiểm tra đo lường đẳng cấp gen một lần nữa.
Nhưng lần kiểm tra lại này vẫn cho ra kết quả không khác biệt mấy với lần trước.
Nhất thời tất cả mọi người đều hoàn toàn bó tay bó chân.
Sau khi cân nhắc, Hase ra khỏi phòng một lúc rồi dẫn theo hai người đàn ông trung niên trở lại.
Người đi phía trước mặt mũi hiền lành, khóe miệng mỉm cười, nhìn qua có vẻ rất thân thiện. Người đi phía sau thì vẻ mặt đăm chiêu, biểu cảm nghiêm túc khiến người khác cảm thấy khó gần.
Hase bước vào trong trước, giữ cửa cho hai người kia và cung kính nói: “Thưa hiệu trưởng Cloth và chủ nhiệm Nghiêm Vi Lễ, Omega mới tới ở trong này ạ.”
Nghe thấy tiếng nói, Tước Thu nhìn sang. Các nhân viên công tác trong phòng thấy hai vị kia đi vào thì đều vội vàng chào hỏi.
Hiệu trưởng Cloth có thái độ thân thiện. Trên người ông ta không có đặc trưng gì của Alpha hệ động vật, Tước Thu đoán có lẽ ông ta là một Beta. Ông ta nhìn Tước Thu, mỉm cười nói: “Đây là học viên Omega duy nhất của khóa này sao? Chào cậu, hoan nghênh cậu nhập học học viện quân sự của tinh cầu Treasurer. Tôi là hiệu trưởng của học viện, cậu cứ gọi tôi là hiệu trưởng Cloth là được.”
Tước Thu gật đầu. Không hiểu sao cậu vô thức so sánh người này với Dương Thụ. Tuy hai người có tuổi tác xấp xỉ nhau, thoạt nhìn cũng bộc lộ tính cách khá tương đồng, nhưng cậu vẫn có hảo cảm hơn với trưởng phố Dương Thụ.
Người còn lại là chủ nhiệm phòng đào tạo của trường quân sự tinh cầu Darkness. Nhìn bề ngoài ông ta là một Alpha báo đen, có một đôi con ngươi màu lục sắc bén, trên đầu là hai cái tai màu đen hình tam giác ngược. Tuy tuổi tác đã gần trung niên nhưng khí chất của ông ta không hề suy giảm, sống lưng thẳng tắp, trông rất có tinh thần.
Ông ta và Cloth là hai thái cực trái ngược hoàn toàn. Ông ta chỉ nói ngắn gọn tên của mình và chuyển sang hỏi Hase các loại tình hình liên quan đến Tước Thu.
Hiệu trưởng Cloth có vẻ rất hứng thú với Tước Thu. Ông ta ra hiệu cho các nhân viên công tác khác ra ngoài trước, trong phòng kiểm tra đo lường chỉ còn lại mấy người Tước Thu, Nghiêm Vi Lễ và Hase.
“Nhiều người quá sẽ khiến Omega cảm thấy căng thẳng. Bây giờ cậu có thấy dễ chịu hơn chút nào không?”
Thực ra thì Tước Thu cũng không cần kiểu chiếu cố nhường nhịn từng li từng tí này. Cậu chỉ lạnh nhạt đáp lại sự quan tâm của Cloth.
“Sao rồi?” Hiệu trưởng Cloth bình thản trước phản ứng lạnh nhạt của Tước Thu. Ông ta quay đầu nhìn Nghiêm Vi Lễ hỏi: “Có đúng là kết quả kiểm tra đo lường không có sai sót gì không?”
Nghiêm Vi Lễ trả lời: ‘Không có. Để tránh trường hợp xảy ra sai sót, Hase bọn họ còn đặc biệt tiến hành thêm một lần kiểm tra đo lường cấp độ gen nữa. Kết quả của hai lần đều khớp nhau.”
Cloth gật đầu: “Vậy à…”
Ông ta lại nhìn sang Tước Thu, mỉm cười hiền hậu nói: “Có lẽ cậu không biết, dù ở tinh cầu Darkness hay ở tinh cầu Capital thì ngay cả Alpha cũng vô cùng ít người có thể đạt đến cấp S. Ít nhất thì trong số những học viên chúng tôi vừa tuyển vào khóa này vẫn chưa hề xuất hiện Alpha hệ chiến đấu cấp S.”
Nghiêm Vi Lễ tiếp lời: “Cậu là một Omega. Tuy quả thật cậu có thiên phú chiến đấu vượt trội hơn tuyệt đại đa số Alpha, nhưng thông thường Omega đều lựa chọn hệ chữa trị hoặc hệ chỉ huy tương đối an toàn. Xuất phát từ việc lo lắng cho sự an toàn của cậu, nhà trường vẫn khuyên cậu lựa chọn hệ chữa trị.”
Tước Thu hơi nhíu mày. Tuy cậu hoàn toàn không quan tâm rốt cuộc chính mình có cái gọi là thiên phú chiến đấu hay thiên phú trị liệu gì đó hay không, nhưng sự kỳ thị ngầm này vẫn khiến cậu cảm thấy bị xúc phạm.
Cậu trực tiếp phản bác: “Nhưng các ông đều thấy đấy, tôi là Omega hệ chiến đấu cấp S, trong khi năng lực trị liệu hoàn toàn bằng không. Theo logic bình thường, tôi nên trở thành một Omega hệ chiến đấu mới phải.”
Nghiêm Vi Lễ nghiêm túc nói: “Nhưng cậu là Omega.”
Tước Thu không hiểu, “Chuyện này có liên quan gì đến việc tôi là Omega?”
“Cậu là Omega. Nếu lựa chọn hệ chiến đấu, sau này cậu ra chiến trường gặp đúng kỳ phát tình nhưng không kịp ức chế thì phải làm sao? Lúc đó sẽ bởi vì một mình cậu mà dẫn đến toàn bộ quân nhân Alpha trên chiến trường rơi vào kỳ phát tình sớm. Việc đó sẽ mang đến tai họa thảm khốc cho cuộc chiến, thậm chí sẽ dẫn đến việc tất cả đồng đội của cậu bị tiêu diệt.”
Nghiêm Vi Lễ mất kiên nhẫn vẫy vẫy cái đuôi màu đen của mình, lúc chuyển động nó phát ra tiếng xé gió giống như một chiếc roi vụt vào không khí.
Tước Thu lạnh lùng nói: “Tôi là một Omega khiếm khuyết. Điều này có nghĩa là tôi không chỉ không có năng lực trị liệu, mà ngay cả pheromone cũng không thể bị Alpha cảm nhận được. Vì vây ông không cần lo lắng tôi sẽ làm liên lụy đồng đội.”
Đôi con ngươi màu xanh lục của Nghiêm Vi Lễ dựng đứng lên, biểu cảm vốn nghiêm túc càng trở nên nặng nề, “Omega trời sinh yếu đuối, vóc người cũng nhỏ yếu hơn, hoàn toàn không phù hợp với huấn luyện quân sự ở cường độ cao. Huống chi…”
Ông ta dùng ánh mắt đánh giá Tước Thu, nói với giọng mỉa mai: “Nhìn cậu còn mảnh mai hơn những Omega bình thường nữa.”
Có vẻ như ông ta càng muốn nói rằng: Một Omega õng a õng ẹo giống như cậu, chỉ cần ngày đầu tiên nhập học không khóc lóc ỉ ôi gọi điện thoại cho cha mẹ đòi được quay về ngủ trong chiếc giường lông vũ mềm mại của mình là đã tốt lắm rồi; thế mà cậu còn muốn lựa chọn hệ chiến đấu, tham gia huấn luyện quân sự mà nhiều Alpha còn không thể chịu đựng nữa, đúng thật là điên rồ.
Huống hồ sau khi tốt nghiệp, hầu hết các Alpha hệ chiến đấu đều phải ra tiền tuyến. Trên chiến trường máu chảy thành sông, xác chết ngổn ngang khắp nơi, bất cứ lúc nào cũng có lũ trùng tộc liều mạng phát động những cuộc tập kích liều chết, hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt vượt xa tinh cầu Darkness nhiều lần. Những Omega được nuông chiều từng li từng tí này, ngay cả bức xạ mặt trời cao một chút cũng không chịu nổi thì lấy gì đối mặt với sự đe dọa của cái chết?
Chiến tranh không phải là ôm một đống búp bê chơi đồ hàng!
Nhưng dù sao thì trước mặt Nghiêm Vi Lễ vẫn là một Omega. Thân là một Alpha được giáo dục tử tế, ông ta không thể nói ra lời nói khó nghe như vậy với Omega. Vì thế những lời nói của ông ta cũng được coi là tế nhị.
Tất nhiên Tước Thu không hề điên.
Ngay từ lúc đầu cậu không hề quan tâm bản thân sẽ lựa chọn theo hệ nào, dù sao thì mục đích cuối cùng của cậu chỉ là dịch dinh dương mà thôi. Nhưng bây giờ, đối mặt với hành vi chụp mũ của Nghiêm Vi Lễ, chỉ vì cậu là “Omega” mà ông ta đã áp đặt cho cậu những định kiến về Omega, cậu lại có quyết định lựa chọn hệ chiến đấu khổ cực nhất.
Cậu không hề né tránh mà nhìn thẳng vào đôi mắt đáng sợ của Alpha báo đen và nói rõ từng tiếng: “Nếu thiết bị kiểm tra đo lường đã kiểm tra được tôi là Omega hệ chiến đấu cấp S thì tôi đương nhiên có thể lựa chọn hệ chiến đấu. Lựa chọn hướng đi như thế nào là quyền lợi của chính tôi. Tôi không hề thích có người dùng đủ loại lý do để bắt ép mình phải thay đổi sự lựa chọn.”
Lời nói của Tước Thu khiến Hase đang đứng bên quan sát bị dọa cho sợ hết hồn.
Đây là “bạo chúa” Nghiêm Vi Lễ của trường quân sự tinh cầu Darkness, là người mà ai ai nhắc đến cũng run, ngay cả các học viên Alpha cũng vô cùng sợ hãi!
Làm sao cậu dám? Ỷ vào thân phận Omega của mình sao?
Nhưng đối với những Omega bình thường, đừng nói là trực tiếp bật lại Nghiêm Vi Lễ mà chỉ cần nhìn thấy ông ta từ xa cũng đã vội quay đầu đi mất, không dám lại gần.
Chỉ thấy Omega nhỏ bé còn chưa cao đến ngực Alpha báo đen ấy không hề e sợ từ trường tinh thần lực phát ra từ đối phương, mà ngược lại cậu còn đáp trả một cách không hề yếu thế.
Cuối cùng Tước Thu nói: “Ông như vậy là đang xúc phạm tôi đấy, chủ nhiệm Nghiêm.”
Nghiêm Vi Lễ chưa bao giờ bị học viên khiêu khích, dù là Alpha ương bướng nhất thì khi đối mặt với ông ta cũng trở nên ngoan ngoãn như một con mèo con. Nhưng lúc này ông ta lại bị một Omega thoạt nhìn rất mềm yếu làm cho mất mặt. Nhất thời ông ta liền cảm thấy vô cùng tức giận. Vẻ mặt ông ta trở nên hung dữ. Ông ta chuẩn bị tuôn ra lời mắng chửi nhưng lại vì đối phương là Omega mà không ngừng tự thao túng tâm lý, nhắc nhở bản thân rằng không được nổi xung với Omega.
Alpha nổi xung với Omega không đáng làm đàn ông.
Alpha nổi xung với Omega không đáng làm đàn ông.
Alpha nổi xung với Omega không đáng làm đàn ông.
Ông ta nhanh chóng mặc niệm hơn mười lần. Alpha báo đen vẫn luôn cáu kỉnh dùng hết sức lực để kiềm chế lửa giận, cố gắng duy trì giọng điệu bình thường, đến nỗi nghiến răng nghiến lợi mà nói rằng: “Xúc phạm? Ha ha, đúng là Omega không biết trời cao đất dày. Cậu thực sự cho rằng hệ chiến đấu của trường quân sự tinh cầu Darkness là nơi dễ sống sao? Hừ, cậu muốn chọn thì cứ chọn đi. Đến lúc đó đừng có khóc lóc tìm chúng tôi đòi sửa lại nguyện vọng quay về hệ chữa trị đấy.”
Tước Thu bình tĩnh nói: “Ông cứ chống mắt lên mà xem.”
Mắt thấy mùi thuốc súng càng lúc càng đậm, hiệu trưởng Cloth kịp thời cắt đứt sự giằng co của hai người. Ông ta mỉm cười nói: “Nếu là tự do lựa chọn thì tất nhiên kết quả cuối cùng sẽ do Omega quyết định rồi. Nhưng chủ nhiệm Nghiêm cũng chỉ muốn tốt cho cậu nên mới đề nghị như vậy thôi, cũng không phải cố ý xem thường cậu.”
Nghiêm Vi Lễ khoanh tay, hai tai tam giác ngược màu đen cũng gập ra sau, phát ra một tiếng “hừ” từ trong lỗ mũi.
Tước Thu đứng ở một chỗ cách xa ba người họ, trên khuôn mặt không có cảm xúc gì.
Cloth lại nói: “Vậy thì hướng đi của Omega cứ quyết định vậy đi.”
Nói xong ông ta nhìn sang Tước Thu, trong lời nói có ý cổ vũ: “Bây giờ cậu có thể cho chúng tôi xem dị năng cấp S của mình không?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương