Papa Bạo Quân, Chờ Con Với!

Chương 15: An toàn rồi



Sáng hôm ấy,bạo quân ngồi một mình trong phòng, tâm trạng vẫn còn xáo động. Những tiếng bước chân của công công trở nên nặng nề hơn bao giờ hết khi các cố vấn của bạo quân từng người bước vào, vẻ mặt đầy nghi ngờ và lo lắng.

-Bệ hạ, có gì khẩn cấp sao?

Một cố vấn lên tiếng, khiến bạo quân chợt hồi tỉnh. Hắn hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh lại.

-Các ngươi đã nghe tin từ Lãnh Cung chưa?

-Dạ, bệ hạ. Chúng thần đã nghe phong thanh, nhưng chưa rõ thực hư ra sao.

-Lãnh Cung đang gây áp lực, yêu cầu đưa công chúa về đó, nếu không sẽ công khai sự việc và gây rối triều chính. Họ muốn làm ầm ĩ để buộc trẫm phải nhượng bộ.

Những lời của bạo quân khiến các cố vấn trao đổi ánh mắt, rõ ràng là họ cũng không ngờ đến tình hình căng thẳng đến vậy. Một cố vấn già, kinh nghiệm nhất trong số đó, tiến lên, lên tiếng:

-Bệ hạ, tình hình này cần phải xử lý khéo léo. Nếu không, sự việc có thể làm lung lay nền tảng triều chính. Chúng thần khuyên bệ hạ nên cử một người đến Lãnh Cung để thương lượng và kiểm soát tình hình trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Bạo quân gật đầu, suy nghĩ một lát trước khi đồng ý:

-Được. Gửi một người đến Lãnh Cung và yêu cầu họ dừng lại mọi hành động đe dọa. Đồng thời, điều tra xem có phải có âm mưu gì từ phía họ không.

-Vâng, bệ hạ.

Một trong các cố vấn đứng dậy, nhanh chóng đi thực hiện lệnh của bạo quân. Hắn quay sang các cố vấn còn lại, trầm giọng:

-Các ngươi hãy tiếp tục theo dõi tình hình, đảm bảo rằng không có tin đồn gì lan ra ngoài. Chúng ta phải giữ vững trật tự trong triều đình.

Sau khi các cố vấn rời khỏi phòng, bạo quân lại một mình, mắt chăm chú nhìn vào những văn kiện và tấu chương trên bàn. Trong lúc hắn đang suy nghĩ, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

-Vào đi.

Một cung nữ bước vào, thông báo:

-Bệ hạ, công chúa đã trở lại từ học viện. Người có muốn gặp công chúa không ạ?

Bạo quân không nói gì, chỉ gật đầu. Cung nữ rời đi ngay lập tức và không lâu sau, nàng bước vào phòng, vẫn tươi cười mặc dù có vẻ như đã mệt mỏi sau một ngày dài học tập.



-Cha cha, con đã trở lại.

Nàng chạy tới bên bạo quân, ôm lấy hắn như thường lệ. Bạo quân cảm thấy hơi ấm từ nàng, một cảm giác an ủi và yêu thương trong lúc lo lắng căng thẳng.

-Vi vi, con đã học được gì hôm nay?

-Học được nhiều lắm ạ. Thầy giáo nói con rất thông minh.

Bạo quân mỉm cười, đặt tay lên đầu nàng:

-Đúng rồi, con rất thông minh.

-Cha cha, có chuyện gì sao? Con cảm thấy cha có vẻ lo lắng.

-Bạo quân chần chừ, nhưng quyết định không giấu diếm:

-Lãnh Cung đang gây rối và đòi đưa con về.Nhưng cha sẽ giải quyết ổn thỏa. Con không cần lo lắng.

Nàng nhìn bạo quân, hiểu rằng có điều gì đó nghiêm trọng, nhưng cố gắng trấn an:

-Cha cha, con không sợ. Con sẽ luôn bên cha, không để bất kỳ ai làm cha lo lắng.

Bạo quân cảm thấy lòng mình ấm áp khi nghe lời nàng. Hắn biết rằng dù có thế nào, con gái mình sẽ luôn là điểm tựa lớn nhất của hắn.

-Cảm ơn con, Vi vi. Con thật sự là nguồn động viên lớn nhất của cha.

Khi nàng rời khỏi phòng, bạo quân nhìn theo, cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Dù biết rằng cuộc chiến này chưa kết thúc, nhưng hắn đã có thêm động lực để bảo vệ con gái và bảo đảm sự an toàn cho triều đình.

Sáng hôm sau, bạo quân và nàng đã chuẩn bị cho một ngày mới đầy thách thức. Khi mặt trời lên cao, công công vào phòng báo cho bạo quân biết rằng người từ Lãnh Cung đã đến.

-Đưa vào đây.

Y được dẫn vào phòng, hắn có vẻ nghiêm nghị nhưng cũng giữ vẻ kính cẩn khi gặp bạo quân. Bạo quân nhìn y với ánh mắt đầy nghiêm khắc.

-Ngươi hãy nói rõ mục đích của các ngươi. Tại sao lại gây áp lực yêu cầu công chúa phải trở về Lãnh Cung?

Y hắng giọng trước khi lên tiếng:



-Khởi bẩm bệ hạ,nô tỳ từ Lãnh Cung nhận được mệnh lệnh từ Hoàng Thái Hậu. Bà ấy yêu cầu công chúa phải trở về để bảo vệ sự hòa thuận trong cung đình. Nếu không, sẽ có những tin đồn không hay ảnh hưởng đến triều đình.

Bạo quân hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh:

-Lãnh Cung không nên sử dụng đe dọa và áp lực để đạt được mục đích. Việc này không chỉ làm tổn hại đến hình ảnh của triều đình mà còn gây bất lợi cho sự ổn định của cả đất nước.

-Nhưng bệ hạ, Hoàng Thái Hậu rất lo lắng về sự an toàn của công chúa. Bà ấy không muốn công chúa bị lôi kéo vào những rắc rối trong cung.

Bạo quân không thể không lo lắng về điều đó, nhưng vẫn kiên quyết:

-Công chúa sẽ không rời xa triều đình. Cha của công chúa sẽ không để con gái mình bị cuốn vào âm mưu của bất kỳ ai. Tuy nhiên, trẫm sẽ xem xét và điều tra tình hình cụ thể hơn.

Y gật đầu, nhìn bạo quân với vẻ thận trọng:

-Vâng, bệ hạ. Chúng tôi sẽ chờ thông báo từ bệ hạ.

Y rời khỏi phòng, và bạo quân quay sang nàng, sắc mặt có phần căng thẳng.

-Vi vi, cha sẽ phải làm việc nhiều hơn để đảm bảo an toàn cho con. Con hãy cố gắng học tập và giữ tinh thần thoải mái.

-Cha cha, con không lo lắng đâu. Con tin rằng cha sẽ làm mọi việc đúng đắn.

Nàng nắm tay bạo quân, cảm nhận được sự vững vàng từ cha mình. Bạo quân mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Ngày trôi qua, bạo quân ngày càng bận rộn với các công việc trong triều đình. Để đối phó với áp lực từ Lãnh Cung và giữ vững trật tự trong triều, hắn cử một nhóm quan lại tin cậy đến Lãnh Cung để thương thảo và làm rõ vấn đề.

Cùng lúc đó, nàng và các bạn của mình, Ngữ Tranh và Tường An, tiếp tục cuộc sống học tập và vui chơi trong cung. Họ thường gặp nhau trong các giờ giải lao, trò chuyện và chia sẻ những câu chuyện thú vị, giúp nàng giữ được tâm trạng vui vẻ.

Một ngày nọ, bạo quân nhận được báo cáo rằng cuộc thương thảo đã thành công và Lãnh Cung đã đồng ý lùi lại yêu cầu. Tuy nhiên, bạo quân vẫn giữ cảnh giác và cẩn thận theo dõi mọi diễn biến.

Khi nàng được biết tin từ bạo quân rằng tình hình đã ổn thỏa, nàng cảm thấy vui mừng và thở phào nhẹ nhõm. Cả hai cha con tiếp tục cuộc sống bình yên, cùng nhau trải qua những khoảnh khắc đáng nhớ.

Bạo quân vẫn duy trì vai trò của mình với sự nghiêm khắc và bảo vệ triều đình, trong khi nàng học hỏi và trưởng thành từng ngày. Dù cuộc sống trong cung không hề dễ dàng, nhưng với tình yêu thương và sự bảo vệ từ bạo quân, nàng cảm thấy an toàn và hạnh phúc.

Cuối cùng, dù các thử thách vẫn còn đó, nhưng sự đoàn kết và tình cảm gia đình đã giúp họ vượt qua mọi khó khăn, và triều đình tiếp tục duy trì sự ổn định và phát triển.
Chương trước Chương tiếp