Phản Ứng Bản Năng

Chương 14



Tối hôm đó hai người ăn cơm cùng nhau, đây là lần đầu tiên họ ăn chung, bàn ăn khá rộng nhưng Lý Xuyên kéo ghế lại ngồi sát cạnh Lâm Lạc Dương.

“Ngồi gần cho tiện nói chuyện, xa quá em nghe không rõ.”

Lâm Lạc Dương: “…”

Ngồi ăn chứ đâu phải ngồi nói, dù thật ra cậu nói cũng hơi nhiều.

“Nãy anh vào nhà tắm xem…” ăn được mấy miếng cậu bắt đầu mở máy.

Lý Xuyên ngừng đũa, chờ nghe cậu nói.

“Có mỗi đồ đánh răng rửa mặt của anh thôi, không thấy bàn chải dùng một lần đâu cả. Tí ăn cơm xong mình đi siêu thị mua nhé, khu này giờ anh cũng lạ đường lắm, chắc phải đi lòng vòng lâu đấy.”

Lý Xuyên ra vẻ ngẫm nghĩ một tí rồi đáp: “Ừ.”

Ăn xong Lý Xuyên đứng dậy dọn bát đĩa vào bếp, ở đâu có cái lý để khách rửa bát nên Lâm Lạc Dương vội ngăn lại thì bị Lý Xuyên hạ gục bằng một câu “anh rửa không sạch”, thế là cậu tiu nghỉu lượn ra ngoài.

Đúng lúc ấy thì Triệu Thụy Tiêu gọi đến, hỏi cậu ở nhà ăn ở ra sao.

Lâm Lạc Dương đáp: “Chán chết.”

“Rảnh quá thì nói chuyện với cô Thường đi, cổ đi nhiều nơi lắm, tha hồ kể chuyện cho mày nghe.”

“Cổ nói tao có hiểu đâu.” Lâm Lạc Dương bảo, “Với lại bữa nay cổ xin nghỉ nhà có việc rồi.”

“Nghỉ rồi á?” Triệu Thụy Tiêu cao giọng, có vẻ kinh ngạc, “Thế bây giờ có mình mày ở nhà à?”

“Có bạn tao nữa.”

Triệu Thụy Tiêu ngơ ngác, “Bạn nào?”

“Lý Xuyên đó, mày gặp rồi đấy. Nó đến chơi với tao.” Lâm Lạc Dương đã quen cái sự bị mấy thằng này coi như con nít nên Triệu Thụy Tiêu hỏi sao cậu thật thà đáp vậy.

Triệu Thụy Tiêu vẫn chưa yên tâm, “Hay để tao bảo Ngô Húc sang…”

“Thôi thôi, không phải canh tao đâu, tao có làm gì đâu mà.” Lâm Lạc Dương ngắt lời ngay, “Mày đừng có sang đây, Ngô Húc cũng không được sang, mai cô Thường về rồi. Với lại cổ nói tao nghe không hiểu thật mày ơi…”

“Cô ấy nói được tiếng phổ thông đấy, mày cứ nói với cổ là cổ hiểu. Chắc ở dưới quê tao lâu ngày bị quen nếp thôi.”

“A thế là người ở quê nhà mày à?” Lâm Lạc Dương ngồi dựa lưng vào ghế, “Cái kiểu gì đấy, thuê người giám sát tao thật đấy à?”

Đầu dây bên kia Triệu Thụy Tiêu im lặng hồi lâu, cuối cùng cậu ta mới nói, “Lạc Dương, lần này suýt nữa là mày đi luôn đấy.”

Lâm Lạc Dương ngửa đầu nhìn chùm đèn trên trần, những chuỗi hạt thả xuống như chỉ chực đâm vào mắt cậu, màu vàng lóng lánh nằm lại trong đáy mắt, cháy bập bùng.

“Tao biết rồi, vì thằng nào đấy chứ gì.” Lâm Lạc Dương co chân, cuộn mình lại trên ghế, “Mà tao chẳng tin.”

Tiếng nước chảy trong bếp ngừng lại.

“Nó là người thế nào hả mày?” Lâm Lạc Dương chợt hỏi, “Tao hỏi được chứ?”

Một người khiến cậu sẵn sàng từ bỏ cuộc sống… là thứ người gì mới được?

Anh ta tồn tại thật sao?

“Mày biết nó đúng không?” Lâm Lạc Dương lẩm bẩm, “Tao quen lúc học đại học phải không?”

Triệu Thụy Tiêu lại chỉ nói: “Đừng nghĩ đến nó nữa.”

“Nhưng mà tao muốn biết.”

Thật ra không chỉ vì tò mò mà là phải gỡ được nút thắt này họ mới có thể thẳng thắn đối diện với nhau. Cậu không thích cái cảnh tất cả đều giữ một bí mật chung với cậu, để rồi đôi bên như người ở hai chiến tuyến.

Lâm Lạc Dương rất sợ cô đơn, cậu ghét cảm giác chỉ có một mình, thế nên dù có ba mẹ và chị gái nhưng cứ dăm bữa cậu lại nhặt chó mèo về nuôi.

“Nó bỏ mày rồi, mày có cần phải truy đến cùng vì một thằng như thế không?” Triệu Thụy Tiêu vặn lại.

“Chị tao giận lắm phải không?” Lâm Lạc Dương thì thào, “Thảo nào cả tháng nay bả không chịu gặp tao.”

“Không có đâu, chẳng qua là chị ấy…” Triệu Thụy Tiêu ngập ngừng một chút, “Chị ấy cần chút thời gian để bình tâm lại, rồi chị ấy sẽ về nhà với mày thôi.”

“Hóa ra tao đến hai tám tuổi vẫn còn làm khổ chị tao, nhắn bả giúp tao là tao xin lỗi nhé.” nói xong câu này Lâm Lạc Dương bấm ngắt máy luôn, không đợi Triệu Thụy Tiêu đáp lại. Rồi cậu lại nằm vật ra sô pha.

“Này, anh bảo rồi, sao cứ nghe lỏm thế?” Lâm Lạc Dương nhỏm dậy đe cậu trai đã đứng trong phòng từ bao giờ.

Lý Xuyên bước tới, đưa tay đụng vào má cậu.

Đột nhiên Lâm Lạc Dương ý thức được cậu trai trước mặt mình thích con trai, mà chính cậu hình như cũng vậy.

Đã thế mà còn đụng chạm thế này có ổn không?

Lý Xuyên nói: “Tóc bù rồi, để em buộc lại cho.”

Lâm Lạc Dương thoáng thở phào, đấy đấy, anh em chí cốt phải thế, có gì mờ ám đâu nào!

“Rửa tay chưa mà đòi mó vào đầu anh?” cậu dài giọng hỏi.

“Rửa sạch rồi, còn ướt đây này.” Lý Xuyên nói rồi nâng cằm cậu lên, vừa nhìn chăm chú vừa hỏi: “Thấy ướt không?”

Lâm Lạc Dương: “… thấy.”

Đêm xuống trời lạnh hơn, Lâm Lạc Dương lục tủ tìm cái áo gió cho Lý Xuyên, bấy giờ cậu mới nhận ra tủ của mình toàn đồ màu đen.

“Mười năm sau coi bộ anh không ưa điệu lắm.” cậu bình phẩm rồi đưa cho Lý Xuyên một cái áo, Lý Xuyên thử ướm vào mình rồi nói, “Thôi đi, không vừa đâu.”

Lâm Lạc Dương than thở: “Ê sao mấy đứa cứ phải cao thế hả?”

“Bình thường mà.” Lý Xuyên giơ tay căn đỉnh đầu mình rồi cố tình nhìn xuống Lâm Lạc Dương, “Làm gì mà cao lắm.”

Lâm Lạc Dương thấy mình bị “sỉ nhục” sâu sắc, thật ra cậu cũng đâu có lùn, hẳn một mét bảy bảy chứ bộ. Thế quái nào cả thằng bạn nối khố lẫn Triệu Thụy Tiêu đều phải cao hơn mét tám, đi với hai thằng đó cậu trông không khác gì chân cắp cặp loong toong. Thậm chí đi với Lý Xuyên cũng không ai nhận ra cậu mới là anh lớn.

Tóm lại là làm người quá thất bại.

Hai đứa đi ra khỏi nhà mới nhận ra trời cũng không lạnh, ngoài đường đầy người đi bộ chỉ mặc áo cộc tay.

Siêu thị ở tít cuối con đường đối diện, ấy là Lý Xuyên tinh mắt nhìn thấy biển hiệu từ đằng xa. Có lẽ đó là siêu thị duy nhất ở khu này.

Lâm Lạc Dương chực đi xuống vạch qua đường thì bị Lý Xuyên kéo lại, “Nhìn đường kìa anh.”

Lâm Lạc Dương: “?”

Lâm Lạc Dương: “Ê cái thói ở đâu đấy, anh mới là người hai tám đấy nhé.”

Lần này thì nhất định cậu phải nhấn mạnh lợi thế tuổi tác, tự dưng được cho không chục tuổi, không xài cũng uổng.

“Thì có ai bảo không phải đâu.” Lý Xuyên thản nhiên đáp, “Đi từ từ thôi, em theo không kịp.”

Lâm Lạc Dương phát hiện ra thỉnh thoảng Lý Xuyên nói chuyện rất trẻ con nhưng những lời cậu ta nói lại chẳng ăn nhập gì với cái mặt tỉnh rụi, thậm chí cái cách cậu ta gọi cậu là “anh” cũng như mang đầy ẩn ý.

“Đi thôi, anh.” Lý Xuyên kéo tay cậu, thế là cậu lại hí hửng đi theo.

Kể ra được gọi anh nghe cũng sướng tai thật!

Siêu thị có cái tên vừa dài vừa rắc rối, Lâm Lạc Dương nhẩm mấy lần chưa nhớ được thì Lý Xuyên đã đẩy xe hàng đến, thấy thế cậu hỏi: “Mua mỗi bàn chải thôi mà?”

“Mua đồ ăn vặt cho anh nữa.” Lý Xuyên nắm gáy cậu bắt cậu nhìn thẳng phía trước.

“Anh không ăn bim bim đâu.” Lâm Lạc Dương cãi xong mới nghĩ lại tốc độ nạp thực phẩm rác của mình năm mười tám tuổi – ờ, cũng không vừa.

“Chọn đi.” Lý Xuyên nói, “Ra đến đây rồi.”

Lâm Lạc Dương: “… ê em nói chuyện giống ông bác tết hay đến nhà anh ăn chực ghê.”

Lý Xuyên: “Không được đâu, em không gọi anh xưng bác đâu.”

Lâm Lạc Dương phát hiện ra mình không chỉ cãi không lại Ngô Húc, mà cả với Lý Xuyên cậu cũng thua luôn.

Cuối cùng Lâm Lạc Dương nhặt một lốc sữa tươi với mấy gói khoai chiên, lúc này quả thật cậu không thèm thuồng gì đồ ăn vặt cả, món que cay lại càng không lọt được vào mắt xanh của cậu. Hình như là tại cơ thể này nên cậu chẳng còn biết thèm ăn nữa.

Lý Xuyên bảo: “Không phải tiết kiệm hộ em đâu.”

“Thật á?” Lâm Lạc Dương chợt nổi hứng đùa, “Thế mua cái xe đạp điện nhé?”

Lý Xuyên: “… còn có ba trăm rưỡi thôi, anh tiêu sao thì tiêu.”

Lần đầu tiên chứng kiến Lý Xuyên bị lúng túng, Lâm Lạc Dương hí hửng vỗ vai thằng em, “Ở nhà anh làm gì có chuyện bắt em tốn tiền, hả? Để đấy, anh giai sẽ bao em.”

Lý Xuyên thật tình không muốn làm cậu cụt hứng, nhưng vẫn phải hỏi: “Anh nhớ mã thẻ à?”

Lâm Lạc Dương: “…”

Lâm Lạc Dương chực rút điện thoại ra, “Chắc chị anh biết đấy…”

Lý Xuyên vội ngăn cậu lại, “Để đấy em trả, có bao nhiêu đâu.”

Trả tiền xong Lý Xuyên im lặng nhìn số dư tài khoản trên điện thoại, Lâm Lạc Dương chớp chớp mắt nhìn cậu ta, “Hết bao nhiêu đấy? Nói đi hôm sau anh trả lại cho.”

Lý Xuyên nhét điện thoại vào túi, nói, “Không cần, tiền của em là để anh tiêu mà.”

Lâm Lạc Dương tưởng mình nghe lộn, cậu hỏi lại: “Gì gì?”

Lý Xuyên dứ một tay lên trán cậu, cười cười đáp, “Anh nghe thấy mà.”

Lâm Lạc Dương: “…”

Thế này nguy hiểm nha!

Cậu cuống quýt lùi lùi lại, làm như không biết gì hết.

Về nhà, hai đứa chẳng có việc gì làm, Lý Xuyên hỏi cậu chơi điện tử không. Thật ra Lâm Lạc Dương không thích chơi lắm, tại cậu chơi ngố quá nên chết lia lịa, toàn bị mấy đứa cùng team chửi. Nói chung trải nghiệm chơi game của cậu hết sức tồi tệ, nhưng thân làm anh lớn cậu cũng đành đồng ý chơi với Lý Xuyên.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lý Xuyên chủ động đòi cậu việc gì.

Đăng nhập xong Lâm Lạc Dương mới nhận ra một điều, “Mình không cùng bậc hàng thì ghép team thế nào được.”

Lập tức Lý Xuyên tạo ngay một tài khoản mới, “Giờ thì được rồi.”

Lâm Lạc Dương nhìn cậu ta tạo tài khoản nhoay nhoáy thì bùi ngùi thở dài: “Em thích chơi game quá nhỉ.”

Không chơi cùng được thì thôi, làm gì mà ham thế?

“Cũng bình thường.” Lý Xuyên ngả người ra sô pha, chốc chốc lại đưa mắt sang xem Lâm Lạc Dương chơi, “Đủ để gánh anh.”

Lâm Lạc Dương lại cảm thấy bị “sỉ nhục” sâu sắc lần nữa.

Hai ván đầu Lý Xuyên chơi cũng không thạo lắm, hai thằng thua liểng xiểng.

“Nhân vật mới cập nhật, em làm quen đã.” Lý Xuyên nói.

Lâm Lạc Dương cà khịa: “Gớm gớm thôi, càng thua càng nghiện chứ gì?”

Lý Xuyên liếc nhìn cậu rồi đột nhiên chồm sang, nghiêng đầu bảo, “Để xem ai càng thua càng nghiện.”

Lâm Lạc Dương phát hiện ra sau khi xuất viện Lý Xuyên nói nhiều hơn và cũng hoạt bát hơn hẳn.

Cái kiểu “hoạt bát” làm cậu hơi bị hãi.

Chơi thêm mấy ván nữa và Lâm Lạc Dương đã ngộ ra sự thú vị của trò chơi, thì ra cậu chán không phải vì game không hay mà là vì cậu chơi hoài không thắng!

Chơi game rất ngốn thời gian, lúc Lý Xuyên bảo đến giờ ngủ rồi Lâm Lạc Dương ngẩng lên nhìn đồng hồ mới thấy đã mười một giờ đêm.

Cậu bảo: “Nốt ván này thôi.”

Lý Xuyên nhìn cậu, “Nốt thôi nhé.”

Gần mười hai giờ mới xong ván, Lâm Lạc Dương ngồi thần trên sô pha một hồi nữa, lúc đứng dậy lưng cậu mỏi muốn rụng rời. Lý Xuyên đứng sau tận tình nắn bóp cho cậu vài cái.

Phòng ngủ cho khách ở tầng một, Lý Xuyên đánh răng rửa mặt xong không về phòng ngay mà cứ đứng ở cửa toilet đợi Lâm Lạc Dương.

“Ong ồi ì ào ủ ê…” Lâm Lạc Dương lúng búng nói với một mồm đầy bọt kem đánh răng.

Lý Xuyên đột nhiên sấn tới, Lâm Lạc Dương vô thức ngửa mình muốn tránh nhưng cậu trai đã kịp luồn bàn tay ra sau gáy cậu, tuột cái chun đang cột trên tóc cậu ra, vòng lại vào cổ tay mình, “OK, anh cũng đi ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé.”

Lâm Lạc Dương ngơ ngác.

Một lúc sau cậu mới ré lên… “Ơ này, anh đã rửa mặt đâu! Giật chun của người ta là thế nào?!”
Chương trước Chương tiếp