Phản Ứng Bản Năng

Chương 17



Thứ bảy, Hà Cường làm ca sáng, chiều về thì gặp Lý Xuyên đang đứng đợi xe bus, mặt cắm vào điện thoại.

“Ê, đi đâu đấy?” anh ta máy mồm hỏi.

Lý Xuyên ngẩng lên nhìn anh ta mấy giây rồi mới đáp: “Tìm việc làm.”

Hà Cường: “???”

Nói xong Lý Xuyên lại cúi xuống, ngón tay lướt như bay trên màn hình điện thoại.

Hà Cường nuốt nước miếng, bảo: “Mấy hôm nay anh thấy chú mày đi học suốt đấy à?”

Một lúc sau Lý Xuyên mới lại trả lời: “Trường có lớp tôi không đi thì ở nhà làm gì?”

Nghe thằng em nói có lý quá Hà Cường không cãi được, đành chuyển đề tài, “Sao tự nhiên lại đi tìm việc, mẹ mày cắt tiền rồi à?”

“Không.” nói xong Lý Xuyên lại hỏi Hà Cường, “Anh có việc gì không?”

“Không… à.” tự dưng bị hỏi Hà Cường hơi ngớ ra, “Không có gì, anh lên nhà đây, tối chơi không?”

“Không chơi đâu.”

“Đêm qua anh thấy tài khoản mày online đến khuya mà…”

“Dạo này tôi kèm người ta chơi, kiếm thêm.” Lý Xuyên nhìn nhìn anh ta rồi nghiêm túc bảo, “Anh trả tiền đi, tôi chơi với anh.”

Hà Cường: “…”

Hà Cường đi rồi Lý Xuyên lại cau có suy nghĩ, cậu tìm cả buổi trưa mà không có việc gì mướn sinh viên chưa tốt nghiệp. Như cậu bây giờ chắc chỉ có lên trường tìm việc làm thêm trả công theo giờ chứ chỗ tử tế hơn là chịu.

Hôm nay vốn kế hoạch của cậu là đi tìm Lâm Lạc Dương nhưng Lâm Nhược Liễu lại về, hai chị em chắc có nhiều chuyện để nói, Lý Xuyên không muốn quấy rầy họ.

Cậu đi bộ khỏi trạm xe về hướng trường đại học, dọc đường ồn ào tiếng những người bán rong rao hàng. Mặt trời ban trưa đổ nắng xuống con phố dài chật hẹp, để lại chấm bóng tròn dưới chân thiếu niên.

Tần Nhụy ra tiệm photo để in bài tập đầu tuần sau phải nộp, vừa vào cửa thì gặp Lý Xuyên. Cô khựng lại, Lý Xuyên như thể không nhận ra cô, cậu ta lách mình qua cô rồi đi thẳng vào trong.

Nhất thời Tần Nhụy ngơ ngác.

Trường họ ở gần ngoại ô, trường có quy chế quản lý sinh viên rất chặt, ngoài những trường hợp rất đặc biệt được phép ở ngoại trú thì mọi sinh viên đều phải ở ký túc xá trong trường.

Và Lý Xuyên chính là đối tượng “rất đặc biệt” đó.

Mới nhập học năm thứ nhất cô đã nghe mọi người nói Lý Xuyên bị bệnh tâm thần, cả ngày cậu ta không nói không rằng, đi đường thì so so cúi cúi. Đã thế người cậu ta lại bốc mùi rất kỳ quặc nên đám con gái thấy cậu ta là tránh từ xa còn bọn con trai nhiều thằng bảo nhau chắc thằng này cả năm không tắm, người ngợm nhếch nhác thấy gớm.

Tóm lại là bạn cùng lớp không ai muốn giao lưu với cậu ta, thậm chí có người còn phản ánh với giảng viên định hướng khiến cô kia phải gọi riêng Lý Xuyên đến văn phòng, nhắc nhở cậu chú ý vệ sinh cá nhân. Năm nhất Tần Nhụy là lớp phó, lúc ấy cô cũng ở trong văn phòng, cô thấy Lý Xuyên vẫn cúi gằm mặt, đầu gật gật, không nói không rằng. Từ sau lần đó bạn học không ngửi thấy mùi hôi kỳ lạ nữa nhưng vẫn không ai chịu tiếp xúc với Lý Xuyên, mà chính cậu ta cũng không có vẻ gì là muốn giao lưu với mọi người.

Học kỳ nào Lý Xuyên cũng biến mất dăm lần, ai cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Cậu ta lại lên cơn, lại vào viện, mới đầu còn có người thấy thương hại rồi về sau cũng chai sạn dần.

Một người đã muốn chết thì ngăn làm sao được? Huống hồ người đó thực sự cần được can ngăn ư?

Và thế là mỗi lần thấy Lý Xuyên trở lại trường, Tần Nhụy sẽ có một cảm giác kỳ lạ rằng… dường như cậu ta lại trông khốn khổ hơn xưa.

Lần này cũng vậy, không ai quan tâm đến sự vắng mặt của Lý Xuyên, và càng không ai ngạc nhiên khi cậu ta trở lại.

Luôn luôn là thế, cậu ta không chết được.

Mấy hôm trước có cô bạn lên phòng giáo vụ về bảo đã gặp Lý Xuyên, trông cậu ta vẫn thế nhưng có vẻ phấn chấn và đỡ tiều tụy hơn nhiều.

Tần Nhụy thấy có người hỏi đùa rằng: “Thế nó hết hôi như cú chưa? Nghe là thấy ảo rồi đấy.”

Thật ra lâu nay đâu còn mùi hôi hám gì nữa, chẳng qua là định kiến vô tâm của mọi người.

Đám bạn bông đùa mấy câu rồi nói sang chuyện khác, chẳng ai bận tâm đến cậu bạn cùng lớp đó, mà thật ra chính Tần Nhụy cũng chẳng chú ý lắm.

Cho đến khi Lý Xuyên chính thức đi học lại, cậu ta đến rất sớm, không rúc xuống bàn cuối mà ngồi ngay dãy trên. Cách ăn mặc hoàn toàn thay đổi, thậm chí giữa tiết có người còn thấy cậu ta ngồi quay bút.

Theo như lời cô bạn ngồi sau lưng cậu ta hôm đó kể thì cậu ta rất thơm, không thể nói rõ là mùi gì, có khi là dầu gội đầu, hương man mát dễ chịu.

Mấy đứa bạn nghe thế đều phì cười, có người còn đùa ác: “Ê ê, thích nó đấy à cô nương?”

Cô bé đỏ bừng mặt, vội vàng cãi làm gì có chuyện ấy.

Không một ai muốn dính đến Lý Xuyên, mọi người đều ngầm hiểu như vậy. Thế là từ đó chẳng còn ai bàn đến cậu ta nữa.

Lý Xuyên đi học được ba ngày, vẫn luôn là bộ dạng như hôm đầu tiên. Có tiết cậu ta nghe từ đầu đến cuối, có tiết học được nửa chừng cậu ta bắt đầu quay bút, nghịch điện thoại, hình như đang chat với ai đó. Ngày nào cũng thấy chat, thỉnh thoảng còn mỉm cười.

Cả lớp không ai nói được lời tử tế về cậu, không ai chịu giao lưu với cậu nhưng ai cũng tò mò.

Lý Xuyên khác quá nhiều so với trước kia, hoàn toàn không giống một người. Làm sao thái độ, cử chỉ của một người có thể thay đổi đến vậy chỉ sau một thời gian ngắn, mà không chỉ cử chỉ, quan trọng nhất là khí chất.

Trước kia Lý Xuyên đi đường luôn còng lưng rụt cổ, mặt thì cắm xuống đất. Nhưng bây giờ thì không, cậu ta đứng thẳng, ngẩng cao đầu và hoàn toàn không né tránh ánh mắt của người khác. Có lúc Tần Nhụy vô tình đối diện với cậu ta, ánh mắt cậu ta làm cô lạnh cả người.

Người này thật sự là Lý Xuyên sao?

Đột nhiên cô tự hỏi.

Lý Xuyên vào trong cửa hàng, hỏi: “Cho hỏi ở đây có nhận sinh viên làm thêm không?”

Tần Nhụy nghe thấy liền ngoái lại nhìn cậu ta.

Như nhận ra ánh mắt cô, Lý Xuyên cũng quay lại nhìn cô rất nhanh, chắc chỉ để xác nhận xem có phải người quen không.

Lý Xuyên hỏi rõ chế độ lương lậu rồi đi ra, Tần Nhụy cũng in xong bài tập của mình và còn in hộ năm người nữa trong ký túc. Cái tính tốt bụng lắm khi làm cô thêm bao nhiêu việc.

Cửa hàng photo ở rất gần ký túc xá nam, từ xa có mấy đứa con trai nhuộm tóc vàng, cười nói oang oang đi lại, chúng mặc thứ quần đũng trễ, tướng đi rất khệnh khạng.

Tần Nhụy khựng lại, ngoái đầu nhìn Lý Xuyên, ngần ngừ như có gì muốn nói.

Lý Xuyên đã đến ngay sau lưng cô, hỏi: “Bạn định nói gì?”

Tần Nhụy mím môi, trong khi Lý Xuyên lạnh lùng đưa mắt nhìn đám sinh viên đang đi tới.

“Hay là bạn tránh đi.” Tần Nhụy nói.

“Cảm ơn, không phải thế đâu.” Lý Xuyên lễ độ gật đầu với cô, “Tôi đang đợi bọn nó mà.”

Tần Nhụy tròn mắt kinh ngạc, không hiểu cậu ta nói gì.

Lý Xuyên nhìn chằm chằm vào một thằng giữa bọn rồi thản nhiên bảo cô, “Mấy hôm trước nó huých tôi đấy.”

Tần Nhụy nói, “Bọn nó cố tình mà.”

Lý Xuyên bỗng mỉm cười, cậu vốn không hề xấu, lúc này lại ăn bận đàng hoàng nên nụ cười dù không mấy tươi nhưng vẫn rất dễ coi, “Tôi biết.”

Chuyện sau đó thì Tần Nhụy không được chứng kiến, cô chỉ nghe nói rằng Lý Xuyên đánh nhau với mấy đứa kia và bị trường kỷ luật.

Đúng ra là mấy đứa kia bị kỷ luật, còn Lý Xuyên là người bị hại.

Hai thằng trong đám phải nhập viện.

Lý Xuyên cũng bị thương nhưng bọn kia bị nặng hơn cậu nhiều. Mấy đứa đó là sinh viên khoa thông tin ở ngay cạnh khoa họ, chúng là một nhóm chuyên đi bắt nạt. Chúng thường ép những sinh viên tính tình hướng nội, yếm thế phải đi mua cơm nước phục vụ chúng và đương nhiên là không trả tiền, khiến nhiều sinh viên rất bất bình. Khổ một nỗi ba bốn thằng to như gấu đi với nhau, một thằng trong số đó còn là thành viên đội bóng rổ của trường nên hầu như chẳng ai dám ra mặt đối đầu với chúng.

Lý Xuyên thì hẳn nhiên là một trong những người chuyên bị bắt nạt.

Chí ít trước kia là thế.

Tiền chúng vay của cậu nhưng không bao giờ trả tính sơ sơ cũng phải hơn hai ngàn tệ.

Lần này Lý Xuyên tìm chúng là để đòi tiền, mấy thằng này trông hung hãn nhưng thực ra không khỏe hơn ai thế nên bị Lý Xuyên đạp cho một cước rồi bồi thêm hai cú đấm là một thằng đã nằm đo đất.

Đánh xong Lý Xuyên cũng đau nhưng mặt cậu vẫn lạnh tanh, cậu vừa xoa nắm đấm vừa thầm tính từ nay phải siêng tập luyện đến mức nào mới xốc lại được cái cơ thể tồi tàn này.

“Tao đánh nó mà không thằng nào vào giúp à?” Lý Xuyên lừ mắt với hai thằng đang đứng vòng ngoài, “Anh em kiểu gì đấy?”

Nói đến thế thì không đấm nhau không được.

Và kết quả là đôi bên cùng phơi áo.

Lúc nhận điện thoại của giảng viên định hướng Lý Lệ Mai cũng hết hồn, “Sao ạ? Sao cơ? Nó mới ra viện mà?! Sao lại đi viện nữa ạ?”

Giảng viên ấp úng một chút rồi bắt đầu kể: “Vâng, chuyện là…”

Lý Xuyên cũng bị thương và cậu khai rằng mấy thằng kia vòi tiền cậu nên hai bên mới đánh nhau. Hai giảng viên định hướng đều biết rõ tính cách sinh viên của mình nên hiển nhiên họ quy hết tội trạng cho đám sinh viên bất hảo, bất kể chúng nói gì cũng không ai tin.

“Chính nó khiêu khích trước mà! Chúng em bị thương nặng hơn nó nhiều…” một thằng trong đám đang phân bua thì chợt nín bặt, vì ở phía đối diện nó Lý Xuyên “vô tình” kéo áo để lộ ra những vết bầm tím và cánh tay chi chít sẹo dao cứa trông khủng bố tột độ.

Lý Xuyên đánh nhau luôn có tính toán, cậu sẽ cố tránh những chỗ có thể phơi ra cho mọi người thấy, còn mấy thằng này chỉ biết tẩn bừa chứ có nghĩ quái gì đâu.

Kết quả là đôi bên trông đều thảm hại, Lý Xuyên nhờ có “lợi thế” mình đầy thương tích từ trước nên trông nghiêm trọng hơn một tí.

Trường đại học giải quyết sự việc cũng thật “tinh tế”, họ cho cả lũ bị thương nằm chung một phòng bệnh.

Đêm đó đương nhiên là hai thằng kia nuốt không trôi cục tức, chúng bảo nhau dậy xử lý Lý Xuyên, Lý Xuyên đang nằm đột nhiên lên tiếng: “Chúng mày biết không, sau trường không có camera đâu.”

Hai thằng kia im tịt.

Chúng đang đấu tranh tư tưởng…

“Không mệt à? Ngủ đi.” Lý Xuyên lại nói, “À, nhớ trả tiền tao.”

Phòng bệnh yên bình đến bình minh.

Lý Lệ Mai vốn không định vào viện, con mình thế nào bà ta rõ nhất nhưng nghĩ lại con bị bắt nạt đến mức ấy mẹ không đến thăm thì còn ra cái gì. Thế là bà ta đến, tiện thể đưa sinh hoạt phí cho Lý Xuyên. Dù sao trên danh nghĩa vẫn là mình nuôi nó, nó tự tử chết là việc của nó, mình để nó chết đói là việc của mình.

Lúc Lý Lệ Mai vào, Lý Xuyên đã chuẩn bị xuất viện.

Mẹ con chạm mặt ai cũng có vẻ lúng túng, Lý Lệ Mai lên tiếng trước: “Con ra viện sao không báo cho mẹ?”

Lý Xuyên nhíu mày nhìn bà ta, “Mẹ bảo không có việc thì đừng gọi cho mẹ còn gì?”

Lý Lệ Mai nghẹn lời.

“Con còn tiền không?”

“Còn.” Lý Xuyên quay đầu liếc vào trong phòng bệnh.

“Con lấy đâu ra tiền?” Lý Lệ Mai không tin lắm, “Mẹ chuyển ba ngàn vào thẻ cho con rồi đấy, mấy đứa đánh con đâu rồi? Để mẹ gặp bọn nó.”

Lý Xuyên nhìn Lý Lệ Mai rồi bước tránh sang một bên.

Cậu bảo có tiền là nói thật, sáng nay mở mắt ra cậu đã dốc ngược hai thằng gấu ó kia lên đòi chúng trả nợ không thiếu một xu.

Lý Xuyên vừa “có lời” là hai thằng kia đã vội vàng gom tiền nộp cho cậu.

Lúc này cậu vẫn đang xắn tay áo, cánh tay sứt sẹo ai thấy mà không sợ, chưa kể hôm qua cậu cởi áo cho bác sĩ khám toàn thân thôi thì trên ngực trên bụng trên hông không có một chỗ nào lành lặn.

Đầu gấu thì cũng chỉ là bọn sinh viên đôi mươi, chúng sợ chết khiếp chỉ muốn trả tiền nhanh nhanh.

Lý Xuyên hỏi: “Chúng mày sợ cái gì? Tao có sao đâu.”

Hai thằng kia càng khiếp tợn.

Cả lời nói lẫn hành động của Lý Xuyên đều rất quái dị.

Hai thằng lén lút bảo nhau hình như đêm qua có người nhìn chúng ngủ.

“Đêm qua hình như nó đứng ở đầu giường nhìn tao hay sao ấy, sợ vãi ra mày ạ.”

Chúng đang to nhỏ thì Lý Lệ Mai xô cửa đi vào, chỉ mặt hai thằng mà chửi.

Lý Xuyên đứng ngoài cửa suy tư một chốc, từ lúc tỉnh lại thấy mình ở trong bệnh viện đúng là cậu bắt đầu có thói quen trở dậy ban đêm. Thật ra cũng chỉ để tự xác nhận lại một điều chứ không hề định hù dọa ai.

Đang nghĩ đến đó thì điện thoại cậu đổ chuông, lấy ra xem thì người gọi đến là “Lạc Lạc”.

“Ơi, em đây anh.” giọng nói cậu trai mềm mại trìu mến hẳn.

Đầu dây bên kia, Lâm Lạc Dương nói: “Hôm nay anh lại rảnh rồi, anh đến chỗ em nhé.”

Lý Xuyên sửng sốt hỏi lại, “Anh nói chuyện xong với chị anh rồi à?”

“Ừ, xong rồi, thật ra cũng chẳng có gì, anh xin lỗi bả thôi. Chị anh bảo cuối tuần có rảnh thì lên công ty cũng được.” nghe giọng thì biết tâm trạng của Lâm Lạc Dương đang khá vui vẻ, cậu lại tiếp, “Anh đến chỗ em nhé.”

Lý Xuyên im im một hồi rồi mới bảo, “Anh Lạc Dương ơi em xin lỗi, hôm nay em bận chút việc không gặp anh được.”

“À… thế thôi vậy, thế… sang tuần thì sao? Sang tuần nếu em rảnh…” giọng nói ở đầu dây bên kia ỉu đi thấy rõ, nhưng rất nhanh sau đó âm sắc vui vẻ lại xuất hiện, “Ừ mà thôi, ngày nào mình chẳng nói chuyện với nhau, thôi hôm nào tiện thì đi.”

“… dạ, được.”

Vừa cúp máy, Lý Xuyên điên tiết trở vào phòng bệnh.

Lý Lệ Mai còn chưa mắng nhiếc xong, hai thiếu niên bất hảo lúc này đều đã sợ một phép, không thằng nào nhận ra Lý Xuyên đã vào.

Lý Xuyên đạp đánh rầm một phát vào cái tủ bằng tôn kê đầu giường, “Ai bảo chúng mày đánh vào mặt tao?”

Bấy giờ Lý Lệ Mai mới giật mình quay lại, há hốc miệng nhìn thằng con.

“Đứa nào đấm vào mặt?” Lý Xuyên lừ mắt qua từng thằng rồi nhếch mép cười, “Tao quên rồi, thằng nào đánh thì nhận đi.”

Ba người còn lại trong phòng: “…”
Chương trước Chương tiếp