Phản Ứng Bản Năng
Chương 2
Lâm Lạc Dương nhất quyết cho rằng mình vượt thời gian đến năm này, những người khác trong phòng lúc này mỗi người một kiểu biểu cảm, cuối cùng họ đều nghiêm túc gật đầu.
Lâm Lạc Dương nói: “Sao em thấy như mọi người không tin em vậy, em nói thật mà!”
Nói xong cậu trợn mắt hết sức hùng hồn, ý là thể hiện mình rất thành thật.
Cuối cùng Lâm Nhược Liễu hạ giọng như thầm thì, hỏi: “Em đoán xem ba mẹ có biết em vào viện không?”
Nghe thế Lâm Lạc Dương cứng cả người. Không phải là cậu nhát chết nhưng cái sự báo cáo phụ huynh thì mười tám tuổi đứa nào chẳng sợ, mà hai tám tuổi cũng vẫn phải sợ, nữa là cậu còn chẳng có tí ký ức nào của mười năm trưởng thành.
Lâm Nhược Liễu bình tĩnh nhìn em trai rồi nói tiếp, “May nhé, ba mẹ ra nước ngoài rồi. Chắc lâu lâu nữa các cụ mới về, chị chưa nói gì đâu.”
Thế là Lâm Lạc Dương thở phào buông thõng hai vai, nhưng cậu lại ngồi thẳng lên ngay tức khắc, “Không sao đâu, chỉ cần tìm được lý do em du hành đến đây thì em về được ngay thôi!” Trong sách toàn viết thế mà!
Buồng bệnh lại lặng phắc.
Lâm Lạc Dương xị mặt: “Biết ngay là mấy người không tin em mà, mấy người chỉ gật bừa cho qua chuyện thôi.”
Lâm Nhược Liễu chợt hoảng hốt, Lâm Lạc Dương năm mười tám tuổi thực sự giống thế này.
Nhà họ không hẳn là giàu có nhưng cũng có của ăn của để, ba mẹ chịu khó đầu tư rất nhiều cho hai chị em được học hành hơn người khác. Nhưng tính Lâm Lạc Dương vốn ương bướng, hiếu động nên cho học piano thì nó ngồi một chỗ không được, học violon thì như kéo cưa, học thanh nhạc thì ngũ âm thậm thụt. Môn duy nhất giữ chân được thằng nhỏ là hội họa nhưng nó vẽ vời chẳng giống ai, chỉ được cái chạy trốn là nhanh, trèo tường leo cây cũng thoăn thoắt nên nó bị mắng suốt ngày. Đi học thì thành tích chỉ thường thường lớp giữa, nói chung so với chị gái học môn nào cũng xuất sắc Lâm Lạc Dương quả thật không có gì nổi bật.
Người ta muốn khen hai chị em thì lúc nào cũng là chị gái giỏi quá, còn em… à em trai xinh nhỉ, lớn lên thì đẹp trai phải biết.
Nhưng Lâm Nhược Liễu biết, người em trai này của cô biết lo cho gia đình hơn bất cứ ai.
Năm đó khi quyết định sinh đứa thứ hai ba mẹ họ đã bàn với nhau nhất định không được để đứa chị cảm thấy mình bị ra rìa. Thế nên từ tấm bé Lâm Lạc Dương đã được dạy phải đối xử tốt với người thân, phải biết chia sẻ, biết nhường nhịn. Chị là con gái, em là con trai phải che chở cho chị.
Lâm Lạc Dương là một bông hoa trưởng thành trong nhà kính, từ nhỏ đến lớn mọi ước muốn của cậu đều được thỏa mãn nên hẳn nhiên cậu không có cơ hội nuôi dưỡng tính đố kị háo thắng. Qua mười tuổi cậu cũng không có giai đoạn dậy thì bướng bỉnh, chuyện ngang ngược nhất cậu từng làm hẳn là thích một người con trai… Đến đây thì Lâm Nhược Liễu không muốn nghĩ nữa, ánh mắt cô trở lại với Lâm Lạc Dương đang ngồi trên giường.
“Đương nhiên là mọi người tin em, em chẳng bảo vẫn nhớ hết chuyện trước năm mười tám tuổi là gì? Thế thì là đúng rồi.” cố giấu tâm sự trong lòng, cô nói tiếp, “Chuyện này trước mắt chị chưa nói với ba mẹ đâu nên em cứ yên tâm dưỡng bệnh. Cũng không phải đến công ty nữa nhé.”
“Lâm Lạc Dương.” đến lúc này cô mới gọi tên em trai.
Lâm Lạc Dương ngước lên nhìn cô, cô lại chỉ nói: “Nghỉ ngơi tử tế đi nhé.”
##
“Sao tao lại thành thế này?” ngày hôm sau, Lâm Lạc Dương giơ cái tay bị thương lên hỏi Ngô Húc mới vào thăm.
Từ lúc mở mắt ra Lâm Lạc Dương đã để ý cửa sổ buồng bệnh được lắp song sắt, đêm đến chốc chốc lại có hộ lý vào buồng kiểm tra, Lâm Lạc Dương đều biết cả. Họ sợ cậu có chuyện đây mà.
Ngô Húc thì chưa chuẩn bị tinh thần gì cả, thình lình bị hỏi cậu ta giật bắn mình.
Lâm Lạc Dương nhìn trân trân vào cổ tay mình, “Có khi nào tao không về được không nhỉ?”
Thấy cậu cũng không thật chú ý đến câu hỏi lúc nãy, Ngô Húc thở phào đáp, “Sao? Về nhà á? Bác sĩ bảo mày ở đây theo dõi vài hôm là…”
Lâm Lạc Dương quay sang bảo, “Không, ý tao là quay về, về năm 2016 ấy.”
Ngô Húc lặng người mất mấy giây, “À… tao cũng, tao cũng không biết làm sao mày về được.”
Lâm Lạc Dương nheo mắt nhìn thằng bạn, “Mày tin lời tao nói à?”
Ngô Húc gật đầu.
Nhưng Lâm Lạc Dương không tin, cậu nghĩ thằng này chỉ đang chiều lòng cậu thôi.
Thế mà cậu thực sự có cảm giác mãnh liệt rằng mình không thuộc về nơi này, cậu sẽ không ở lại đây mãi đâu. Cậu có nơi cậu phải đến. Cơ mà đến cả mấy cô hộ lý đi thăm buồng cậu đều có vẻ cam chịu rằng cậu đang bị “ảo tưởng”, cô nào cũng vờ vịt như kiểu cố chiều lòng một đứa trẻ nghịch ngợm mà thôi.
Lâm Lạc Dương mất hứng hỏi lại: “Thế tóm lại là tay tao…”
Cậu mới nói đến đó thì lại có người vào phòng, là Triệu Thụy Tiêu.
Ngô Húc mừng như bắt được vàng, cậu ta vội vàng đứng dậy ra đón thằng bạn, “Ái chà chà! Mày đến đấy à, sao còn mua hoa quả làm gì nữa. Mày khách sáo thế.”
Cậu ta nháy nháy mắt với Triệu Thụy Tiêu, nhưng anh chàng này xem chừng còn không tinh ý bằng Ngô Húc, anh ta thản nhiên đáp: “Thì mua cho Lạc Dương chứ gì nữa, nó thích mấy quả này mà?”
Quả nhiên Lâm Lạc Dương chớp được ngay ý nghĩa của câu nói vừa xong, cậu hỏi liền: “Anh biết em ạ? Chúng ta là thế nào với nhau ạ?”
Anh chàng tên Triệu Thụy Tiêu nhìn về phía cậu bằng ánh mắt rất ôn hòa.
“Bạn học.” Triệu Thụy Tiêu đáp, “Bạn học thời đại học.”
Lâm Lạc Dương kinh ngạc, cậu bắt đầu nhìn Triệu Thụy Tiêu bằng con mắt khác hẳn, đoạn cậu vỗ vỗ xuống giường, cái đệm phủ ga trắng toát lõm hẳn một chỗ, “Ra đây nói chuyện được không?”
“Nói chuyện gì?” Triệu Thụy Tiêu kéo ghế lại ngồi bên giường rồi nói như đùa, “Chuyện hồi đại học mày thi lại mấy môn à?”
Lâm Lạc Dương trố mắt: “Em mà phải thi lại á?”
Triệu Thụy Tiêu ra vẻ thần bí đáp: “Mấy chuyện này không thể nói khơi khơi được, biết trước thì còn gì vui nữa? Cứ phải để mày tự trải nghiệm mới hay.”
Lâm Lạc Dương: “…”
Trong đầu cậu chợt nảy ra một ý niệm rằng cái người này thật đáng sợ. Cậu vội vàng quay sang thằng bạn nối khố, “Mới nãy tao đang định hỏi…”
Ngô Húc lại bắt đầu cuống.
Lâm Lạc Dương nói tiếp, “Hôm nay là thứ ba, mày không phải đi làm à?”
Ngô Húc đớ người luôn.
Đây đúng là cái kiểu của Lâm Lạc Dương trước kia, giọng điệu thì rõ là nghiêm túc nhưng làm người nghe muốn nổi sùng.
“Có chứ sao không.” Ngô Húc nghiến răng đáp.
“Nhưng mà hôm nay là thứ ba mà ơ kìa.” cậu lặp lại, hôm qua cậu vừa mới xem lịch để xác nhận lại coi có đúng tháng đúng năm không.
“Hai đứa bọn tao làm may mặc, tầm này là mùa vãn khách với lại việc vốn cũng không bận lắm.” Triệu Thụy Tiêu kịp thời chặn lời Ngô Húc, anh ta cười với Lâm Lạc Dương, “Mày vừa mới tỉnh, chị Lâm mắc làm không chăm mày được nên bảo bọn tao đến chuyện trò giải khuây cho mày…”
Giọng anh ta nghe rất tự tin, thành ra như Ngô Húc ban nãy lại có vẻ không được uy tín cho lắm.
Lâm Lạc Dương chấp nhận lời giải thích này, cậu lại hỏi: “Thế… tao… với mày thân nhau lắm à?”
Triệu Thụy Tiêu đáp: “Đương nhiên rồi, hồi học đại học tao với mày thân nhất đấy.”
Lâm Lạc Dương lại bắt đầu nhìn chằm chằm anh chàng trước mặt.
Triệu Thụy Tiêu da trắng trẻo, dáng cao, trông rất hào hoa phong nhã, mà đúng ra là không giống loại người cậu sẽ kết bạn. Nhưng những chuyện này thì cũng khó mà nói trước được.
“Này Lâm bé đụt, sao mười năm rồi mà mày nói chuyện nghe vẫn muốn đấm thế nhỉ?”
Ngô Húc ngắt ngang luồng suy nghĩ của cậu bằng một câu hăm dọa rồi đặt mông ngồi phịch xuống giường bệnh. Nệm giường lún hẳn xuống làm khoảng cách giữa hai đứa tự dưng gần gũi hẳn.
Lâm Lạc Dương quay đầu sang trợn mắt với Ngô Húc: “Lâm bé đụt là cái quỷ gì thế? Biệt danh của tao à?”
Ngô Húc chống một tay trên đùi, chặc lưỡi đáp ừ.
“Nghĩa là thế nào?” biệt danh gì nghe thấy gớm!
“Nghĩa là nói mày ngáo đó.”
Bây giờ thì Lâm Lạc Dương bắt đầu rất tò mò về mười năm vừa qua của mình, “Làm gì đến mức phải đặt biệt hiệu cho tao thế…”
Ngô Húc gục gặc lấy lệ, “Ờ ờ ờ, thì thôi không gọi thế nữa.”
Ba người tán chuyện một lúc nữa, mà tâm trí Lâm Lạc Dương vẫn dừng lại ở tuổi mười tám nên nói được mấy câu cậu đã cảm thấy mình theo không kịp chủ đề của hai người kia. Cuối cùng cậu đành ngồi im hóng chuyện.
Cậu cũng không hề thấy chán, mọi thứ xung quanh đối với cậu lúc này đều thật mới lạ, những sự kiện mới, con người mới, đột nhiên cậu thấy không nôn nóng muốn trở lại nữa. Cái sự vượt thời gian này nhân vật chính kiểu gì cũng phải trải qua bảy bảy bốn chín khổ ải may ra mới gặp được, mà Lâm Lạc Dương bây giờ thì không sẵn lòng chịu khổ cho lắm.
Vết thương trên cổ tay cậu phải nói là cực kỳ sâu, nhác trông thôi là đủ làm cậu hết vía rồi. Tuổi hai tám cậu đã gặp phiền não gì mà phải tự kết liễu như thế nhỉ? Có khi nào cậu chết thật rồi không, ý là cậu của tuổi hai tám đã chết nên cậu của tuổi mười tám mới đến được đây…
Lâm Lạc Dương đột nhiên hỏi, “Khi nào sức khỏe tao ổn hơn thì tao đi dạo loanh quanh trong viện được không?”
Hai người kia ngừng nói rồi hết nhìn cậu lại đưa mắt nhìn nhau, có vẻ khá là do dự.
“Tất nhiên là bác sĩ đồng ý thì tao mới đi, chứ ở đây ngột ngạt quá. Tao muốn ra ngoài hít thở không khí một tí.” Lâm Lạc Dương phải dịu giọng phân bua.
Cái kiểu cứ nhất nhất phải xin phép như trẻ con hỏi ý kiến phụ huynh này làm cậu hơi bực mình.
Rõ ràng ba thằng là đồng lứa mà.
Cuối cùng Ngô Húc gật đầu, “Ừ được, để tí tao bảo chị Lâm. Mày đúng là tăng động, không lúc nào chịu ở yên một chỗ.”
Lâm Lạc Dương bật lại ngay: “Có mày tăng động ấy, nào nhuộm tóc nào trốn nhà lên net, mẹ mày phát hiện ra mày còn trốn sang nhà tao đấy thôi.”
Ấy là cậu nói cái chuyện mới đây với cậu.
Ngô Húc thì lại phải ngẫm nghĩ một hồi lâu, lên đại học là cậu ta bỏ chơi game rồi, cả trò làm đầu nhuộm tóc với Ngô Húc cũng là chuyện từ bao nhiêu năm trước, cuối cùng cậu ta chỉ biết đáp: “À, ừ ừ, phải rồi.”
Tự dưng Lâm Lạc Dương thấy nản, người trưởng thành ai cũng trở nên nhàm chán như vậy à? Không chấp nhặt, không còn hứng thú kiếm tìm những điều mới mẻ, cứ an phận như vậy thôi. Thế thì tốt nhất là cậu nên quay về thời đại của mình, ít nhất còn có chục năm cho cậu phung phí.
Trời tháng năm bắt đầu nóng hơn, cửa sổ để mở cho gió đem theo hương hoa và mùi cỏ vào trong phòng.
Lâm Lạc Dương muốn ra ngoài ngắm đất trời một cái, và chủ yếu là để tìm hiểu xem vì sao mình lại đến nơi này.
Lâm Lạc Dương nói: “Sao em thấy như mọi người không tin em vậy, em nói thật mà!”
Nói xong cậu trợn mắt hết sức hùng hồn, ý là thể hiện mình rất thành thật.
Cuối cùng Lâm Nhược Liễu hạ giọng như thầm thì, hỏi: “Em đoán xem ba mẹ có biết em vào viện không?”
Nghe thế Lâm Lạc Dương cứng cả người. Không phải là cậu nhát chết nhưng cái sự báo cáo phụ huynh thì mười tám tuổi đứa nào chẳng sợ, mà hai tám tuổi cũng vẫn phải sợ, nữa là cậu còn chẳng có tí ký ức nào của mười năm trưởng thành.
Lâm Nhược Liễu bình tĩnh nhìn em trai rồi nói tiếp, “May nhé, ba mẹ ra nước ngoài rồi. Chắc lâu lâu nữa các cụ mới về, chị chưa nói gì đâu.”
Thế là Lâm Lạc Dương thở phào buông thõng hai vai, nhưng cậu lại ngồi thẳng lên ngay tức khắc, “Không sao đâu, chỉ cần tìm được lý do em du hành đến đây thì em về được ngay thôi!” Trong sách toàn viết thế mà!
Buồng bệnh lại lặng phắc.
Lâm Lạc Dương xị mặt: “Biết ngay là mấy người không tin em mà, mấy người chỉ gật bừa cho qua chuyện thôi.”
Lâm Nhược Liễu chợt hoảng hốt, Lâm Lạc Dương năm mười tám tuổi thực sự giống thế này.
Nhà họ không hẳn là giàu có nhưng cũng có của ăn của để, ba mẹ chịu khó đầu tư rất nhiều cho hai chị em được học hành hơn người khác. Nhưng tính Lâm Lạc Dương vốn ương bướng, hiếu động nên cho học piano thì nó ngồi một chỗ không được, học violon thì như kéo cưa, học thanh nhạc thì ngũ âm thậm thụt. Môn duy nhất giữ chân được thằng nhỏ là hội họa nhưng nó vẽ vời chẳng giống ai, chỉ được cái chạy trốn là nhanh, trèo tường leo cây cũng thoăn thoắt nên nó bị mắng suốt ngày. Đi học thì thành tích chỉ thường thường lớp giữa, nói chung so với chị gái học môn nào cũng xuất sắc Lâm Lạc Dương quả thật không có gì nổi bật.
Người ta muốn khen hai chị em thì lúc nào cũng là chị gái giỏi quá, còn em… à em trai xinh nhỉ, lớn lên thì đẹp trai phải biết.
Nhưng Lâm Nhược Liễu biết, người em trai này của cô biết lo cho gia đình hơn bất cứ ai.
Năm đó khi quyết định sinh đứa thứ hai ba mẹ họ đã bàn với nhau nhất định không được để đứa chị cảm thấy mình bị ra rìa. Thế nên từ tấm bé Lâm Lạc Dương đã được dạy phải đối xử tốt với người thân, phải biết chia sẻ, biết nhường nhịn. Chị là con gái, em là con trai phải che chở cho chị.
Lâm Lạc Dương là một bông hoa trưởng thành trong nhà kính, từ nhỏ đến lớn mọi ước muốn của cậu đều được thỏa mãn nên hẳn nhiên cậu không có cơ hội nuôi dưỡng tính đố kị háo thắng. Qua mười tuổi cậu cũng không có giai đoạn dậy thì bướng bỉnh, chuyện ngang ngược nhất cậu từng làm hẳn là thích một người con trai… Đến đây thì Lâm Nhược Liễu không muốn nghĩ nữa, ánh mắt cô trở lại với Lâm Lạc Dương đang ngồi trên giường.
“Đương nhiên là mọi người tin em, em chẳng bảo vẫn nhớ hết chuyện trước năm mười tám tuổi là gì? Thế thì là đúng rồi.” cố giấu tâm sự trong lòng, cô nói tiếp, “Chuyện này trước mắt chị chưa nói với ba mẹ đâu nên em cứ yên tâm dưỡng bệnh. Cũng không phải đến công ty nữa nhé.”
“Lâm Lạc Dương.” đến lúc này cô mới gọi tên em trai.
Lâm Lạc Dương ngước lên nhìn cô, cô lại chỉ nói: “Nghỉ ngơi tử tế đi nhé.”
##
“Sao tao lại thành thế này?” ngày hôm sau, Lâm Lạc Dương giơ cái tay bị thương lên hỏi Ngô Húc mới vào thăm.
Từ lúc mở mắt ra Lâm Lạc Dương đã để ý cửa sổ buồng bệnh được lắp song sắt, đêm đến chốc chốc lại có hộ lý vào buồng kiểm tra, Lâm Lạc Dương đều biết cả. Họ sợ cậu có chuyện đây mà.
Ngô Húc thì chưa chuẩn bị tinh thần gì cả, thình lình bị hỏi cậu ta giật bắn mình.
Lâm Lạc Dương nhìn trân trân vào cổ tay mình, “Có khi nào tao không về được không nhỉ?”
Thấy cậu cũng không thật chú ý đến câu hỏi lúc nãy, Ngô Húc thở phào đáp, “Sao? Về nhà á? Bác sĩ bảo mày ở đây theo dõi vài hôm là…”
Lâm Lạc Dương quay sang bảo, “Không, ý tao là quay về, về năm 2016 ấy.”
Ngô Húc lặng người mất mấy giây, “À… tao cũng, tao cũng không biết làm sao mày về được.”
Lâm Lạc Dương nheo mắt nhìn thằng bạn, “Mày tin lời tao nói à?”
Ngô Húc gật đầu.
Nhưng Lâm Lạc Dương không tin, cậu nghĩ thằng này chỉ đang chiều lòng cậu thôi.
Thế mà cậu thực sự có cảm giác mãnh liệt rằng mình không thuộc về nơi này, cậu sẽ không ở lại đây mãi đâu. Cậu có nơi cậu phải đến. Cơ mà đến cả mấy cô hộ lý đi thăm buồng cậu đều có vẻ cam chịu rằng cậu đang bị “ảo tưởng”, cô nào cũng vờ vịt như kiểu cố chiều lòng một đứa trẻ nghịch ngợm mà thôi.
Lâm Lạc Dương mất hứng hỏi lại: “Thế tóm lại là tay tao…”
Cậu mới nói đến đó thì lại có người vào phòng, là Triệu Thụy Tiêu.
Ngô Húc mừng như bắt được vàng, cậu ta vội vàng đứng dậy ra đón thằng bạn, “Ái chà chà! Mày đến đấy à, sao còn mua hoa quả làm gì nữa. Mày khách sáo thế.”
Cậu ta nháy nháy mắt với Triệu Thụy Tiêu, nhưng anh chàng này xem chừng còn không tinh ý bằng Ngô Húc, anh ta thản nhiên đáp: “Thì mua cho Lạc Dương chứ gì nữa, nó thích mấy quả này mà?”
Quả nhiên Lâm Lạc Dương chớp được ngay ý nghĩa của câu nói vừa xong, cậu hỏi liền: “Anh biết em ạ? Chúng ta là thế nào với nhau ạ?”
Anh chàng tên Triệu Thụy Tiêu nhìn về phía cậu bằng ánh mắt rất ôn hòa.
“Bạn học.” Triệu Thụy Tiêu đáp, “Bạn học thời đại học.”
Lâm Lạc Dương kinh ngạc, cậu bắt đầu nhìn Triệu Thụy Tiêu bằng con mắt khác hẳn, đoạn cậu vỗ vỗ xuống giường, cái đệm phủ ga trắng toát lõm hẳn một chỗ, “Ra đây nói chuyện được không?”
“Nói chuyện gì?” Triệu Thụy Tiêu kéo ghế lại ngồi bên giường rồi nói như đùa, “Chuyện hồi đại học mày thi lại mấy môn à?”
Lâm Lạc Dương trố mắt: “Em mà phải thi lại á?”
Triệu Thụy Tiêu ra vẻ thần bí đáp: “Mấy chuyện này không thể nói khơi khơi được, biết trước thì còn gì vui nữa? Cứ phải để mày tự trải nghiệm mới hay.”
Lâm Lạc Dương: “…”
Trong đầu cậu chợt nảy ra một ý niệm rằng cái người này thật đáng sợ. Cậu vội vàng quay sang thằng bạn nối khố, “Mới nãy tao đang định hỏi…”
Ngô Húc lại bắt đầu cuống.
Lâm Lạc Dương nói tiếp, “Hôm nay là thứ ba, mày không phải đi làm à?”
Ngô Húc đớ người luôn.
Đây đúng là cái kiểu của Lâm Lạc Dương trước kia, giọng điệu thì rõ là nghiêm túc nhưng làm người nghe muốn nổi sùng.
“Có chứ sao không.” Ngô Húc nghiến răng đáp.
“Nhưng mà hôm nay là thứ ba mà ơ kìa.” cậu lặp lại, hôm qua cậu vừa mới xem lịch để xác nhận lại coi có đúng tháng đúng năm không.
“Hai đứa bọn tao làm may mặc, tầm này là mùa vãn khách với lại việc vốn cũng không bận lắm.” Triệu Thụy Tiêu kịp thời chặn lời Ngô Húc, anh ta cười với Lâm Lạc Dương, “Mày vừa mới tỉnh, chị Lâm mắc làm không chăm mày được nên bảo bọn tao đến chuyện trò giải khuây cho mày…”
Giọng anh ta nghe rất tự tin, thành ra như Ngô Húc ban nãy lại có vẻ không được uy tín cho lắm.
Lâm Lạc Dương chấp nhận lời giải thích này, cậu lại hỏi: “Thế… tao… với mày thân nhau lắm à?”
Triệu Thụy Tiêu đáp: “Đương nhiên rồi, hồi học đại học tao với mày thân nhất đấy.”
Lâm Lạc Dương lại bắt đầu nhìn chằm chằm anh chàng trước mặt.
Triệu Thụy Tiêu da trắng trẻo, dáng cao, trông rất hào hoa phong nhã, mà đúng ra là không giống loại người cậu sẽ kết bạn. Nhưng những chuyện này thì cũng khó mà nói trước được.
“Này Lâm bé đụt, sao mười năm rồi mà mày nói chuyện nghe vẫn muốn đấm thế nhỉ?”
Ngô Húc ngắt ngang luồng suy nghĩ của cậu bằng một câu hăm dọa rồi đặt mông ngồi phịch xuống giường bệnh. Nệm giường lún hẳn xuống làm khoảng cách giữa hai đứa tự dưng gần gũi hẳn.
Lâm Lạc Dương quay đầu sang trợn mắt với Ngô Húc: “Lâm bé đụt là cái quỷ gì thế? Biệt danh của tao à?”
Ngô Húc chống một tay trên đùi, chặc lưỡi đáp ừ.
“Nghĩa là thế nào?” biệt danh gì nghe thấy gớm!
“Nghĩa là nói mày ngáo đó.”
Bây giờ thì Lâm Lạc Dương bắt đầu rất tò mò về mười năm vừa qua của mình, “Làm gì đến mức phải đặt biệt hiệu cho tao thế…”
Ngô Húc gục gặc lấy lệ, “Ờ ờ ờ, thì thôi không gọi thế nữa.”
Ba người tán chuyện một lúc nữa, mà tâm trí Lâm Lạc Dương vẫn dừng lại ở tuổi mười tám nên nói được mấy câu cậu đã cảm thấy mình theo không kịp chủ đề của hai người kia. Cuối cùng cậu đành ngồi im hóng chuyện.
Cậu cũng không hề thấy chán, mọi thứ xung quanh đối với cậu lúc này đều thật mới lạ, những sự kiện mới, con người mới, đột nhiên cậu thấy không nôn nóng muốn trở lại nữa. Cái sự vượt thời gian này nhân vật chính kiểu gì cũng phải trải qua bảy bảy bốn chín khổ ải may ra mới gặp được, mà Lâm Lạc Dương bây giờ thì không sẵn lòng chịu khổ cho lắm.
Vết thương trên cổ tay cậu phải nói là cực kỳ sâu, nhác trông thôi là đủ làm cậu hết vía rồi. Tuổi hai tám cậu đã gặp phiền não gì mà phải tự kết liễu như thế nhỉ? Có khi nào cậu chết thật rồi không, ý là cậu của tuổi hai tám đã chết nên cậu của tuổi mười tám mới đến được đây…
Lâm Lạc Dương đột nhiên hỏi, “Khi nào sức khỏe tao ổn hơn thì tao đi dạo loanh quanh trong viện được không?”
Hai người kia ngừng nói rồi hết nhìn cậu lại đưa mắt nhìn nhau, có vẻ khá là do dự.
“Tất nhiên là bác sĩ đồng ý thì tao mới đi, chứ ở đây ngột ngạt quá. Tao muốn ra ngoài hít thở không khí một tí.” Lâm Lạc Dương phải dịu giọng phân bua.
Cái kiểu cứ nhất nhất phải xin phép như trẻ con hỏi ý kiến phụ huynh này làm cậu hơi bực mình.
Rõ ràng ba thằng là đồng lứa mà.
Cuối cùng Ngô Húc gật đầu, “Ừ được, để tí tao bảo chị Lâm. Mày đúng là tăng động, không lúc nào chịu ở yên một chỗ.”
Lâm Lạc Dương bật lại ngay: “Có mày tăng động ấy, nào nhuộm tóc nào trốn nhà lên net, mẹ mày phát hiện ra mày còn trốn sang nhà tao đấy thôi.”
Ấy là cậu nói cái chuyện mới đây với cậu.
Ngô Húc thì lại phải ngẫm nghĩ một hồi lâu, lên đại học là cậu ta bỏ chơi game rồi, cả trò làm đầu nhuộm tóc với Ngô Húc cũng là chuyện từ bao nhiêu năm trước, cuối cùng cậu ta chỉ biết đáp: “À, ừ ừ, phải rồi.”
Tự dưng Lâm Lạc Dương thấy nản, người trưởng thành ai cũng trở nên nhàm chán như vậy à? Không chấp nhặt, không còn hứng thú kiếm tìm những điều mới mẻ, cứ an phận như vậy thôi. Thế thì tốt nhất là cậu nên quay về thời đại của mình, ít nhất còn có chục năm cho cậu phung phí.
Trời tháng năm bắt đầu nóng hơn, cửa sổ để mở cho gió đem theo hương hoa và mùi cỏ vào trong phòng.
Lâm Lạc Dương muốn ra ngoài ngắm đất trời một cái, và chủ yếu là để tìm hiểu xem vì sao mình lại đến nơi này.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương