Phản Ứng Bản Năng

Chương 30



Lòng vòng một hồi lại trở về buổi sáng hôm nay. Ngắm hai đứa kia mà Ngô Húc suýt bật cười, một thằng rõ là thấp thỏm một thằng thì cứ tỉnh như không. Lâm Lạc Dương đúng là không biết che đậy cảm xúc, trông nó giấu đầu lòi đuôi còn giống học sinh hơn cả thằng bé bên cạnh.

Ngô Húc quả là tiếc nuối cái sự ngáo ngơ này của thằng bạn nối khố, nhớ lại hồi hai nhà còn ở gần nhau, hai thằng mười bảy mười tám cắp cặp chạy nhong nhong khắp chốn. Lâm Lạc Dương ngốc, cậu ta cũng ngốc. Sau này lớn lên chúng thôi dần những trò dại dột, nhưng Lâm Lạc Dương không bỏ được cái tính ngây thơ. Mãi đến khi bị đời riêng và công việc bồi liên tiếp mấy đòn nó mới từ từ học được cách thu vén bản thân.

Mười năm dài lắm, mới đầu Ngô Húc không để ý, mãi đến khi Lâm Lạc Dương mười tám tuổi đột nhiên xuất hiện trước mắt cậu ta mới nhận ra tuổi hai tám và mười tám khác nhau nhường nào.

Cậu ta hiểu được Lâm Nhược Liễu muốn vớt vát lại thứ gì.

Trước ngày cứa tay tự tử có một khoảng thời gian Lâm Lạc Dương đã cười nói trở lại, ai cũng tưởng đó là dấu hiệu mọi thứ đang chuyển biến tốt lên. Nó đã bắt đầu chấp nhận cuộc sống mới, dù sao nó mới hai tám tuổi, trẻ như vậy sao có thể loay hoay mãi trong một vũng lầy.

Lâm Lạc Dương còn hứa với Lâm Nhược Liễu rằng: “Em sẽ sống đàng hoàng, chị đừng lo cho em.”

Lâm Nhược Liễu tin, kết quả là sau đó chị em gặp nhau trong bệnh viện.

Ngô Húc biết rõ vì sao Lâm Nhược Liễu muốn kiểm soát em trai mình đến vậy, nhưng như Lâm Lạc Dương bây giờ mà nhốt nó trong nhà mãi cũng không ổn.

Cậu đưa mắt sang thiếu niên đứng cạnh Lâm Lạc Dương, đến giờ cậu vẫn không thấy thằng nhỏ này có gì giống Quý Vãn Kha. Nhưng Lâm Nhược Liễu nói vậy hẳn phải có lý do, thế là Ngô Húc tươi cười hỏi, “Chào chú em, sang chơi với Lạc Dương nhà bọn anh sớm thế.”

Lúc này thì không chỉ Lý Xuyên nhíu mày mà cả Lâm Lạc Dương cũng nhíu mày theo, cậu ái ngại tự hỏi phải chăng đầu óc Ngô Húc có vấn đề?

“Chào anh.” Lý Xuyên chào lại lần nữa, giọng vẫn lạnh lùng, không hề có vẻ nể nang gì với người lớn tuổi hơn.

Ngô Húc chẳng bận tâm, cậu ta tiến lên đứng đối mặt với Lý Xuyên, hai thằng cao xêm xêm nhau.

Lý Xuyên không hề nao núng, thản nhiên đấu nhãn với cậu ta.

Nhưng Ngô Húc lại bỏ qua thằng em để nhích sang một bên, làm bộ định khoác vai Lâm Lạc Dương.

Lần nay Lý Xuyên phản ứng ngay lập tức, cậu chàng kéo tuột Lâm Lạc Dương lùi lại rồi lanh lẹ lách mình vào đứng giữa hai người, yên vị xong cậu ta mới làm như sực nhớ ra điều gì, “Ngại quá, hình như ta từng gặp ở bệnh viện rồi thì phải?”

Ngô Húc hơi nheo mắt, vẫn giữ nụ cười mỉm, cánh tay giơ lên vồ hụt vai Lâm Lạc Dương đành thả thõng xuống, “Ừ, có gặp rồi.”

Rõ ràng là Lý Xuyên cố tình đổi chủ đề để ngăn cậu ta bắt chuyện với Lâm Lạc Dương, và đó chính là điều Ngô Húc muốn thấy.

Cậu trai mỉm cười nhanh như điện xẹt, “Vừa xong không nhận ra, xin lỗi chú.”

Ngô Húc: “…”

Ngô Húc vô thức quay lại nhìn Triệu Thụy Tiêu, Triệu Thụy Tiêu bấy giờ mới mở miệng: “Đừng khách sáo, mọi người cứ thoải mái đi, đâu phải lần đầu gặp nhau. Anh là Triệu Thụy Tiêu, đứng cạnh em là Ngô Húc, bọn anh là bạn lâu năm của Lạc Dương, Lạc Dương cũng hay kể chuyện em cho bọn anh nghe lắm.”

“À phải, hay kể lắm.” Ngô Húc quay lại đưa tay chỉ chỉ hai đứa, “Cu em nhỉ.”

Lý Xuyên nghiêng đầu sang nhỏ giọng hỏi Lâm Lạc Dương: “Anh, anh gọi em thế à?”

Lâm Lạc Dương chối ngay: “Không đời nào.”

Ngô Húc nghệt mặt, “Anh bằng tuổi Lâm Lạc Dương mà.”

Lý Xuyên làm như không nghe rõ nên phải ngẩng lên ra vẻ thắc mắc.

Đến mức này thì Ngô Húc không thể không thừa nhận Lý Xuyên quả là hơi giống Quý Vãn Kha. Cái kiểu phân biệt đối xử này sao mà quen đến vậy, chưa kể hành động của thằng nhỏ này vừa xong đâu có giống coi Lâm Lạc Dương là bạn… đừng bảo hai đứa là “bạn vong niên”, cái kiểu giữ chằm chặp kia thì bình thường chỗ nào???

Ngô Húc nghĩ nghĩ một hồi rồi lẳng lặng kéo Triệu Thụy Tiêu ra sân, “Ờ… bọn anh nói chuyện một tí, hai đứa làm gì thì làm đi.”

Lâm Lạc Dương trố mắt hỏi lại: “Việc gì mà không nói được ở đây, mà hai đứa chúng mày kè kè với nhau mười hai tiếng một ngày rồi, còn việc gì quan trọng hơn ‘vấn an’ tao nữa hả?”

Đúng lúc cậu không biết phải ở một mình với Lý Xuyên kiểu gì, giờ cậu chỉ sợ Lý Xuyên lại hỏi câu gì cậu không thể trả lời thôi.

Ngô Húc phẩy tay với cậu, “Chuyện người lớn con nít hỏi làm gì.”

Lâm Lạc Dương tức muốn nổ phổi.

Hai thằng kia rút lui rồi Lý Xuyên mới hỏi: “Bình thường mấy ổng ăn nói với anh kiểu đó à?”

“Gì cơ?” Lâm Lạc Dương giật cả mình, lúc sau ý thức được Lý Xuyên vừa hỏi gì cậu mới lẩm nhẩm đáp, “À… à phải, vì anh chỉ nhớ chuyện hồi mười tám tuổi mà, chúng nó coi anh như trẻ con thế đấy.”

“Xấu xa.” Lý Xuyên đột nhiên bảo.

Lâm Lạc Dương ngẩng lên, trông bộ dạng nghiêm túc của Lý Xuyên cậu nghĩ một lúc rồi bảo: “Cũng đành chịu thôi, dù sao anh gây chuyện như thế chúng nó lo cũng phải. Tạm thời thế này anh vẫn chịu được.” chỉ lâu lâu tức khí muốn nổi loạn một tí thôi.

Nhưng đoạn sau cậu không nói ra.

“Em không thế đâu.” Lý Xuyên bảo, “Dù anh bao nhiêu tuổi em cũng…”

Lâm Lạc Dương vội vàng bịt miệng Lý Xuyên, “Bảo là không nói nữa cơ mà?”, nói câu này xong tự cậu cũng thấy mình hơi quá đáng.

Mình thật là xấu xa. Lâm Lạc Dương thầm răn mình lần thứ bao nhiêu cậu cũng chẳng nhớ.

Lý Xuyên rũ mắt, tiếng nói bập bùng trong lòng bàn tay Lâm Lạc Dương, “Vâng, thì em không nói nữa.”

Lâm Lạc Dương ngượng ngùng rụt tay lại, cậu đâu biết Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu đứng trong sân đã mục kích được từ đầu đến cuối qua cửa sổ.

Tấm ga trải giường màu vàng nhạt cô Thường phơi ngoài sân bay tung lên theo gió, Ngô Húc cự nự Triệu Thụy Tiêu: “Mày chắc chắn đây là ý hay à?”

Triệu Thụy Tiêu đáp: “Chịu, mà chúng nó tự nguyện thì mày ngại cái gì?”

“Nói thế mà được à, thằng kia rõ là thằng trẻ con…”

“Thời này tự do yêu đương không phân biệt tuổi tác rồi mày ạ, Lạc Dương thích là được mà?”

Ngô Húc vẫn chưa yên tâm, “Sao mày biết nó sẽ thích thằng bé kia, tao cứ thấy…”

Triệu Thụy Tiêu đáp: “Mày lôi tao ra đây để hỏi có nên tác hợp chúng nó không, sao mới năm phút mày lại tự bàn lùi vậy?”

“Nói thì nói thế nhưng cố chấp như Lâm Lạc Dương mà chịu thích đứa khác dễ thế à?”

“Nó quên rồi.” Triệu Thụy Tiêu nói, “Đây chính là cơ hội tốt nhất đấy.”

Cuộc sống mới, tình cảm mới, quên hết chuyện cũ, tất cả bắt đầu lại từ đầu.

Triệu Thụy Tiêu biết mình thế này là rất tàn nhẫn, nhưng con người cậu ta là như vậy. Lâm Nhược Liễu bảo nhiều khi cậu ta không có tình người, cậu ta hoàn toàn không phủ nhận.

Cậu ta là bạn của Quý Vãn Kha.

Bọn họ là cùng một loại người.

Trừ khi hôm nay Quý Vãn Kha trở lại đứng trước mặt họ, bằng không họ chỉ có thể nắm lấy cơ hội này.

Lâm Lạc Dương không thể chôn thân mình mãi trong vũng lầy đó, nếu nó không thể bước tiếp quá khứ sẽ tái diễn.

Đó là điều không một ai muốn thấy.

##

Trong phòng Lâm Lạc Dương thì đang ỉu xìu, tự trách mình vì những lời ban nãy.

Còn Lý Xuyên đã điềm nhiên chải tóc cho cậu như chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Sao em thích nghịch tóc anh vậy?” Lâm Lạc Dương rầu rĩ hỏi, tóc cậu hồi này dài lắm rồi, sự tương đồng với Lâm Nhược Liễu khiến thoạt trông cậu có vẻ yếu đuối đến động lòng.

Cảm giác cậu gây cho người đối diện bây giờ và thời niên thiếu hoàn toàn khác nhau, nhưng Lâm Lạc Dương vẫn là Lâm Lạc Dương, cả quá khứ và hiện tại, chẳng có gì để tranh cãi.

“Hôm nào ra tiệm cắt bớt tóc đi, thế này nóng lắm.” Lý Xuyên gom tóc cậu vén ra sau, quẹt qua mồ hôi lấm tấm trên cổ cậu.

Lâm Lạc Dương giật mình, ngẩng lên nhìn cậu ta.

“Cuối cùng anh cũng chịu nhìn em.” Lý Xuyên cúi xuống gần hơn một chút, “Tưởng anh lại dỗi nữa.”

“Anh đâu có dỗi… có gì đâu mà dỗi.” Lâm Lạc Dương cười méo xệch, cậu nhìn Lý Xuyên bằng ánh mắt yếu đuối vô hạn, “Toàn là anh vô lý, em cứ phải chiều anh.”

Lý Xuyên có vẻ ngạc nhiên, hỏi lại, “Anh vô lý bao giờ, em có thấy thế đâu?”

Lâm Lạc Dương sửng sốt.

“Rõ ràng là anh chiều em, từ đầu đến giờ vẫn thế mà.” Lý Xuyên nắm cổ tay cậu, ngón trỏ lại cà cà vết sẹo, cũng là ấn lên nơi mạch đập cuống quýt, “Tại em, em vội vàng quá, em tham quá. Anh không cần trả lời em ngay bây giờ, nhưng em hy vọng anh sẽ đáp lại em.”

Lâm Lạc Dương buột miệng nói: “Dù anh từng chết vì một người khác à?”

“Dù anh từng…” nói đến đây Lý Xuyên nghẹn lại, hiếm hoi lắm cậu ta mới mất bình tĩnh như vậy. Cậu ta nhìn chăm chú Lâm Lạc Dương rồi tiếp, “Vậy anh tiếp tục sống vì em được không?”

Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu trở vào nhà, mỗi thằng ôm một mối suy tư, mà hai thằng ở trong nhà nãy giờ cũng bày ra cái mặt ủ ê đầy tâm sự.

Cuối cùng chính Ngô Húc phải gắt lên, “Nè nè, hai đứa tụi bay đóng phim Quỳnh Dao đấy à?”

Lâm Lạc Dương giật mình, Lý Xuyên thì hỏi luôn: “Quỳnh Dao là gì?”

Ngô Húc: “…”

Ngô Húc gượng cười: “Con nít đẻ năm 07 không biết cả Quỳnh Dao à?”

Lý Xuyên tỉnh bơ độp lại: “Xin lỗi chú, chú giải thích giùm?”

Nó cố tình.

Chắc chắn là nó cố tình.

Ngô Húc nghiến răng, “Ngại quá cu em ạ, cái này chú không giải thích được, chú già rồi.”

Lý Xuyên đáp: “À vâng, không sao ạ.”

Triệu Thụy Tiêu phì cười.

Ngô Húc càng tức, huých thằng bạn một cái, “Đừng có để tao nói một mình thế, mày nói gì đê.”

Triệu Thụy Tiêu thản nhiên hỏi: “Tao nói gì được?”

Lý Xuyên lên tiếng: “Phải rồi vừa xong cháu cũng định hỏi, anh Lạc Dương bảo hai chú ở cạnh nhau mười hai tiếng một ngày, thế hai người là gì với nhau ạ?”

Triệu Thụy Tiêu: “…”

Ngô Húc: “…”

Lần này thì đến lượt Lâm Lạc Dương cười lăn ra sô pha.
Chương trước Chương tiếp