Phản Ứng Bản Năng

Chương 4



Cậu trai nhận ra sự cảnh giác của cậu nên mặt hơi đờ ra, “Đừng sợ, tôi chỉ hỏi một tí thôi mà.”

Lâm Lạc Dương lại càng hoảng hơn.

Lúc này cậu khá nhạy cảm với tuổi tác, cậu nhận ra rằng cậu trai này đang ở cái tuổi sàn sàn như mình mười năm trước, ở cậu ta còn tỏa ra sức sống của tuổi thanh xuân. Cậu vô thức lia mắt xuống cánh tay cậu ta, hai ống tay áo rộng đã thả thõng xuống nhưng cậu không sao quên được trong khoảnh khắc quýnh quáng ban nãy mình đã thấy những vết cào sâu, cạn chi chít trên cánh tay đối phương.

Suy nghĩ của Lâm Lạc Dương hiện rõ mồn một trên mặt cậu.

Cậu trai hiểu ra ngay, cậu ta vội ngoặt hai tay ra sau lưng như là muốn giấu chúng đi.

Bấy giờ Lâm Lạc Dương mới ý thức được sự vô lễ của mình, cậu muốn nói nhưng không biết phải nói gì. Cậu chỉ quen giỡn hớt với mấy đứa bạn thân chứ tình huống thế này quả là chưa gặp phải bao giờ.

Cô hộ lý đã đến nơi, thấy rõ người đang đứng cạnh cậu cô ta có vẻ sửng sốt nhưng rồi lại không nói gì mà chỉ quay sang lên lớp Lâm Lạc Dương.

Lâm Lạc Dương đành chịu bị mắng bằng gương mặt ngây thơ vô tội. Trong khi ấy cậu trai kia vẫn chưa chịu đi, cứ đứng lì ở đó hóng chuyện.

Tự dưng Lâm Lạc Dương cảm thấy hết sức mất mặt, dù trong lòng cậu vẫn vững tin mình chỉ mới mười tám nhưng người khác đâu có biết vậy. Con trai lớn tướng mà bị mắng thì khó coi quá, cậu cúi gằm mặt, một bên tóc mềm mại xòa xuống má.

Cậu trai kia đột nhiên đưa tay vén tóc cậu ra sau tai, Lâm Lạc Dương giật nảy người quay lại nhìn cậu ta.

Cậu kia hình như chẳng hề cảm thấy hành động vừa xong có gì quái dị, cậu ta thản nhiên nhìn lại Lâm Lạc Dương.

Đến đây thì Lâm Lạc Dương chẳng hiểu gì hết, cậu bán tín bán nghi quay sang nhìn cô hộ lý, ngón tay trỏ hết từ mình tới cô ta rồi sang cậu kia, “Hai người biết nhau à?”

Cô hộ lý mím môi không đáp.

Lý Xuyên lại nói: “Có lần chị này đưa thuốc cho tôi.”

Cô hộ lý không tỏ thái độ gì mà lại quay sang bảo Lâm Lạc Dương: “Anh đừng đi lung tung nữa, người nhà anh đã dặn không được để anh một mình, có chuyện gì chúng tôi phải chịu trách nhiệm đấy.”

Lâm Lạc Dương đành gật đầu, “Tôi biết rồi.” nói xong lại không nhịn được đưa mắt khẽ liếc người bên cạnh.

Cậu trai trẻ chú ý đến ánh mắt của cậu, thế là cậu ta nghiêng hẳn người sang, mỉm cười, “Tôi là Lý Xuyên.”

Lâm Lạc Dương ngớ người, chủ yếu là vì gương mặt cậu trai này vốn rất trầm uất, vẫn biết là khi cười thì ai cũng phải tươi tỉnh nhưng riêng với cậu ta nụ cười chỉ giúp biểu cảm của cậu ta sáng lên một chút. Thật sự là chỉ một chút chút, ít ỏi đến mức ý nhị thâm sâu.

Đến đó thì cô hộ lý sấn tới tách hai người ra, lúc này cô ta mới quay sang nói chuyện với Lý Xuyên nhưng giọng điệu nghe không thân thiện cho lắm, “Sao cậu lại ra đây?”

Lâm Lạc Dương thấy cậu ta bị xô ra nhưng không hề có ý né tránh, thậm chí lúc lảo đảo bước lùi ra sau ánh mắt Lý Xuyên vẫn hướng về phía cậu, biểu cảm của cậu ta rất lạnh nhạt mà cậu cảm thấy như mình bị đóng đinh bởi cặp mắt ấy.

“Anh chưa cho tôi biết tên.” cậu ta nói.

Lâm Lạc Dương hoàn toàn không chuẩn bị cho tình huống này, cậu bối rối đến mức nói lắp: “Lâm… Lâm Lạc Dương.”

Cô hộ lý lập tức nhíu mày như là không vừa lòng nhưng vẫn không nói gì.

Lý Xuyên đáp “ừm” rồi bỗng chìa tay ra với cậu.

Lâm Lạc Dương càng thấy khó hiểu nhưng cậu vẫn chìa tay lại, hai người trịnh trọng bắt tay nhau.

Cô hộ lý: “…”

Lâm Lạc Dương cũng gầy, bộ đồ bệnh nhân dài rộng như bao tải trùm trên người cậu, chỉ hơi giơ tay là ống tay áo trượt xuống để lộ ra một đoạn cổ tay. Sáng nay cậu mới được thay băng, màu băng trắng bóc tách biệt rõ ràng với cổ tay áo xanh nhạt.

Lý Xuyên nhìn chòng chọc vào nơi cổ tay ấy, Lâm Lạc Dương thấy hơi khó chịu, muốn rụt tay về.

Lần này cậu trai trẻ thả tay cậu ra ngay rồi lẳng lặng đứng ở đó, nhìn theo người hộ lý đưa Lâm Lạc Dương đi xa dần.

##

Tối hôm đó Lâm Lạc Dương nhận được điện thoại của Lâm Nhược Liễu, ở đầu dây bên kia chị cậu hỏi hôm nay cậu làm những gì, còn hỏi cậu ngủ có ngon không.

Cũng chỉ là những câu rất bình thường, Lâm Lạc Dương ngoan ngoãn đáp chi tiết, cúp máy xong cậu mới dằn dỗi ném điện thoại lên giường, vùi đầu vào chăn.

Cậu biết Lâm Nhược Liễu quan tâm đến mình nhưng cách cô hành xử khiến cậu cảm thấy như hai người thật xa lạ. Rõ ràng trước kia chị em đối đãi với nhau không như thế này… mười năm thật sự có thể thay đổi nhiều điều đến thế ư? Giờ phút này cậu chợt thấy nhớ ba mẹ hơn bao giờ hết nhưng cậu biết mình như bây giờ mà gọi điện cho ba mẹ thì chỉ làm họ lo lắng thôi.

Với Lâm Lạc Dương mới chỉ vài tháng trôi qua kể từ ngày cậu thành niên, ba tháng trước còn chưa thể dùng chứng minh nhân dân để đăng ký tài khoản mạng xã hội, giờ đùng một cái cậu đã đến tuổi đăng ký kết hôn.

Mười tám và hai mươi tám.

Cậu vẫn không sao tìm được một điểm cân bằng khả dĩ giữa hai cột mốc ấy. Cậu không cách nào thể hiện được mình đã là một thanh niên, lại càng không chịu được người ta lừa phỉnh mình như trẻ nít.

Lâm Lạc Dương bỗng nhớ đến chàng trai trẻ cậu gặp hồi chiều, những dấu vết dày đặc trên cánh tay đối lập hoàn toàn với biểu cảm hờ hững trên gương mặt cậu ta. Cậu bất giác giơ tay lên ngang mặt, sau mấy lần thay băng vết thương của cậu đang dần khép miệng, cậu hầu như không thấy đau nữa.

Lâm Lạc Dương lần ngón tay trên lớp băng gạc rồi ấn thật mạnh, cơn đau nhói dữ dội như bị hàng ngàn cây kim đâm lan tới tận đầu ngón tay, cả cánh tay cậu run lên bần bật.

Thì ra vẫn chưa hết đau.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Lạc Dương tỉnh dậy, hộ lý đến thăm cậu lại là cô gái hôm qua. Hôm nay cô ta không đội mũ hộ lý mà chỉ búi tóc sau gáy.

“Hôm nay tôi ra ngoài được không?” Lâm Lạc Dương hỏi.

“Được.” nói xong như chợt nghĩ ra chuyện gì, cô gái có vẻ do dự rồi nói, “Cái cậu hôm qua… anh chú ý đấy.”

“Chú ý gì cơ?”

Cô hộ lý hí hoáy viết gì đó lên sổ tay, lúc ngẩng lên cô ta làm thinh như chưa nói gì hết.

Hôm nay Lâm Lạc Dương không gặp lại cậu trai tên Lý Xuyên đó nữa.

So với niềm hân hoan vì mới được “sổ lồng” ngày hôm qua thì hôm nay việc đi dạo đã không còn gây nhiều hứng thú lắm, Lâm Lạc Dương chỉ xuống tản bộ một vòng trong sân rồi trở lên.

Mấy ngày nữa trôi qua, cậu vẫn chưa được ra viện. Bao nhiêu xét nghiệm chụp chiếu đều làm hết rồi mà vẫn phải nằm trên giường bệnh cả ngày, bác sĩ bảo cậu vẫn cần được quan sát một thời gian nữa.

“Tóm lại là quan sát gì nữa hả mày?” Lâm Lạc Dương mặt méo xệch hỏi Ngô Húc vừa vào thăm, lúc này mấy cô hộ lý cũng chán chẳng buồn đi theo cậu nữa rồi.

Ngô Húc đáp: “Cứ từ từ mày ạ, chắc độ một tuần nữa thôi… chẳng mấy mà mày được xuất viện đâu.”

Lâm Lạc Dương nhảy dựng lên, “Một tuần cơ á?!”

Ngô Húc vội xua tay xoa dịu, “Bình tĩnh, bình tĩnh. Mày du hành thời gian cơ mà, đâu phải chuyện chơi! Phải để từ từ cho người ta điều tra đã chứ…”

“Thôi dẹp đi, tao quay xe nè! Tao mất trí nhớ đấy!” Lâm Lạc Dương muốn điên đầu, “Giờ tao mất trí nhớ, được chưa? Tao xin chúng mày cho tao ra đi. Cả đời tao cũng không muốn bước chân vào bệnh viện nữa đâu!”

Ngô Húc gượng cười: “Để tao thử nói chuyện với bác sĩ xem có cho mày ra sớm được không, thôi thôi, mày làm gì mà vật vã ghê thế, chán quá thì chơi điện thoại đi.”

“Chơi riết tao phá đảo rồi còn đâu.”

“Ai bảo mày cứ chơi mãi một trò thế?”

Nói đến đó Lâm Lạc Dương lại càng tức, “Chứ trò khác thì chơi kiểu gì? Có trò nào còn giống mười năm trước đâu, động tí là mất mạng, chán chết!”

“Mười năm trước mày chơi cũng gà bỏ xừ, mà tao thấy mày vẫn chơi đấy thôi.”

Lâm Lạc Dương lập tức kéo chăn trùm kín đầu.

Gần đây Ngô Húc bị buộc phải nhớ hàng đống chuyện từ chục năm trước, nhưng nhờ có tuổi đời vượt trội nên Lâm Lạc Dương hoàn toàn không có cửa đấu khẩu lại cậu ta.

Một lúc sau Lâm Lạc Dương mới ló mặt ra khỏi chăn, mớ tóc dài bị tĩnh điện dựng lơ thơ trên đỉnh đầu cậu.

Triệu Thụy Tiêu vừa đến, thấy thế cậu ta trố mắt hỏi, “Chúng mày đánh nhau à?”

Lâm Lạc Dương ngồi xếp bằng trên giường, hậm hực bảo, “Kiếm gì vui cho tao làm đi.”

Triệu Thụy Tiêu: “?”

Triệu Thụy Tiêu: “Lại nhớ trai à?”

Lâm Lạc Dương chưa kịp hiểu gì thì bàn tay đang nhón trái dâu tây của Ngô Húc đã giật bắn, rồi cậu ta ho khù khụ.

Hai thằng trong phòng cùng nhất tề quay lại nhìn cậu ta.

“Dâu gì mà chua thế.” Ngô Húc vội vàng xua tay, bấy giờ Triệu Thụy Tiêu mới như sực nhận ra, “À à, ý tao là mát trời mày thèm yêu đương đấy à?”

Lâm Lạc Dương lại càng không hiểu gì hết, “Tao bảo là ở đây chán quá, kiếm gì vui cho tao làm với. Cả ngày chẳng có ai nói chuyện với tao hết!”

Triệu Thụy Tiêu gật gù lẩm bẩm, nghe không được tự nhiên cho lắm: “À tức là mày không muốn tìm bạn gái chứ gì.”

Lâm Lạc Dương xoa xoa cằm, “Mày thấy tao bây giờ đi cưa mấy nhỏ mười tám tuổi được không?”

Triệu Thụy Tiêu đáp: “Không được cho lắm mày ạ.”

Lâm Lạc Dương đồng tình gật đầu, chuyện vợ con thì để thằng cậu-hai-tám-tuổi lo đi, cậu vội làm gì.

Hôm nay cậu đã chính thức được tháo băng, bao bọc mãi lại lâu lành hơn. Giờ mỗi lần cậu cử động tay áo lại trượt xuống để lộ ra vết thương vằn vện kinh dị, một cách hữu hiệu để khiến mọi người xung quanh nín lặng trong nháy mắt.

Lâm Lạc Dương ngán ngẩm hỏi, “Cuối cùng thì tại sao tay tao lại thành thế này vậy, không đứa nào định nói cho tao biết à?”

Riêng lần này thì Ngô Húc có vẻ rất bình tĩnh, cậu ta thản nhiên đáp, “Ai mà biết được mày lên cơn gì, chiều hôm đấy ngồi với bọn tao còn vui vẻ bình thường thế mà về nhà một cái là không gọi được nữa. May Triệu Thụy Tiêu nó đến nhà tìm mày nếu không đời mày bế mạc rồi em ạ.”

Lâm Lạc Dương ỉu xìu quay sang bảo Triệu Thụy Tiêu: “Cảm ơn bạn hiền.”

Cậu đâu có ngu, cậu cảm nhận được mọi người xung quanh đều đang dối gạt mình, ai gặp cậu cũng là cái vẻ “tao biết hết đấy nhưng còn lâu mới nói cho mày biết”.

Linh hồn cậu vẫn là của một thiếu niên, cậu luôn cho rằng nếu không ai chịu cho cậu câu trả lời thì thôi, không thèm, tự cậu sẽ tìm ra.

##

Lý Xuyên đang ngồi sau hòn non bộ, cậu ta dùng một miếng bìa carton thay bảng vẽ để kê tờ giấy trắng rồi hí hoáy tô tô phác phác.

Lâm Lạc Dương đến bên cạnh, cậu ta liền tự giác dịch người sang một bên, nhường cho cậu ngồi nửa bên kia phiến đá.

“Lại vẽ đấy à.” Lâm Lạc Dương nhoi sang ngắm tranh của cậu ta rồi nín lặng.

Cũng may Lý Xuyên rất kiệm lời, chẳng bao giờ đòi cậu phải bình phẩm tranh chứ không cậu cũng chẳng biết phải nói gì.

Một lúc sau Lý Xuyên lật úp tờ giấy vẽ xuống rồi quay sang hỏi cậu, “Bao giờ anh ra viện?”

Lâm Lạc Dương bĩu môi rồi chợt khựng lại, hồi này cậu đang cố gắng kiềm chế những biểu cảm quá lố bịch so với tuổi tác của cơ thể này. Nhưng gương mặt này cũng tiện lắm, cậu có tỏ ra trẻ con hơn chút nữa chắc cũng không bị kì thị đâu.

“Còn lâu lắm à?” Lý Xuyên lại hỏi.

“Chắc độ một tuần nữa.” Lâm Lạc Dương ủ rũ gục đầu.

Ở đây ngoài Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu là người thân quen thì chỉ có mình Lý Xuyên chịu trò chuyện bình đẳng với cậu thế này.

Lý Xuyên nói: “Họ lo cho anh thôi mà.”

Lâm Lạc Dương ngẩng lên, cãi, “Cứ làm như cậu biết lắm ấy.”

Lý Xuyên nhếch mép cười, cái điệu cười nhạt nhẽo không khác gì cà khịa, “Thì bình thường người nhà ai chẳng thế?” con ngươi cậu ta sâu như hai điểm tối tăm quanh năm không thấy ánh mặt trời, hoàn toàn không nắm bắt được điều gì ẩn sau cặp mắt ấy.

Lâm Lạc Dương giơ tay gãi đầu, một lần nữa cổ tay cậu lại lộ ra.

Lý Xuyên nhìn vết thương của cậu, đột nhiên cậu ta đưa tay lên chạm vào nơi đã se vảy, chỗ đó giống như một con rết xấu xí bò vắt qua đường động mạch.

Lâm Lạc Dương bất giác rùng mình rồi toàn thân cậu như tê dại. Đó hoàn toàn là phản ứng tâm lý, vết thương của cậu không đau mà những ngón tay của cậu trai kia cũng chỉ như đang mơn man trên vùng da ấy.

“Sao lại thành thế này?” Lý Xuyên hỏi.

Lâm Lạc Dương biết dưới tay áo cậu ta còn giấu lắm sẹo hơn mình nhiều, cậu ta mà phải hỏi câu ấy ư.

Cậu đã thấy Lý Xuyên đi vào dọc hành lang sâu hun hút đó, hộ lý cũng nhắc cậu bao nhiêu lần rằng đừng giao du với bệnh nhân khu ấy. Mới đầu Lâm Lạc Dương cũng định nghe lời cô hộ lý nhưng thực tình là cậu buồn quá, Lý Xuyên lại là “người bạn cùng lứa” duy nhất của cậu ở đây… chỉ gặp đến lần thứ hai họ đã quen thân chẳng có gì là khó hiểu.

Giờ này Lý Xuyên đang chăm chăm xem vết thương nơi cổ tay cậu, giọng cậu ta rất êm ái mà lọt vào màng tai cậu nghe cứ bập bùng.

Lớp vảy nâu trên vết thương bị mân mê thật khẽ, ngứa ngứa râm ran như có một giống côn trùng nào đó đang bò trườn dưới da.

Lâm Lạc Dương bị nhìn chằm chằm đến ngơ ngác, cậu vô thức đáp: “Tôi không biết… tôi không nhớ nữa.”
Chương trước Chương tiếp