Phản Ứng Bản Năng
Chương 52
Hàng mi Lâm Lạc Dương khẽ run rẩy, dường như cậu hiểu những gì mình vừa nghe lại cũng như không hiểu, gương mặt cậu ngơ ngác hệt như cái ngày vừa tỉnh lại.
Cậu không hiểu làm sao Lý Xuyên và Quý Vãn Kha lại có thể là một được… thế nhưng ngay khi cậu trai nói điều đó cậu lại cảm thấy hợp lý lạ kỳ, và trái tim cậu dần dịu lại, không còn đập dồn như nổi trống nữa.
Cậu ấy chải đầu cho cậu, gọi cậu là anh, sẵn sàng nói những lời tình tự nghe muốn đỏ mặt.
Nhiều lắm, rất nhiều điều cứ thế trùng lặp vào dĩ vãng…
Lý Xuyên nói: “Anh, anh định từ chối em hay sao?”
Còn cậu nói: “Quý Vãn Kha, mày định từ chối tao à?”
Lý Xuyên nói: “Qua tay người khác thì trịnh trọng hơn.”
Còn cậu nói: “Tại tao thấy qua tay người khác thì trịnh trọng hơn mà…”
Lý… Quý Vãn Kha nói: “Anh, anh không muốn hôn em à?”
Còn cậu nói: “Quý Vãn Kha, hôn cái nào bạn ơi!”
…
Thời niên thiếu cậu đã yêu nhiệt thành mà vụng về như vậy, giờ này cậu lại được yêu cũng bằng cái cách ngây ngô khờ dại ấy.
Nước mắt cậu tuôn hối hả, Quý Vãn Kha lại tưởng cậu không tin mình, nó vội vã bưng gương mặt đỏ bừng, nhòe nhoẹt nước mắt của cậu mà hôn, hôn đến bạo liệt, đầu lưỡi cậu bị nó cuốn lấy, môi cậu bị mài cắn, nước bọt ứa ra chưa kịp nhễu xuống đã bị nó nuốt chửng.
Hai đứa đều mướt mồ hôi, hơi nóng lơ lửng vây lấy họ, ngoài trời nắng xiên khoai, rèm không kéo nên phòng ngủ ngập tràn ánh nắng, nắng xói trên tóc, nắng nhuộm toàn thân, nắng hun cho không khí nóng bỏng lên hơn cả nước mắt, hơn cả mồ hôi.
Khi hai đứa rời nhau ra Quý Vãn Kha rũ mắt, hàng mi nó cũng sũng nước, hóa ra cũng lén rơi lệ như ai, “Anh không nhận ra cả em hay sao?”
Lâm Lạc Dương còn chưa kịp tỉnh trí, trong vô thức ngón tay cậu níu góc áo Quý Vãn Kha, nỗi sợ hãi chợt tan biến, cậu lẩm bẩm chỉ bằng bản năng: “Nhưng nó không gọi anh là anh… toàn là anh gọi…” dù cậu lớn hơn Quý Vãn Kha nửa năm nhưng nhiều khi… ừ thì nhiều khi có việc cần năn nỉ nó, rồi thì… thì lúc trên giường, toàn là cậu phải gọi nó bằng anh.
Quý Vãn Kha mím môi, lại hôn má cậu, chóp mũi cậu, mí mắt cậu, trán cậu, rồi nó nói bằng cái giọng bướng bỉnh: “Tao đây.”
“Không cho mày phân biệt đối xử, tao ghen đấy, tao ghen với chính tao cho mày biết.”
Quý Vãn Kha biết Lâm Lạc Dương đã nhận ra rồi nên ôm cậu vào lòng, siết thật chặt.
Cậu ta thầm nghĩ cuối cùng cũng có thể nhận mình là Quý Vãn Kha. Từ quá khứ đến hiện tại Lâm Lạc Dương đã yêu mình, yêu một lần nữa lại vẫn chỉ là mình.
Họ gặp nhau thì nhất định phải yêu nhau.
Lâm Lạc Dương vô thức đưa tay lên sờ tóc cậu trai, thói quen mất rồi, cứ luôn vỗ về nó như trẻ nít.
“Hồi đại học chính tao đi phát tờ rơi câu lạc bộ với mày, tao xách nước cho mày, rút quần áo cho mày cũng là tao.” Quý Vãn Kha bóp cổ tay cậu, đưa lên môi khẽ cắn một cái, đương nhiên là tránh không đụng phải vết sẹo khủng bố kia, “Đầu tóc mày cũng phải là tay tao chải, Lâm Lạc Dương, khuất mắt tao mày dám làm thế này hả?”
Cái người cậu đã nâng niu trân quý đến thế, hai năm nay nó quăng quật bản thân thành thế này.
“Xin lỗi.” Lâm Lạc Dương vòng tay ôm cổ Quý Vãn Kha, chỉ dám ôm chặt thêm chặt thêm một chút xíu, “Tao đâu có muốn vậy, tao đã cố gắng lắm.” đã rất cố gắng, để sống sót.
“Nhưng tại tao ngốc quá, tao không nhớ được nữa…” Lâm Lạc Dương cảm thấy Quý Vãn Kha đang lắc đầu trong vòng tay mình, “Xin lỗi, chuyện quan trọng tao cũng quên, tao định trốn…”
Vậy mà khi thực sự quên tất cả cậu lại sống chết tìm cách nhớ.
Đó không phải nỗi ám ảnh của tuổi mười tám.
Lâm Lạc Dương biết, đó là cậu của tuổi hai tám không cho phép mình được quên.
Dù đã mất tất cả, dù một ngày còn sống là một ngày mất mát, nhưng có những chuyện, những con người cậu không thể quên được.
Quý Vãn Kha ngẩng lên nhìn cậu bằng ánh mắt kiên định đến cố chấp: “Tao về rồi.”
… “Tao về rồi.”
Quý Vãn Kha nhắc lại ba chữ ấy không biết bao nhiêu lần, cậu nói rằng, “Lạc Lạc, tao về rồi, nói mày sẽ ở lại bên tao đi.”
Người cậu mệt rã rời, cũng như Lâm Lạc Dương cậu đã mất rồi nhận lại, được nếm trải cả sung sướng lẫn kinh hoàng thì cơ thể thanh niên bằng sắt cũng không chống đỡ nổi. Mí mắt cậu bắt đầu díu lại tuy cậu còn bướng bỉnh cố mở to mắt ra.
Lâm Lạc Dương vuốt tóc cậu, dịu dàng đáp: “Ừ, tao biết, mày về rồi, cảm ơn mày đã trở lại. Tao sẽ ở đây bên mày, mình sẽ ở bên nhau mãi mãi.”
Xế chiều hôm đó hai đứa nằm trên giường chuyện trò rất lâu, như cùng muốn bù đắp lại hai năm bỏ lỡ. Quý Vãn Kha thì nắm tay cậu, rủ rỉ kể những chuyện xảy ra từ khi mình tái sinh.
Lâm Lạc Dương yên lặng lắng nghe đến khi người đối diện thiếp đi. Thật tình Quý Vãn Kha chịu không nổi, cậu mệt quá rồi, Lâm Lạc Dương ngắm gương mặt còn nét non nớt của cậu trai, chợt cảm thấy vận mệnh thật lạ kỳ.
Nó cướp đi của cậu quá nhiều thứ rồi lại đền trả cho cậu bằng cách này.
Phải chăng trưởng thành là một con đường đã được định đoạt bằng mất mát? Mất đi điều quan trọng rồi lại nhặt về điều quan trọng.
Cậu nhẹ nhàng hôn bàn tay hai đứa đang đan vào nhau, lại siết chặt hơn nữa, thấy cậu trai khẽ nhíu mày trong giấc ngủ cậu liền nhích lên dùng nụ hôn để vuốt ve nỗi bất an cho cậu ấy.
Quá khứ của tao có rất nhiều tiếc nuối, duy chỉ có việc từng gặp mày là tao chưa bao giờ phải hối hận.
Cảm ơn mày đã trở lại.
Để tao lại yêu mày lần nữa.
##
Lâm Lạc Dương đã nhớ lại tất cả.
Tối hôm đó Lâm Nhược Liễu nghe tin khi đang ngồi trên xe của Triệu Thụy Tiêu, cô thảng thốt chạy về nhà cũ, không buồn vặn hỏi tại sao cậu ta giấu mình đến giờ. Vừa mở cửa ra và thấy em trai mình đứng đó bình yên vô sự cô mới thở hắt ra, hai chân run rẩy suýt nữa thì ngã quỵ.
Lâm Lạc Dương vội vàng đỡ chị gái, ngẩng lên thì đối mặt với Triệu Thụy Tiêu.
“Xin lỗi Lạc Dương, tao phải nói với chị ấy thôi, tao nghĩ là chị ấy cần được biết.”
Triệu Thụy Tiêu vẫn mỉm cười ôn hòa như trước nhưng nụ cười của cậu ta như có phần áy náy lẫn thương cảm. Lâu nay cậu ta cũng chịu áp lực không nhỏ vì những lời nói dối của mình, cậu ta vẫn rất hợp tác với Lâm Nhược Liễu chỉ riêng lần này cậu ta không vội báo ngay cho cô.
Lâm Lạc Dương lắc đầu, hai tay cậu giữ vai Lâm Nhược Liễu để đỡ cô dậy. Cậu cũng đứng thẳng lên, thì ra cậu cũng cao lắm, khi gương mặt không còn vẻ hoang mang bất lực, cậu cũng trở thành vững chãi, đáng tin cậy như ai.
“Lỗi phải gì, tao phải cảm ơn mày đã chăm sóc chị tao lâu nay.” Lâm Lạc Dương chân thành nói, thực lòng cậu không hề giận vì những lời nói dối của thằng bạn.
Ai trong bọn nó cũng chỉ làm điều mình cho là đúng, Quý Vãn Kha như thế, Triệu Thụy Tiêu cũng như thế.
Họ giống nhau, đều sẵn sàng làm mọi thứ vì người mình thích.
Triệu Thụy Tiêu rời mắt khỏi Lâm Lạc Dương để nhìn đứa con trai sau lưng cậu, Quý Vãn Kha điềm nhiên đứng đó, gặp ánh mắt của cậu ta nó nhíu mày có vẻ thắc mắc.
Triệu Thụy Tiêu: “Mắt em đỏ đấy, chắc vừa khóc ghê lắm.”
Quý Vãn Kha: “…”
Triệu Thụy Tiêu lại tiếp: “Chắc Lạc Dương có nhiều chuyện muốn nói với Nhược Liễu, em ở đây xem ra hơi thừa. Ra ngoài với tôi không?”
Quý Vãn Kha xị mặt, ý là đồng ý. Lúc đi qua Lâm Lạc Dương cậu ta cúi xuống thì thầm: “Tao ra ngoài chút, mày nói chuyện với… chị nhé.” cậu ta còn chưa biết nên gọi Lâm Nhược Liễu thế nào cho phải.
“Ừ.” Lâm Lạc Dương phẩy tay, “Không phải lo, đi tâm sự với nhau đi.”
“Tao với nó có gì mà tâm sự.” nói xong Quý Vãn Kha biến ra khỏi cửa.
Đi hết rồi Lâm Nhược Liễu mới lên tiếng: “Em nhớ ra rồi à?”
Lâm Lạc Dương gật đầu, tự nhiên cậu nắm đầu ngón tay Lâm Nhược Liễu như đứa trẻ rồi cúi xuống đối mặt với cô và thành thật nói: “Chị ơi, em xin lỗi.”
Mắt Lâm Nhược Liễu thoáng cái đỏ hoe, “Em đâu có lỗi gì với chị?”
“Suýt nữa thì em để chị lại một mình.”
Lâm Lạc Dương mỉm cười hiền hòa, cậu hai tám tuổi là như thế, ngây thơ với những người thân thuộc và hiền hòa với thế giới tàn nhẫn này. Chỉ là hai năm qua chứng mất ngủ và kén ăn khiến tình tính cậu trở thành cáu bẳn, khiến cậu lúc nào cũng ở trong trạng thái bồn chồn mất kiểm soát.
Lâm Nhược Liễu lắc đầu, cô để Lâm Lạc Dương dìu mình đến ngồi xuống sô pha, cánh tay em trai cô dù gầy guộc vẫn đủ vững chãi để đỡ cô yên ổn.
“Lúc trước chị đã nói rồi, em không có lỗi với ai cả.”
“Triệu Thụy Tiêu nó tốt thật đấy chị ạ.” Lâm Lạc Dương đột nhiên bảo.
Lâm Nhược Liễu đẩy đầu thằng em, “Chưa đến lượt em lo chuyện của chị nhé.”
Lâm Lạc Dương gật gật, “Phải rồi, chỉ có chị lo cho em thôi.”
Lâm Nhược Liễu định nói gì rồi lại thôi.
Lâm Lạc Dương nhận ra ngay, cậu chủ động hỏi: “Sao thế chị?”
Lâm Nhược Liễu nhìn em mình chăm chú, “Đừng lừa chị nữa, đừng ra vẻ khỏe mạnh, bình thường nữa… nếu em đau khổ em phải nói ra.”
Lâm Lạc Dương im lặng một chốc rồi nói: “Thật ra em không ổn lắm, ba mẹ mất cả rồi.”
Lần này thì Lâm Nhược Liễu khóc thực sự, liệu Lâm Lạc Dương còn có thể vượt qua được không, mà vượt qua rồi cậu sẽ thấy hạnh phúc sao? Em trai cô có quá nhiều điều để trân trọng, ba mẹ, người yêu… rồi cả những con thú cưng nó từng chăm bẵm.
Tình yêu trong cậu dồi dào đến thế mà cô lại tận mắt chứng kiến chúng khô cạn đi.
“Nhưng em còn chị mà.” Lâm Lạc Dương dang tay ôm Lâm Nhược Liễu, “Xin lỗi nhé, em khiến chị lo lắng quá rồi. Hồi trước em toàn gây chuyện cho chị phải lo, giờ vẫn chưa hết làm chị bận lòng. Có chị là em chẳng bao giờ lớn được, chị không được giận em, ghét em đâu đấy…”
Lâm Nhược Liễu nhớ lại những ngày đầu Lâm Lạc Dương mất trí nhớ cô còn không dám vào viện gặp cậu, chỉ sợ mình không kiềm chế được trước mặt em. Sau này Lâm Lạc Dương xuất viện về nhà cũ, cô vẫn không dám quay về.
Cô nghĩ có lẽ em trai cô sẽ vĩnh viễn không trở lại nữa, họ đã để lạc cậu ở năm mười tám tuổi mất rồi.
Trước nay cô chưa bao giờ dám bảo Lâm Lạc Dương nếu đau khổ em phải nói ra.
Bởi vì cô biết Lâm Lạc Dương sẽ không nói, lúc thảm thương nhất cậu vẫn quyết giấu cô, cậu nặn ra nụ cười giả tạo để bảo cô rằng chị ơi em khỏe mà, em không sao, chị đừng lo lắng.
Vậy là Lâm Nhược Liễu cũng lừa gạt mình.
Không sao, em trai cô khỏe, nó sẽ sống được tử tế.
Cho đến khi Lâm Lạc Dương xảy ra chuyện cô mới buộc phải thừa nhận những nỗi đau đó đã hiển hiện trước mắt cô.
Lâm Nhược Liễu gục trong lòng Lâm Lạc Dương, nước mắt cô tuôn lã chã, bàn tay mảnh mai siết thành nắm đấm khẽ dằn vào ngực cậu, “Chị không cần em xin lỗi, chị chỉ muốn em bình an…”
Giống như năm Lâm Lạc Dương tốt nghiệp, cậu lại ôm chị gái mình, rồi lại hứa.
Dù lặp lại bao nhiêu lần cậu đều sẵn lòng hứa với cô.
“Được ạ.”
##
Trăng lên mà đêm còn nóng nực, không khí oi bức ngấm vào trong da.
Hai người ra khỏi nhà cùng đi mấy bước rồi dừng lại cạnh gara.
Triệu Thụy Tiêu quay sang hỏi: “Lý Xuyên, không có gì muốn nói à?”
Quý Vãn Kha liếc nhìn cậu ta, “Nói gì?”
“Nói về thân phận thật của em, nói xem cuối cùng em là ai.” Triệu Thụy Tiêu hơi nghiêng đầu, “Khoa học viễn tưởng cũng được, tôi không chê đâu.”
Cậu không hiểu làm sao Lý Xuyên và Quý Vãn Kha lại có thể là một được… thế nhưng ngay khi cậu trai nói điều đó cậu lại cảm thấy hợp lý lạ kỳ, và trái tim cậu dần dịu lại, không còn đập dồn như nổi trống nữa.
Cậu ấy chải đầu cho cậu, gọi cậu là anh, sẵn sàng nói những lời tình tự nghe muốn đỏ mặt.
Nhiều lắm, rất nhiều điều cứ thế trùng lặp vào dĩ vãng…
Lý Xuyên nói: “Anh, anh định từ chối em hay sao?”
Còn cậu nói: “Quý Vãn Kha, mày định từ chối tao à?”
Lý Xuyên nói: “Qua tay người khác thì trịnh trọng hơn.”
Còn cậu nói: “Tại tao thấy qua tay người khác thì trịnh trọng hơn mà…”
Lý… Quý Vãn Kha nói: “Anh, anh không muốn hôn em à?”
Còn cậu nói: “Quý Vãn Kha, hôn cái nào bạn ơi!”
…
Thời niên thiếu cậu đã yêu nhiệt thành mà vụng về như vậy, giờ này cậu lại được yêu cũng bằng cái cách ngây ngô khờ dại ấy.
Nước mắt cậu tuôn hối hả, Quý Vãn Kha lại tưởng cậu không tin mình, nó vội vã bưng gương mặt đỏ bừng, nhòe nhoẹt nước mắt của cậu mà hôn, hôn đến bạo liệt, đầu lưỡi cậu bị nó cuốn lấy, môi cậu bị mài cắn, nước bọt ứa ra chưa kịp nhễu xuống đã bị nó nuốt chửng.
Hai đứa đều mướt mồ hôi, hơi nóng lơ lửng vây lấy họ, ngoài trời nắng xiên khoai, rèm không kéo nên phòng ngủ ngập tràn ánh nắng, nắng xói trên tóc, nắng nhuộm toàn thân, nắng hun cho không khí nóng bỏng lên hơn cả nước mắt, hơn cả mồ hôi.
Khi hai đứa rời nhau ra Quý Vãn Kha rũ mắt, hàng mi nó cũng sũng nước, hóa ra cũng lén rơi lệ như ai, “Anh không nhận ra cả em hay sao?”
Lâm Lạc Dương còn chưa kịp tỉnh trí, trong vô thức ngón tay cậu níu góc áo Quý Vãn Kha, nỗi sợ hãi chợt tan biến, cậu lẩm bẩm chỉ bằng bản năng: “Nhưng nó không gọi anh là anh… toàn là anh gọi…” dù cậu lớn hơn Quý Vãn Kha nửa năm nhưng nhiều khi… ừ thì nhiều khi có việc cần năn nỉ nó, rồi thì… thì lúc trên giường, toàn là cậu phải gọi nó bằng anh.
Quý Vãn Kha mím môi, lại hôn má cậu, chóp mũi cậu, mí mắt cậu, trán cậu, rồi nó nói bằng cái giọng bướng bỉnh: “Tao đây.”
“Không cho mày phân biệt đối xử, tao ghen đấy, tao ghen với chính tao cho mày biết.”
Quý Vãn Kha biết Lâm Lạc Dương đã nhận ra rồi nên ôm cậu vào lòng, siết thật chặt.
Cậu ta thầm nghĩ cuối cùng cũng có thể nhận mình là Quý Vãn Kha. Từ quá khứ đến hiện tại Lâm Lạc Dương đã yêu mình, yêu một lần nữa lại vẫn chỉ là mình.
Họ gặp nhau thì nhất định phải yêu nhau.
Lâm Lạc Dương vô thức đưa tay lên sờ tóc cậu trai, thói quen mất rồi, cứ luôn vỗ về nó như trẻ nít.
“Hồi đại học chính tao đi phát tờ rơi câu lạc bộ với mày, tao xách nước cho mày, rút quần áo cho mày cũng là tao.” Quý Vãn Kha bóp cổ tay cậu, đưa lên môi khẽ cắn một cái, đương nhiên là tránh không đụng phải vết sẹo khủng bố kia, “Đầu tóc mày cũng phải là tay tao chải, Lâm Lạc Dương, khuất mắt tao mày dám làm thế này hả?”
Cái người cậu đã nâng niu trân quý đến thế, hai năm nay nó quăng quật bản thân thành thế này.
“Xin lỗi.” Lâm Lạc Dương vòng tay ôm cổ Quý Vãn Kha, chỉ dám ôm chặt thêm chặt thêm một chút xíu, “Tao đâu có muốn vậy, tao đã cố gắng lắm.” đã rất cố gắng, để sống sót.
“Nhưng tại tao ngốc quá, tao không nhớ được nữa…” Lâm Lạc Dương cảm thấy Quý Vãn Kha đang lắc đầu trong vòng tay mình, “Xin lỗi, chuyện quan trọng tao cũng quên, tao định trốn…”
Vậy mà khi thực sự quên tất cả cậu lại sống chết tìm cách nhớ.
Đó không phải nỗi ám ảnh của tuổi mười tám.
Lâm Lạc Dương biết, đó là cậu của tuổi hai tám không cho phép mình được quên.
Dù đã mất tất cả, dù một ngày còn sống là một ngày mất mát, nhưng có những chuyện, những con người cậu không thể quên được.
Quý Vãn Kha ngẩng lên nhìn cậu bằng ánh mắt kiên định đến cố chấp: “Tao về rồi.”
… “Tao về rồi.”
Quý Vãn Kha nhắc lại ba chữ ấy không biết bao nhiêu lần, cậu nói rằng, “Lạc Lạc, tao về rồi, nói mày sẽ ở lại bên tao đi.”
Người cậu mệt rã rời, cũng như Lâm Lạc Dương cậu đã mất rồi nhận lại, được nếm trải cả sung sướng lẫn kinh hoàng thì cơ thể thanh niên bằng sắt cũng không chống đỡ nổi. Mí mắt cậu bắt đầu díu lại tuy cậu còn bướng bỉnh cố mở to mắt ra.
Lâm Lạc Dương vuốt tóc cậu, dịu dàng đáp: “Ừ, tao biết, mày về rồi, cảm ơn mày đã trở lại. Tao sẽ ở đây bên mày, mình sẽ ở bên nhau mãi mãi.”
Xế chiều hôm đó hai đứa nằm trên giường chuyện trò rất lâu, như cùng muốn bù đắp lại hai năm bỏ lỡ. Quý Vãn Kha thì nắm tay cậu, rủ rỉ kể những chuyện xảy ra từ khi mình tái sinh.
Lâm Lạc Dương yên lặng lắng nghe đến khi người đối diện thiếp đi. Thật tình Quý Vãn Kha chịu không nổi, cậu mệt quá rồi, Lâm Lạc Dương ngắm gương mặt còn nét non nớt của cậu trai, chợt cảm thấy vận mệnh thật lạ kỳ.
Nó cướp đi của cậu quá nhiều thứ rồi lại đền trả cho cậu bằng cách này.
Phải chăng trưởng thành là một con đường đã được định đoạt bằng mất mát? Mất đi điều quan trọng rồi lại nhặt về điều quan trọng.
Cậu nhẹ nhàng hôn bàn tay hai đứa đang đan vào nhau, lại siết chặt hơn nữa, thấy cậu trai khẽ nhíu mày trong giấc ngủ cậu liền nhích lên dùng nụ hôn để vuốt ve nỗi bất an cho cậu ấy.
Quá khứ của tao có rất nhiều tiếc nuối, duy chỉ có việc từng gặp mày là tao chưa bao giờ phải hối hận.
Cảm ơn mày đã trở lại.
Để tao lại yêu mày lần nữa.
##
Lâm Lạc Dương đã nhớ lại tất cả.
Tối hôm đó Lâm Nhược Liễu nghe tin khi đang ngồi trên xe của Triệu Thụy Tiêu, cô thảng thốt chạy về nhà cũ, không buồn vặn hỏi tại sao cậu ta giấu mình đến giờ. Vừa mở cửa ra và thấy em trai mình đứng đó bình yên vô sự cô mới thở hắt ra, hai chân run rẩy suýt nữa thì ngã quỵ.
Lâm Lạc Dương vội vàng đỡ chị gái, ngẩng lên thì đối mặt với Triệu Thụy Tiêu.
“Xin lỗi Lạc Dương, tao phải nói với chị ấy thôi, tao nghĩ là chị ấy cần được biết.”
Triệu Thụy Tiêu vẫn mỉm cười ôn hòa như trước nhưng nụ cười của cậu ta như có phần áy náy lẫn thương cảm. Lâu nay cậu ta cũng chịu áp lực không nhỏ vì những lời nói dối của mình, cậu ta vẫn rất hợp tác với Lâm Nhược Liễu chỉ riêng lần này cậu ta không vội báo ngay cho cô.
Lâm Lạc Dương lắc đầu, hai tay cậu giữ vai Lâm Nhược Liễu để đỡ cô dậy. Cậu cũng đứng thẳng lên, thì ra cậu cũng cao lắm, khi gương mặt không còn vẻ hoang mang bất lực, cậu cũng trở thành vững chãi, đáng tin cậy như ai.
“Lỗi phải gì, tao phải cảm ơn mày đã chăm sóc chị tao lâu nay.” Lâm Lạc Dương chân thành nói, thực lòng cậu không hề giận vì những lời nói dối của thằng bạn.
Ai trong bọn nó cũng chỉ làm điều mình cho là đúng, Quý Vãn Kha như thế, Triệu Thụy Tiêu cũng như thế.
Họ giống nhau, đều sẵn sàng làm mọi thứ vì người mình thích.
Triệu Thụy Tiêu rời mắt khỏi Lâm Lạc Dương để nhìn đứa con trai sau lưng cậu, Quý Vãn Kha điềm nhiên đứng đó, gặp ánh mắt của cậu ta nó nhíu mày có vẻ thắc mắc.
Triệu Thụy Tiêu: “Mắt em đỏ đấy, chắc vừa khóc ghê lắm.”
Quý Vãn Kha: “…”
Triệu Thụy Tiêu lại tiếp: “Chắc Lạc Dương có nhiều chuyện muốn nói với Nhược Liễu, em ở đây xem ra hơi thừa. Ra ngoài với tôi không?”
Quý Vãn Kha xị mặt, ý là đồng ý. Lúc đi qua Lâm Lạc Dương cậu ta cúi xuống thì thầm: “Tao ra ngoài chút, mày nói chuyện với… chị nhé.” cậu ta còn chưa biết nên gọi Lâm Nhược Liễu thế nào cho phải.
“Ừ.” Lâm Lạc Dương phẩy tay, “Không phải lo, đi tâm sự với nhau đi.”
“Tao với nó có gì mà tâm sự.” nói xong Quý Vãn Kha biến ra khỏi cửa.
Đi hết rồi Lâm Nhược Liễu mới lên tiếng: “Em nhớ ra rồi à?”
Lâm Lạc Dương gật đầu, tự nhiên cậu nắm đầu ngón tay Lâm Nhược Liễu như đứa trẻ rồi cúi xuống đối mặt với cô và thành thật nói: “Chị ơi, em xin lỗi.”
Mắt Lâm Nhược Liễu thoáng cái đỏ hoe, “Em đâu có lỗi gì với chị?”
“Suýt nữa thì em để chị lại một mình.”
Lâm Lạc Dương mỉm cười hiền hòa, cậu hai tám tuổi là như thế, ngây thơ với những người thân thuộc và hiền hòa với thế giới tàn nhẫn này. Chỉ là hai năm qua chứng mất ngủ và kén ăn khiến tình tính cậu trở thành cáu bẳn, khiến cậu lúc nào cũng ở trong trạng thái bồn chồn mất kiểm soát.
Lâm Nhược Liễu lắc đầu, cô để Lâm Lạc Dương dìu mình đến ngồi xuống sô pha, cánh tay em trai cô dù gầy guộc vẫn đủ vững chãi để đỡ cô yên ổn.
“Lúc trước chị đã nói rồi, em không có lỗi với ai cả.”
“Triệu Thụy Tiêu nó tốt thật đấy chị ạ.” Lâm Lạc Dương đột nhiên bảo.
Lâm Nhược Liễu đẩy đầu thằng em, “Chưa đến lượt em lo chuyện của chị nhé.”
Lâm Lạc Dương gật gật, “Phải rồi, chỉ có chị lo cho em thôi.”
Lâm Nhược Liễu định nói gì rồi lại thôi.
Lâm Lạc Dương nhận ra ngay, cậu chủ động hỏi: “Sao thế chị?”
Lâm Nhược Liễu nhìn em mình chăm chú, “Đừng lừa chị nữa, đừng ra vẻ khỏe mạnh, bình thường nữa… nếu em đau khổ em phải nói ra.”
Lâm Lạc Dương im lặng một chốc rồi nói: “Thật ra em không ổn lắm, ba mẹ mất cả rồi.”
Lần này thì Lâm Nhược Liễu khóc thực sự, liệu Lâm Lạc Dương còn có thể vượt qua được không, mà vượt qua rồi cậu sẽ thấy hạnh phúc sao? Em trai cô có quá nhiều điều để trân trọng, ba mẹ, người yêu… rồi cả những con thú cưng nó từng chăm bẵm.
Tình yêu trong cậu dồi dào đến thế mà cô lại tận mắt chứng kiến chúng khô cạn đi.
“Nhưng em còn chị mà.” Lâm Lạc Dương dang tay ôm Lâm Nhược Liễu, “Xin lỗi nhé, em khiến chị lo lắng quá rồi. Hồi trước em toàn gây chuyện cho chị phải lo, giờ vẫn chưa hết làm chị bận lòng. Có chị là em chẳng bao giờ lớn được, chị không được giận em, ghét em đâu đấy…”
Lâm Nhược Liễu nhớ lại những ngày đầu Lâm Lạc Dương mất trí nhớ cô còn không dám vào viện gặp cậu, chỉ sợ mình không kiềm chế được trước mặt em. Sau này Lâm Lạc Dương xuất viện về nhà cũ, cô vẫn không dám quay về.
Cô nghĩ có lẽ em trai cô sẽ vĩnh viễn không trở lại nữa, họ đã để lạc cậu ở năm mười tám tuổi mất rồi.
Trước nay cô chưa bao giờ dám bảo Lâm Lạc Dương nếu đau khổ em phải nói ra.
Bởi vì cô biết Lâm Lạc Dương sẽ không nói, lúc thảm thương nhất cậu vẫn quyết giấu cô, cậu nặn ra nụ cười giả tạo để bảo cô rằng chị ơi em khỏe mà, em không sao, chị đừng lo lắng.
Vậy là Lâm Nhược Liễu cũng lừa gạt mình.
Không sao, em trai cô khỏe, nó sẽ sống được tử tế.
Cho đến khi Lâm Lạc Dương xảy ra chuyện cô mới buộc phải thừa nhận những nỗi đau đó đã hiển hiện trước mắt cô.
Lâm Nhược Liễu gục trong lòng Lâm Lạc Dương, nước mắt cô tuôn lã chã, bàn tay mảnh mai siết thành nắm đấm khẽ dằn vào ngực cậu, “Chị không cần em xin lỗi, chị chỉ muốn em bình an…”
Giống như năm Lâm Lạc Dương tốt nghiệp, cậu lại ôm chị gái mình, rồi lại hứa.
Dù lặp lại bao nhiêu lần cậu đều sẵn lòng hứa với cô.
“Được ạ.”
##
Trăng lên mà đêm còn nóng nực, không khí oi bức ngấm vào trong da.
Hai người ra khỏi nhà cùng đi mấy bước rồi dừng lại cạnh gara.
Triệu Thụy Tiêu quay sang hỏi: “Lý Xuyên, không có gì muốn nói à?”
Quý Vãn Kha liếc nhìn cậu ta, “Nói gì?”
“Nói về thân phận thật của em, nói xem cuối cùng em là ai.” Triệu Thụy Tiêu hơi nghiêng đầu, “Khoa học viễn tưởng cũng được, tôi không chê đâu.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương