Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

Chương 122: Mạt thế cầu sinh (Kết)



Tạ Tinh Lan dẻo lưỡi như thần, lừa Ngụy Tuấn Hào choáng cả đầu, thành công xúi giục Ngụy Tuấn Hào đồng ý tấn công địa bàn của Thần Hi Cơ.

Tạ Tinh Lan lúc này thoả thuê mãn nguyện, cho rằng mình đã thần không biết quỷ không hay giết chết Cố Không Thanh, đoạt đi ngọc bội không gian của đối phương, đã có thể từ đây bước lên đỉnh cao nhân sinh.

Căn cứ vào ký ức đời trước, Tạ Tinh Lan biết, căn cứ Thần Hi Cơ sau này sẽ phát triển thành căn cứ quy mô lớn số một số hai toàn thế giới, tiếp nhận hơn trăm vạn người sống sót, dị năng giả các hệ các cấp cấp càng cao tới mười mấy hai mươi vạn, căn cứ người sống sót khác căn bản không thể đánh đồng với nơi này, càng đừng nói chi là chống lại.

Tạ Tinh Lan tin chắc, căn cứ Thần Hi Cơ chính là một vùng phong thuỷ bảo địa, dù có là ai chiếm được khu phong thuỷ bảo địa này, đều có thể trở thành nhân vật lớn uy danh lan xa vào mạt thế trung hậu kỳ, được những người sống sót khác tôn kính và kính ngưỡng.

Cho nên, cần phải tiên hạ thủ vi cường, tu hú chiếm tổ trước khi căn cứ Thần Hi Cơ phát triển lớn mạnh, thu căn cứ Thần Hi Cơ vào túi mình.

Còn về phần căn cứ Thần Hi Cơ tới tay mình rồi còn có thể thuận lợi phát triển lớn mạnh giống đời trước hay không, Tạ Tinh Lan căn bản chưa từng nghiêm túc suy xét.

Từ sau khi trọng sinh, Tạ Tinh Lan đã bắt đầu tự tin mù quáng, cảm thấy mình chính là đứa con được trời chọn chân chính, tự mang cái loại hào quang vai chính, nếu không, toàn thế giới mấy chục trăm triệu người, cũng không thể nào đến phiên hắn trọng sinh.

Đây là do ông trời nhìn hắn thuận mắt, cố ý cho hắn thêm một cơ hội, nếu đời trước người phụ trách căn cứ Thần Hi Cơ có thể đưa căn cứ Thần Hi Cơ phát triển lớn mạnh thành căn cứ lớn số một số hai mạt thế trung hậu kỳ, như vậy hắn chắc chắn cũng có thể.

Chưa ăn thịt heo, chả lẽ còn chưa thấy heo chạy sao?

Trong mắt Tạ Tinh Lan, muốn phát triển một căn cứ người sống sót lớn mạnh, yêu cầu đầu tiên phải bảo đảm chính là vũ lực tuyệt đối.

Mạt thế, thực lực vi tôn, chỉ có dị năng giả thực lực mạnh mẽ nhất mới có thể hấp dẫn càng nhiều dị năng giả đầu nhập vào, cho nên sau khi Tạ Tinh Lan trọng sinh điều đầu tiên làm chính là nghĩ cách lung lạc Ngụy Tuấn Hào, không chỉ bởi hắn có hảo cảm với Ngụy Tuấn Hào, mà còn vì thực lực Ngụy Tuấn Hào mạnh mẽ, là người lãnh đạo Tạ Tinh Lan đã chọn lựa kỹ càng.

Sau khi thuyết phục Ngụy Tuấn Hào, Tạ Tinh Lan bắt đầu dã tâm bừng bừng lên kế hoạch, chuẩn bị một tay thâu tóm địa bàn của Thần Hi Cơ.

Tuy Tạ Tinh Lan lưu luyến si mê Ngụy Tuấn Hào hai đời, sau khi trọng sinh cũng bằng vào nỗ lực không ngừng của bản thân, trở thành phụ tá đắc lực của Ngụy Tuấn Hào, được Ngụy Tuấn Hào toàn tâm toàn ý tín nhiệm, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Ngụy Tuấn Hào đời trước và Cố Không Thanh có cùng suy nghĩ đen tối, lạnh nhạt hắn đủ điều, trong lòng Tạ Tinh Lan vẫn có chút buồn lòng.

Cho nên, dù Tạ Tinh Lan có thích Ngụy Tuấn Hào, cũng không thể nào không chút phòng bị Ngụy Tuấn Hào, những chuyện linh tinh như chuyện hắn trọng sinh trở lại, còn cả việc bày mưu ám toán Cố Không Thanh, đoạt ngọc bội không gian từ tay Cố Không Thanh, Tạ Tinh Lan đều tuyệt đối không thể nào nói cho Ngụy Tuấn Hào, thậm chí, ngay cả việc hắn thật ra là người chủ đạo sau màn của chợ đen dị năng giả, Tạ Tinh Lan đều không nói với Ngụy Tuấn Hào.

Tạ Tinh Lan chỉ nói cho Ngụy Tuấn Hào. “Đội trưởng, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, căn cứ Thần Hi Cơ tốt xấu gì cũng là căn cứ loại nhỏ chứa vài vạn người sống sót, dị năng giả ít nhất cũng có hơn một ngàn người, so với đó, dị năng giả đội ngũ chúng ta vẫn còn quá ít, mặc dù đội trưởng anh là dị năng giả hệ lôi cấp bốn, thực lực siêu quần, dẫn theo mấy người bọn em, muốn công chiếm căn cứ Thần Hi Cơ, cũng không phải một việc đơn giản.”

Trải khoảng thời gian sớm chiều ở chung này, Tạ Tinh Lan đã mấy lần cứu mình khỏi nguy nan, lại nghĩ mọi cách giúp mình thăng cấp dị năng, tim người cũng làm bằng thịt, Ngụy Tuấn Hào sao có thể không cảm động, hiện tại, Ngụy Tuấn Hào đã rất tín nhiệm Tạ Tinh Lan, nghe Tạ Tinh Lan nói xong, không nghĩ nhiều đã lập tức hỏi ngược lại: “Vậy ý của em là?”

“Đương nhiên là hợp tác cùng dị năng giả khác.”

Thứ Tạ Tinh Lan chờ đợi chính là cơ hội này, có thể đưa nhóm thủ hạ mình vất vả lắm mới trộm bồi dưỡng được ra trước măt Ngụy Tuấn Hào, lại có thể củng cố hình tượng đa mưu túc trí của mình trong lòng Ngụy Tuấn Hào, một công đôi việc.

“Đội trưởng, anh có biết chợ đen dị năng giả không?”

Ngụy Tuấn Hào không rõ nguyên do mà lắc đầu.

Tạ Tinh Lan thấy thế, ngoan ngoãn giải thích: “Chợ đen dị năng giả là nơi giao dịch đặc thù chuyên dành cho dị năng giả, nghe nói, ở chợ đen dị năng giả, chỉ cần anh có thể trả nổi cái giá phải trả, sẽ không có giao dịch nào không thành. Hiện tại chúng ta tính tấn công căn cứ Thần Hi Cơ, nhân thủ lại thiếu thốn, hoàn toàn có thể tới chợ đen dị năng giả thuê lượng lớn dị năng giả, như vậy, cũng có thể dùng tốc độ nhanh chóng làm lớn mạnh thực lực của chúng ta, so với việc phí thời gian mời chào dị năng giả khắp nơi tiện hơn, cũng không dễ lộ tin tức.”

“Nghe có vẻ là một ý kiến hay, chẳng qua, chợ đen dị năng giả này có đáng tin cậy không?”

Đã gọi là chợ đen, chứng minh việc giao dịch mua bán giữa hai bên không được bảo đảm, hoàn toàn tự thân, loại chuyện đánh cuộc nhân phẩm này, Ngụy Tuấn Hào thật sự có chút không yên lòng.

Tạ Tinh Lan nghe vậy, xém vỗ ngực bảo đảm với Ngụy Tuấn Hào, lập tức nói: “Đội trưởng yên tâm, em và người thành lập và giữ gìn trật tự Uông Hải của chợ đen dị năng giả có chút giao tình, người này tuy hơi tham tài háo sắc, nhưng nhân phẩm của gã không thành vấn đề, chợ đen dị năng giả có thể truyền miệng giữa các dị năng giả lâu như vậy, danh tiếng vẫn bảo đảm.”

Cuối cùng, Ngụy Tuấn Hào vẫn bị Tạ Tinh Lan thuyết phục, đồng ý cùng Tạ Tinh Lan đi chợ đen dị năng giả nhìn trước, chờ sau khi gặp được Uông Hải, rồi lại bàn chuyện hợp tác.

Tạ Tinh Lan như trút được gánh nặng, trong lòng cực kì kích động, cảm giác tương lai tươi sáng đang vẫy tay với mình.

Nhưng Tạ Tinh Lan tuyệt đối không nghĩ tới, chờ đến khi hắn dẫn theo Ngụy Tuấn Hào đuổi tới chợ đen dị năng giả, thứ chờ đợi bọn họ sẽ lại là một nơi hỗn độn rách nát.

“Tại sao lại như vậy?”

Lúc trước Tạ Tinh Lan kích động bao nhiêu, hiện tại, tâm tình của hắn hoảng bấy nhiêu.

Bởi vì đả kích quá lớn, cả người Tạ Tinh Lan ngây dại như bị sét đánh.

“Tinh Lan, đây là có chuyện gì?”

Ngụy Tuấn Hào không rõ nguyên do, quay đầu dò hỏi Tạ Tinh Lan tình huống, vẻ mặt Tạ Tinh Lan cũng mơ màng, thậm chí, Tạ Tinh Lan còn chưa kịp che giấu cơn giận của mình, để lại Ngụy Tuấn Hào, vội vã tìm kiếm Uông Hải khắp nơi.

Chợ đen dị năng giả bị phá hủy, Tạ Tinh Lan như bị chặt đứt một cánh tay, khó trách Tạ Tinh Lan sẽ giận dữ, dù sao cũng đã tiêu phí rất nhiều tâm lực mới trộm xây dựng được thế lực, là con át chủ bài cuối cùng Tạ Tinh Lan giấu đi, kết quả lại bị phá hủy trong một sớm một mai, điều này không khác gì moi thịt đầu tim Tạ Tinh Lan.

Tạ Tinh Lan tức điên rồi, không tính cho qua như vậy, dù rằng sẽ khiến Ngụy Tuấn Hào nghi kỵ, hắn cũng muốn tra rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, tìm ra đầu sỏ gây tội phá hủy chợ đen dị năng giả, ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu.

Không màng Ngụy Tuấn Hào khuyên can, Tạ Tinh Lan khăng khăng dẫn theo đội viên của mình đi điều tra rõ chân tướng, Ngụy Tuấn Hào bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể đi theo.

Tạ Tinh Lan không hổ là con cưng Thiên Đạo có được hào quang vai chính, dù chuyện đã qua vài ngày, hắn vẫn thành công tìm được một dị năng giả nào đó được Cố Phi Bồng thả chạy.

Từ miệng dị năng giả này, Tạ Tinh Lan biết được một phần chân tướng sự tình.

“Mày nói, dị năng giả hệ thủy nào đó bị bắt tới chợ đen dị năng giả bán mình liên hợp với dị năng giả hệ thủy cấp bốn thực lực mạnh mẽ nào đó, nội ứng ngoại hợp, thả dị năng giả bị giam giữ, trong đó, một dị năng giả hệ hỏa đỉnh cấp ba nào đó thực lực cực mạnh giết chết Uông Hải, huỷ hoại toàn bộ chợ đen dị năng giả, phải không?”

Tạ Tinh Lan vừa nghe đã biết dị năng giả hệ hỏa đỉnh cấp ba thực lực cực mạnh này là Cố Phi Bồng, điều buồn cười chính là, Cố Phi Bồng còn là do hắn dặn dò Uông Hải phải bắt được, không ngờ, Uông Hải cuối cùng lại chết trên tay Cố Phi Bồng, thật là phế vật bùn nhão trét không nổi tường.

Ngay từ ban đầu, Tạ Tinh Lan chỉ sợ Cố Phi Bồng tra được nguyên nhân Cố Không Thanh chết, mới âm thầm dặn dò Uông Hải phải muốn bắt người lại, nếu không phải sau khi làm ngọc bội cướp được từ Cố Không Thanh nhận chủ, mở ra không gian không tìm được linh tuyền thần kỳ kia, Tạ Tinh Lan hoài nghi em song sinh Cố Phi Bồng này của Cố Không Thanh có khả năng biết được gì đó, mới nhất thời mềm lòng, không trực tiếp chết chết.

Không ngờ tới, chỉ vì quyết định sai lầm này, làm hại mình tổn thất thảm trọng.

Đáng giận, thật là đáng giận đến cực điểm.

“Các vị đại lão, chuyện là như vậy, chuyện tôi biết toàn bộ đều đã nói cho các người, cầu xin các người tha tôi một mạng đi.”

Dị năng giả bị Tạ Tinh Lan tìm được xin tha không ngừng, nhưng Tạ Tinh Lan lại không hề dao động, sau khi hỏi rõ chuyện mình muốn biết, dứt khoát lưu loát thả dây leo biến dị hút máu ra, mắt cũng không thèm chớp nháy mắt hút dị năng giả này thành thây khô.

Ngụy Tuấn Hào thấy thế, nhịn không được nhíu mày, nhìn Tạ Tinh Lan, lại cảm giác được một luồng cảm giác xa lạ làm người sởn tóc gáy.

Người trước mắt này, thật sự là Tạ Tinh Lan mình biết sao?

“Tinh Lan, việc đã đến nước này, nói không chừng cũng là ý trời, chúng ta vẫn nên......”

Không đợi Ngụy Tuấn Hào nói xong, Tạ Tinh Lan mang vẻ mặt điên cuồng đã đánh gãy lời hắn, tự mình nói: “Em không tin đây là ý trời, dị năng giả hệ hỏa đỉnh cấp ba thì làm sao? Em muốn nhìn xem, năng lực của hắn ta còn có thể mạnh cỡ nào.”



Cố Phi Bồng huỷ hoại chợ đen dị năng giả của mình, từ sau khi Tạ Tinh Lan trọng sinh, đây là lần đầu tiên ăn quả đắng lớn như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không cứ như vậy bỏ qua, thù này, hắn nhất định phải tính kỹ với Cố Phi Bồng.

“Đội trưởng, đây là việc tư của em và Cố Phi Bồng, dù anh không giúp em, em cũng sẽ không trách anh.”

Tạ Tinh Lan đã nói như vậy, Ngụy Tuấn Hào sao lại không biết xấu hổ giả câm vờ điếc.

“Tinh Lan, sau mạt thế chúng ta đã bên nhau cùng tiến cùng lui, đồng sinh cộng tử, anh coi em là anh em tốt, sao có thể trơ mắt nhìn em một mình mạo hiểm, mặc kệ em có đi đâu, đồng đội chúng ta chắc chắn phải đi cùng nhau. Tuy nhiên, trước đó, em có thể nói trước cho anh, vì sao em lại tức giận như vậy khi chợ đen dị năng giả bị huỷ diệt?”

Ngụy Tuấn Hào không yên tâm một mình mình hành động đơn độc, Tạ Tinh Lan cũng không ngoài ý muốn, rốt cuộc thì ngọc bội không gian còn ở trên người hắn, nơi này chứa phần lớn vật tư của đội ngũ, dù Ngụy Tuấn Hào thật sự từ bỏ hắn, thì các đội viên khác cũng sẽ không trơ mắt nhìn một mình hắn đi mạo hiểm.

Tạ Tinh Lan luôn tự tin chưa từng giải thích nhiều, tiếp tục dùng lừa gạt đại pháp, hàm hồ nói: “Không phải là em để ý chợ đen dị năng giả bao nhiêu, mà là giao tình giữa em và Uông Hải không tồi, hiện tại, Uông Hải cứ chết không minh bạch như vậy, thân là bạn, em đương nhiên phải tìm cách thay gã báo thù.”

Rõ ràng lúc trước Tạ Tinh Lan nói có chút giao tình với Uông Hải, hiện tại lại biến thành có giao tình không tồi với Uông Hải, lý do thoái thác của Tạ Tinh Lan, trước sau mâu thuẫn, chẳng qua Ngụy Tuấn Hào lại không vạch trần Tạ Tinh Lan, bởi vì hắn cũng rất muốn biết, Tạ Tinh Lan rốt cuộc muốn làm cái gì.

Tạ Tinh Lan không biết Ngụy Tuấn Hào đã nảy sinh lòng nghi ngờ với mình, hoặc là dù hắn có biết, hiện tại cũng không rảnh lo, hiện tại đầu óc hắn toàn suy nghĩ muốn tìm cho ra Cố Phi Bồng, băm thây vạn đoạn.

Tạ Tinh Lan bị cơn giận làm mụ mị đầu óc bắt đầu tìm kiếm Cố Phi Bồng khắp nơi, muốn tìm một dị năng giả hệ hỏa nào đó, thật sự không dễ dàng, nhưng muốn tìm một dị năng giả hệ hỏa đỉnh cấp ba, vậy dễ dàng hơn nhiều, càng đừng nói tới, bên người dị năng giả hệ hỏa đỉnh cấp ba này còn có một dị năng giả hệ thủy cấp bốn, hai người đi cùng nhau, mục tiêu quá rõ ràng, Tạ Tinh Lan không phí bao nhiêu sức lực đã tìm ra đám người Cố Phi Bồng.

Lúc này Tạ Tinh Lan căn bản không ngờ tới, dị năng giả hệ thủy cấp bốn bên người Cố Phi Bồng kia đúng là Cố Không Thanh bị hắn hố đậm một phen, dạo một vòng trong điện Diêm Vương, cuối cùng thành công tìm được đường sống.

Có thể nghĩ, khi Tạ Tinh Lan nhìn thấy Không Thanh bên người Cố Phi Bồng, cả người khiếp sợ cỡ nào.

“Cố Không Thanh, sao lại là mày? Mày không phải chết rồi sao?”

Tạ Tinh Lan xuất hiện trước mặt mình, Không Thanh liếc mắt một cái đã chú ý tới hào quang vai chính cũng không còn sáng ngời, thậm chí mặt ngoài còn có vết rạn nhỏ vụn trên đỉnh đầu hắn, đây là dấu hiệu hào quang vai chính sắp vỡ vụn.

Không Thanh hơi mỉm cười, nhìn Tạ Tinh Lan, không nóng không lạnh nói: “Tạ Tinh Lan, không ngờ nhỉ, Cố Không Thanh tao dạo một vòng quanh điện Diêm Vương, cuối cùng thế mà lại có thể thành công sống sót, chỉ có thể nói, đây là ông trời có mắt, Cố Không Thanh tao mạng lớn, dù có vào điện Diêm Vương, ngài Diêm Vương cũng không chịu nhận tao.”

Tạ Tinh Lan nghe vậy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cực kì xuất sắc.

Ngụy Tuấn Hào thấy Không Thanh, đầu tiên là cả kinh, sau khi phản ứng lại, trên mặt lại lộ ra biểu cảm vui mừng khôn xiết, muốn chạy tới ôm Không Thanh theo bản năng, trước khi tới gần Không Thanh lại bị Cố Phi Bồng duỗi tay ngăn cản.

Cố Phi Bồng chắn trước mặt Không Thanh, ngăn cản Ngụy Tuấn Hào tiếp cận Không Thanh, trừng mắt, ác liệt nói: “Này! Mày muốn làm gì, cách xa em* tao ra, nếu không, đừng trách tao không khách khí với mày.”

(*) Chương trước có nhắc tới Cố Phi Bồng bên ngoài vẫn luôn tỏ ra mình là anh của Không Thanh, vậy nên ở đây mình để em.

Thật ra, ngay từ đầu, Cố Phi Bồng đều vẫn rất khách khí với Ngụy Tuấn Hào, bởi vì Cố Không Thanh đã từng nói với hắn, Ngụy Tuấn Hào là bạn có quan hệ không tồi với cậu, Cố Phi Bồng cảm kích Ngụy Tuấn Hào chiếu cố Cố Không Thanh, nên cũng yêu ai yêu cả đường đi lối về, khách khí với Ngụy Tuấn Hào vài phần, dù khi Cố Không Thanh mất tích, khi Cố Phi Bồng tìm Ngụy Tuấn Hào và Tạ Tinh Lan dò hỏi tình huống, hắn cũng không giận chó đánh mèo Ngụy Tuấn Hào.

Nhưng sau khi biết Tạ Tinh Lan chính là đầu sỏ gây tội bày mưu ám toán Cố Không Thanh, thấy Ngụy Tuấn Hào toàn bộ quá trình đi cùng Tạ Tinh Lan, xếp cùng một giuộc, Cố Phi Bồng đã nhịn không được nổi giận, dù hắn biết, Ngụy Tuấn Hào rất có khả năng toàn bộ quá trình đều chẳng hay biết gì, hắn cũng rất khó cho được sắc mặt tốt Ngụy Tuấn Hào, có thể nhịn xuống không mắng chửi Ngụy Tuấn Hào, đã xem như rất khắc chế.

Ngụy Tuấn Hào đã nhận ra địch ý của Cố Phi Bồng với hắn, nhưng lực chú ý của hắn hiện tại đều nằm trên người Không Thanh, nên cũng không quá để ý, tiếp tục nhìn chằm chằm Không Thanh không chớp mắt, giọng điệu khó nén kích động: “Không Thanh, thật sự là quá tốt, cậu không có việc gì.”

Không Thanh hơi mỉm cười, cố ý rải muối lên miệng vết thương thượng Tạ Tinh Lan: “Đúng vậy, tôi không có việc gì, nhưng điều này đối với người nào đó mà nói, cũng không phải là một chuyện tốt.”

Ngụy Tuấn Hào nghe vậy, như là bị Không Thanh tạt cho một chậu nước lạnh, cứng cả người, vừa cười xấu hổ, vừa quay đầu, lừa mình dối người dò hỏi Không Thanh: “Không Thanh, cậu đang nói gì thế? Cậu còn sống, mọi người bọn anh đều rất vui, đúng không, Tinh Lan?”

Tạ Tinh Lan mắt đầy thù hận nhìn Không Thanh, cắn chặt môi, trầm mặc không nói.

“Tạ Tinh Lan, mày không phải nói Không Thanh mất tích sao? Còn giả mô giả dạng nói cho tao nơi Không Thanh mất tích, lừa tao xoay vòng vòng, còn may em tao mạng lớn, sống sót trở ra, nếu không, tao chắc chắn vẫn còn bị mày lừa chẳng hay biết gì, tiểu nhân đê tiện bỉ ổi vô sỉ như mày, vì cướp ngọc bội của em tao, không chỉ ám toán đánh lén, hại em tao ngã gãy chân, còn khóa trái nhốt em ấy trong kho hàng cũ nát bỏ hoang đút cho tang thi, nếu không phải em tao mạng lớn, thức tỉnh được dị năng hệ thủy, có lẽ không phải bị tang thi ăn tươi nuốt sống, mà là đói chết, đều là bạn học cùng ký túc xá đã từng sớm chiều ở chung, mày thế mà có thể xuống tay không chút do dự như vậy, quả thực là phát rồ.”

Cố Phi Bồng nói chuyện, Ngụy Tuấn Hào nghe vào tai, như trúng phải sấm sét, đánh đầu óc hắn ngây ngốc.

Ngụy Tuấn Hào không thể tin được, cũng không muốn tin tưởng, anh em tốt mình vẫn luôn tin cậy thế mà lại là một người tâm địa rắn rết như vậy, hắn nhanh chóng mà quay đầu, lo lắng nhìn về phía Tạ Tinh Lan, muốn nghe được Tạ Tinh Lan giải thích.

“Tinh Lan, điều hắn nói đều là thật sao? Em thật sự ra tay nặng với Không Thanh như vậy?”

Ngụy Tuấn Hào không mở miệng đảo còn đỡ, vừa mở miệng, Tạ Tinh Lan đã nhịn không được nhớ tới trước khi mình trọng sinh, Ngụy Tuấn Hào cũng toàn tâm toàn ý che chở Cố Không Thanh như thế này, đối khinh thường nhìn về phía mình.

Bị lòng ghen ghét và cơn giận hun mờ đầu óc, Tạ Tinh Lan không giả vờ nữa, hừ lạnh một tiếng, nhìn Không Thanh, ác ý đầy cõi lòng: “Cố Không Thanh, mày thật đúng là gián đánh mãi không chết, cái kho hàng tồi tàn bỏ hoang kia là nơi táng thân tao tỉ mỉ chọn lựa cho mày, vốn tưởng dù mày có không chết, cũng sẽ biến thành tang thi, không ngờ mày thế mà lại sống sót chạy ngoài, thật là ngoài dự kiến của tao.”

“Tạ Tinh Lan, còn nhớ rõ không? Khi mày khóa trái nhốt tao trong kho hàng bỏ hoang kia đã từng nói với tao, nếu tao cũng có thể giống mày, sau khi chết có được một cơ hội, vậy cứ việc tới tìm mày báo thù.”

Mặt Tạ Tinh Lan đã sắp Không Thanh vả sưng lên, hắn lúc ấy buông lời hung ác bừa bãi bao nhiêu, hiện tại hắn chật vật bấy nhiêu.

“Tạ Tinh Lan, ngọc bội của tao đâu?”

“Muốn ngọc bội, vậy tự tới mà lấy.”

Đồ mình đã cướp được, trong mắt Tạ Tinh Lan, đó chính là của mình, muốn hắn trả đồ cho nguyên chủ, trừ phi hắn chết.

Tạ Tinh Lan nói động tay là động tay, dưới sự thao túng của hắn, dây leo biến dị hút máu đã vốn đã rất hung tàn khát máu đột nhiên nhào tới Không Thanh, chỉ cần bị cuốn lấy, không phải bị treo cổ tới chết, thì là bị hút thành thây khô, tóm lại đều là rất cách chết đau khổ.

“Lại là chiêu này? Tạ Tinh Lan, tao đã nhịn mày rất lâu.”

Lúc trước khi bị giam giữ ở chợ đen dị năng giả, Cố Phi Bồng đã ăn đủ đắng từ cái gốc dây leo biến dị hút máu khổ kia, hiện tại, cuối cùng hắn cũng thấy được đầu sỏ gây tội kết khế ước với dây leo biến dị hút máu, ai cũng không thể cản hắn báo thù cho mình.

Năm ngón tay Cố Phi Bồng mở ra, lòng bàn tay phải bỗng nhiên xuất hiện một quả cầu lửa lớn bằng nắm tay, trong chớp mắt, cầu lửa dần dần biến lớn, cuối cùng biến thành một con rồng lửa tư thái dữ tợn hung ác, quấn quanh cánh tay phải Cố Phi Bồng.

Tạ Tinh Lan múa may dây leo biến dị hút máu mưu toan đánh lén Không Thanh, Cố Phi Bồng dùng rồng lửa quấn quanh tay phải trực tiếp bắt được dây leo biến dị hút máu phóng tới, rồng lửa hung tợn theo dây leo biến dị hút máu một đường đốt tới Tạ Tinh Lan.

Tạ Tinh Lan thấy thế, nhanh chóng thúc giục dị năng hệ mộc, muốn chống cự ngọn lửa đỏ rực.

Nhưng một dị năng giả hệ mộc cấp hai như hắn, sao có thể là đối thủ của dị năng giả hệ hỏa đỉnh cấp ba như Cố Phi Bồng.

Mắt thấy Tạ Tinh Lan sắp bị rồng lửa hung tợn cắn nuốt, Ngụy Tuấn Hào nhất thời mềm lòng, theo bản năng ra tay công kích Cố Phi Bồng, muốn giải vây cho Tạ Tinh Lan.

Dường như trong nháy mắt Ngụy Tuấn Hào ra tay, Không Thanh cũng ra tay.

Một tia sấm từ trên trời giáng xuống, hung hăng bổ về phía Cố Phi Bồng, Cố Phi Bồng đang giằng co cùng Tạ Tinh Lan thao tác dây leo biến dị hút máu, không thể động đậy, mắt thấy Cố Phi Bồng sắp bị sấm bổ trúng, một tấm khiên băng tinh xảo đột nhiên xuất hiện trên đầu Cố Phi Bồng, vững vàng chặn một kích này thay hắn chặn.

“Không Thanh, cậu......” Ngụy Tuấn Hào mang biểu cảm thống khổ, hắn cũng không muốn giao thủ cùng Không Thanh, nếu không phải vì cứu Tạ Tinh Lan, hắn thậm chí cũng không muốn động thủ với Cố Phi Bồng.

“Ngụy Tuấn Hào, Cố Phi Bồng là em song sinh của tôi, anh thật sự phải động thủ với hắn ư?”

Ý như lời, nếu Ngụy Tuấn Hào một hai phải động thủ với Cố Phi Bồng, vậy cậu sẽ là đối thủ của Ngụy Tuấn Hào.

Ngụy Tuấn Hào nhìn Không Thanh, lại nhìn Tạ Tinh Lan bị Cố Phi Bồng áp chế xuống hạ phong, vào thế khó xử.



Tạ Tinh Lan biết, bằng một mình mình, là tuyệt đối không thể giết chết hai anh em Cố Không Thanh và Cố Phi Bồng, trước mắt, Ngụy Tuấn Hào chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của hắn.

“Đội trưởng......”

Tạ Tinh Lan dùng giọng điệu rỗng tuếch vờ vịt mở miệng xin Ngụy Tuấn Hào giúp đỡ, Ngụy Tuấn Hào dao động.

“Không Thanh, thực sự xin lỗi.”

Vừa xin lỗi Không Thanh, Ngụy Tuấn Hào vừa thúc giục dị năng, lại lần nữa công kích Cố Phi Bồng.

Hắn quả nhiên vẫn không đành lòng nhìn Tạ Tinh Lan cứ như vậy chết đi.

Không Thanh vẫn luôn đề phòng bằng toàn bộ tinh thần, dường như Ngụy Tuấn Hào vừa ra tay, Không Thanh đã ra tay theo.

Từng thanh băng trong suốt lấy tốc độ cực nhanh ngưng tụ, sau đó, lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai từng đợt từng đợt phóng tới phía Ngụy Tuấn Hào, một khi không cẩn thận, Ngụy Tuấn Hào sẽ bị bắn thành con nhím, cả người vỡ tan.

Đối mặt với thế công dày đặc mưa tên như thế, Ngụy Tuấn Hào cũng có chút không chống đỡ nổi, quan trọng hơn là Ngụy Tuấn Hào không định động thủ với Không Thanh, càng không nỡ làm cậu bị thương, điều này làm Ngụy Tuấn Hào khi đối mặt với Không Thanh có vẻ bó tay bó chân, dị năng có mạnh đi nữa cũng không thi triển được.

“A!”

Trong khi Ngụy Tuấn Hào ném chuột sợ vỡ đồ, không biết nên ứng phó Không Thanh như thế nào, bên tai lại vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương của Tạ Tinh Lan.

Theo tiếng nhìn lại, lại nhìn thấy dây leo biến dị hút máu bị Cố Phi Bồng thao tác rồng lửa đốt chống đỡ không nổi, biến mất trong nháy mắt, trốn trở về trong không gian ngọc bội của Tạ Tinh Lan, mà rồng lửa mất đi mục tiêu công kích cũng không dừng lại, mà trực tiếp đốt tới người Tạ Tinh Lan. Tạ Tinh Lan như là một người bốc lửa, đau đến nỗi không ngừng lăn lộn trên đất, tiếng kêu thảm thiết làm người không đành lòng nghe tiếp.

“Không Thanh, nể tình mọi người từng là bạn học, bỏ qua cho em ấy một lần đi.”

Không Thanh nhìn Tạ Tinh Lan đang kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, giương tay, một con rồng nước nhào tới Tạ Tinh Lan.

Lửa, dập tắt.

Cố Phi Bồng quay đầu, không tán đồng nhìn Không Thanh.

Không Thanh không để ý tới biểu cảm như trút được gánh nặng của Ngụy Tuấn Hào, giương mi, lớn tiếng nhắc nhở: “Bảo nó giao ngọc bội của tôi ra đây.”

Cố Phi Bồng nghe vậy, vẻ mặt ghét bỏ đi tới Tạ Tinh Lan đang nằm nghiêng trên đất kéo dài hơi tàn.

“Này! Có nghe thấy không, giao ngọc bội của em tao ra đây, như vậy, tao còn có thể cho mày một cái chết sảng khoái.”

Tạ Tinh Lan giả chết không hé răng.

Không Thanh quay đầu nhìn về phía Ngụy Tuấn Hào.

Ngụy Tuấn Hào bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi tới Tạ Tinh Lan, đang muốn khuyên Tạ Tinh Lan trả lại ngọc bội, Tạ Tinh Lan bỗng nhiên nổi điên, hấp hối giãy giụa đánh Cố Phi Bồng gần hắn nhất một đòn cuối cùng.

Cố Phi Bồng đã sớm đề phòng Tạ Tinh Lan, Tạ Tinh Lan vừa động, hắn đã hung hăng dùng chân đá Tạ Tinh Lan.

Tạ Tinh Lan căn bản là không thể công kích được Cố Phi Bồng, bị Cố Phi Bồng một chân đá bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất, gãy vài cái xương sườn, hộc ra một ngụm máu tươi thật lớn.

Ngụy Tuấn Hào nổi giận, theo bản năng muốn động thủ với Cố Phi Bồng, lúc này, lại một giọng nói tràn ngập sát khí vang lên.

“Dị năng giả hệ lôi cấp bốn đằng kia, muốn đánh nhau sao? Tao làm đối thủ của mày.”

Không Thanh và Cố Phi Bồng không hẹn mà cùng quay đầu, lại thấy được Hoắc Đình Ân khoan thai tới muộn.

Hoắc Đình Ân lập tức tới bên người Không Thanh, trước tiên cẩn thận đánh giá Không Thanh một phen, phát hiện Không Thanh hết thảy đều ổn, lúc này mới gật đầu với Cố Phi Bồng, sau đó, quay đầu nhìn về phía Ngụy Tuấn Hào, vô cảm nói: “Đi thôi, chúng ta tìm chỗ khác đánh nhau một trận.”

Ngụy Tuấn Hào biết, nếu hắn đi, Tạ Tinh Lan hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng giờ này khắc này, Ngụy Tuấn Hào tự thân khó bảo toàn lại không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể căng da đầu nghênh chiến.

Hoắc Đình Ân và Ngụy Tuấn Hào tạm thời rời đi.

Không Thanh cúi đầu, nhìn về phía Tạ Tinh Lan đang tuyệt vọng, không tiếp tục vô nghĩa, nửa quỳ, cầm cổ tay Tạ Tinh Lan, dùng băng đao cắt ra một vết thương có thể thấy cả xương.

Tạ Tinh Lan sợ hãi giãy giụa kịch liệt.

Không Thanh nắm chặt cổ tay Tạ Tinh Lan, tận mắt nhìn thấy, một đoạn dây đằng màu xanh lục cỡ ngón tay đột nhiên xuất hiện, chui đầu vào miệng vết thương của Tạ Tinh Lan, hút máu tươi của Tạ Tinh Lan.

Không Thanh ngẩng đầu, hỏi Cố Phi Bồng: “Ngọc bội của em đâu?”

“Ở chỗ này.”

Cố Phi Bồng lấy ra khối ngọc bội kia của mình, đưa cho Không Thanh.

Không Thanh tiếp nhận, sau đó thật cẩn thận đặt lên giữa mày Tạ Tinh Lan, không bao lâu, một luồng sáng trắng, một khối ngọc bội khác đã bị Tạ Tinh Lan nhận chủ đã rơi ra.

Không Thanh nhặt lên hai khối ngọc bội, đưa cả cho Cố Phi Bồng, giúp hắn làm ngọc bội nhận chủ một lần nữa.

Hiện tại, không gian hoàn chỉnh thuộc về Cố Phi Bồng.

Tạ Tinh Lan mất đi không gian bị phản phệ, hộc mạnh ra một ngụm máu tươi, nháy mắt đã mất hơn phân nửa cái mạng.

Càng muốn mạng hơn chính là, dây leo biến dị hút máu kết khế ước cùng Tạ Tinh Lan thừa dịp Tạ Tinh Lan suy yếu, nô lệ xoay mình, thành công đồng hóa thân thể Tạ Tinh Lan, hoàn toàn biến Tạ Tinh Lan trở thành thể ký sinh của mình.

Hiện tại Tạ Tinh Lan, đã không thể gọi là nhân loại nữa, càng giống một gốc cây dây leo biến dị hút máu rất giống hình người hơn, màu da xanh tím, khô khốc nứt nẻ, xấu xí bất kham, điều thần kỳ nhất chính là, rõ ràng Tạ Tinh Lan biến thành một gốc cây dây leo biến dị hút máu không thể di động không thể ăn cơm không thể hô hấp, nhưng hắn lại có thể giữ ý thức nguyên bản, cho nên hắn mới có thể sống khổ sở hơn, sống còn không bằng chết.

“Muốn giết hắn sao?”

“Không cần, cứ để hắn sống như vậy đi.”

Không Thanh không liếc mắt nhìn Tạ Tinh Lan thêm một cái, xoay người đi xem Hoắc Đình Ân và Ngụy Tuấn Hào chiến đấu.

Cố Phi Bồng tung tăng đuổi theo Không Thanh, làm mặt quỷ với Không Thanh, bà tám hỏi: “Không Thanh, dị năng giả hệ lôi cấp bốn vừa rồi kia là ai thế? Vì sao em cứ cảm thấy ánh mắt y nhìn anh quái quái?”

Không Thanh không nói gì, chỉ là bỗng nhiên thấy rất đau đầu, hy vọng, Cố Phi Bồng có thể ở chung tốt đẹp với Hoắc Đình Ân.
Chương trước Chương tiếp