Phía Bên Kia Dòng Sông

Chương 5: {Bước chân thứ năm}



Sáng hôm sau Hà Mạn Mạn nhắn tin, lải nhải, "Em không biết cậu ta lại là người phục vụ tối hôm qua, nếu biết là cậu ta, em thà không dẫn mọi người tới còn hơn."

Chu Châu không muốn trả lời, mặc dù quả thật Hà Mạn Mạn nói không sai, tuy nhiên lời nói đó tổn thương người ta quá nhiều, đến tận ngày hôm nay, hắn vẫn không hề hay biết điều ấy. Mà Hà Mạn Mạn cũng không cần Chu Châu trả lời, tự mình liến thoáng nhắn tiếp, "Anh phải biết là cậu ta học kém đến mức em chỉ cần hỏi thêm vài câu nữa, là cậu ta im miệng ngay. Quả thật chỉ được mỗi cái mặt. Anh xem, thậm chí lúc anh động tay động chân với cậu ta, cậu ta còn chẳng thèm gạt đi, chắc cũng thèm đàn ông lắm rồi."

Chu Châu đọc không tới câu cuối, lập tức nhấn gọi ngay cho Hà Mạn Mạn.

Câu đầu tiên đã hỏi thế này, "Cha mẹ cậu, rốt cuộc ai trong số họ mới là người dạy cậu nói những lời như thế?"

Hà Mạn Mạn chơi với Chu Châu, tính đến nay vừa tròn mười năm, mười năm qua tính tình hắn ta cổ quái thế nào, Chu Châu đều là người hiểu rõ nhất. Thậm chí ngày xưa hắn từng rất không hài lòng với một tình nhân nhỏ của anh, luôn kiếm đủ loại biện pháp doạ cho người ta phật ý mà chia tay, dù vậy Chu Châu chưa từng tỏ rõ thái độ với hắn. Vậy mà giờ đây, lại vì một kẻ chẳng danh chẳng phận gọi điện chất vấn hắn, dĩ nhiên Hà Mạn Mạn không phục rồi.

Hắn cũng ngang ngược nói, "Không ai dạy thì em tự dạy, không phải em nói sai mà? Việc gì anh phải cáu lên thế?"

Chu Châu nhất thời không biết nên nói thế nào, bởi lẽ anh chưa từng nếm qua cảm giác phải tranh cãi với người khác, giờ phút này lại nổi đoá lên, đúng là không giống với mình của trước đây.

Nhưng nghĩ tới Tịch Dữu ngày hôm ấy cẩn cẩn trọng trọng, từng bước đi, từng động tác đều như muốn xem xét thái độ của anh, Chu Châu lại bị bật hẳn một cái công tắc, lần này đã không nhịn được nữa rồi, "Nếu cậu cứ tiếp tục ngang ngạnh, coi trời bằng vung, xem thường người khác, tôi nghĩ chúng ta tuyệt đối không hợp để trò chuyện cùng nhau, chứ đừng nói tới là làm bạn."

Nói đoạn anh ghì lấy điện thoại, nhả từng chữ một, "Tôi cho cậu một tháng để cải thiện cái miệng của cậu, cải thiện cái suy nghĩ ấu trĩ ấy. Nếu sau một tháng không thành, tôi cùng cậu, có lẽ duyên tới đây là hết rồi."

"Chúng ta không còn là bạn nữa."

Hà Mạn Mạn thế mà không tin vào tai mình, hắn giương điện thoại ra xa, lại xem người gọi tới có phải là Chu Châu hay không, nhìn ra tên trên đó hiển thị hai chữ "Chu Châu" hắn mới biết, hình như mình chọc nhầm bãi mìn rồi. Hắn vẫn toan muốn hứa hẹn, nhưng Chu Châu không cho hắn cơ hội, lập tức dập máy.

Sau khi dập máy rồi, lửa giận trong đầu Chu Châu vẫn không mấy thuyên giảm. Anh lại mở máy lên, chặn tất cả các số liên hệ của Hà Mạn Mạn và Tiêu Ninh, thậm chí ngay cả số điện thoại công việc cũng chặn nốt.

Hệt như việc Chu Châu chẳng muốn phải nghe những lời nói đó nữa.

Anh ngồi ở bàn làm việc một lúc, nhìn giấy vẽ phác thảo đủ loại váy áo, lại nhìn bảng vẽ sáng nhấp nháy, suy cho cùng lại đứng lên, dẹp hết tất cả.

Hôm nay là ngày hai mươi bảy tháng sáu, vừa vặn là thời điểm viếng mộ mẹ, Chu Châu xem như mình chưa có bất cứ chuyện gì, lững thững đi chọn hoa và bánh. Ngày xưa Lý Mẫn rất thích những loại hoa sặc sỡ, ngay cả bánh cũng phải đủ loại màu sắc, chưa quản tới mùi hoa có thơm không, bánh có ngon không, thì việc đẹp mắt là điều không thể tránh khỏi.

Nghĩ tới, Chu Châu chợt nhận ra, có lẽ cả mẹ và mình đều là người nhan khống (1). Anh để ý Tịch Dữu, còn mẹ lại thích những thứ xinh đẹp.

Chu Châu mua cho bà một bó pansee (2) đủ các loại màu sắc khác nhau, còn mua cho bà một hộp macaron sáu cái. Đường từ Thiên Tân tới nghĩa trang đi gần hai tiếng đồng hồ. Chu Châu lựa xe có gầm cao, đặt hoa và bánh sang ghế phó lái, mở một đài thẩm định về thời trang ở kênh nào đó, lúc này mới khởi động xe rời đi.

Đường ra ngoại ô khá dằn xóc, tiếng radio rè rè êm tai, Chu Châu mới có thời gian suy xét lại hành động lúc giận dữ của mình. Anh không rõ vì sao bản thân lại tức giận đến như thế, thậm chí anh cùng Tịch Dữu chỉ đơn giản là gặp dịp thì chơi, hoàn toàn không có tư tưởng sẽ cùng đối phương tiến cao tiến xa. Nhưng vì sao ngày hôm nay anh lại vì y mà nổi giận với người bạn mười năm của mình, còn giận lây sang cả Tiêu Ninh chẳng can hệ gì.

Vậy lí do là gì đây?

Xét về học thức, địa vị, thậm chí là còn thêm cả cái chân què kia, quả thật Chu Châu đã sớm thất vọng rồi. Thế nhưng lạ là, mỗi khi thất vọng, anh lại nhớ tới phần tính cách dịu dàng nọ, nhớ về gương mặt tinh tế nọ, nhớ cả về cái tài pha chế chẳng chê vào đâu được.

Những ưu điểm ấy như đập tan tất cả định kiến mà Chu Châu vốn đã gầy dựng nên, từng bước từng bước len lỏi vào thế giới từ lâu đã đóng kín.

Chính Chu Châu cũng bất ngờ tới sự thay đổi chóng vánh này.

Mình đã gặp Tịch Dữu được bao lâu? Nếu tính cả thời điểm xem vừa mắt y, thì chỉ mới được có ba ngày mà thôi. Thế mà trong ba ngày này, anh đã thay đổi.

Sự thay đổi vi diệu ấy khiến anh khó xử, khó chịu, khó khăn. Đến mức anh đều muốn trốn tránh, nhưng mỗi khi trốn tránh, lại hiện lên trong đầu hình ảnh của Tịch Dữu.

Cứ miên man như thế, tới được nghĩa trang đã gần hai giờ trưa. Giờ này nghĩa trang tương đối vắng, chỉ có một chú bảo vệ dẫn đường đến mộ. Mấy năm nay nghĩa trang ngoại ô này làm ăn tương đối phát đạt, rất nhiều con cái chuyển phần mộ của cha mẹ về đây, cũng ưu tiên chọn loại đãi ngộ dọn dẹp tốt nhất. Ngay cả Chu Châu cũng như vậy.

Chu Châu tới được phần mộ, thấy xung quanh đã được vệ sinh sạch sẽ, chỉ cắm mấy cây nhang trong bát hương, hoa cũ đều đã được dọn đi rồi. Anh kiểm tra bia mộ mẹ, sau đó lấy đĩa đã chuẩn bị sẵn bày bánh ngọt, đem hoa cắm vào lọ.

Không khí ở nghĩa trang rất tốt, việc phủ xanh được chính phủ khá quan tâm, lại nói qua mấy năm này, mật độ cây trồng bên trong đã tăng lên đáng kể. Chu Châu ngồi cạnh mộ mẹ một lúc, sau đó lại đi ra phía sau dạo một vòng.



Xung quanh yên tĩnh, chỉ có những bóng cây xam xám rung động theo gió, tạo nên âm thanh lào xào kì lạ. Chu Châu phát hiện còn có một vòi uống nước tự động, lại gần xem xét, có lẽ là vừa được dựng vài tháng gần đây. Anh hơi rướn mặt tới, muốn xem xem tự động ở chỗ nào, lại không cẩn thận bị vòi nước phun nước đầy mặt.

Chu Châu loạng choạng lùi lại, lấy tay qua loa lau lau khoé mắt mình. Nhưng mắt anh từ mấy năm trước đã kém, lại còn nhạy cảm, nước chỉ vừa vào một chút đã rất xót rồi. Nước mắt sinh lí chảy ra, Chu Châu kéo vội kính mắt xuống, liên tục chớp mắt, hòng làm nước chảy bớt ra ngoài. Tuy nhiên qua một lúc vẫn không mấy thuyên giảm, Chu Châu chỉ đành mờ mịt đi tìm ghế đá ngồi xuống.

Không nói thì thôi, nhưng thị lực Chu Châu rất kém, vừa tháo kính ra đã không thấy rõ vật hay người, loạng choạng một lúc lâu vẫn không tìm được ghế đá, khi ấy vì hoảng loạn, anh lại va phải một người.

Chu Châu chủ động lên tiếng xin lỗi, miễn cưỡng đeo lại kính mắt, khi đó chỉ lờ mờ thấy được dáng dấp người nọ, không nhìn thấy rõ mặt. Mà hình như lúc anh va phải, người nọ còn đang cầm trái cây và hoa. Âm thanh rơi vỡ mặc dù nhỏ, nhưng không phải là không có. Lời xin lỗi vừa nói ra ấy, thế mà không hề được đáp lại.

Người kia lúng túng lắc tay, lại liên tục cúi đầu. Ban đầu anh còn tưởng là người ta nhặt đồ, nhưng đến khi mắt anh dần rõ rồi, mới phát hiện ra người kia vốn đã nhặt xong xuôi cả, còn cuống quít muốn rời đi ngay.

Cả quá trình đều đem đầu cúi thấp.

Hoa thì không sao, trái lại trái cây đã có điểm hư hỏng, dập nát. Chu Châu phát hiện ra, vội nói, "Trái cây của ngài hình như hỏng rồi, hay là thôi, để tôi gởi tiền đền được không?"

Nói đoạn anh muốn xoay người kia lại nói chuyện, người này còn phản ứng mãnh liệt hơn, lắc đầu, xua tay. Làm mọi thứ loạn xạ cả lên, Chu Châu sợ người này bị câm, dự định sẽ dúi tiền rồi rời đi, tránh nói nhiều lại gây phản cảm.

Thế mà trong một khoảnh khắc vô tình, người ấy gấp gáp trả lại tiền, lần này thì hay rồi, Chu Châu đã nhìn rõ mặt người này.

Bất ngờ, đối phương lại là Tịch Dữu.

Tịch Dữu vẫn tưởng Chu Châu chưa nhận ra mình đâu, sau khi đem tiền nhét trả lại vào tay anh, liền ôm hoa và trái cây muốn chạy. Chu Châu ngày hôm ấy vẫn có điều muốn nói, anh liền nắm lấy vai Tịch Dữu, dùng lực cản người lại. Nhưng lực tay Chu Châu vốn không biết điều tiết, Tịch Dữu còn là dạng chân yếu, nhoáng cái đã ngã khuỵ xuống.

Chu Châu phản ứng không kịp, mãi đến khi Tịch Dữu nhăn mày ôm lấy cẳng chân, anh mới nhanh chóng ngồi xuống. Tuy thấy y đau đớn kéo kéo cái chân lại gần, Chu Châu lại không cách nào giúp đỡ.

Chỉ cần nghĩ tới Tịch Dữu có bao nhiêu đề phòng, anh liền sợ y quẫn bách, chỉ có thể loay hoay ngồi bên cạnh, đôi lúc mở miệng an ủi mấy câu.

Mặc cho anh hiểu rằng, Tịch Dữu hoàn toàn không cần những lời nói rỗng tuếch này.

Quả thật Tịch Dữu không cần, y nhẫn nhịn cảm giác hụt hẫng ở chân, lồm cồm đứng dậy. Chu Châu có cảm giác là y muốn đi, tuy nhiên chỉ đi nhắc nhắc được vài bước mà thôi.

Tướng đi của Tịch Dữu vốn đã xấu, lại thêm cú ngã ấy, kết quả y không thể đi nhanh được, mỗi bước chân vừa ngắn vừa yếu, hệt như thực sự chỉ có một chân và một cái nạng vậy. Trên tay y còn cầm theo hoa quả, bánh trái, có lẽ cũng đã rất nặng rồi.

Chu Châu nhìn cậu tập tễnh đi như vậy, không biết là y muốn đi đâu.

Nhưng dù thế nào đi nữa, anh lại cảm thấy tim mình đập rất chậm, có cảm tưởng hơi thở dường như cũng bị rút hết.

Trong một khoảnh khắc, chỉ cần năm bước chân, anh đã đuổi kịp Tịch Dữu.

Thế mà Chu Châu vẫn cảm thấy, năm bước chân ấy gần như là cả sinh mệnh của Tịch Dữu vậy.

"Để tôi đưa cậu đi, cậu muốn đi đâu?"

Tịch Dữu muốn tránh thoát khỏi Chu Châu, biết anh đã nhìn rõ mặt mình, điệu bộ giả vờ bình tĩnh, "Tôi tự đi là được."

Chu Châu thấy y cự tuyệt, cũng không lấy làm thất vọng, thế nhưng chỉ bước thêm một bước, Tịch Dữu lại lảo đảo muốn ngã xuống.

Chu Châu vội giữ lấy tay y, cố gắng dùng sức để y dựa vào người mình, "Cậu muốn đến chỗ nào, tôi dìu cậu đi." Nói xong lại sợ Tịch Dữu từ chối, lập tức bổ sung, "Cứ coi như là tôi đền tiền việc làm hỏng trái cây của cậu đi, không cần phải câu nệ với tôi đâu."

Tịch Dữu sau đêm hôm ấy đã lĩnh hội được rằng, Chu Châu là một người khá cứng nhắc. Nếu đã làm sai nhất định sẽ xin lỗi, còn đã mặc định ai tốt, thì trong đầu vĩnh viễn không bao giờ xê dịch. Tỷ như Tịch Dữu tiếp tục từ chối, có lẽ anh sẽ còn cố chấp theo sau y mãi.

Suy cho cùng y là người ngại phiền, thôi thì cứ để cho Chu Châu đỡ, cũng chẳng mất mát gì. "Tôi đến khu C, bia mộ số một trăm hai mươi."

Chu Châu thấy Tịch Dữu đã thoả hiệp, trong lòng như buông xuống được gánh nặng, thực sự nửa ôm nửa bế Tịch Dữu, đem tất cả trọng lượng cơ thể của y đặt hết lên người mình.



Khu C nói xa không xa nói gần không gần, là khu mộ tập thể kiểu cũ, cũng là nơi nhiều hộ dân không quá khá giả chọn lựa. Chính phủ xếp mộ ở nơi này, nắng khá chói chang, lại không có mấy mống cây, Chu Châu sung sướng quen rồi, lần đầu tiên phơi nắng đi bộ lâu như vậy, có điểm không quen, mồ hôi túa ra như nước nhỏ, hô hấp cũng gấp gáp.

Tịch Dữu ngay từ đầu đã nhận ra, Chu Châu vốn không quen đi bộ. Ban nãy cả hai chạm mặt nhau đều là ở khi A của giới thượng lưu, nơi đó đường đi bằng phẳng, còn mát mẻ. Tịch Dữu sợ anh khó chịu, đành mở miệng khuyên vài câu, "Hay thôi ngài cứ để tôi tự đi, còn hẵng bốn trăm mét nữa mới tới, chỗ này còn nắng gắt thế này."

Chu Châu nghe xong cũng không đáp lời, cánh tay đỡ lấy y càng thêm chặt, có lẽ là sợ Tịch Dữu nghĩ nhiều sẽ giãy tay ra.

Mãi đến khi đưa y tới được mộ phần, Chu Châu mới bằng lòng thả tay. Cũng bởi vì dùng lực quá nhiều, nên Chu Châu cảm thấy cơ bắp mình căng ra, còn hơi mỏi mỏi, tuy vậy vẫn kiên trì nói, "Cậu cứ dọn dẹp xong đi, tôi chờ."

Tịch Dữu không ngờ Chu Châu còn muốn đưa mình trở về, hé miệng từ chối, "Tôi có thể tự đi được, bây giờ chân tôi ổn cả rồi."

Chu Châu phẩy phẩy tay, không nhanh không chậm lặp lại, "Tôi đưa cậu về."

Tịch Dữu là người hèn nhát, nghe lời Chu Châu nói đầy sự khẳng định, nhất thời im bặt, ngoan ngoãn thu dọn xung quanh mộ, sau đó thắp nhanh và cắm hoa. Chu Châu nhìn một loạt hành động trơn tru của y, ngay cả lúc Tịch Dữu quỳ xuống mỉm cười với tấm ảnh trên bia, Chu Châu thoáng cái có đôi phần mơ hồ.

Quả thật Tịch Dữu là một người rất đẹp.

Chu Châu cũng bất giác cười theo.

Thời điểm trở về, Chu Châu vẫn ép Tịch Dữu dồn sức lên người mình, có lẽ đã quen đường quen lối, nên thời gian về được rút ngắn lại kha khá. Cả hai chằng nói với nhau đôi câu, chỉ giữ sự im lặng và khoảng cách mờ nhạt.

Chu Châu dìu y tới cổng ra, còn tưởng Tịch Dữu đi xe buýt, hoặc gọi taxi gì đó, không ngờ sau khi buông ra, Tịch Dữu bèn hỏi, "Anh đi xe buýt à?"

Chu Châu khó hiểu hỏi lại, "Tôi tưởng cậu đi xe buýt tới?"

Tịch Dữu lắc đầu, chỉ về hướng bãi đỗ xe, ngượng ngịu đáp, "Tôi có xe."

Chu Châu gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại một lần nữa nâng người lên, dẫn y tới bãi đỗ xe.

Cả quá trình như vậy lặp đi lặp lại, Tịch Dữu đã dần vơi bớt sự đề phòng và nỗi sợ mang tên "Chu Châu", đôi lúc lại thuận theo tay Chu Châu mà bước bước, tuy vậy y vẫn không nói gì, giữ sự im lặng tuyệt đối với người đàn ông ấy.

Có lẽ Chu Châu cũng nhịn cả buổi rồi, được một lúc, anh thật lòng hỏi, "Cậu sợ tôi à?"

Tịch Dữu nghe xong ngẩn đầu, vừa vặn thấy được khuôn cằm tinh tế, lại thấy được gò má cao cao của Chu Châu.

Lần này y cũng không vội trả lời.

Chu Châu cho rằng đó là câu trả lời của y, mãi cho tới bãi đỗ xe, thế mà anh cũng không buông Tịch Dữu ra.

Tịch Dữu càng không dám cử động, tư thế dựa vào Chu Châu có chút thay đổi, hòng giảm trọng lượng của mình lên người anh.

Sau một lúc đắn đo, vẫn là Chu Châu mở lời trước. . Truyện Võng Du

"Đúng là ngày hôm đó tôi có để ý cậu, cũng đúng là ngày hôm đó tôi hành động không đúng mực, cứ coi như tôi là người không tốt đi vậy."

Chu Châu lúc này thở dài, lần nữa cúi đầu nhìn xuống Tịch Dữu bên cạnh mình.

"Vì vậy, cậu đừng sợ tôi có được không?"

...

(1) Người thích người đẹp. Chú trọng về nhan sắc.

(2) Hoa păng-xê vườn có đường kính từ 5 – 8 cm (2 – 3 in). Hoa có hai cánh hơi chồng lên nhau, hai cánh khác mọc đối diện và một cánh nữa ở dưới có ngạnh đâm ra từ giữa hoa. Các cánh hoa thường màu trắng, vàng, đỏ tía hoặc xanh dương. Cây mọc cao tới khoảng 23 cm (9 in), ưa nắng và nước.
Chương trước Chương tiếp