Phong Thủy Đại Sư

Chương 108: Thế giới thứ sáu: (2)



Người bên cạnh muốn cười nhưng không dám, chỉ có mỗi Kiều Quảng Lan bật cười ha hả không chút kiêng nể gì.

Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn anh ta rồi ngại ngùng rụt tay về, nói: “Ngài Sở, đúng là quý nhân thì hay quên, tôi là người đại diện của Tiểu Kiều tên Ngụy Kế Thịnh, chúng ta từng gặp ở trường quay mấy lần. Tiểu Kiều nằm viện lâu rồi nên tôi cố ý đến xem bệnh của em ấy một chút, không nghĩ đến vừa khéo gặp được ngài, thật là khéo quá.

Sở Tranh cỡ nào khôn khéo, anh đã nhìn quen việc nâng cao dẫm thấp trong cái giới này, chỉ cần anh nhìn qua phòng bệnh một lượt liền biết trước kia nhất định Ngụy Kế Thịnh đối xử với Kiều Quảng Lan cực kỳ không tốt, mà bây giờ gã ta chỉ lợi dụng Kiều Quảng Lan để sáp lại nịnh bợ mình.

Trong lồng ngực anh dâng lên một cơn tức giận, anh lạnh lùng nói: “Anh đến xem bệnh thì đến trước mặt tôi làm gì? Anh cảm thấy tôi có bệnh đấy à?”

Ngụy Kế Thịnh: “...”

Gã ta suýt bị đối phương làm cho ngộp chết, trong lòng chỉ biết hô xui xẻo. Trong ấn tượng gã ta mặc dù Sở Tranh có chút kiêu ngạo, thế nhưng vẫn luôn giữ thể diện rất tốt, không biết hôm nay anh ta uống lộn thuốc gì hay sao. Nếu sớm biết vậy đã không đưa mặt lên.

Tiếc rằng cho dù thế, trong lòng gã ta cũng không dám có lấy một chút tức giận, trái lại còn luôn mồm xin lỗi --- thân phận của Sở Tranh không tầm thường, Ngụy Kế Thịnh không đắc tội được.

Tuy rằng người đàn ông này còn chưa đến 30 thế nhưng tuổi trẻ đã trở thành người đứng đầu trong giới diễn viên, nhận được danh hiệu “ảnh đế“. Anh ta đã có gương mặt xuất sắc, kỹ năng diễn xuất tuyệt vời, đã thế lại còn là đứa con trai được cưng nhất của Sở Viễn Anh, ông chủ tập đoàn Thế Kỷ Vinh Diệu. Tài nguyên và mối quan hệ mà Sở Tranh có được đều không phải những thứ mà người khác có thể có được, anh ta vào giới giải trí chẳng qua cũng chỉ vì hứng thú nhất thời mà thôi.

Chỗ dựa như thế, đủ để khiến Ngụy Kế Thịch bị chửi muốn chết còn phải cười theo liên tục xin lỗi.

Trước kia gã ta không biết Kiều Quảng Lan còn quen biết vị thiếu gia này, gã vừa xin lỗi vừa nháy mắt với hắn. Thấy được Kiều Quảng Lan chỉ lo ngồi trên giường cười như đang bận xem trò vui không hề có chút ý nghĩ nào cho thấy muốn giúp mình. Gã ta không nhịn được nữa, không thể làm gì khác hơn là mở miệng: “Tiểu kiều, em và ngài Sở là bạn bè đúng không, còn không nhanh nói một câu đi.”

Kiều Quảng Lan xoa xoa mũi, cười nói: “Ồ.”

Hắn thuận theo chuyển hướng sang Sở Tranh nói: “Ngài Sở, người đại diện này của tôi khá là ngu, giữa bọn anh nhất định có hiểu lầm gì đấy. Trước kia anh ta tốt nghiệp không tìm được việc nên được tôi đi làm việc thiện thuê về thôi, đến giờ nói tiếng người còn chưa sõi, anh đừng có trách nhé.”

Ngụy Kế Thịnh: “... Em nói cái gì đấy!”

Mỗi gã không biết xấu hổ thì thôi đi, cũng không cần chừa mặt mũi cho gã trước mặt người khác. Kiều Quảng Lan không đổi nụ cười, nói với hàm ý sâu xa: “Ý tôi là... Anh chưa từng thăm xem người có bệnh nặng không, thế nhưng người được anh thăm, đều bệnh nặng hơn chút, không phải sao?”

Tuy rằng nụ cười trên mặt hắn rất thoải mái, thế nhưng lời nói lại mang hàm ý sâu xa. Lời nói xong, cả Sở Tranh lẫn Ngụy Kế Thịnh đều im lặng, trong lòng lặp lại câu này một lần.

Mặc dù hắn có một loại cảm giác thân thiết khó tả với Sở Tranh, thế nhưng trước giờ Kiều Quảng Lan chưa từng hy vọng dựa vào người khác ra mặt thay mình, chỉ là hắn vẫn đang tính toán lá bài tẩy cầm trong tay, bây giờ là thời khắc thích hợp nhất để xử lý ít chuyện mà thôi, bởi vậy hắn cố ý nói ra lời khiêu khích này.

Vừa nãy Ngụy Kế Thịnh chỉ lo lắng cậu hai Sở nên vừa nghe Kiều Quảng Lan nói thế thì trong lòng có chút chột dạ.

Gã đưa theo hộ sĩ vội vàng đến là bởi nghe thấy người ta nói hình như nhìn thấy cậu hai nhà họ Sở ở phòng bệnh của Kiều Quảng Lan, mà Kiều Quảng Lan đã tỉnh lại rồi, nhìn qua như rất thân quen với anh ta. Gã ta chỉ nghĩ đây là một cơ hội tốt để đu lên nhà họ Sở vậy thì dại gì mà không thử, thế nhưng bây giờ gã mới đột nhiên nhận ra --- Kiều Quảng Lan sao lại tỉnh lại? Không phải đã bị phán định là chết não rồi sao?

Gã đã muốn làm bộ cố gắng cứu hắn, chờ dư luận hoàn toàn dịu lại thì từ bỏ người này, gã cố tỏ ra bản thân đã hết lòng giúp đỡ, vậy thì cũng sẽ không còn bị oán trách, ai biết lại đột nhiên xảy ra chuyện thế này!

Hắn... Vậy hắn đã tỉnh lại lúc nào, đã biết được bao nhiêu?

Kiều Quảng Lan cười tủm tỉm nói xong câu đó lại không tiếp tục mà nhìn về hướng Sở Tranh một chút.

Sở Tranh có hơi do dự.

Tuy rằng tính anh kiêu căng, thế nhưng dù sao cũng là người giới thượng lưu, từ nhỏ anh đã được dạy dỗ nghiêm ngặt, lời Kiều Quảng Lan đã liên quan đến việc riêng tư của đối phương, nếu như là người khác thì Sở Tranh nhất định sẽ đi ngay, để cho bọn họ không gian nói chuyện, dù sao thì chuyện này cũng chẳng liên quan đến anh.

Thế nhưng người đó là Kiều Quảng Lan thì anh không cách nào xem đối phương chỉ như người lạ mới lần đầu gặp nhau. Trong lòng anh thấy rất thân thiết, từ nãy đến giờ anh đã mặt dày không chịu rời đi, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến thế này cũng không đi được.

Sở Tranh nói: “Ngại quá, tôi phải đi xem thử cháu gái tôi tỉnh chưa. Chuyện đó, cậu Kiều, chuyện lần này tôi nợ ân tình của cậu một lần, ngày khác chúng ta hẹn lại nhé?”

Kiều Quảng Lan không hề từ chối: “Được thôi.”

Sở Tranh lộ ra chút ý cười vì câu trả lời thoải mái của hắn, anh quay người đi ra ngoài chu đáo đóng cửa lại cho bọn họ.

Thái độ của Sở Tranh khiến cho Ngụy Kế Thịnh có chút bất an, nếu như chỉ dựa vào vị trí của mỗi Kiều Quảng Lan thì gã ta cũng lười giải thích với hắn một câu, thế nhưng nhìn tình hình trước mắt thì có vẻ quan hệ của hai người cũng không tệ lắm, vậy thì chuyện này không thể không thận trọng suy tính.

Ngụy Kế Thịnh suy nghĩ một chút, thở phào một hơi: “Tiểu Kiều, em mới tỉnh, cơ thể còn chưa khôi phục hoàn toàn, em đừng nói đùa nữa. Đoạn thời gian này em hôn mê, anh cố ý mời hộ lý đến chăm em, cũng may cuối cùng em...”

Ánh mắt của Kiều Quảng Lan xẹt qua hai người phụ nữa sau lưng đối phưuong, nói một cách lạnh nhạt: “Hộ lý chăm sóc tôi thì tại sao lại theo sau anh vào phòng bệnh tôi? Lẽ nào anh cảm thấy anh sống không được lâu nữa nên mượn hai người để luyện tập trước à?”

Ngụy Kế Thịnh nói: “Này, em, em...”

Người phụ nữ trước đó dùng gối đè Kiều Quảng Lan vội nói: “Trước đó bọn tôi vẫn trông coi ở đây, chỉ mới ra ngoài chút xíu mà cậu đã tỉnh rồi đấy chứ.”

Kiều Quảng Lan cười nhìn ả ta đùa rằng: “Bà chắc không... sau khi mấy bà đi ra ngoài tôi mới tỉnh thật sao?”

Ý hắn là gì? Người phụ nữ kia bỗng chốc nghẹn lời, cô ta và đồng bọn liếc nhìn nhau và đều thấy được sự sợ hãi trong đáy mắt đối phương, trong nhất thời mô hôi lạnh bọn họ thi nhau rơi xuống.

Kiều Quảng Lan chìa tay ra, lạnh lùng nói: “Cái gì trộm thì không phải là của bà, trả đây.”

Ngụy Kế Thịnh không tự nhiên nhích người một chút, gã cứ cảm thấy câu này Kiều Quảng Lan đang nói với mình.

“Gì chứ? Thật là, bọn tôi có hiểu cậu đang nói gì đâu.”

Chỉ sau một chốc im lặng, người phụ nữ mới nãy cướp ngọc giản quyết tâm đến cùng --- một khi ả đã không chịu thừa nhận thì Kiều Quảng Lan cũng không thể ra tay lục soát cơ thể một người phụ nữ đúng không?

Ả ta vừa nói vừa ưỡn ngực: “Nếu mày không tin có giỏi thì móc người thử tao xem? Móc người tao mà tìm này! Mày dám đụng tao thì tao gào lên mày là tên cưỡng dâm! Thằng nhóc nhà mày động thử một ngón tay bà mày xem!”



Kiều Quảng Lan: “Vậy thì thử xem nha.”

Người phụ nữ chơi ác đùa đang sướng thì bỗng thấy vai cứng còng, dây kéo áo khoác tụt ra, áo trên người bị cậu thanh niên đẹp trai kéo xuống.

Ả ta há to mồm bỗng chốc kinh ngạc, Kiều Quảng Lan móc tay trong túi áo rồi cứ thế móc ra một sợi dây chuyền mặt ngọc giơ ra lắc lắc trước mặt người phụ nữ và cười lạnh. Đối phương vừa nãy nghe hắn nói chuyện trộm đồ liền theo bản năng ấn chỗ áo nơi đó, hắn liếc mắt một cái đã đoán được đồ giấu chỗ nào.

Người phụ nữ kinh ngạc, chỉ vào Kiều Quảng Lan nói: “Mày muốn chết à! Mày dám lôi đồ tao!”

Kiều Quảng Lan nói: “Lôi thế nào? Rận nhiều quá nên không còn biết ngứa, nợ nhiều quá thì chẳng còn lo, giờ toàn bộ người trên mạng đều chửi tôi là tội phạm cưỡng hiếp, tôi còn sợ gì nữa. Có giỏi bà mắng tôi tiếp đi? Cần tôi gọi cảnh sát đến đây để xem người bóc lịch trước là ai không?”

Hắn cười châm chọc nói: “Loại đàn bà chanh chua như bà còn chưa từng va chạm xa hội, mặt cũng không cần thì còn cần mặc lắm đồ làm gì. Hừ, là hộ lý chuyên nghiệp, có bằng cấp cao ấy hả? Là mấy người cảm thấy tôi đập đầu liền thành thằng đần hay là IQ mấy người không đủ thế!”

Nói đến mức này, Ngụy Kế Thịnh không thể không nói, gã ta nói một cách cộc cằn: “Tiểu Kiều, có lỗi với em quá, người được anh mời về, lúc đó anh quá lo cho bệnh của em, không nghĩ đến lại là hai kẻ lừa đảo.

Gã ta dừng một chút, trong giọng điệu mang theo nhắc nhở: “Dù sao em cũng là người của công chúng, bây giờ đã bê bối đầy người, quan trọng nhất vẫn là kín đáo. Anh thấy, chuyện báo cảnh sát thì tạm quên đi trước cũng được, hai người kia anh xử lý cho, còn đồ thì em cầm về rồi đấy thôi, không phải sao?”

Kiều Quảng Lan cầm miếng ngọc trong tay, cười nói: “Ha, anh nói cái này à. Thật ra cái thứ đồ chơi này có lấy về hay không với tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Cầu Minh: “...”

Kiều Quảng Lan thong thả nói: “Một thứ có cũng được mà không có cũng được thôi. Tuy là theo tôi cũng lâu đấy, nhưng giờ bị tay bẩn chạm qua rồi nên tôi cũng chả muốn giữ lại làm gì.”

Hắn không thèm liếc mắt nhìn, tiện tay thẩy một cái. Mấy người đều nghe một tiếng “vèo”, miếng ngọc đã bị Kiều Quảng Lan ném vào thùng rác một cách chính xác.

Kiều Quảng Lan vỗ vỗ vai Ngụy Kế Thịnh khóe môi câu lên cười, nói một lời hai nghĩa: “Nó đã không còn giá trị gì với tôi, chỉ xứng bị vứt đi thôi, anh hiểu chưa?”

Trong lòng Ngụy Kế Thịnh chấn động, bây giờ thật sự xác định được Kiều Quảng Lan đã biết gì đó, gã bỗng nghiêng đầu nhìn hắn.

Ý cười bên khóe môi Kiều Quảng Lan vẫn chưa đổi, hắn lạnh lùng nói: “Anh có thuộc 'Luật hình sự' không? Công ty, nhà máy hoặc nhân viên bộ phận lợi dụng chức vụ trục lợi, chiếm đoạt trái phép tài sản đơn vị mình trực thuộc, nhỏ thì tạm giam hoặc phạt tù có thời hạn 5 năm; lớn thì phạt tù thời hạn 5 năm trở lên và cũng cũng có thể bị tịch thu tài sản --- Tôi có gì thì trong lòng tôi nắm rõ, anh tự nhìn đấy mà làm. Nếu không...”

Hắn làm động tác tay như hình khẩu súng, ngón trỏ đặt trên huyệt thái dương Ngụy Kế Thịnh, nhẹ nhàng thả một tiếng “Pằng”!

Ngụy Kế Thịnh chỉ cảm thấy một tiếng “Pằng” nhẹ nhàng kia như một chiếc búa tạ nện trong lòng gã, trái tim gã đập liên hồi, cơ thể run lẩy bẩy, gã như bị một viên đạn thật sự bắn xuyên đầu, mang đến cho gã sự run rẩy vô tận và tuyệt vọng, hai chân gã nhũn xuống sợ đến mức lập tức ngồi bệt xuống đất.

Kiều Quảng Lan ngậm cười liếc mắt nhìn gã một cái: “Ngụy Kế Thịnh, anh coi thường tôi quá rồi. Cho là bỏ đá xuống giếng rồi vẫn hời sao, cuối cùng tôi sẽ chỉ làm anh mất cả vốn lẫn lãi thôi. Không tin thì anh thử xem --- xin mời.”

Kiều Quảng Lan không báo cảnh sát, Ngụy Kế Thịnh có một điểm nói đúng, đối với hắn bây giờ mà nói, tiếng xấu trên người vẫn chưa rõ, tùy tiện làm cho chuyện rùm beng lên chỉ càng khiến cho mọi thứ càng ngày càng phức tạp.

Nếu ngọc giản cũng đã nói chuyện trong này rất sâu, vậy thì hắn dọa Ngụy Kế Thịnh một phát, cho dù đối phương có chỉ vì tự vệ cũng sẽ ra chiêu hiểm, vậy thì Kiều Quảng Lan vừa khéo có thể tìm hiểu nguồn gốc, xem đứng sau gã là ai.

Nhìn như hắn rất hấp tấp, thế nhưng kế hoạch cực kỳ cẩn thận. Hắn lập tức đẩy cửa lớn phòng bệnh hất cắm ra hiệu mấy người kia cút ra.

Không cần hắn nói, ba người này cũng không muốn ở cùng Kiều Quảng Lan thêm một phút giây nào vội vã rời đi.

Cầu Minh nói với hàm ý sâu xa: “ 'Thứ vô dụng'? 'Không thèm nữa'?”

Kiều Quảng Lan làm như biến ảo thuật lấy ngọc giản mới nãy bị hắn ném cất vào túi áo khoác cười tủm tỉm nói: “Chấp mấy câu kia làm gì, anh nhìn đi, hành động của tôi vẫn thể hiện tình yêu dành cho anh đấy thôi.”

Cầu Minh lập tức không lên tiếng nữa, bỗng chốc lại nói: “Cậu đang làm gì vậy?”

Kiều Quảng Lan vừa thay quần áo, vừa nói: “Xuất viện.”

Nếu hắn đã tỉnh thì tất nhiên không muốn lãng phí ở bệnh viện thêm làm gì, sau khi làm thủ tục xuất viện thì rời viện luôn.

Kiều Quảng Lan đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm. Hắn vốn còn lo chút ngụy trang này không lừa được đám phóng viên ngồi xổm ngoài cửa bệnh viện, kết quả mới vừa ra khỏi cửa mới phát hiện thậm chí bên ngoài bệnh viện còn chẳng có ai.

Kiều Quảng Lan nghĩ nghĩ một chút đã hiểu, mới nãy lúc Sở Tranh tự báo hỏi tên thì hắn cũng đã tìm được chút tin tức liên quan đến đối phương. Một người tiếng tăm như thế xuất hiện ở bệnh viện thì nhất định bảo vệ trong nhà đã từng giải quyết sạch sẽ, vậy cũng tiện cho hắn nhặt được hời.

“Cậu Kiều?”

Hắn mới vừa mừng không ai biết mình đã bị một tiếng từ phía sau gọi tên nên hết hồn xuay người, ấy vậy mới phát hiện đó là một người đàn ông trung niên với gương mặt xa lạ.

Kiều Quảng Lan nói: “Ngại ghê, ngài là?”

Người kia không hề lên tiếng mà trái lại quan sát hắn một phen. Trong mắt Kiều Quảng Lan, hành động của người này rất là kỳ lạ, trông hắn ta cứ như tú bà trong thanh lâu đang chọn gái tiếp khách...

Hắn cảm thấy sau lưng có chút lạnh lẽo, hắn vội ho một tiếng: “Không có gì đúng không? Không có chuyện gì thì tôi đi đây.”

“Ấy! Cậu Kiều chờ chút!”

Bấy giờ người nọ mới phục hồi tinh thần vắt chân lên cổ chạy theo hắn đưa danh thiếp ra: “Tự giới thiệu chút, tôi là một đạo diễn, trước mắt tôi đang định quay bộ phim. Chắc cậu từng nghe qua nó có tên là << Tư Quy >>, được cải biên dựa trên một bộ tiểu thuyết cùng tên. Tôi muốn mời cậu đóng một nhân vật trong đó...”

*Tên bộ phim này có nghĩa là trở về với nơi nhớ nhung hoặc thứ nhớ nhung, vì nó có nhiều nghĩa lắm, hơn nữa bộ phim này là một bộ phim cổ trang nên mình sẽ để tên phim thế này luôn nhé.

Cái tên được viết trên danh thiếp là “Lỗ Điền”, trong ấn tượng của Kiều Quảng Lan thì đây hình như là một đạo diễn khá nổi danh, còn << Tư Quy >> đợt trước đi PR tạo tiếng rất lớn, nghe hắn ta nói thế, xem ra người này cũng không phải kẻ lừa đảo, bởi vì lúc bọn họ đi khoác lác sẽ không lạc quan như thế.

Nhưng mà hắn ta tìm lộn người rồi.



Kiều Quảng Lan trực tiếp trả danh thiếp cho hắn ta: “Không diễn.”

Lỗ điền cầm danh thiếp với vẻ mặt ngu ra: “Cái, cái gì cơ?”

Kiều Quảng Lan nói một cách đàng hoàng: “Anh hình như có tiếng tăm lắm nhỉ, thôi đừng nghĩ đến chuyện tìm tôi diễn, tôi kỹ năng diễn xuất không tốt, đừng có làm bộ phim hay của anh hỏng bét.”

Lỗ Điền: “...”

Trong cái giới bẩn thỉu này hắn ta đã nhiều năm rồi vẫn chưa từng gặp được người thẳng thắn như thiếu niên này!

Hắn ta là đạo diễn nổi danh quốc tế, theo lý thuyết thì diễn viên bị phiền phức dính đầy người như Kiều Quảng Lan thế này, đừng nói là hắn ta chủ động chìa cành oliu, cho dù có đi đóng phim cấp ba* thì còn phải xem người ta có cho không. Đm đm đm, hắn cứ thế thẳng thắn nói “Không diễn”? Lý do đàng hoàng như thế.

*Là kiểu phim 18+ ấy

Đạo diễn Lỗ như cảm thấy người này có chút đáng yêu, hắn thật sự hư hỏng như lời đồn sao?

Vì điểm đáng yêu này cũng với thái độ nghiêm túc nghề nghiệp của bản thân, hắn ta quyết định lần nữa cố gắng một chút: “Cậu yên tâm, tôi tìm cậu đóng bộ phim này cũng không có ý xấu, tôi không cần bê bối của cậu để làm gì, thứ cho tôi nói thẳng, có phải cậu hiểu biết chút tri thức chỗ huyền học không?”

Lông mày Kiều Quảng Lan khẽ nhúc nhích, lập tức nói: “Vừa nãy ông cũng ở ngoài phòng bệnh sao?”

Lỗ Điền làm nghề này vốn giỏi nắm bắt biểu cảm của người khác, bây giờ sóng mắt hắn bỗng lóe lên như hồ nước mùa thu gợn sóng lăn tăn, trong lúc lơ đãng lông mày hắn nhếch lên, cả cơ thể hắn lập tức sáng lên rực rỡ thấy rõ sự kiêu ngạo vốn có, mà trong sự kiêu ngạo ấy có một loại cảm giác lười biếng rất đặc biệt, đến cả một tên đàn ông già cỗi như hắn ta cũng có chút hiểu cái gì gọi là “cảm giác trái tim rung động“.

Trong lòng Lỗ Điền la hét ầm ĩ: “Không được, chính là cậu ta, tôi nhất đi phải tóm được cậu ta!”

Hắn ta nói với Kiều Quảng Lan: “Cậu đoán đúng rồi, vừa nãy tôi vào bệnh viện có việc, vừa khéo đi ngang cửa phòng bệnh của cậu, cửa thì mở mà một đống người ồn ào nhốn nháo bên trong nên tôi nhịn không được nhìn thử. Cậu cực kỳ thích hợp một nhân vật trong << Tư Quy >>! Tuy đó không phải nhân vật chính nhưng cũng là nhân vật cốt yếu trong toàn bộ phim. Người đó là một thiếu hiệp trong tiên môn, một đời lập chí ủng hộ chính nghĩa diệt yêu trừ ma, thế nhưng cậu ta không phải là người phe chính đúng nghĩa, tính cách cậu ta có chút tùy tiện, cậu ta...”

“Ngừng, ngừng.” Kiều Quảng Lan không nghĩ đến người này tự nhiên lại nói về vấn đề diễn xuất, hắn cũng bất đắc dĩ lắm nên đành đánh gãy hắn ta, lặp lại, “Tôi thật sự không diễn được đâu.”

Lỗ Điền nói: “Cậu chỉ cần diễn đúng như vốn có...”

Hắn ta còn chưa có cơ hội nói hết lời lần thứ hai, cậu thanh niên mới ra viện này thế mà thừa dịp hắn ta còn chưa chuẩn bị đã nhanh chân bỏ chạy, nhoáng cái đã không còn bóng dáng.

Lỗ Điền: “...”

Kiều Quảng Lan rất là tự có ý thức với kỹ năng của bản thân, còn mặt khác là thời gian cũng rất gấp. Tuy rằng hắn chưa từng vào giới giải trí thế nhưng hắn rất hiểu rõ sự quan trọng của dư luận. Nếu như vừa nãy hắn đã hạ chiến thư với Ngụy Kế Thịnh, vậy thì nhất định phải chuẩn bị đầy đủ kỹ càng, đón sóng lớn sắp tới.

Tối hôm ấy, bệnh viện xảy ra một chuyện quỷ hù, nhân viên trông coi nhà xác ngay lúc đang kiểm tra như thường lệ, hoảng sợ phát hiện thiếu mất hai bộ xác mới, lúc này mọi người cuống lên vội vã xem video trong phòng quản lý, thế mà bọn họ kinh ngạc phát hiện hai cái xác biến mất bây giờ đang đứng cùng nhau trong phòng theo dõi...

Trên tay còn giơ hình chữ “V”

Thời đại này là xác chết cũng biết vùng dậy giả đáng yêu ấy hả?

Thế nhưng bọn họ kiểm tra một vòng, phát hiện ngoại trừ video lúc đó biến mất cũng không có chuyện khác kỳ lạ, cho nên bọn họ cho rằng trong bệnh viện có bí ẩn gì đó chưa có lời giải đáp mà thôi.

Kiều Quảng Lan thành công nhận được trong hòm thư của mình bưu kiện được hai anh trai xác sống gửi đến hài lòng búng tay cất USB chứa video vào trong túi giấy.

Hắn tìm một chiếc lư hương, đổ ba chén rượu vào trong, cách một lát lại đốt một lá bùa màu đen. Lá bùa còn chưa cháy sạch, cả phòng bỗng đột nhiên sinh ra một luồng khí lạnh, trong căn nhà đã có thêm một bóng người.

Kiều Quảng Lan nói: “Yo, lâu ngày không gặp, khí sắc Phạm âm soa vẫn tốt như ngày nào nhỉ. Ngày hôm nay phiền ngài đại giá đến đây là có chuyện muốn nhờ được giúp.”

Hắn vừa nói vừa đốt chút vàng bạc trong lư hương.

Vàng bạc xuất hiện trong tay Hắc Vô Thường, hắn ta vội nói: “Kiều, Kiều Kiều thiếu chủ phong thái ngày càng hơn xưa, có có có cái gì cần giúp đỡ, cứ nói không, không sao, không cần khách khí như thế.”

Kiều Quảng Lan cười tủm tỉm nói: “Anh đến đây, Lão Bạch nhà anh có biết không?”

Mặt Hắc Vô Thường không hề có cảm xúc: “Cậu.. cậu vừa nãy rót ba chén rượu kia, đủ, đủ, đủ anh ta ngủ đến... đến sáng sớm.”

Kiều Quảng Lan nói: “Vậy thì tốt rồi. Tại hai vị ngày nào cũng như hình với bóng, tôi thì nhớ anh muốn chết, Tạ Âm soa cứ toàn cầm gậy đánh uyên ương, không cho chúng ta nói chuyện, như kiểu cứ sợ tôi ăn anh mất ấy, hết cách lắm tôi mới phải ra hạ sách này, Phạm Âm soa đừng trách nhé.”

Hắn toàn nói bậy cái gì cũng nói được, nếu gặp phải Cầu Minh thì kiểu gì cũng bị phẩy áo bỏ đi, thế nhưng Hắc Vô Thường chỉ chăm chú lắng nghe, sau khi nghe xong còn nói: “Không, không trách.”

Kiều Quảng Lan: “...”

Thật ra Bạch Vô thường đề phòng hắn gặp riêng Hắc Vô Thường cực kỳ đúng, ngay cả chính hắn cũng tự cảm thấy chột dạ khi bắt nạt người ta.

Kiều Quảng Lan vội ho một tiếng, nói đến chuyện chính: “Tôi muốn nhờ ngài ngày mai giúp tôi dọa một người...”

Tất cả chuẩn bị xong xuôi, sáng sớm Kiều Quảng Lan liền đưa theo theo tài liệu liên quan đến công ty giải trí của nguyên chủ --- Quốc Tế Hoa Thịnh.

Nếu đã là công ty giải trí vậy tất nhiên luôn có nghệ sĩ ra vào cửa, hắn đeo kính râm đội mũ mang khẩu trang cũng không khiến mấy người để ý, mãi đến khi hắn đi đến thang máy dưới lầu 7 của chủ tịch mới bị hai tên bảo an cản lại: “Chào ngài, đây là nơi làm việc của chủ tịch.”

Kiều Quảng Lan cởi mũ nở nụ cười sáng sủa: “Tôi biết chứ, tôi đến tìm Hàn đổng ấy mà.”

Bảo vệ bị nụ cười của hắn làm cho sững sờ, một người đàn ông khác đeo kính mắt vội vàng đi đến, sau khi nhìn thấy Kiều Quảng Lan lập tức nói: “Tiểu Kiều, sao em lại đến công ty? Ây da thôi bỏ đi, bây giờ nói gì cũng muộn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi! Em nhanh đi bằng cửa sau đi.”

Hết chương 108.
Chương trước Chương tiếp