Phu Nhân Giả Nam Của Tổng Tài Lạnh Lùng
Chương 20
Hiện tại giờ này cũng đã nữa đêm, anh vẫn ngồi trước cô để có thể canh chừng khi nào cô sẽ tỉnh lại,
Thật sự không lâu sau, Cố Nhất Nam cũng được tỉnh lại, khi cô mở mắt ra thì nhìn xung quanh, biết mình có thể đã vào bệnh viện,
Cô lúc này nhìn về thêm một hướng thì thấy Thẩm Mộc Hàn đang ngồi phía xa mình, sau đó cô mới lên tiếng gọi, "Anh chủ"
Thẩm Mộc Hàn nghe cô gọi, anh ngay lập tức nhanh chóng đến gần cô lo lắng hỏi, "A Nam, em cảm thấy trong người sao rồi"
Cố Nhất Nam được anh dìu ngồi lên, sau đó mới lắc đầu nói, "Em ổn, nhưng mà em bị sao vậy anh "
Anh lúc này nhìn cô chằm chằm, sau đó thở mạnh một tiếng nói, "A Nam, em là con gái tại sao lại giả làm nam nhân chứ"
Cố Nhất Nam nghe anh nói vậy, đột nhiên khiến cô giật mình sau đó là cảm giác sợ hãi nói lắp bắp, "Anh... Anh chủ, anh biết rồi ạ"
Thẩm Mộc Hàn ngay lập tức gật đầu nói "Ừ, anh biết rồi"
Thấy mình có lỗi với Thẩm Mộc Hàn vì đã lừa anh khi cô giả nam nhân để vào làm cho anh, nên lập tức cô buồn bã nói, "Anh chủ. Em... Em, xin lỗi anh "
Nghe Cố Nhất Nam hốt hoảng xin lỗi mình, anh sợ sức khỏe của cô hiện tại nên là đưa tay lên xua xua nói cùng với gương mặt mỉm cười, "Đừng xin lỗi anh, anh không quan tâm em là gái hay trai đâu, anh biết tại sao lại giả nam rồi, nên em không cần nói nữa"
Cố Nhất Nam ngồi kiểu hai chân quỳ thấp xuống, đầu thì cúi xuống cầm thấy thổ thẹn hỏi anh, "Vậy em, em có thể còn được làm chỗ anh không ạ"
Lúc này đột nhiên sắc mặt của Thẩm Mộc Hàn trở nên tức giận, khi nhớ lại những chuyện mà quy định cửa tiệm làm tóc, anh sau đó liền thở dài nói, "Vốn dĩ tiệm làm tóc nhân viên không phân biệt nam hay nữ, nhưng đó là vì Trương Minh Quân đặc quy định của hắn nên mới xảy ra như vậy "
Nhắc đến cái quy định của tiệm làm tóc chết tiếc đó khiến Thẩm Mộc Hàn liền trở nên tức giận, khi năm đó quá dung túng cho Trương Minh Quân, đã vậy anh có còn bỏ lỡ những nhân viên rất xuất sắc cả nam lẫn nữ nữa,
Nghe vậy Cố Nhất Nam chỉ biết gật đầu rồi im lặng, lúc này đột nhiên Thẩm Mộc Hàn liền hỏi cô một câu, "A Nam, em có biết mình đang mang thai hay không"
Cố Nhất Nam nghe vậy liền khiến cô giật mình mạnh, sau đó nhìn anh với ánh mắt sợ sệt, nhưng lại im lặng không nói,
Cô biết chứ, vì cô đã phát hiện dạo gần đây cô có những dấu biểu hiện rất lạ, sau đó cô đã mua que thử thai và nó đã khiến cô rất kinh ngạc, cô đã mang thai,
Thẩm Mộc Hàn thấy cô im lặng không nói, thì đã hiểu, cô đã biết mình mang thai, và anh chắc chắn cô cũng sẽ biết đứa nhỏ là con của anh,
Lúc này anh đưa tay lên xoa đầu cô rồi nói, "Nếu em im lặng vậy thì bây giờ anh không muốn hỏi đứa bé là con của ai, nhưng anh chắc chắn sau này em sẽ phải nói với anh thôi"
Cố Nhất Nam ngạc nhiên không hiểu câu cuối cùng anh muốn nói là gì, nhưng cô vẫn là hiện tại không dám hỏi,
Nói xong anh thở dài đứng lên nói,"Thôi, giờ em hãy nghỉ ngơi đi nha "
Lúc Thẩm Mộc Hàn quay đi ra ngoài một lúc, thì đột nhiên Cố Nhất Nam nắm lấy tay anh lại, "Anh chủ, em muốn về nhà, em không thích ở đây đâu ạ"
Thẩm Mộc Hàn bị cô nắm tay kéo lại, anh quay qua nhìn cô với vẻ mặt nài nỉ anh, anh liền cau mày nói, "Nhưng mà tình trạng sức khỏe của vẫn chưa thể xuất viện "
Lúc này Cố Nhất Nam lại lay lay áo của anh nói, "Em không sao đâu ạ "
Vẫn là cái tính nắm vành áo của anh kéo kéo nài nỉ của cô khiến anh nhớ lại lúc cô khi còn nhỏ vài tuổi cũng dùng chiêu này mà làm nũng với anh đây mà,
Thật sự anh thua với cái tính này của anh, vì anh lúc nhỏ rất cưng chiều cô nên nó đã thành thói quen, tuy cô không nhớ gì cả nhưng anh là người nhớ rất rõ,
Vì là năm đó thất lạc cô, nên anh không thể nhìn cô lớn lên xinh đẹp nhỏ nhắn như vậy, nghĩ lại mà tiếc nuối vô cùng,
Sau đó anh mới nhìn cô mỉm cười lắc đầu rồi quay lưng về hướng cô mà nói, "Leo lên đi, anh cõng em "
Được anh cho phép, cô vẫn là ngại ngùng mà từ từ leo lên lưng anh để anh có thể đưa mình ra khỏi đây,
đưa cô ra khỏi phòng, lúc này vô tình gặp được bác sĩ Bạch Cung Trần, cậu ấy nhìn thấy anh đang cõng cô sau lưng liền tức giận nói, "Anh đưa cô ấy đi đâu giờ này "
"Tôi đưa em ấy về nhà, cậu làm thủ tục suất viện giùm tôi nha " Thẩm Mộc Hàn tươi cười nói,
"Sức khỏe cô ấy chưa ổn định, không thể suất viện đâu, anh đưa cô ấy vào lại bên trong đi " Bạch Cung Trần nghe anh đưa người đi, làm cho cậu cảm thấy bực mình nên quát lên,
"không sao đâu, cậu hãy làm những gì tôi vừa nói đi nha, chúng tôi đi trước đây" Dù là bị ngăn lại, nhưng Thẩm Mộc Hàn vẫn muốn đưa Cố Nhất Nam về,
"Anh thật là, thôi đây là bệnh viện nhà họ Thẩm kia mà, tôi xem đây là ngoại lệ, nhưng cô ấy có chuyện gì thì gọi cho tôi đấy biết chưa" Bạch Cung Trần thở dài không muốn cãi tay đôi với anh, cậu liền lên tiếng nói,
Nghe vậy Thẩm Mộc Hàn mỉm cười rồi đưa tay phẩy phẩy chào cậu rồi đi nhanh ,
Thật sự không lâu sau, Cố Nhất Nam cũng được tỉnh lại, khi cô mở mắt ra thì nhìn xung quanh, biết mình có thể đã vào bệnh viện,
Cô lúc này nhìn về thêm một hướng thì thấy Thẩm Mộc Hàn đang ngồi phía xa mình, sau đó cô mới lên tiếng gọi, "Anh chủ"
Thẩm Mộc Hàn nghe cô gọi, anh ngay lập tức nhanh chóng đến gần cô lo lắng hỏi, "A Nam, em cảm thấy trong người sao rồi"
Cố Nhất Nam được anh dìu ngồi lên, sau đó mới lắc đầu nói, "Em ổn, nhưng mà em bị sao vậy anh "
Anh lúc này nhìn cô chằm chằm, sau đó thở mạnh một tiếng nói, "A Nam, em là con gái tại sao lại giả làm nam nhân chứ"
Cố Nhất Nam nghe anh nói vậy, đột nhiên khiến cô giật mình sau đó là cảm giác sợ hãi nói lắp bắp, "Anh... Anh chủ, anh biết rồi ạ"
Thẩm Mộc Hàn ngay lập tức gật đầu nói "Ừ, anh biết rồi"
Thấy mình có lỗi với Thẩm Mộc Hàn vì đã lừa anh khi cô giả nam nhân để vào làm cho anh, nên lập tức cô buồn bã nói, "Anh chủ. Em... Em, xin lỗi anh "
Nghe Cố Nhất Nam hốt hoảng xin lỗi mình, anh sợ sức khỏe của cô hiện tại nên là đưa tay lên xua xua nói cùng với gương mặt mỉm cười, "Đừng xin lỗi anh, anh không quan tâm em là gái hay trai đâu, anh biết tại sao lại giả nam rồi, nên em không cần nói nữa"
Cố Nhất Nam ngồi kiểu hai chân quỳ thấp xuống, đầu thì cúi xuống cầm thấy thổ thẹn hỏi anh, "Vậy em, em có thể còn được làm chỗ anh không ạ"
Lúc này đột nhiên sắc mặt của Thẩm Mộc Hàn trở nên tức giận, khi nhớ lại những chuyện mà quy định cửa tiệm làm tóc, anh sau đó liền thở dài nói, "Vốn dĩ tiệm làm tóc nhân viên không phân biệt nam hay nữ, nhưng đó là vì Trương Minh Quân đặc quy định của hắn nên mới xảy ra như vậy "
Nhắc đến cái quy định của tiệm làm tóc chết tiếc đó khiến Thẩm Mộc Hàn liền trở nên tức giận, khi năm đó quá dung túng cho Trương Minh Quân, đã vậy anh có còn bỏ lỡ những nhân viên rất xuất sắc cả nam lẫn nữ nữa,
Nghe vậy Cố Nhất Nam chỉ biết gật đầu rồi im lặng, lúc này đột nhiên Thẩm Mộc Hàn liền hỏi cô một câu, "A Nam, em có biết mình đang mang thai hay không"
Cố Nhất Nam nghe vậy liền khiến cô giật mình mạnh, sau đó nhìn anh với ánh mắt sợ sệt, nhưng lại im lặng không nói,
Cô biết chứ, vì cô đã phát hiện dạo gần đây cô có những dấu biểu hiện rất lạ, sau đó cô đã mua que thử thai và nó đã khiến cô rất kinh ngạc, cô đã mang thai,
Thẩm Mộc Hàn thấy cô im lặng không nói, thì đã hiểu, cô đã biết mình mang thai, và anh chắc chắn cô cũng sẽ biết đứa nhỏ là con của anh,
Lúc này anh đưa tay lên xoa đầu cô rồi nói, "Nếu em im lặng vậy thì bây giờ anh không muốn hỏi đứa bé là con của ai, nhưng anh chắc chắn sau này em sẽ phải nói với anh thôi"
Cố Nhất Nam ngạc nhiên không hiểu câu cuối cùng anh muốn nói là gì, nhưng cô vẫn là hiện tại không dám hỏi,
Nói xong anh thở dài đứng lên nói,"Thôi, giờ em hãy nghỉ ngơi đi nha "
Lúc Thẩm Mộc Hàn quay đi ra ngoài một lúc, thì đột nhiên Cố Nhất Nam nắm lấy tay anh lại, "Anh chủ, em muốn về nhà, em không thích ở đây đâu ạ"
Thẩm Mộc Hàn bị cô nắm tay kéo lại, anh quay qua nhìn cô với vẻ mặt nài nỉ anh, anh liền cau mày nói, "Nhưng mà tình trạng sức khỏe của vẫn chưa thể xuất viện "
Lúc này Cố Nhất Nam lại lay lay áo của anh nói, "Em không sao đâu ạ "
Vẫn là cái tính nắm vành áo của anh kéo kéo nài nỉ của cô khiến anh nhớ lại lúc cô khi còn nhỏ vài tuổi cũng dùng chiêu này mà làm nũng với anh đây mà,
Thật sự anh thua với cái tính này của anh, vì anh lúc nhỏ rất cưng chiều cô nên nó đã thành thói quen, tuy cô không nhớ gì cả nhưng anh là người nhớ rất rõ,
Vì là năm đó thất lạc cô, nên anh không thể nhìn cô lớn lên xinh đẹp nhỏ nhắn như vậy, nghĩ lại mà tiếc nuối vô cùng,
Sau đó anh mới nhìn cô mỉm cười lắc đầu rồi quay lưng về hướng cô mà nói, "Leo lên đi, anh cõng em "
Được anh cho phép, cô vẫn là ngại ngùng mà từ từ leo lên lưng anh để anh có thể đưa mình ra khỏi đây,
đưa cô ra khỏi phòng, lúc này vô tình gặp được bác sĩ Bạch Cung Trần, cậu ấy nhìn thấy anh đang cõng cô sau lưng liền tức giận nói, "Anh đưa cô ấy đi đâu giờ này "
"Tôi đưa em ấy về nhà, cậu làm thủ tục suất viện giùm tôi nha " Thẩm Mộc Hàn tươi cười nói,
"Sức khỏe cô ấy chưa ổn định, không thể suất viện đâu, anh đưa cô ấy vào lại bên trong đi " Bạch Cung Trần nghe anh đưa người đi, làm cho cậu cảm thấy bực mình nên quát lên,
"không sao đâu, cậu hãy làm những gì tôi vừa nói đi nha, chúng tôi đi trước đây" Dù là bị ngăn lại, nhưng Thẩm Mộc Hàn vẫn muốn đưa Cố Nhất Nam về,
"Anh thật là, thôi đây là bệnh viện nhà họ Thẩm kia mà, tôi xem đây là ngoại lệ, nhưng cô ấy có chuyện gì thì gọi cho tôi đấy biết chưa" Bạch Cung Trần thở dài không muốn cãi tay đôi với anh, cậu liền lên tiếng nói,
Nghe vậy Thẩm Mộc Hàn mỉm cười rồi đưa tay phẩy phẩy chào cậu rồi đi nhanh ,
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương