Phu Nhân, Thiên Định Vô Thường

Chương 13: Không cố kỵ quan tâm



Xem như hắn biết rõ người trước mặt thật sự ra sao, có thể tính là người quen đi, Hầu gia nhà mình còn có vẻ đặc biệt dung túng cho y, nếu không hắn đã trực tiếp ném y vào phòng củi của Hầu phủ.

Dù sao ban đầu họ đã tính toán sẵn sẽ đối đãi thế nào với vị nam thê do Hoàng đế đưa đến để xung hỉ cho Hầu gia nhà mình, kết quả lại không theo kịp tính toán thôi.

So với họ, vị Hầu gia nào đó vô cùng trấn định phủ nhận: “Không.”

“Nhưng huynh hộc máu?”

Hầu phu nhân vô cùng ham học tỏ vẻ thắc mắc tới cùng. Lúc hỏi còn không quên nghiêng đầu chớp mắt.

Dáng vẻ ngây thơ kia quả thật giống như đứa ngốc, làm gì có chút tâm nhãn nào mà cần phải đề phòng. Thái Thần nhìn y, trong lòng tự nói về sau có thể xem y như một con thỏ nuôi trong nhà, thêm một cái miệng nhưng sức ăn của nó chẳng lớn, không sợ không nuôi nổi. Sự tình hôm nay có lẽ đã đủ cho người ngồi trên kia nhìn rõ mà buông tha cho y, như vậy y cứ làm một đứa ngốc thiếu tâm cơ mà sống đơn thuần cả đời thôi. Hắn nghĩ như vậy, ngoài miệng lại thản nhiên nói: “Đó là ta dùng nội lực tự chấn mình bị thương.”

Lữ Đông Miên mắt chữ O mồm chữ A nhìn hắn.

“Sao huynh phải làm vậy!?”

Một chớp mắt sau, Lữ Đông Miên đã nhào lên xốc cổ áo hắn vô cùng tức giận hỏi.

Sự thay đổi của y quá mức đột ngột lại khó ngờ nhất thời khiến cho Thái Thần không kịp phản ứng. Bản năng đầu tiên là nắm lấy cái eo của người trước mặt đề phòng mình ngã ngửa ra sau, trong lúc bất ngờ Lữ Đông Miên gần như áp lên người hắn, tư thế cao hơn cúi đầu không chút sợ hãi chất vấn hắn.

Lần này đến phiên Đông Tử mấy người há hốc mồm. Cơ mà không ai dám lên tiếng, cục diện nhất thời lại rất vi diệu.

Lữ công tử vẫn vô cùng giận dữ hừng hực trợn mắt nhìn Thái Thần.

Giận vì hắn làm mình tổn thường, Thái Thần hơi ngửa cổ có thể thấy được rõ ràng ý nghĩ này trong đôi mắt y.

Hắn thất thần.

Từ sau khi phụ thân mẫu thân chết không rõ nguyên nhân, Hầu phủ chỉ còn mình hắn cô độc, đã lâu không có người khẳng khái không chút cố ý bộc lộ sự quan tâm với hắn. Cảm giác này... Vô cùng tốt, đem lòng ngực hắn đều nhét cho căng đầy.



Bỗng nhiên trong lòng hắn chợt văng vẳng câu nói của phụ mẫu rất lâu về trước...

“Thần nhi, con là Thái Thần Hầu đời này của Hầu phủ, phụ thân hi vọng con có thể là Hầu gia đời cuối cùng.”

Phụ thân lúc đó hiền từ xoa đầu hắn: “Không phải muốn con không cưới thê sinh tử đâu.”

Thái Thần khi ấy đã là nam nhân trưởng thành, cùng lắm chưa trải đủ sự đời nhưng có thể cán đán một phương. Hắn hiểu ý của phụ thân nên thản nhiên đáp: “Nhi tử hiểu.”

Phụ thân cười lắc đầu: “Hầu phủ ta có từ thời tiên đế lập quốc, nhờ công lao mà được ân sủng làm vương hầu khác họ, cũng đã ân sủng được ba đời rồi. Hầu phủ mỗi đời đều có người thừa kế xuất chúng, vị trí ở trong triều mặc cho cô độc nhưng đứng vững một phương, người làm thánh thượng kia không đến mức dung không được nhà ta nhưng lại dễ dàng sinh tâm muốn chặt bỏ. Đại loại nên nói rằng, lỡ mà có chuyện thì nhất định sẽ là chúng ta đứng mũi chịu sào đầu tiên.”

Phụ thân nói chẳng sai, bằng chứng là ngay thời điểm phương Bắc có ý đồ đánh tiến xuôi nam, hắn lại bị Hoàng thượng phái đi làm sứ giả Bắc tiến hòng giúp nước ta thâm dò ý định của Bắc Đình. Kết quả là trên đường về gặp thích khách của Tây Hoang ý đồ muốn giết hắn hòng gây ra chiến tranh hai nước. Cho dù không đến mức đó thì cũng không muốn Bắc Đình điều đình ý đồ. Việc này thật ra Thái Thần đã nhận thức được từ sớm, rằng Tây Hoang đã từng có ý muốn hợp mưu với Bắc Đình, mục đích là chia lại cương thổ một mảnh đại lục này.

Biết rõ mình đi sứ sẽ vô cùng hung hiểm nên hắn đã bí mật bố trí bốn vị cận vệ thiếp thân nhất bên cạnh hắn ẩn nắp trước, tùy thời hộ giá. Quả nhiên là một quyết định không sai. Bằng chứng là đoàn hộ vệ của hắn có cả cấm vệ của hoàng cung tất cả đều chết hết trong trận ám sát này, trừ hắn cùng bốn người Đông Tử.

Đợi hắn về được Hoàng thành đã không tránh khỏi bại lộ bốn người họ, việc hắn ẩn dấu thế lực sợ rằng sẽ khiến Hoàng thượng dè chừng, cho nên hắn tiện đà giả bộ trọng thương nặng nề, rút mình trong phủ không đi ra.

Vốn hắn cũng muốn nghe lời phụ mẫu, im lặng làm một Hầu gia chẳng có tính uy hiếp với Hoàng đế, không nhúng tay vào sự phân chia thế lực của Hoàng thành. Nhưng mà cái chết của phụ mẫu đáng ngờ, lỡ mà có liên quan đến Hoàng thất, hắn thật sự không cam lòng lui về như vậy.

Nói sao đây... Một trận biến cố Bắc sứ lần này khiến hắn có đường lui ra, nhưng trên đường lại để hắn đụng vào một tiểu tử đơn thuần như nai tơ, một hai phải dây dưa với hắn. Vì y, hắn phải thay đổi một chút kế hoạch của mình. Trong số những tính toán của hắn lại có thêm một cái đuôi vô cùng phiền phức cần bảo vệ.

...

Tiểu kịch trường:

Hầu gia: Tiểu phiền phức sẽ kéo chân sau.

Hầu phu nhân: ^…^
Chương trước Chương tiếp