Phu Nhân, Thiên Định Vô Thường
Chương 3: Ánh mắt kia... Thật khiến Hầu gia ta chịu không nổi
Không gian trong nhà gỗ đơn sơ, nhìn một cái là nhìn được tất tần tật không sót thứ gì.
Một chỗ ngủ được lót bằng lá cây, dấu tích mới mẻ cho thấy nơi này trước đó vừa có người trụ qua. Cách chỗ nằm không xa có một nơi dùng để nhóm lửa nấu nướng và sưởi ấm trong nhà. Mấy nhánh cây tạo thành một cái giá, bên trên có một cái nồi sắt đang bóc khói nhè nhẹ. Độ ấm được duy trì từ đốm than hồng phủ đầy tro bên dưới.
Nhiêu đấy là không còn gì nữa... À không, còn có một tấm ngoại y đang phơi trên một chiếc giá thô sơ bên vách tường.
Tóm lại chỗ nào cũng thô sơ hết.
“Đối phương không có hành lí thưa Hầu gia.”
Điều này nói lên y có thể là một người giống họ, không rõ vì sao bị lạc trong rừng. Không có võ công, không kiến thức để rời khỏi nơi này nên chỉ đành ngày qua ngày sống tạm bợ.
Bởi nơi này cũng chả có gì cho y tiếp thêm vật tư cuộc sống.
Nội y và ngoại y được y dùng như hai bộ y phục thay đổi qua lại, trông mà thảm thương.
“Hầu gia...”
Đông Tử nhìn hắn hỏi ý.
Thái Thần ngược lại không nói gì mà quay đầu đi không nhìn nữa.
Mấy người Đông Tử đành phải bỏ qua cho nồi nước sạch kia, đi theo hắn đến khu vực trước nhà gỗ hai vài trượng*.
*Một trượng 3,33m.
Tây Tử tự giác chạy đi kiếm nước.
Khi mấy người họ đều giải quyết cơn khát cho mình, đồng thời còn rửa cái mặt, xử lý lại dáng vẻ của bản thân một cách đơn giản xong, đại khái chừng nửa khắc* sau Bắc Tử như một hồn ma trở về.
*Một khắc 15phút.
Hắn cung kính báo lại mọi thứ mình thấy. Sắc mặt ai nấy đều rất vi diệu.
Thời điểm Bắc Tử kể lại còn có hương vị nén cười là hiểu quá trình Lữ Đông Miên đi săn nó thú vị thế nào rồi.
“Khụ, Hầu gia. Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao nữa?”
Đông Tử hắng giọng một chút rồi nghiêm túc hỏi vị nào đó duy nhất được đặc cách ngồi trên một gốc cây khổ rất lớn Tây Tử tìm về. Mấy người họ cũng không thể ngồi, tùy thời tùy khắc cảnh giác xung quanh.
Trải qua nhiều ngày phong trần như vậy nhưng dáng vẻ của hắn vẫn đường hoàng, khí thế nội liễu mười phần khó lường không ai dám coi thường.
Lúc nghe Đông Tử hỏi đuôi mày sắc bén của hắn nhướng lên rất khẽ, như thể đang suy tính. Sau đó mấy người họ nghe hắn nói: “Chúng ta đang ở một nơi nào đó rất gần ranh giới của Nam Hà về phía Tây Bắc, xem ra chúng ta không có đi chệch hướng bao nhiêu. Nhánh sông này nhất định là một đoạn của sông Bắc Lượng. Chúng ta đã nhiều ngày không đụng đến sát thủ, có lẽ đã cắt đuôi được chúng, không thì chúng cũng đã từ bỏ. Ít nhất không có khả năng nghĩ chúng ta sẽ xuôi theo sông Bắc Lượng trở về.”
“Các ngươi đi chặt cây, làm bè gỗ. Chúng ta đi tìm nhánh chính của sông Bắc Lương, xuôi nam, về hoàng thành.”
“Vâng.”
Đáp thì đáp vậy nhưng bốn người không có ai động đậy.
Bởi vì họ đã nhìn thấy bóng dáng người nào đó xuất hiện trong tầm mắt, so với tốc độ của Bắc Tử quả thật là chậm rất nhiều.
Đối phương có lẽ cũng thấy họ, không chỉ không có ngừng lại mà còn có vẻ rất kích động xách theo một con gà rừng chạy chậm tới. Trong lúc di chuyên ánh mắt tìm tòi không ngừng đáp lên người bọn họ.
Ánh mắt trong suốt không hề có cố kỵ. Sự hoan hỉ như thể đã tìm thấy đồng loại bắn ra vạn trượng.
Làm một người đã lâu không thấy những người khác, Lữ Đông Miên quả thật hận không dán ánh mắt của mình lên người đám Thái Thần, rồi dần dần nhìn thấy được địa vị khác hẳn của Thần Thần so với bốn người Đông Tử mà càng thêm tò mò nhìn hắn.
Thái Thần cứ nghĩ người này sẽ nói gì đó... Nhìn con gà được y “cố gắng” lắm mới săn về hiện tại lại bị vứt bỏ ở bên chân không thèm ngó, Thái Thần làm một quần thần có đủ danh vọng dưới chân thiên tử, có thể nói là đã quen với đủ loại ánh mắt nhìn mình, bây giờ cách một trượng bị người nhìn chằm chằm, hắn bất vi sở động, chỉ là vẫn có cảm giác bị nó hút lấy.
Nhưng mà hắn không lên tiếng, cũng không ai dám mở miệng ngăn cản không cho Lữ Đông Miên nhìn. Kết quả là y đã nhìn tận nửa chung trà*.
*Một chung 25phút.
Sau đó tự nhiên mở miệng, đơn thuần hỏi: “Các người từ đâu đến?”
Bốn người Đông Tử nhìn nhau, cuối cùng lại không ai lên tiếng.
Nếu lúc nãy họ đã im lặng thì bây giờ chẳng có lý nào dám vượt mặt vị nào đó mà mở miệng ra oai với Lữ Đông Miên.
“Còn ngươi?”
Thái Thần không để ý tới họ, một mực nhìn chằm chằm Lữ Đông Miên, không đáp mà hỏi ngược. Biểu tình đạm mạc, cho người ta một cổ khí tức trầm ổn hơn người.
Đó là ấn tượng đầu tiên của Lữ Đông Miên về hắn.
Lữ Đông Miên không khó chịu vì bị hỏi ngược, đôi môi luôn giương lên một độ cong cho người ta cảm giác đơn thuần nhiệt tình, chỉ thiếu vẫy đuôi bày tỏ sự phấn khích.
“Ta không biết.”
“...”
...
Tiểu kịch trường:
Hầu phu nhân: Ta thật không biết. o.o
Hầu gia: Không sao, về nhà từ từ chúng ta lột trứng gà.
Một chỗ ngủ được lót bằng lá cây, dấu tích mới mẻ cho thấy nơi này trước đó vừa có người trụ qua. Cách chỗ nằm không xa có một nơi dùng để nhóm lửa nấu nướng và sưởi ấm trong nhà. Mấy nhánh cây tạo thành một cái giá, bên trên có một cái nồi sắt đang bóc khói nhè nhẹ. Độ ấm được duy trì từ đốm than hồng phủ đầy tro bên dưới.
Nhiêu đấy là không còn gì nữa... À không, còn có một tấm ngoại y đang phơi trên một chiếc giá thô sơ bên vách tường.
Tóm lại chỗ nào cũng thô sơ hết.
“Đối phương không có hành lí thưa Hầu gia.”
Điều này nói lên y có thể là một người giống họ, không rõ vì sao bị lạc trong rừng. Không có võ công, không kiến thức để rời khỏi nơi này nên chỉ đành ngày qua ngày sống tạm bợ.
Bởi nơi này cũng chả có gì cho y tiếp thêm vật tư cuộc sống.
Nội y và ngoại y được y dùng như hai bộ y phục thay đổi qua lại, trông mà thảm thương.
“Hầu gia...”
Đông Tử nhìn hắn hỏi ý.
Thái Thần ngược lại không nói gì mà quay đầu đi không nhìn nữa.
Mấy người Đông Tử đành phải bỏ qua cho nồi nước sạch kia, đi theo hắn đến khu vực trước nhà gỗ hai vài trượng*.
*Một trượng 3,33m.
Tây Tử tự giác chạy đi kiếm nước.
Khi mấy người họ đều giải quyết cơn khát cho mình, đồng thời còn rửa cái mặt, xử lý lại dáng vẻ của bản thân một cách đơn giản xong, đại khái chừng nửa khắc* sau Bắc Tử như một hồn ma trở về.
*Một khắc 15phút.
Hắn cung kính báo lại mọi thứ mình thấy. Sắc mặt ai nấy đều rất vi diệu.
Thời điểm Bắc Tử kể lại còn có hương vị nén cười là hiểu quá trình Lữ Đông Miên đi săn nó thú vị thế nào rồi.
“Khụ, Hầu gia. Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao nữa?”
Đông Tử hắng giọng một chút rồi nghiêm túc hỏi vị nào đó duy nhất được đặc cách ngồi trên một gốc cây khổ rất lớn Tây Tử tìm về. Mấy người họ cũng không thể ngồi, tùy thời tùy khắc cảnh giác xung quanh.
Trải qua nhiều ngày phong trần như vậy nhưng dáng vẻ của hắn vẫn đường hoàng, khí thế nội liễu mười phần khó lường không ai dám coi thường.
Lúc nghe Đông Tử hỏi đuôi mày sắc bén của hắn nhướng lên rất khẽ, như thể đang suy tính. Sau đó mấy người họ nghe hắn nói: “Chúng ta đang ở một nơi nào đó rất gần ranh giới của Nam Hà về phía Tây Bắc, xem ra chúng ta không có đi chệch hướng bao nhiêu. Nhánh sông này nhất định là một đoạn của sông Bắc Lượng. Chúng ta đã nhiều ngày không đụng đến sát thủ, có lẽ đã cắt đuôi được chúng, không thì chúng cũng đã từ bỏ. Ít nhất không có khả năng nghĩ chúng ta sẽ xuôi theo sông Bắc Lượng trở về.”
“Các ngươi đi chặt cây, làm bè gỗ. Chúng ta đi tìm nhánh chính của sông Bắc Lương, xuôi nam, về hoàng thành.”
“Vâng.”
Đáp thì đáp vậy nhưng bốn người không có ai động đậy.
Bởi vì họ đã nhìn thấy bóng dáng người nào đó xuất hiện trong tầm mắt, so với tốc độ của Bắc Tử quả thật là chậm rất nhiều.
Đối phương có lẽ cũng thấy họ, không chỉ không có ngừng lại mà còn có vẻ rất kích động xách theo một con gà rừng chạy chậm tới. Trong lúc di chuyên ánh mắt tìm tòi không ngừng đáp lên người bọn họ.
Ánh mắt trong suốt không hề có cố kỵ. Sự hoan hỉ như thể đã tìm thấy đồng loại bắn ra vạn trượng.
Làm một người đã lâu không thấy những người khác, Lữ Đông Miên quả thật hận không dán ánh mắt của mình lên người đám Thái Thần, rồi dần dần nhìn thấy được địa vị khác hẳn của Thần Thần so với bốn người Đông Tử mà càng thêm tò mò nhìn hắn.
Thái Thần cứ nghĩ người này sẽ nói gì đó... Nhìn con gà được y “cố gắng” lắm mới săn về hiện tại lại bị vứt bỏ ở bên chân không thèm ngó, Thái Thần làm một quần thần có đủ danh vọng dưới chân thiên tử, có thể nói là đã quen với đủ loại ánh mắt nhìn mình, bây giờ cách một trượng bị người nhìn chằm chằm, hắn bất vi sở động, chỉ là vẫn có cảm giác bị nó hút lấy.
Nhưng mà hắn không lên tiếng, cũng không ai dám mở miệng ngăn cản không cho Lữ Đông Miên nhìn. Kết quả là y đã nhìn tận nửa chung trà*.
*Một chung 25phút.
Sau đó tự nhiên mở miệng, đơn thuần hỏi: “Các người từ đâu đến?”
Bốn người Đông Tử nhìn nhau, cuối cùng lại không ai lên tiếng.
Nếu lúc nãy họ đã im lặng thì bây giờ chẳng có lý nào dám vượt mặt vị nào đó mà mở miệng ra oai với Lữ Đông Miên.
“Còn ngươi?”
Thái Thần không để ý tới họ, một mực nhìn chằm chằm Lữ Đông Miên, không đáp mà hỏi ngược. Biểu tình đạm mạc, cho người ta một cổ khí tức trầm ổn hơn người.
Đó là ấn tượng đầu tiên của Lữ Đông Miên về hắn.
Lữ Đông Miên không khó chịu vì bị hỏi ngược, đôi môi luôn giương lên một độ cong cho người ta cảm giác đơn thuần nhiệt tình, chỉ thiếu vẫy đuôi bày tỏ sự phấn khích.
“Ta không biết.”
“...”
...
Tiểu kịch trường:
Hầu phu nhân: Ta thật không biết. o.o
Hầu gia: Không sao, về nhà từ từ chúng ta lột trứng gà.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương