Phu Nhân, Thiên Định Vô Thường
Chương 36: Hắn có thể từ chối không?
“Không phải đâu.”
Lữ Tuần lại lắc đầu: “Chỉ có người đệ ấy cảm thấy thích mới vậy thôi.”
“Khi còn nhỏ đệ ấy cũng hay như thế với ta. Nhưng lớn lên thì không vậy nữa rồi.”
Hắn nhún vai nói.
Thái Thần nhìn khuôn mặt nhỏ ngủ đến thơm ngọt trong lòng. Hắn đoán có lẽ là do không có ấm lô là hắn nên y mới chạy đi tìm.
Lữ Tuần thấy hắn không có bài xích Lữ Đông Miên thì dịu giọng nói: “Thật ra huynh không cần chiều chuộng đệ ấy quá. Đệ ấy sẽ tự biết quy củ.”
Làm một hoàng tử mà, Lữ Đông Miên không thể nào tùy hứng như vậy được. Cho nên trừ khi là Thái Thần cho phép, nếu không y sẽ không như vậy.
Nói xong thì hắn ghé qua dùng tay lay lay Lữ Đông Miên đang rút trong lòng Thái Thần gọi: “Cửu đệ, mặt trời đã chiếu đến mông, mau tỉnh lại cho thỏ của đệ ăn kìa.”
À đúng rồi! Con thỏ!
Một lời thức tỉnh người trong mộng, lúc này Thái Thần mới nhớ đến trong phòng mình còn có một con thỏ trắng như tuyết. Hắn thế mà quên mất luôn.
Có lẽ là lời của Lữ Tuần có hiệu quả, tiểu tử trong lòng hắn liền rụt rịch muốn tỉnh lại.
Sau đó Thái Thần liền nhìn thấy một đôi mắt đen tròn vo còn vương nét mơ màng vì vừa mới tỉnh ngủ.
Đôi mắt đen đó trước tiên là nhìn hắn.
Đợi nhận ra hắn rồi, y liền làm ra một cái hành động mà đến chính hắn cũng giật cả mình.
Đó là y ôm lấy hắn, vùi đầu vào ngực hắn dụi dụi mấy cái như con thỏ dính người.
Cả Lữ Tuần cũng sợ ngây người chứ nói chi là Thái Thần đang cứng đờ tại chỗ.
Chỉ có Lữ ngốc kia là không biết gì, sau khi dụi xong có vẻ đã tỉnh ra hẳn, sau đó mới ngồi thẳng dậy, đưa mắt nhìn khắp nơi. Lúc thấy Lữ Tuần thì ngây thơ nói: “Hoàng huynh.”
“Chậc.”
Lữ Tuần quái dị tặc lưỡi mấy lần, sau đó cũng không nhắc lại chuyện vừa rồi mà chỉ cười cười nhìn Lữ Đông Miên vui đùa hỏi: “Hoàng đệ rất thích Thái huynh?”
Lữ Đông Miên nghe hắn hỏi thì nghẹo đầu ngẫm nghĩ, sau đó giống như đã hiểu Thái huynh trong miệng hắn là ai mà quay qua nhìn Thái Thần một cái, rồi lại nhìn Lữ Tuần mạnh gật đầu: “Thích.”
Tiểu ngốc tử, yêu thích đều thẳng thắn nói ra, không hề biết giấu trong lòng.
Sau đó y nói: “Hoàng huynh, ta có thể ở đây không?”
Đến Lữ Tuần còn không ngờ y sẽ đề ra ý định này mà có chút kinh ngạc nhìn y.
Lúc nhìn đến Thái Thần hắn như có điều suy nghĩ, tâm tư trong đáy mắt thâm sâu khó dò, Thái Thần cũng nhìn không thấu. Sau đó chỉ nghe hắn nói: “Được thôi.”
Tiểu ngốc liền vui vẻ nhảy cẩn lên.
“Nhưng ở trước mặt người ngoài đệ không được dính Thái huynh như vậy.”
Lữ Tuần lại nói.
Lữ ngốc tử không xem chuyện này ra gì, gật mạnh đầu đáp ứng.
Lữ Tuần có cảm nhận được y qua loa hay không chưa biết, nhưng tóm lại là hắn không kì cưa thêm nữa.
Thái Thần làm đương sự trong câu chuyện không có cơ hội phát ra tiếng nào, sau đó cứ thế bị người định đoạt luôn rồi.
“Ha hả, quên hỏi huynh, huynh không ngại chứ?”
Lữ Tuần lúc này như mới nhớ được còn có Thái Thần mà cười hỏi, thế nhưng giọng điệu lại chẳng để bụng chút nào.
“…”
Thái Thần còn có thể nói không ư?
Hắn đang là người đi cầu cạnh, còn ở nhà người ta, chẳng lẽ không thể thức thời chút ư?
Ngẫm lại, cuối cùng hắn không nói gì nữa.
Lữ ngốc tử cứ thế vinh quang được chuyển vào viện tử của Thái Thần trong Duẫn vương phủ.
Đối với ý nghĩ của Lữ Tuần về việc để cho cửu hoàng tử gần gũi mình như vậy hắn không nghĩ ra.
Chẳng lẽ đây là một thủ đoạn lôi kéo?
Đúng vậy, đừng nhìn hắn âm thầm lựa chọn nhân tuyển cho mình hòng dùng cho sau này thì Lữ Tuần càng như vậy. Sóng gió trong triều đình nước nào cũng như nhau, đặc biệt là quốc gia đang trong lúc cường thịnh như Thương quốc. Nhiều năm trở lại đây Thương quốc luôn không có chiến tranh mang tính hủy diệt, bờ cõi an ổn, dân chúng an cư lạc nghiệp. Mà khi đó chiến tranh sẽ nổi bật trong hoàng cung, trong cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đời kế tiếp.
Hiện tại nhìn xem Lữ Tuần là vị hoàng tử có năng lực cạnh tranh ngôi vua nhất mặc dù Thương quốc đã có thái tử.
Thái tử Thương quốc đăng cai hợp tình hợp lý, không có gì để bàn cãi. Hắn là đại hoàng tử của Thương quốc, còn là con do hoàng hậu sinh ra. Về tình về lý nên là của hắn.
Thực tế thái tử này làm người ổn trọng, thậm chí còn có chút khép nép, hèn mọn. Đứng giữa một đám con vua, trong hắn liền thật bình dân. So với Lữ Tuần đừng nhìn hắn thân thiện xưng huynh gọi đệ với Thái Thần mà cho rằng sự kiêu ngạo không tràn ngập trong xương tủy hắn thì thái tử quả thật là không đủ khí chất để làm long chủng.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Âm thanh này bất thình lình vang lên chặn đứng dòng suy nghĩ của Thái Thần. Khi hắn nhìn lại liền đối diện với một đôi mắt đen như mực, sáng như ánh sao giữa dải ngân hà.
Lữ Tuần lại lắc đầu: “Chỉ có người đệ ấy cảm thấy thích mới vậy thôi.”
“Khi còn nhỏ đệ ấy cũng hay như thế với ta. Nhưng lớn lên thì không vậy nữa rồi.”
Hắn nhún vai nói.
Thái Thần nhìn khuôn mặt nhỏ ngủ đến thơm ngọt trong lòng. Hắn đoán có lẽ là do không có ấm lô là hắn nên y mới chạy đi tìm.
Lữ Tuần thấy hắn không có bài xích Lữ Đông Miên thì dịu giọng nói: “Thật ra huynh không cần chiều chuộng đệ ấy quá. Đệ ấy sẽ tự biết quy củ.”
Làm một hoàng tử mà, Lữ Đông Miên không thể nào tùy hứng như vậy được. Cho nên trừ khi là Thái Thần cho phép, nếu không y sẽ không như vậy.
Nói xong thì hắn ghé qua dùng tay lay lay Lữ Đông Miên đang rút trong lòng Thái Thần gọi: “Cửu đệ, mặt trời đã chiếu đến mông, mau tỉnh lại cho thỏ của đệ ăn kìa.”
À đúng rồi! Con thỏ!
Một lời thức tỉnh người trong mộng, lúc này Thái Thần mới nhớ đến trong phòng mình còn có một con thỏ trắng như tuyết. Hắn thế mà quên mất luôn.
Có lẽ là lời của Lữ Tuần có hiệu quả, tiểu tử trong lòng hắn liền rụt rịch muốn tỉnh lại.
Sau đó Thái Thần liền nhìn thấy một đôi mắt đen tròn vo còn vương nét mơ màng vì vừa mới tỉnh ngủ.
Đôi mắt đen đó trước tiên là nhìn hắn.
Đợi nhận ra hắn rồi, y liền làm ra một cái hành động mà đến chính hắn cũng giật cả mình.
Đó là y ôm lấy hắn, vùi đầu vào ngực hắn dụi dụi mấy cái như con thỏ dính người.
Cả Lữ Tuần cũng sợ ngây người chứ nói chi là Thái Thần đang cứng đờ tại chỗ.
Chỉ có Lữ ngốc kia là không biết gì, sau khi dụi xong có vẻ đã tỉnh ra hẳn, sau đó mới ngồi thẳng dậy, đưa mắt nhìn khắp nơi. Lúc thấy Lữ Tuần thì ngây thơ nói: “Hoàng huynh.”
“Chậc.”
Lữ Tuần quái dị tặc lưỡi mấy lần, sau đó cũng không nhắc lại chuyện vừa rồi mà chỉ cười cười nhìn Lữ Đông Miên vui đùa hỏi: “Hoàng đệ rất thích Thái huynh?”
Lữ Đông Miên nghe hắn hỏi thì nghẹo đầu ngẫm nghĩ, sau đó giống như đã hiểu Thái huynh trong miệng hắn là ai mà quay qua nhìn Thái Thần một cái, rồi lại nhìn Lữ Tuần mạnh gật đầu: “Thích.”
Tiểu ngốc tử, yêu thích đều thẳng thắn nói ra, không hề biết giấu trong lòng.
Sau đó y nói: “Hoàng huynh, ta có thể ở đây không?”
Đến Lữ Tuần còn không ngờ y sẽ đề ra ý định này mà có chút kinh ngạc nhìn y.
Lúc nhìn đến Thái Thần hắn như có điều suy nghĩ, tâm tư trong đáy mắt thâm sâu khó dò, Thái Thần cũng nhìn không thấu. Sau đó chỉ nghe hắn nói: “Được thôi.”
Tiểu ngốc liền vui vẻ nhảy cẩn lên.
“Nhưng ở trước mặt người ngoài đệ không được dính Thái huynh như vậy.”
Lữ Tuần lại nói.
Lữ ngốc tử không xem chuyện này ra gì, gật mạnh đầu đáp ứng.
Lữ Tuần có cảm nhận được y qua loa hay không chưa biết, nhưng tóm lại là hắn không kì cưa thêm nữa.
Thái Thần làm đương sự trong câu chuyện không có cơ hội phát ra tiếng nào, sau đó cứ thế bị người định đoạt luôn rồi.
“Ha hả, quên hỏi huynh, huynh không ngại chứ?”
Lữ Tuần lúc này như mới nhớ được còn có Thái Thần mà cười hỏi, thế nhưng giọng điệu lại chẳng để bụng chút nào.
“…”
Thái Thần còn có thể nói không ư?
Hắn đang là người đi cầu cạnh, còn ở nhà người ta, chẳng lẽ không thể thức thời chút ư?
Ngẫm lại, cuối cùng hắn không nói gì nữa.
Lữ ngốc tử cứ thế vinh quang được chuyển vào viện tử của Thái Thần trong Duẫn vương phủ.
Đối với ý nghĩ của Lữ Tuần về việc để cho cửu hoàng tử gần gũi mình như vậy hắn không nghĩ ra.
Chẳng lẽ đây là một thủ đoạn lôi kéo?
Đúng vậy, đừng nhìn hắn âm thầm lựa chọn nhân tuyển cho mình hòng dùng cho sau này thì Lữ Tuần càng như vậy. Sóng gió trong triều đình nước nào cũng như nhau, đặc biệt là quốc gia đang trong lúc cường thịnh như Thương quốc. Nhiều năm trở lại đây Thương quốc luôn không có chiến tranh mang tính hủy diệt, bờ cõi an ổn, dân chúng an cư lạc nghiệp. Mà khi đó chiến tranh sẽ nổi bật trong hoàng cung, trong cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đời kế tiếp.
Hiện tại nhìn xem Lữ Tuần là vị hoàng tử có năng lực cạnh tranh ngôi vua nhất mặc dù Thương quốc đã có thái tử.
Thái tử Thương quốc đăng cai hợp tình hợp lý, không có gì để bàn cãi. Hắn là đại hoàng tử của Thương quốc, còn là con do hoàng hậu sinh ra. Về tình về lý nên là của hắn.
Thực tế thái tử này làm người ổn trọng, thậm chí còn có chút khép nép, hèn mọn. Đứng giữa một đám con vua, trong hắn liền thật bình dân. So với Lữ Tuần đừng nhìn hắn thân thiện xưng huynh gọi đệ với Thái Thần mà cho rằng sự kiêu ngạo không tràn ngập trong xương tủy hắn thì thái tử quả thật là không đủ khí chất để làm long chủng.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Âm thanh này bất thình lình vang lên chặn đứng dòng suy nghĩ của Thái Thần. Khi hắn nhìn lại liền đối diện với một đôi mắt đen như mực, sáng như ánh sao giữa dải ngân hà.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương