Phu Nhân, Thiên Định Vô Thường
Chương 50: Giết người diệt khẩu
Đêm xuống, trong khu rừng bên ngoài trạm dịch một mảnh tối tăm như mực.
Thái Thần chạy như bay không có mục đích lòng lại như lửa đốt. Không hiểu sao trong lòng hắn cứ có cảm giác bồn chồn hoảng hốt.
Bất kể là vì sao, chỉ cần nghĩ tới việc ngốc tử kia vào thời điểm này vẫn còn lang thang ở bên ngoài, không biết có bị lạnh, bị đói không, có mái nhà che nắng che mưa không là lòng hắn đã khó chịu rồi. So với tức giận vì ngốc tử không chịu nghe lời, hắn còn giận mình hơn vì đã không thể chăm sóc cho y.
Đông Miên, không cần có chuyện gì. Chờ ta, ta đến tìm ngươi ngay đây.
Thái Thần mang theo tâm tình vội vàng cứ thế hành tẩu trong bóng tối chỉ có ánh trăng là ngọn đèn duy nhất. Tiếng vó ngựa vang vọng đánh thức khu rừng yên tĩnh, cũng làm giật mình những cư dân đang tồn tại bên trong.
Thời điểm này Lữ Đông Miên đang ở đâu?
Ai cũng nói Lữ Đông Miên là ngốc tử, thật ra y không hề ngốc chút nào.
Y biết rõ mù quáng chạy ra ngoài là hành vi tự tìm đường ngược đãi bản thân, với cả muốn đuổi theo được đoàn hộ tống thì hai chân là không thể làm gì được. Cho nên sau khi chạy ra khỏi phủ y đã một lượng hoàng kim cực độ xa xỉ đi mua một chiếc xe ngựa cùng một phu xe giúp y thư thái lên đường.
Đương nhiên với biểu hiện của y khó tránh khỏi bị gian thương chặt chém, nhưng Lữ ngốc không cảm thấy đó là vấn đề.
Đối với y, có thể nghĩ được như vậy, còn thành công làm được đã là không tồi.
Cứ như vậy y đã đuổi theo đoàn sứ giả một ngày trời.
Vào lúc chiều tối, mắt thấy sắp đuổi kịp đoàn sứ giả ở phía trước thì lại xảy ra chuyện.
Thật ra Lữ Đông Miên chưa từng có suy nghĩ sẽ lén lút theo đuôi đến cùng nên y luôn dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo, chỉ hi vọng sớm được gặp lại Thái Thần. Đợi y tìm được người y nhất định sẽ lập tức chui vào ngực hắn tìm kiếm cảm giác an toàn, mặc cho người sau có thể mắng, có thể chửi y lỗ mãng.
Cho nên Lữ Đông Miên chưa từng che giấu hành tung của mình.
Mà cũng chẳng thể che giấu.
“Người đâu?”
“Mới đây thôi…”
“Mau tìm.”
Giữa đêm tối, âm thanh trầm thấp mang theo sát khí này trông không khác như âm thanh của ma quỷ. Nơi rừng rậm có mấy cái bóng đen không ngừng xuyên qua xuyên lại như đang tìm kiếm cái gì.
Còn ở trong một góc khuất khó lòng nhìn thấy bên dưới một hố đất do rễ cây bị mục tạo thành sụp lún cách đó không xa lại đang ẩn nấp một con thỏ lắm lem bụi đất nhơ nhuốc. Một mình y co ro bên dưới hố nhỏ, nương nhờ bóng tối và vật cản xung quanh miệng hố để che giấu mình.
Vì sợ bị phát hiện nên y tận lực co rút thân hình gầy yếu, nhiều lần quên cả thở. Nhưng cũng vì vậy mà tránh được sự dò xét của đám hắc y nhân kia.
Đối với việc vì sao mình lại bị ám sát Lữ Đông Miên hoàn toàn không biết nguyên nhân, cũng không để ý. Y chỉ biết cố gắng giữ gìn mạng sống mà chưa từng thử ló đầu ra ngoài một lần. Thật ra chỉ cần một lần thôi là có thể mạnh của y đã đi tong rồi. Nhưng y đã quá quen với những lần chạy trốn, né tránh như thế này. Tâm tính tiểu ngốc tử bởi vì thường hay bị bắt nạt mà tạo cho mình một kỹ năng lẫn trốn cực tốt, không dễ bị tìm thấy.
Nhưng sự trốn tránh của y lại khiến người khác không vui.
“Chỉ là một kẻ ngốc tay trói gà không chặt mà lâu như vậy vẫn chưa tìm được!?”
Tiết Mạch Nhi ẩn mình trên một thân cây cùng Lữ Hiện theo thời gian dần dần mất hết kiên nhẫn mà hằn hộc thành tiếng.
Ngốc tử kia tại sao lại may mắn như vậy!
Quả thật là vô cùng may mắn.
Phải biết rằng dưới tình huống bị theo dõi từ đầu đến cuối, bên người lại không có một hộ vệ Lữ Đông Miên đã định là phải chết không thể nghi ngờ. Nếu không phải vì sợ bị phát hiện mà cố tình chọn một khoảng cách khá xa so với kinh thành, còn cố ý chọn nơi tốt nhất, có lợi nhất hòng giết người giấu xác… Nhưng dưới tình huống như vậy Lữ Đông Miên vẫn trốn được.
Phu xe của y đã chết ngay từ lúc đầu.
Còn Lữ Đông Miên… Thời điểm phu xe chết quá bất ngờ khiến cho xe ngựa chạy thêm một đoạn, sau đó mất khống chế mà lật ngã, Lữ Đông Miên cũng theo đó lăn ra ngoài.
Đúng là trời xui đất khiến, y lăn thẳng vào cái hố đất bên dưới hốc cây kia luôn.
Vốn đã tận mắt nhìn thấy Lữ Đông Miên lên xe ngựa cả một quãng đường, đám sát thủ kia đương nhiên sẽ không cho rằng giữa đường Lữ Đông Miên đã đổi xe. Cho nên mới có sự lùng bắt hiện tại.
Cũng không trách Tiết Mạch Nhi nôn nóng. Nàng ta đã bôn ba ở bên ngoài cả một ngày, còn phải chịu đựng đụng chạm với người mình không thích, mắt thấy tiết trời đã tối đen như mực, nàng ta làm sao thư thái được.
“Nó không trốn được.”
Ngược lại với nàng, Lữ Hiện vô cùng kiên nhẫn lại thâm độc bày tỏ.
Chết chỉ là vấn đề thời gian… Có lẽ ý nghĩ của Lữ Hiện là như vậy, bởi vì hắn không cho rằng Lữ Đông Miên có thể trốn được bao lâu. Lúc này trời tối, y có thể giấu mình, đợi trời sáng, y làm sao đảm bảo sẽ không bị tìm thấy. Lữ Hiện đã ăn chắc trong bụng rồi nên mới không có nóng nảy. Với cả hắn còn có ý đồ không thể nói cho Tiết Mạch Nhi biết…
Lộc cộc lộc cộc…
Bỗng nhiên giữa lúc này trong khu rừng bỗng vang lên một trận tiếng vó ngựa.
Âm thanh kia làm kinh động tất cả mọi sự tồn tại trong rừng, cũng khiến bọn họ kiêng dè.
Là ai… Tiết Mạch Nhi trong lòng gấp gáp nghĩ, vừa bám vào Lữ Hiện ở bên cạnh tránh cho bản thân ngã khỏi cành cây đang ẩn nấp.
Sẽ không là…
Thời điểm nàng ta nghĩ vậy thì một đám người ngựa thanh thế to lớn xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
Một đám người ngựa khoảng năm sáu người, trên tay cầm theo bó đuối sáng chưng.
Cứ như vậy, diện mạo của người đi đầu cũng bại lộ trong tầm mắt của bọn họ.
Tiết Mạch Nhi vô thức đưa tay bụng miệng, trong mắt nổi lên một vệt đỏ với bao nhiêu cảm xúc khó tả. Trong lòng thật ra lại tràn ngập ai oán cùng gấp gáp vì sợ Thái Thần xuất hiện ở đây là muốn cứu lấy cái kẻ mà cho dù có phải bán mạng cho quỷ dữ Tiết Mạch Nhi cũng muốn giết.
Không! Không muốn!
Lữ Đông Miên phải chết!
Trong tiếng gào thét câm lặng của Tiết Mạch Nhi, đám người vừa xuất hiện kia vẫn là nhìn thấy xe ngựa bị ngã lăn trên đất cùng mùi máu tươi phát ra từ xác của phu xe mà dừng lại.
“Đây là…”
Thị vệ đi cùng Thái Thần nhảy phốc từ trên ngựa xuống, khụy gối xem xét thi thể của phu xe, sau đó ngẩng đầu lên nói với Thái Thần đang đưa đôi mắt tối đen như mực lạnh lùng nhìn xung quanh: “Thái công tử, phu xe này bị một kiếm khí quét qua yết hầu, một nhát chết ngay.”
Nói xong hắn còn tự giật mình.
Vì sao bên trong rừng cây cách kinh thành không xa lại xảy ra một trận ám sát như thế này?
Đặc biệt là chỉ có một mình phu xe…
“Niên vương ra ngoài thành bằng cách nào?”
Sắc mặt Thái Thần trầm như nước không cảm xúc hỏi.
“Điều này…”
Thị vệ lập tức biến sắc.
Nhưng quả thật là do thời gian gấp gáp, ngay lúc họ phát hiện Lữ Đông Miên không có trong phủ liền chạy đi báo tin, thật sự không biết y đi ra bằng cách nào.
“Tìm!”
Không đợi Thái Thần lên tiếng đám người đã tản ra xung quanh, bắt đầu lấy trung tâm xe ngựa lần tìm.
Tiết Mạch Nhi bị Lữ Hiện khóa chặt bên người nhìn thấy tình huống này thì không khỏi càng thêm gấp gáp đưa mắt nhìn Lữ Hiện.
Thái Thần chạy như bay không có mục đích lòng lại như lửa đốt. Không hiểu sao trong lòng hắn cứ có cảm giác bồn chồn hoảng hốt.
Bất kể là vì sao, chỉ cần nghĩ tới việc ngốc tử kia vào thời điểm này vẫn còn lang thang ở bên ngoài, không biết có bị lạnh, bị đói không, có mái nhà che nắng che mưa không là lòng hắn đã khó chịu rồi. So với tức giận vì ngốc tử không chịu nghe lời, hắn còn giận mình hơn vì đã không thể chăm sóc cho y.
Đông Miên, không cần có chuyện gì. Chờ ta, ta đến tìm ngươi ngay đây.
Thái Thần mang theo tâm tình vội vàng cứ thế hành tẩu trong bóng tối chỉ có ánh trăng là ngọn đèn duy nhất. Tiếng vó ngựa vang vọng đánh thức khu rừng yên tĩnh, cũng làm giật mình những cư dân đang tồn tại bên trong.
Thời điểm này Lữ Đông Miên đang ở đâu?
Ai cũng nói Lữ Đông Miên là ngốc tử, thật ra y không hề ngốc chút nào.
Y biết rõ mù quáng chạy ra ngoài là hành vi tự tìm đường ngược đãi bản thân, với cả muốn đuổi theo được đoàn hộ tống thì hai chân là không thể làm gì được. Cho nên sau khi chạy ra khỏi phủ y đã một lượng hoàng kim cực độ xa xỉ đi mua một chiếc xe ngựa cùng một phu xe giúp y thư thái lên đường.
Đương nhiên với biểu hiện của y khó tránh khỏi bị gian thương chặt chém, nhưng Lữ ngốc không cảm thấy đó là vấn đề.
Đối với y, có thể nghĩ được như vậy, còn thành công làm được đã là không tồi.
Cứ như vậy y đã đuổi theo đoàn sứ giả một ngày trời.
Vào lúc chiều tối, mắt thấy sắp đuổi kịp đoàn sứ giả ở phía trước thì lại xảy ra chuyện.
Thật ra Lữ Đông Miên chưa từng có suy nghĩ sẽ lén lút theo đuôi đến cùng nên y luôn dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo, chỉ hi vọng sớm được gặp lại Thái Thần. Đợi y tìm được người y nhất định sẽ lập tức chui vào ngực hắn tìm kiếm cảm giác an toàn, mặc cho người sau có thể mắng, có thể chửi y lỗ mãng.
Cho nên Lữ Đông Miên chưa từng che giấu hành tung của mình.
Mà cũng chẳng thể che giấu.
“Người đâu?”
“Mới đây thôi…”
“Mau tìm.”
Giữa đêm tối, âm thanh trầm thấp mang theo sát khí này trông không khác như âm thanh của ma quỷ. Nơi rừng rậm có mấy cái bóng đen không ngừng xuyên qua xuyên lại như đang tìm kiếm cái gì.
Còn ở trong một góc khuất khó lòng nhìn thấy bên dưới một hố đất do rễ cây bị mục tạo thành sụp lún cách đó không xa lại đang ẩn nấp một con thỏ lắm lem bụi đất nhơ nhuốc. Một mình y co ro bên dưới hố nhỏ, nương nhờ bóng tối và vật cản xung quanh miệng hố để che giấu mình.
Vì sợ bị phát hiện nên y tận lực co rút thân hình gầy yếu, nhiều lần quên cả thở. Nhưng cũng vì vậy mà tránh được sự dò xét của đám hắc y nhân kia.
Đối với việc vì sao mình lại bị ám sát Lữ Đông Miên hoàn toàn không biết nguyên nhân, cũng không để ý. Y chỉ biết cố gắng giữ gìn mạng sống mà chưa từng thử ló đầu ra ngoài một lần. Thật ra chỉ cần một lần thôi là có thể mạnh của y đã đi tong rồi. Nhưng y đã quá quen với những lần chạy trốn, né tránh như thế này. Tâm tính tiểu ngốc tử bởi vì thường hay bị bắt nạt mà tạo cho mình một kỹ năng lẫn trốn cực tốt, không dễ bị tìm thấy.
Nhưng sự trốn tránh của y lại khiến người khác không vui.
“Chỉ là một kẻ ngốc tay trói gà không chặt mà lâu như vậy vẫn chưa tìm được!?”
Tiết Mạch Nhi ẩn mình trên một thân cây cùng Lữ Hiện theo thời gian dần dần mất hết kiên nhẫn mà hằn hộc thành tiếng.
Ngốc tử kia tại sao lại may mắn như vậy!
Quả thật là vô cùng may mắn.
Phải biết rằng dưới tình huống bị theo dõi từ đầu đến cuối, bên người lại không có một hộ vệ Lữ Đông Miên đã định là phải chết không thể nghi ngờ. Nếu không phải vì sợ bị phát hiện mà cố tình chọn một khoảng cách khá xa so với kinh thành, còn cố ý chọn nơi tốt nhất, có lợi nhất hòng giết người giấu xác… Nhưng dưới tình huống như vậy Lữ Đông Miên vẫn trốn được.
Phu xe của y đã chết ngay từ lúc đầu.
Còn Lữ Đông Miên… Thời điểm phu xe chết quá bất ngờ khiến cho xe ngựa chạy thêm một đoạn, sau đó mất khống chế mà lật ngã, Lữ Đông Miên cũng theo đó lăn ra ngoài.
Đúng là trời xui đất khiến, y lăn thẳng vào cái hố đất bên dưới hốc cây kia luôn.
Vốn đã tận mắt nhìn thấy Lữ Đông Miên lên xe ngựa cả một quãng đường, đám sát thủ kia đương nhiên sẽ không cho rằng giữa đường Lữ Đông Miên đã đổi xe. Cho nên mới có sự lùng bắt hiện tại.
Cũng không trách Tiết Mạch Nhi nôn nóng. Nàng ta đã bôn ba ở bên ngoài cả một ngày, còn phải chịu đựng đụng chạm với người mình không thích, mắt thấy tiết trời đã tối đen như mực, nàng ta làm sao thư thái được.
“Nó không trốn được.”
Ngược lại với nàng, Lữ Hiện vô cùng kiên nhẫn lại thâm độc bày tỏ.
Chết chỉ là vấn đề thời gian… Có lẽ ý nghĩ của Lữ Hiện là như vậy, bởi vì hắn không cho rằng Lữ Đông Miên có thể trốn được bao lâu. Lúc này trời tối, y có thể giấu mình, đợi trời sáng, y làm sao đảm bảo sẽ không bị tìm thấy. Lữ Hiện đã ăn chắc trong bụng rồi nên mới không có nóng nảy. Với cả hắn còn có ý đồ không thể nói cho Tiết Mạch Nhi biết…
Lộc cộc lộc cộc…
Bỗng nhiên giữa lúc này trong khu rừng bỗng vang lên một trận tiếng vó ngựa.
Âm thanh kia làm kinh động tất cả mọi sự tồn tại trong rừng, cũng khiến bọn họ kiêng dè.
Là ai… Tiết Mạch Nhi trong lòng gấp gáp nghĩ, vừa bám vào Lữ Hiện ở bên cạnh tránh cho bản thân ngã khỏi cành cây đang ẩn nấp.
Sẽ không là…
Thời điểm nàng ta nghĩ vậy thì một đám người ngựa thanh thế to lớn xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
Một đám người ngựa khoảng năm sáu người, trên tay cầm theo bó đuối sáng chưng.
Cứ như vậy, diện mạo của người đi đầu cũng bại lộ trong tầm mắt của bọn họ.
Tiết Mạch Nhi vô thức đưa tay bụng miệng, trong mắt nổi lên một vệt đỏ với bao nhiêu cảm xúc khó tả. Trong lòng thật ra lại tràn ngập ai oán cùng gấp gáp vì sợ Thái Thần xuất hiện ở đây là muốn cứu lấy cái kẻ mà cho dù có phải bán mạng cho quỷ dữ Tiết Mạch Nhi cũng muốn giết.
Không! Không muốn!
Lữ Đông Miên phải chết!
Trong tiếng gào thét câm lặng của Tiết Mạch Nhi, đám người vừa xuất hiện kia vẫn là nhìn thấy xe ngựa bị ngã lăn trên đất cùng mùi máu tươi phát ra từ xác của phu xe mà dừng lại.
“Đây là…”
Thị vệ đi cùng Thái Thần nhảy phốc từ trên ngựa xuống, khụy gối xem xét thi thể của phu xe, sau đó ngẩng đầu lên nói với Thái Thần đang đưa đôi mắt tối đen như mực lạnh lùng nhìn xung quanh: “Thái công tử, phu xe này bị một kiếm khí quét qua yết hầu, một nhát chết ngay.”
Nói xong hắn còn tự giật mình.
Vì sao bên trong rừng cây cách kinh thành không xa lại xảy ra một trận ám sát như thế này?
Đặc biệt là chỉ có một mình phu xe…
“Niên vương ra ngoài thành bằng cách nào?”
Sắc mặt Thái Thần trầm như nước không cảm xúc hỏi.
“Điều này…”
Thị vệ lập tức biến sắc.
Nhưng quả thật là do thời gian gấp gáp, ngay lúc họ phát hiện Lữ Đông Miên không có trong phủ liền chạy đi báo tin, thật sự không biết y đi ra bằng cách nào.
“Tìm!”
Không đợi Thái Thần lên tiếng đám người đã tản ra xung quanh, bắt đầu lấy trung tâm xe ngựa lần tìm.
Tiết Mạch Nhi bị Lữ Hiện khóa chặt bên người nhìn thấy tình huống này thì không khỏi càng thêm gấp gáp đưa mắt nhìn Lữ Hiện.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương