Phu Nhân, Thiên Định Vô Thường

Chương 56: Bị giết sợ



“Chạy rồi?”

Lịch Tuyệt dầu gì cũng là một tiên quân, lão chẳng cần hoài nghi đã hộc ra một câu cực kỳ xác đáng.

Thần quân nếu nói ở đây có một đóa Hắc Liên thì nhất định là có. Lời lúc nãy của lão cũng chỉ là nói đùa mà thôi, đặc biệt là sau khi Thư Mệnh tìm được đến nơi này, ở bên trong ao nước, họ có thể cảm nhận được một chút khí tức thuộc về Hắc Liên, cho dù họ chưa từng thấy hắn.

“Không biết.”

Thư Mệnh nghiêm mặt nhìn chằm chằm cái ao.

“Giờ phải làm sao?”

Quan trọng là phải bẩm báo thế nào với thần quân… Thư Mệnh nghe Lịch Tuyệt hỏi mà không khỏi cảm thấy có hơi đau đầu.

“Trở về bẩm báo.”

Kiểu gì cũng không thể giấu. Hiện tại họ lại không rõ tình huống, không biết chuyện này có ảnh hưởng gì nghiêm trọng không, trước mắt chỉ có thể làm như vậy.

Ở Thần giới, Thái Thần không hề biết chuyện này.

Hắn vừa nhắm mặt dưỡng thần được một đỗi, nhìn như đang ngủ, thật ra chỉ là ngưng thần tĩnh khí thì bỗng nhiên cảm thấy có giọt nước rơi trên mặt mình. Hắn bất giác đưa tay lên lau đi, lại bất ngờ chạm vào một thân thể kiều khí đến mức gần như không mang đến cảm giác nặng nề gì cho hắn đang dán sát vào một bên người hắn.

Thái Thần ngay lập tức mở mắt ra. Đầu tiên là nhìn đến cái bể nước bên cạnh đầu giường, quả nhiên không nhìn thấy con cá nào bên trong.

Lúc này hắn mới nhìn đến thân thể mềm mại đang vô thức dán dán vào bên người hắn. Đó còn không phải là tiểu ngư tinh vừa mới biết hóa hình nhà hắn à.

Tiểu ngư tinh rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ, không biết vì sao lại không chịu nằm trong bể cá mà lại chạy ra ngoài, dán vào người hắn. Cái dáng vẻ dính người kia thật sự là hết nói nổi.

Giống y như lúc còn ở phàm giới.

Thái Thần vô thức nghĩ, cũng không có đẩy nó ra mà ngược lại ôm lấy cái eo nhỏ nhắn trơn lán không một mảnh vải của nó. Tay cử động một chút, trên người tiểu cá vàng đã có thêm một lớp y phục đem thân hình của nó che đậy.

Vuốt ve mái tóc đen như mun của nó vài cái, hắn mới tiếp tục nhắm mắt lại.

Sau đó mặc dù có người đến phá rối, hắn biết rõ nhưng lại làm như không biết, mặc kệ hai người Thư Mệnh vội vàng trở lại bồi hồi ở bên ngoài điện thật lâu. Không dám tự tiện xông vào, cũng không dám rời đi, quả thật là tiến thoái lưỡng nan.



Cho nên họ mới bắt gặp được Nguyệt Mịch tiên tử sau một quãng thời gian đắn đo lo lắng không yên cuối cùng cũng quyết tâm chạy đến nơi này thám thính tình hình.

“Di, Nguyệt Mịch tiên tử đến tìm thần quân à.”

Lịch Tuyệt là người đầu tiên nhìn thấy nàng, cũng không phải là cố ý chọc ghẹo gì nàng.

Nhưng Nguyệt Mịch đang có tâm sự trong lòng, dáng vẻ tiên khí cũng có chút tán loạn, không còn không bám bụi trần như trước. Nàng không trả lời Lịch Tuyệt mà è dè nhìn vào bên trong điện, sau lại nhỏ giọng hỏi: “Thần quân ngài ấy…”

Bởi vì trước nay Nguyệt Mịch luôn là tiên tử dịu dàng, yểu điệu nhỏ nhẹ, cho nên không ai cảm thấy nàng có chỗ nào lạ.

Thư Mệnh không chút nghĩ ngợi bèn nói: “Thần quân đang nghỉ ngơi, không cho ai vào làm phiền.”

“Nếu tiên tử muốn tìm ngài ấy thì để sau đi. Lúc ngài ấy mới trở về tính tình có chút táo bạo, bọn ta vẫn còn đang chưa hiểu làm sao, tốt nhất không nên chọc đến ngài ấy.”

Thư Mệnh chỉ là có ý tốt muốn nhắc nhở nàng, nhưng vào trong tai Nguyệt Mịch lại khiến nàng càng thêm bất an.

Tính tình có chút táo bạo… Nguyệt Mịch cảm thấy bản thân hiểu hơn ai hết nguyên nhân vì sao, cả người không khỏi hoảng hốt.

Mặc dù nàng cũng không rõ vì sao mọi chuyện lại như vậy. Lúc lịch kiếp đến chính nàng cũng không có ý thức của tiên nhân, mọi hành vi cử chỉ đều là theo thân phận sắp đặt, nàng cho rằng mình không có sai. Nhưng sau khi trải qua chuyện kia, đến nàng cũng không dám chắc chắn, lại càng cảm thấy oan ức.

Nàng cũng đâu có sai.

Chuyện này phải nói đến lúc Lữ Đông Miên vừa chết, Nguyệt Mịch lúc đó vẫn là Tiết Mạch Nhi đang bị Lữ Hiện ôm đi nhìn thấy cảnh này thì vui sướng vô cùng.

Chết rồi! Rốt cuộc chết rồi!

Như vậy sẽ không có ai tranh giành Thái Thần với nàng nữa!

Ý nghĩ độc chiếm Thái Thần của Tiết Mạch Nhi giống như đã ăn sâu vào trong tiềm thức, tựa như Nguyệt Mịch tiên tử vì muốn kết mối nhân quả với Thái Thần mà cùng hắn lịch kiếp xuống trần. Ý nghĩ của tiên nhân vô cùng mãnh liệt trở thành cực đoan trong xác phàm, Tiết Mạch Nhi không hề cảm thấy mình làm sai.

Cho dù trước đó nàng ta vì muốn loại bỏ Lữ Đông Miên vốn đã đồng ý với Lữ Hiện rằng chỉ cần y chết thì nàng sẽ ngoan ngoãn lấy hắn rồi. Thời điểm này Lữ Đông Miên chết, nàng nghĩ tới tương lai vị trí bên cạnh Thái Thần vẫn là của mình liền vui vẻ đến quên hết mọi thứ.

Nhưng đáp lại tâm tình vui sướng đó của nàng, Tiết Mạch Nhi không hề nghĩ rằng đó là họa sát thân.



Thái Thần điên rồi.

Ngay thời điểm Lữ Đông Miên không còn hơi thở ngã trong lòng hắn, Thái Thần đã điên rồi.

Tiết Mạch Nhi tận mắt nhìn thấy Thái Thần giống như ma thần đầy mình tử khí cùng sát khí trầm trọng khiếp người, không rên một tiếng truy theo đám sát thủ đang rút luôn, giống như thái rau đem sinh mệnh gặt hái một cách máu tanh. Nàng ta sợ đến mặt mày trắng bệch.

Tất cả diễn ra quá nhanh.

Thời điểm Tiết Mạch Nhi rớt ra từ trong tay Lữ Hiện, nhìn hắn ta rên rỉ vì đau đớn khi bị Thái Thần đâm một kiếm, mặt nàng cắt không còn giọt máu, hoảng sợ vô thức lùi về sau, theo bản năng tránh xa nguy hiểm, nước mắt rơi đầy mặt.

“A! Thái Thần ngươi điên rồi!”

Lữ Hiện ôm ngực ngã xuống đất, kinh sợ nhìn Thái Thần tay cầm thanh kiếm nhỏ máu không ngừng đến gần mình, tư thái cao cao tại thượng gì cũng không giữ được nữa. Khi hắn cảm thấy Thái Thần là muốn giết hắn thì không nén nổi hoảng sợ hét ầm lên cầu cứu đám thị vệ của Lữ Tuần đã theo Thái Thần đến đây, lúc này cũng đang sợ ngây người: “Các ngươi làm gì vậy!? Ta là thái tử! Các ngươi còn không mau ngăn hắn lại!”

Chỉ là đám thị vệ giống như bị từng trận biến cố không kịp trở tay dọa cho kinh sợ, chỉ biết mở to hai mắt ra nhìn tất cả. Sự cảnh giác trong đáy mắt khi nhìn thấy dáng vẻ hắc hóa của Thái Thần lại không giấu được sự thật rằng bọn họ là sợ đến không dám có động tác khác.

Là người thì ai không sợ chết.

Đợi họ nhìn Thái Thần không chút quan tâm gì đến hậu quả, đem Lữ Hiện thân là thái tử lăng trì ngàn đao giết chết, họ chẳng hề có chút suy nghĩ nào đến chuyện ngăn cản nữa mà vội vàng chạy đi báo tin.

Tiết Mạch Nhi khóc lớn nhìn Lữ Hiện bị lăng trì đau đớn la hét cho đến lúc chết, nàng vẫn không tin được những gì mình đang nhìn thấy.

Cho đến khi đụng vào ánh mắt đỏ ngầu khiến người không rét mà run của Thái Thần thì nàng mới muộn màng nhận ra, hết thảy đều là thật.

Mà nàng cũng không tránh khỏi phải trả giá cho tất cả.

Lúc Tiết Mạch Nhi ngã trong vũng máu còn chưa mất đi ý thức, nàng nhìn thấy người nam nhân kia ngửa đầu hét to, sau đó không chút do dự kết thúc sinh mệnh của mình, trong mắt đều là không thể tin. Cũng bởi vì quá mức kinh sợ và chấn động, cho nên lúc tỉnh lại nàng mới không khống chế được tâm tình mà hoảng loạn thật lâu.

Bất giác hồi tưởng lại những gì đã xảy ra, Nguyệt Mịch không khỏi trở nên hoảng sợ không nói không rằng quay lưng chạy đi.

“Ấy!”

Lịch Tuyệt nhìn bóng lưng hốt hoảng của nàng mà không hiểu làm sao quay qua nhìn Thư Mệnh.

Thư Mệnh lúc này cũng đang nhìn Nguyệt Mịch.
Chương trước Chương tiếp