Phu Nhân, Thiên Định Vô Thường
Chương 62: Tiền căng hậu quả nói một lần
Thái Thần dịu dàng vuốt mái tóc đen dài oánh nhuận của nó, cảm xúc không chút chập chờn mở miệng: "Tất cả đều là âm mưu của ngươi đi? Thả ra vụ khí hấp dẫn ánh mắt của Thần giới, dụ ta đến đây?"
"Ngươi cho rằng như vậy có thể giết được ta?"
Hắc Liên im lặng một chút, rồi cũng không có giận dữ mà như một cổ hữu lầu ngày đàm luận nhân sinh đáp:
"Thần quân nói đúng. Nhiêu đây có thể là không đủ để giết chết một tồn tại đã khiến cho chúng ta hướng đến con đường diệt vong thế này."
"Thiên địa có ngàn vạn sinh linh, vì sao không thể có chỗ cho chúng ta dung thân?"
"Thiên đạo quả thật không có quy định sinh linh nào tốt hay xấu, miễn là một tồn tại có thể sinh ra trong trời đất này thì đều có cơ hội chiếm lấy một vị trí cho mình."
Thái Thần nhàn nhạt nói: "Có thể ngươi đã hiểu sai. Dù là thần như chúng ta cũng chỉ là một sinh linh bên dưới thiên địa này. Miễn là sinh linh thì đều có dục vọng riêng của mình. Đối với chúng ta, các người là mối đe dọa, cho nên phải diệt trừ."
Hắn đã sống không biết bao nhiêu lâu, đã sớm ngộ ra được thiên đạo chính là vô tình, người sống trong trời đất này chính là nghịch thiên mà tồn tại. Thiên đạo chưa từng nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, mặc cho chúng sinh tự sinh tự diệt. Nhưng thiên đạo cũng có tình, không hề chê bai bất cứ tồn tại nào, nên mới có vụ thú được sinh ra từ vụ khí.
Vô tình chỉ là sẽ không nhúng tay vào sống chết của họ mà thôi.
Có thể là bị những lời nói quá mức thẳng thắn này của Thái Thần làm kinh sợ, thật lâu Hắc Liên cũng không lên tiếng. Nhưng Thái Thần thì ngược lại, bởi vì hắn có chuyện muốn làm rõ.
"Làm sao ngươi có thể qua mắt Thần giới nhúng tay vào quá trình lịch kiếp của ta?"
Vụ khí xung quanh Hắc Liên giống như chấn động một chút, sau đó âm thanh của Hắc Liên vang lên: "Thật không hổ là thần quân, vậy mà đã đoán ra được rồi."
Cảm thán xong hắn dừng lại một chút rồi mới lạnh lùng nói: "Thần giới ba ngàn năm nay đã không còn phồn vinh giống như ba ngàn năm trước nữa, nhân tài không có, Thần giới đối với ta ngược lại trở nên đơn giản cứ như đang dạo trên trong ngự hoa viên."
Nếu đám tiên nhân mà nghe thấy lời này của hắn thì đảm bảo sẽ tức hộc máu cho xem.
Nhưng Thái Thần lại không giận, bởi vì đó chính là câu trả lời mà hẳn muốn nghe.
"Ngươi trù tính bao lâu, chính là nghĩ ra được cách lợi dụng nhân quả để giết ta sao?"
Mặc dù Hắc Liên không có nhân hình nhưng thông qua sự biến động của vụ khí vẫn có thể nhìn ra được cảm xúc chập chùng của hắn. Nhưng Thái Thần giống như không thấy, cũng xem nhẹ con tiểu cá vàng nào đó từ lúc họ bắt đầu nói chuyện đã ngẩng mặt dậy từ trong lòng hẳn, kinh ngạc nhìn họ mà nói tiếp: "Để ta đoán."
"Nếu không phải ta giữa đường chạy ra cướp đi tiểu cá vàng thì đợi sau lần lịch kiếp thứ ba, nhân quả mà ngươi cưỡng ép tạo ra giữa ta và tiểu cá vàng sẽ là con bài lợi hại nhất mà ngươi dùng để đối phó ta đúng không?"
Ở trong mảnh thiên địa bên dưới thiên đạo này có thể ít có thứ gì có thể giết được một vị thần như hắn. Mà ít có thứ chính là vẫn có thứ, đại loại như cái gọi là nhân quả. Cho dù là thần cũng có nhân quả. Cái gọi là nhân quả chính là gieo nhân nào thì gặt quả đó không phải sai, nhưng thứ nhân quả kia ảo dịu hơn gấp nghìn lần thứ mà con người lý giải. Nhân quả có thể buột chặt cả thần, đẩy thần vào vạn kiếp bất phục. Hắc Liên chính là đánh chủ ý này mới có thể làm chuyện dong dài như vậy.
"Nhưng thật không may, cái gọi là nhân quả đến cả ta cũng không thể lường trước được, mặc cho ngươi trù tính thế nào cũng không nghĩ ra y là kiếp nạn của ta. Vốn chỉ là một tổn tại bé nhỏ trong kiếp phàm trần như một trận đùa bỡn của thiên đạo, y lại khiến ta suýt thì nhập ma. Một tồn tại như vậy sao ta có thể lơ là xem nhẹ."
Hắc Liên quả thật là tài tình khi có thể thâm nhập vào quá trình lịch kiếp của hắn, cưỡng ép đem tiểu cá vàng đặt lên vận mệnh của hắn. Nhưng giống như vậy Lữ Đông Miên phải hi sinh vì hắn, cho dù Hắc Liên có tài giỏi mấy thì bước vào quá trình lịch kiếp của thần, vạn vật cũng sẽ tự động xoay quanh hắn. Cho nên hai kiếp Lữ Đông Miên đều chết vì hắn.
Cái chết của Lữ Đông Miên nhìn như chẳng hề gì, hắn làm thần bao nhiều năm tháng có cái gì chưa từng nhìn thấy, sinh tử bệnh lão. Nhưng cố tình tiểu cá vàng không giống. Tựa như hắn nói, tiểu cá vàng là kiếp nạn của hắn.
Thần cũng có tử kiếp. Cố tình Hắc Liên lại bốc trúng tử kiếp của hắn, đem đi tính kế hắn. Thái Thần là thần, cho dù có là tử kiếp thì cũng chẳng dễ lấy đi tính mạng của hắn, mà sau tử kiếp đó là cái gì, có phải sinh tử không còn chưa thể nói rõ ràng được. Cho nên ngay khi nhận ra điều này, Thái Thần liền bất chấp tất cả đem tử kiếp của hắn về đặt ở bên mình, ở dưới mí mắt hắn không phải càng dễ nắm quyền chủ động hơn sao.
Chính là ý tứ như vậy đó.
"Nếu để cho ta trải qua xong ba lần lịch kiếp cột chặt nhân quả với tiểu cá vàng, có lẽ hôm nay ta chính là phải chịu chết."
Đối với vụ thú, vụ khí còn thì chúng còn, vụ khí mất thì chúng mất. Đồng dạng, nếu Thái Thần chết thì trận pháp do hắn lập ra sẽ tiêu tán theo, khi đó không còn gì có thể trấn áp được vụ khí sinh sôi trở lại nữa. Có thể chúng cần rất nhiều năm để có thể lại một lần nữa đông sơn tái khởi, trả mối thù năm xưa, Thần giới lúc bấy giờ không có khả năng tiêu trừ vụ khí, ốc không mang nổi mình ốc, đợi thêm một vạn... Không, có thể chỉ cần một ngàn năm,
Thần giới sẽ phải trả giá đắc, thậm chí là triệt để biển mất.
Từ lúc gặp được tiểu cá vàng Thái Thần đã bắt đầu nghĩ đến tất cả những chuyện này. Nhưng mãi cho đến khi nghe thấy tin vụ khí bạo động hắn mới triệt để hiểu ra. Nhưng dù vậy hắn vẫn chủ động đi tới đây, nhìn như nộp mạng, nhưng chắc gì phải thế.
"Ngươi thật ngông cuồng tự đại."
Hắc Liên rốt cuộc đã hiểu, rồi lại không nhịn được rống giận: "'Cho dù là vậy thì đã sao?"
"Ngươi nói rất đúng. Quả thật sự xuất hiện cường thể của ngươi đã khiến cho ta phải đẩy nhanh kể hoạch diệt trừ ngươi. Vốn dĩ ta có thể tiếp tục đợi, nhưng Tinh Dụ Mê Vực lại không có thời gian.
Hắc Liên cười gắn một tiếng: "Quả thật hành động hôm nay của ta có thể không giết được ngươi, nhưng vẫn có thể khiến ngươi đại thương nguyên khí, lại không thể khôi phục. Ngươi tổn thương trận pháp cũng sẽ bị ảnh hưởng, lại thêm ngàn năm, vạn năm đi chăng nữa, đợi ngươi chết, đó chính là ngày tộc ta trường tồn!"
Hai chữ Trường Tồn nương theo tâm tình kích động của Hắc Liên mà xoay tròn trong vụ trạch đã ngưng động đến thực chất trong thời gian họ nói chuyện với nhau. Âm thanh ẩm ẩm đánh sâu vào linh hồn quả thật không dễ chịu chút nào.
Vậy mà Thái Thần vẫn ung dung không chút e sợ, phất tay cho tiểu cá vàng một lá chắn, đem nó che chở hoàn mỹ. Biểu tình vẫn trước sau lạnh nhạt không chút gợn sóng khiến người tức chết nhàn nhã vươn tay.
Một thanh kiếm từ trong lòng bàn tay hắn hiện ra, mang theo điện quang xèn xẹt khiến người lạnh sống lưng.
"Đi chết đi!"
Cùng lúc đó âm thanh dữ dằn của Hắc Liên cũng vang lên ẩm ẩm trấn động của Tinh Dụ Mê Vực.
Vụ khí theo âm thanh của hắn mãnh liệt bạo động, bốn phương tám hướng dũng động nhào đến trung tâm của vụ trạch do Hắc Liên thao túng, nơi Thái Thần đang đứng.
Khí thế hung hãn, không chết không thôi.
"Ngươi cho rằng như vậy có thể giết được ta?"
Hắc Liên im lặng một chút, rồi cũng không có giận dữ mà như một cổ hữu lầu ngày đàm luận nhân sinh đáp:
"Thần quân nói đúng. Nhiêu đây có thể là không đủ để giết chết một tồn tại đã khiến cho chúng ta hướng đến con đường diệt vong thế này."
"Thiên địa có ngàn vạn sinh linh, vì sao không thể có chỗ cho chúng ta dung thân?"
"Thiên đạo quả thật không có quy định sinh linh nào tốt hay xấu, miễn là một tồn tại có thể sinh ra trong trời đất này thì đều có cơ hội chiếm lấy một vị trí cho mình."
Thái Thần nhàn nhạt nói: "Có thể ngươi đã hiểu sai. Dù là thần như chúng ta cũng chỉ là một sinh linh bên dưới thiên địa này. Miễn là sinh linh thì đều có dục vọng riêng của mình. Đối với chúng ta, các người là mối đe dọa, cho nên phải diệt trừ."
Hắn đã sống không biết bao nhiêu lâu, đã sớm ngộ ra được thiên đạo chính là vô tình, người sống trong trời đất này chính là nghịch thiên mà tồn tại. Thiên đạo chưa từng nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, mặc cho chúng sinh tự sinh tự diệt. Nhưng thiên đạo cũng có tình, không hề chê bai bất cứ tồn tại nào, nên mới có vụ thú được sinh ra từ vụ khí.
Vô tình chỉ là sẽ không nhúng tay vào sống chết của họ mà thôi.
Có thể là bị những lời nói quá mức thẳng thắn này của Thái Thần làm kinh sợ, thật lâu Hắc Liên cũng không lên tiếng. Nhưng Thái Thần thì ngược lại, bởi vì hắn có chuyện muốn làm rõ.
"Làm sao ngươi có thể qua mắt Thần giới nhúng tay vào quá trình lịch kiếp của ta?"
Vụ khí xung quanh Hắc Liên giống như chấn động một chút, sau đó âm thanh của Hắc Liên vang lên: "Thật không hổ là thần quân, vậy mà đã đoán ra được rồi."
Cảm thán xong hắn dừng lại một chút rồi mới lạnh lùng nói: "Thần giới ba ngàn năm nay đã không còn phồn vinh giống như ba ngàn năm trước nữa, nhân tài không có, Thần giới đối với ta ngược lại trở nên đơn giản cứ như đang dạo trên trong ngự hoa viên."
Nếu đám tiên nhân mà nghe thấy lời này của hắn thì đảm bảo sẽ tức hộc máu cho xem.
Nhưng Thái Thần lại không giận, bởi vì đó chính là câu trả lời mà hẳn muốn nghe.
"Ngươi trù tính bao lâu, chính là nghĩ ra được cách lợi dụng nhân quả để giết ta sao?"
Mặc dù Hắc Liên không có nhân hình nhưng thông qua sự biến động của vụ khí vẫn có thể nhìn ra được cảm xúc chập chùng của hắn. Nhưng Thái Thần giống như không thấy, cũng xem nhẹ con tiểu cá vàng nào đó từ lúc họ bắt đầu nói chuyện đã ngẩng mặt dậy từ trong lòng hẳn, kinh ngạc nhìn họ mà nói tiếp: "Để ta đoán."
"Nếu không phải ta giữa đường chạy ra cướp đi tiểu cá vàng thì đợi sau lần lịch kiếp thứ ba, nhân quả mà ngươi cưỡng ép tạo ra giữa ta và tiểu cá vàng sẽ là con bài lợi hại nhất mà ngươi dùng để đối phó ta đúng không?"
Ở trong mảnh thiên địa bên dưới thiên đạo này có thể ít có thứ gì có thể giết được một vị thần như hắn. Mà ít có thứ chính là vẫn có thứ, đại loại như cái gọi là nhân quả. Cho dù là thần cũng có nhân quả. Cái gọi là nhân quả chính là gieo nhân nào thì gặt quả đó không phải sai, nhưng thứ nhân quả kia ảo dịu hơn gấp nghìn lần thứ mà con người lý giải. Nhân quả có thể buột chặt cả thần, đẩy thần vào vạn kiếp bất phục. Hắc Liên chính là đánh chủ ý này mới có thể làm chuyện dong dài như vậy.
"Nhưng thật không may, cái gọi là nhân quả đến cả ta cũng không thể lường trước được, mặc cho ngươi trù tính thế nào cũng không nghĩ ra y là kiếp nạn của ta. Vốn chỉ là một tổn tại bé nhỏ trong kiếp phàm trần như một trận đùa bỡn của thiên đạo, y lại khiến ta suýt thì nhập ma. Một tồn tại như vậy sao ta có thể lơ là xem nhẹ."
Hắc Liên quả thật là tài tình khi có thể thâm nhập vào quá trình lịch kiếp của hắn, cưỡng ép đem tiểu cá vàng đặt lên vận mệnh của hắn. Nhưng giống như vậy Lữ Đông Miên phải hi sinh vì hắn, cho dù Hắc Liên có tài giỏi mấy thì bước vào quá trình lịch kiếp của thần, vạn vật cũng sẽ tự động xoay quanh hắn. Cho nên hai kiếp Lữ Đông Miên đều chết vì hắn.
Cái chết của Lữ Đông Miên nhìn như chẳng hề gì, hắn làm thần bao nhiều năm tháng có cái gì chưa từng nhìn thấy, sinh tử bệnh lão. Nhưng cố tình tiểu cá vàng không giống. Tựa như hắn nói, tiểu cá vàng là kiếp nạn của hắn.
Thần cũng có tử kiếp. Cố tình Hắc Liên lại bốc trúng tử kiếp của hắn, đem đi tính kế hắn. Thái Thần là thần, cho dù có là tử kiếp thì cũng chẳng dễ lấy đi tính mạng của hắn, mà sau tử kiếp đó là cái gì, có phải sinh tử không còn chưa thể nói rõ ràng được. Cho nên ngay khi nhận ra điều này, Thái Thần liền bất chấp tất cả đem tử kiếp của hắn về đặt ở bên mình, ở dưới mí mắt hắn không phải càng dễ nắm quyền chủ động hơn sao.
Chính là ý tứ như vậy đó.
"Nếu để cho ta trải qua xong ba lần lịch kiếp cột chặt nhân quả với tiểu cá vàng, có lẽ hôm nay ta chính là phải chịu chết."
Đối với vụ thú, vụ khí còn thì chúng còn, vụ khí mất thì chúng mất. Đồng dạng, nếu Thái Thần chết thì trận pháp do hắn lập ra sẽ tiêu tán theo, khi đó không còn gì có thể trấn áp được vụ khí sinh sôi trở lại nữa. Có thể chúng cần rất nhiều năm để có thể lại một lần nữa đông sơn tái khởi, trả mối thù năm xưa, Thần giới lúc bấy giờ không có khả năng tiêu trừ vụ khí, ốc không mang nổi mình ốc, đợi thêm một vạn... Không, có thể chỉ cần một ngàn năm,
Thần giới sẽ phải trả giá đắc, thậm chí là triệt để biển mất.
Từ lúc gặp được tiểu cá vàng Thái Thần đã bắt đầu nghĩ đến tất cả những chuyện này. Nhưng mãi cho đến khi nghe thấy tin vụ khí bạo động hắn mới triệt để hiểu ra. Nhưng dù vậy hắn vẫn chủ động đi tới đây, nhìn như nộp mạng, nhưng chắc gì phải thế.
"Ngươi thật ngông cuồng tự đại."
Hắc Liên rốt cuộc đã hiểu, rồi lại không nhịn được rống giận: "'Cho dù là vậy thì đã sao?"
"Ngươi nói rất đúng. Quả thật sự xuất hiện cường thể của ngươi đã khiến cho ta phải đẩy nhanh kể hoạch diệt trừ ngươi. Vốn dĩ ta có thể tiếp tục đợi, nhưng Tinh Dụ Mê Vực lại không có thời gian.
Hắc Liên cười gắn một tiếng: "Quả thật hành động hôm nay của ta có thể không giết được ngươi, nhưng vẫn có thể khiến ngươi đại thương nguyên khí, lại không thể khôi phục. Ngươi tổn thương trận pháp cũng sẽ bị ảnh hưởng, lại thêm ngàn năm, vạn năm đi chăng nữa, đợi ngươi chết, đó chính là ngày tộc ta trường tồn!"
Hai chữ Trường Tồn nương theo tâm tình kích động của Hắc Liên mà xoay tròn trong vụ trạch đã ngưng động đến thực chất trong thời gian họ nói chuyện với nhau. Âm thanh ẩm ẩm đánh sâu vào linh hồn quả thật không dễ chịu chút nào.
Vậy mà Thái Thần vẫn ung dung không chút e sợ, phất tay cho tiểu cá vàng một lá chắn, đem nó che chở hoàn mỹ. Biểu tình vẫn trước sau lạnh nhạt không chút gợn sóng khiến người tức chết nhàn nhã vươn tay.
Một thanh kiếm từ trong lòng bàn tay hắn hiện ra, mang theo điện quang xèn xẹt khiến người lạnh sống lưng.
"Đi chết đi!"
Cùng lúc đó âm thanh dữ dằn của Hắc Liên cũng vang lên ẩm ẩm trấn động của Tinh Dụ Mê Vực.
Vụ khí theo âm thanh của hắn mãnh liệt bạo động, bốn phương tám hướng dũng động nhào đến trung tâm của vụ trạch do Hắc Liên thao túng, nơi Thái Thần đang đứng.
Khí thế hung hãn, không chết không thôi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương