Phu Nhân, Thiên Định Vô Thường
Chương 9: Lại đây
Càng nghĩ y càng vùi đầu càng sâu, như thể muốn đem mình nhốt vào hai bàn tay... Y không muốn nói bản thân là bị vấn đề vừa rồi làm cho bối rối đâu...
Đợi một lúc, khi tâm trạng dịu xuống rồi Lữ Đông Miên mới đứng dậy, đối với trói buộc trên người nghĩ muốn tháo xuống.
Tay vừa chạm vào ngoại bào y đã bật cười.
Xem, chính y cũng phải cởi kia mà.
Y là nam nhân, đối phương cũng là nam, có cái gì mà phải ngại ngùng kia chứ. Cứ nghĩ như vậy... Cứ nghĩ như vậy... Lữ Đông Miên vô thức tự thôi miên mình.
Cười thì cười, sau đó y vẫn dứt khoát cởi đến khi trên người chỉ còn dư lại một lớp áo lót màu trắng và một lớp hỉ phục làm nền.
Lúc Thái Thần đi ra nhìn thấy chính là cảnh phu nhân của hắn một mái tóc dài đen như tơ lụa thượng hạng xỏa tung bởi vì ngồi mà tràn trên mặt đất, bản thân y đang lục lọi gì đó trong rương hành trang đem về từ Lữ phủ.
Người Lữ phủ mặc dù đối với y không mặn mà gì nhưng vì sợ đắc tội với Hầu phủ, lúc xuất giá y vẫn có hai rương hành trang để mang theo.
Lục một hồi cuối cùng y đã tìm được thứ mình muốn.
Thái Thần nhìn y hớn hở lôi ra một chiếc áo lót màu trắng, sau đó vui vẻ đứng dậy.
Nụ cười vẫn còn trên môi khi nhìn thấy Thái Thần dần dần cứng đờ lại, nôm vẫn còn rất lúng túng.
Thái Thần không để ý, ung dung khoác hờ ngoại bào ngồi xuống chiếc bàn tròn giữa nội phòng.
“Đợi một chút, bọn họ thay nước.”
“A... Được.”
Lữ Đông Miên lúng búng đáp, người vẫn đứng cứng ngắt ở đó. Cái ý nghĩ gì mới nãy y vẫn niệm đã không cánh mà bay. Rồi chuyện gì vẫn ra chuyện đó.
“Lại đây đi.”
Người còn lại trong phòng lại rất bình thản, tùy ý đổ ra hai ly trà, hé miệng gọi y.
Lữ Đông Miên suy nghĩ không tới một tức đã dịch chân đi qua.
Đặt mông câu nệ ngồi hờ xuống cái ghế bên cạnh, dáng vẻ ngoan ngoãn như tiểu đậu tử đang chuẩn bị lên lớp, sợ sư phó cằn nhằn, trong tay vẫn còn ôm y phục y chuẩn bị thay đổi sau khi tắm xong.
Dáng vẻ vụng trộm nhìn ngó vụng về của y Thái Thần biết hết nhưng trước sau chưa từng nói gì, chỉ đẩy ly trà về phía y. Truyện Khoa Huyễn
Lữ Đông Miên nhìn cái ly, lại nhìn hắn, sau đó mới rụt rè nâng cái ly lên, nhỏ nhấp một ngụm.
Lại một ngụm, cho đến khi hết ly trà.
Lúc đó người bên ngoài đã đổi nước tắm xong.
“Có đói bụng không?”
Lữ Đông Miên bất thình lình nghe hắn hỏi, mém thì giật mình quăng ly trà.
“...”
“...À, thật ra lúc lên kiệu hoa ta đã vụng trộm ăn rồi.”
Lữ Đông Miên lúng túng gãi mũi đáp.
Hiện tại y muốn đi ngủ hơn. Lăn lộn cả một ngày mà.
Thái Thần giống như hiểu, đặc xá cho y đi.
Lữ Đông Miên liền như con gió bay về phía sau bình phong.
Rất nhanh đã có tiếng nước vang lên.
Đổi một lần phải ngồi nghe âm thanh làn nước va chạm vào da thịt, Thái Thần nhất thời thất thần.
Cho nên khi người kia toàn thân đầy hơi nước, nội y màu trắng lúc này tự nhiên có chút ám muội ôm lấy thân hình thon gầy... Nơi thì nhỏ quá đáng, nơi thì nộn khó tin, bởi vì hơi nóng mà khóe mắt cũng khẽ đỏ lên, khuôn mặt trắng nõn phủ lên một lớp kiều diễm ướt át khó nói thành lời lại đầy dụ hoặc, hiệu quả thị lực mới lớn như vậy.
Nhưng Hầu gia nhà ta trước nay luôn định lực mười phần, nhìn đủ liền ung dung quay đầu đi, trước tiên tiến về phía sàn đan màu đỏ, tự nhiên nằm lên.
Chiếc giường rất lớn, Hầu gia nhà ta lại cố ý chỉ nằm một nửa bên ngoài, chừa lại một khoảng lớn bên trong, ngụ ý rất rõ ràng.
Lữ Đông Miên khó khăn lắm mới dẹp được ngượng ngùng lại lần nữa cảm thấy luống cuống tay chân.
Cố ý lau tóc chậm hơn, Lữ Đông Miên ngồi bên bàn trà nổ lực khiến cho mình quên đi những ý nghĩ không được tự nhiên, cố gắng ám thị mình hãy xem người trên giường kia như một bằng hữu thôi. Hai người nam nhân thì có thể có cái gì được chứ, không cần hoảng.
“Lại đây.”
!
Lữ Đông Miên mém thì nhảy dựng lên, đến khăn cũng muốn ném.
Mang theo hốt hoảng, Lữ Đông Miên nhỏ quay đầu nhìn về nơi vừa phát ra âm thanh. Nhìn đến là Thái Thần Hầu nhà ta vốn đang nằm trên giường lúc này lại chống một bên khủy tay rướn người lên chăm chú nhìn y.
Lữ Đông Miên rất muốn hỏi lại rằng hắn có ý gì, nhưng đối diện với ánh mắt sâu thẫm lại luôn khiến cho người ta không dám hai lời, y nhát gan nuốt lại tất cả, rụt rịch nhích mông đứng dậy từ trên ghế, dần dần tiến lại gần sàn đan. Suy nghĩ một chút, y chậm chạp ngồi xuống bên mép giường.
Khoảng cách thật gần nam nhân bên cạnh.
Mà hắn chỉ cần vươn tay là chạm được đến y.
...
Tiểu kịch trường:
Hầu gia: Đóng cửa tắt đèn.
Hầu phu nhân: “”~””
Đợi một lúc, khi tâm trạng dịu xuống rồi Lữ Đông Miên mới đứng dậy, đối với trói buộc trên người nghĩ muốn tháo xuống.
Tay vừa chạm vào ngoại bào y đã bật cười.
Xem, chính y cũng phải cởi kia mà.
Y là nam nhân, đối phương cũng là nam, có cái gì mà phải ngại ngùng kia chứ. Cứ nghĩ như vậy... Cứ nghĩ như vậy... Lữ Đông Miên vô thức tự thôi miên mình.
Cười thì cười, sau đó y vẫn dứt khoát cởi đến khi trên người chỉ còn dư lại một lớp áo lót màu trắng và một lớp hỉ phục làm nền.
Lúc Thái Thần đi ra nhìn thấy chính là cảnh phu nhân của hắn một mái tóc dài đen như tơ lụa thượng hạng xỏa tung bởi vì ngồi mà tràn trên mặt đất, bản thân y đang lục lọi gì đó trong rương hành trang đem về từ Lữ phủ.
Người Lữ phủ mặc dù đối với y không mặn mà gì nhưng vì sợ đắc tội với Hầu phủ, lúc xuất giá y vẫn có hai rương hành trang để mang theo.
Lục một hồi cuối cùng y đã tìm được thứ mình muốn.
Thái Thần nhìn y hớn hở lôi ra một chiếc áo lót màu trắng, sau đó vui vẻ đứng dậy.
Nụ cười vẫn còn trên môi khi nhìn thấy Thái Thần dần dần cứng đờ lại, nôm vẫn còn rất lúng túng.
Thái Thần không để ý, ung dung khoác hờ ngoại bào ngồi xuống chiếc bàn tròn giữa nội phòng.
“Đợi một chút, bọn họ thay nước.”
“A... Được.”
Lữ Đông Miên lúng búng đáp, người vẫn đứng cứng ngắt ở đó. Cái ý nghĩ gì mới nãy y vẫn niệm đã không cánh mà bay. Rồi chuyện gì vẫn ra chuyện đó.
“Lại đây đi.”
Người còn lại trong phòng lại rất bình thản, tùy ý đổ ra hai ly trà, hé miệng gọi y.
Lữ Đông Miên suy nghĩ không tới một tức đã dịch chân đi qua.
Đặt mông câu nệ ngồi hờ xuống cái ghế bên cạnh, dáng vẻ ngoan ngoãn như tiểu đậu tử đang chuẩn bị lên lớp, sợ sư phó cằn nhằn, trong tay vẫn còn ôm y phục y chuẩn bị thay đổi sau khi tắm xong.
Dáng vẻ vụng trộm nhìn ngó vụng về của y Thái Thần biết hết nhưng trước sau chưa từng nói gì, chỉ đẩy ly trà về phía y. Truyện Khoa Huyễn
Lữ Đông Miên nhìn cái ly, lại nhìn hắn, sau đó mới rụt rè nâng cái ly lên, nhỏ nhấp một ngụm.
Lại một ngụm, cho đến khi hết ly trà.
Lúc đó người bên ngoài đã đổi nước tắm xong.
“Có đói bụng không?”
Lữ Đông Miên bất thình lình nghe hắn hỏi, mém thì giật mình quăng ly trà.
“...”
“...À, thật ra lúc lên kiệu hoa ta đã vụng trộm ăn rồi.”
Lữ Đông Miên lúng túng gãi mũi đáp.
Hiện tại y muốn đi ngủ hơn. Lăn lộn cả một ngày mà.
Thái Thần giống như hiểu, đặc xá cho y đi.
Lữ Đông Miên liền như con gió bay về phía sau bình phong.
Rất nhanh đã có tiếng nước vang lên.
Đổi một lần phải ngồi nghe âm thanh làn nước va chạm vào da thịt, Thái Thần nhất thời thất thần.
Cho nên khi người kia toàn thân đầy hơi nước, nội y màu trắng lúc này tự nhiên có chút ám muội ôm lấy thân hình thon gầy... Nơi thì nhỏ quá đáng, nơi thì nộn khó tin, bởi vì hơi nóng mà khóe mắt cũng khẽ đỏ lên, khuôn mặt trắng nõn phủ lên một lớp kiều diễm ướt át khó nói thành lời lại đầy dụ hoặc, hiệu quả thị lực mới lớn như vậy.
Nhưng Hầu gia nhà ta trước nay luôn định lực mười phần, nhìn đủ liền ung dung quay đầu đi, trước tiên tiến về phía sàn đan màu đỏ, tự nhiên nằm lên.
Chiếc giường rất lớn, Hầu gia nhà ta lại cố ý chỉ nằm một nửa bên ngoài, chừa lại một khoảng lớn bên trong, ngụ ý rất rõ ràng.
Lữ Đông Miên khó khăn lắm mới dẹp được ngượng ngùng lại lần nữa cảm thấy luống cuống tay chân.
Cố ý lau tóc chậm hơn, Lữ Đông Miên ngồi bên bàn trà nổ lực khiến cho mình quên đi những ý nghĩ không được tự nhiên, cố gắng ám thị mình hãy xem người trên giường kia như một bằng hữu thôi. Hai người nam nhân thì có thể có cái gì được chứ, không cần hoảng.
“Lại đây.”
!
Lữ Đông Miên mém thì nhảy dựng lên, đến khăn cũng muốn ném.
Mang theo hốt hoảng, Lữ Đông Miên nhỏ quay đầu nhìn về nơi vừa phát ra âm thanh. Nhìn đến là Thái Thần Hầu nhà ta vốn đang nằm trên giường lúc này lại chống một bên khủy tay rướn người lên chăm chú nhìn y.
Lữ Đông Miên rất muốn hỏi lại rằng hắn có ý gì, nhưng đối diện với ánh mắt sâu thẫm lại luôn khiến cho người ta không dám hai lời, y nhát gan nuốt lại tất cả, rụt rịch nhích mông đứng dậy từ trên ghế, dần dần tiến lại gần sàn đan. Suy nghĩ một chút, y chậm chạp ngồi xuống bên mép giường.
Khoảng cách thật gần nam nhân bên cạnh.
Mà hắn chỉ cần vươn tay là chạm được đến y.
...
Tiểu kịch trường:
Hầu gia: Đóng cửa tắt đèn.
Hầu phu nhân: “”~””
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương