Phụ Sinh
Chương 142: Em đang sợ
Chuyến bay từ tỉnh O đến thành phố U mất ba tiếng đồng hồ, suốt chặng đường Chúc Vi Tinh đều lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, rất ít nói. Khương Dực nghĩ có lẽ cậu mệt mỏi, chọc phá mấy câu đều không nhận được phản ứng gì, bèn coi như an phận yên tĩnh lại, chỉ tự mình chơi game.
Mãi đến khi ngồi xe trở lại Linh Giáp, thấy Chúc Vi Tinh đi thẳng đến tòa nhà số 7, Khương Dực mới mất hứng.
Hắn quái gở nói: “Em có xem TV không?”
Chúc Vi Tinh: “?”
Khương Dực: “Nhân vật phản diện trong phim truyền hình làm chuyện xấu xong qua cầu rút ván, sẽ phải sống dở chết dở cho đến hết 99 tập trước khi kết phim, em đoán xem là chuyện xấu gì?”
Chúc Vi Tinh liếc hắn một cái, nghĩ cũng biết con hàng này miệng chó không thể mọc ra ngà voi, nhưng đáp án vẫn khiến Chúc Vi Tinh khiếp sợ.
Khương Dực nói: “Ngủ với vai chính xong liền bỏ chạy!”
Hắn nói đặc biệt lớn tiếng khiến Chúc Vi Tinh giật mình. Chính cậu đây vẫn còn gai cả người, đặc biệt cả đường còn có nhiều chuyện ẩn khuất đến khó chịu trong lòng, rốt cuộc là ai mới lòng lang dạ sói qua cầu rút ván?
Khương Dực vẫn là bộ dạng kẻ ác cáo trạng trước, ỷ vào trời đã gần chạng vạng, trước lầu không có đèn đường cũng không có người qua lại, bèn chậm rãi lại gần người trước mặt, đang định vòng tay qua eo cậu, muốn tha người về nhà thì bỗng nhiên nghe thấy có ai đó cất tiếng gọi sau lưng.
“Vi Tinh... Con đã về rồi à?”
Chúc Vi Tinh vội vàng xoay người, nhân tiện vỗ nhẹ cái vuốt sói mưu đồ bất chính bên hông mình xuống.
Đứng đó là dì Tiêu, dì đang từ trên lầu đi xuống, cũng may trước lầu hơi tối, hình như dì chưa phát hiện sự mập mờ giữa hai con hàng này, chỉ chào hỏi với Vi Tinh.
Chúc Vi Tinh thấy dì xách theo hộp đồ ăn, lễ phép quan tâm một câu dì định đi đâu, lại thấy vẻ mặt do dự của dì Tiêu.
“Có ai bị bệnh sao?” Chúc Vi Tinh nhạy cảm hỏi.
Trong bụng còn nghĩ hơn nửa khả năng chính là chú Tiêu, ai ngờ lại nghe dì Tiêu nói: “Ai… vốn muốn giấu con hai ngày nữa, nhưng đợi con về nhà cũng sẽ phát hiện, dì đành nói thẳng vậy, là bà nội của con... bà ấy đang nằm viện.”
Chúc Vi Tinh giật mình, vội cao giọng hỏi: “Bà nội làm sao ạ?”
Dì Tiêu vội vàng nói: “Đừng gấp đừng gấp, mấy ngày trước huyết áp của bà cụ không ổn định, chợt cao chợt thấp, đầu cũng choáng váng, dì mới đưa bà đến bệnh viện. Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói không có gì đáng lo, nhưng nên ở lại bệnh viện để theo dõi, dù sao cũng đã lớn tuổi rồi. Hai ngày nay đã tốt lên nhiều lắm, có dì chăm sóc ở đây, con cứ yên tâm.”
Ý của dì Tiêu là biết Chúc Vi Tinh mệt, muốn cậu nghỉ ngơi một chút rồi ngày mai hãy đi thăm, nhưng sao Chúc Vi Tinh không biết tính tình của bà nội được, nếu không phải bệnh nặng thì với tính cậy mạnh của bà sao có thể chịu ở lại bệnh viện tận mấy ngày chứ, nói sao cậu cũng cảm thấy không yên tâm.
Thế là cậu vội vàng đặt hành lý xuống, xác nhận anh trai ở nhà ăn uống ổn thỏa liền lập tức đảm nhận công việc đưa cơm của dì Tiêu, tự mình chạy đến bệnh viện, lại phát hiện Khương Dực vẫn luôn theo bên cạnh mình.
Chúc Vi Tinh muốn hắn về nhà, nhưng nhận được ánh mắt hung dữ “Em dám mở miệng đuổi tôi đi xem” của hắn, cậu chỉ có thể ngậm miệng.
Vội vã đến khu phòng bệnh của bệnh viện Trung Ương, có lẽ đang vào thời điểm xuân hạ giao mùa, tiết trời thay đổi thất thường, trong khu phòng bệnh cực kì đông đúc, toàn là người già mắc bệnh tim mạch. Chúc Vi Tinh tìm một vòng mới nhìn thấy bà nội Chúc vẻ mặt không đổi nằm trên giường phụ ở trong góc.
Bà Chúc thấy Chúc Vi Tinh xuất hiện có hơi bất ngờ, ánh mắt lại rơi vào Khương Dực bên cạnh cậu, sau đó liền bình tĩnh dời đi, chỉ trách cứ hôm nay cậu mới xuống máy bay về đến nhà muộn như vậy còn chạy tới đây.
Chúc Vi Tinh muốn hỏi tại sao bà nội bị bệnh lại không gọi cho mình biết, nhưng vừa nghĩ tới bà cụ nhất định là lo lắng cậu đang đi thi, sợ quấy rầy đến cậu nến mới tự thân chống đỡ như vậy, trong lòng cực kì khó chịu.
Cậu quan tâm hỏi thăm bệnh tình của bà nội, chỉ nghe bà cụ hời hợt bảo mình gần như đã khỏe hẳn, hai ngày nữa có thể xuất viện về nhà, Chúc Vi Tinh lại càng thêm tự trách.
Bà nội ăn cơm dì Tiêu làm xong liền muốn đuổi Chúc Vi Tinh về nhà, nhưng nói sao cậu cũng không chịu, cũng mặc kệ bà nội phản đối, chỉ ngồi trên ghế dựa nhỏ ở bên cạnh, quyết định đêm nay ở lại trông bà.
Sau đó lén lút nhìn Khương Dực ở phía sau. Hắn liếc mắt nhìn cậu một cái, đứng dậy đi ra ngoài.
Đợi đến khi bà Chúc ngủ say, Chúc Vi Tinh nhìn thấy Khương Dực trở lại, còn cầm hai hộp cơm trên tay.
Hai người chỉ ăn trưa một chút trên máy bay, từ tối đến giờ bụng vẫn rỗng không. Chúc Vi Tinh bưng chén cháo hãy còn bốc hơi nóng, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Chỉ là... Cậu tròn mắt thắc mắc, tại sao Khương Dực ăn cơm, còn mình lại phải ăn cháo. Cậu cũng đã ăn cháo hai ngày nay rồi.
Ánh mắt Khương Dực quét một vòng trên người cậu, bày vẻ mặt “Còn cần tôi nói à”, khiến Chúc Vi Tinh vốn định cãi rằng mình đã khỏe trở lại phải xấu hổ quay đầu đi chỗ khác.
Ăn bữa tối xong, Chúc Vi Tinh muốn khuyên Khương Dực nên về nhà sớm để nghỉ ngơi, ai ngờ người nọ còn hành động nhanh hơn cậu, ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ ở phía sau, cúi đầu lấy điện thoại ra chơi game, bộ dáng dựa tường kia như thể đã bén rễ sinh chồi ở đây vậy, không thể di dời.
Chúc Vi Tinh e ngại bà nội đang ngủ, sợ hai người đẩy qua kéo lại ồn ào khiến bà thức giấc, nên chỉ đành thôi.
Dù sao cậu cũng mệt mỏi, dựa vào trên ghế không bao lâu đã mê man thiếp đi. Sau khi tỉnh lại đã là hừng đông, khi cậu ngủ say thì hầu hết người nhà nuôi bệnh trong phòng cũng đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn âm thanh tít tít của một số máy móc theo dõi ở đầu giường vang lên, ngược lại tạo ra một loại yên tĩnh đến ngột ngạt.
Chúc Vi Tinh sờ được một tấm chăn không biết đã được đắp lên người mình từ lúc nào, lại nhìn tới thanh niên đang dựa vào góc tường kia, phát hiện hắn vẫn đang giữ tư thế cũ cuộn tròn trên chiếc ghế gỗ nhỏ, một thân cao lớn như vậy phải rúc ở đây trông hết sức đáng thương, khiến cậu có chút đau lòng.
Chúc Vi Tinh nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của hắn thật lâu, mãi đến khi sắc trời hiện ra dãy màu trắng bệch, cậu mới thận trọng đứng dậy, đắp lại chăn cho người nằm trên ghế gỗ nhỏ, sau dó rón rén đi ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Khương Dực mở mắt ra đã thấy Chúc Vi Tinh bưng một ly nước ngồi ở đó, lẳng lặng chăm chú nhìn mình.
Khương Dực ngẩn ra, cúi đầu liếc nhìn tấm chăn được đắp trên người, cử động cần cổ thoáng đau nhức mà hỏi: “Mới sáng sớm liền nhìn chằm chằm tôi làm gì, phát bệnh hoa si gì rồi?”
Chúc Vi Tinh nhẹ nhàng lườm hắn một cái, nói: “Tôi sợ anh ngã xuống.”
Khương Dực giật giật khóe miệng, cố nhịn: “Hừ.”
Trời đã sáng choang, cũng đã gần chín giờ, dì Tiêu tới sớm, đẩy bà cụ Chúc đi khám. Chúc Vi Tinh cũng muốn đi theo nhìn một chút, lại nghe cô y tá đến báo cho cậu có bệnh nhân cùng dãy lầu mới trả phòng, bọn cậu có thể đổi giường.
Chúc Vi Tinh nghi hoặc hỏi: “Chúng tôi sao?”
Y tá gật đầu: “Bệnh nhân nằm giường phụ được ưu tiên, hơn nữa bà cụ tuổi cũng đã cao.”
Chúc Vi Tinh quét mắt cả phòng đầy người cao tuổi, vẫn gật đầu một cái: “Cảm ơn.”
Phòng bệnh mới đổi điều kiện rất tốt, là phòng ba người, hướng nam quay mặt ra cửa sổ tránh hành lang, dưới lầu là một hoa viên lớn, không khí yên tĩnh vô cùng.
Sau khi Chúc Vi Tinh chuyển đồ của bà nội đến đó, dì Tiêu cũng quay lại, muốn đổi ca với cậu và Khương Dực, để bọn cậu về nghỉ ngơi.
Chúc Vi Tinh vốn dĩ không muốn đi, nhưng lại cân nhắc nếu mình không đi thì Khương Dực nhất định cũng không đi, hắn đã ngủ không ngon cả đêm, không thể lại bắt hắn chịu khổ thêm, thấy sắc mặt bà nội đã tốt lên, cậu cũng không kiên trì ở lại nữa, bèn đồng ý.
Trở lại Linh Giáp, không ngoài dự đoán, sự tình tối qua lại tái hiện trước tòa nhà số 6 và 7.
May nhờ có một hành lanh nhỏ giữa hai tòa nhà, miễn cưỡng coi như cái điểm mù, nếu không thì nháo loạn mấy bận như vậy đã sớm bị hàng xóm trên dưới trái phải vây xem cả rồi.
Khương Dực giống như 'anh em tốt' mà vòng tay ôm cổ Chúc Vi Tinh, kề vai sát cánh với cậu, nhưng khi Chúc Vi Tinh muốn thoát ra, hắn lại không buông tay.
Chúc Vi Tinh biết rõ suy nghĩ của hắn, đơn giản chính là muốn cậu theo hắn về nhà. Không nghĩ tới sau khi hai người thân mật với nhau, tính chiếm hữu của Khương Dực đối với cậu dường như có tăng chứ không có giảm, thời thời khắc khắc đều muốn giữ chặt lấy cậu. Chúc Vi Tinh trong lòng phức tạp, trên mặt lại bất đắc dĩ, thành thật nói: “Phòng của anh... giường quá nhỏ.” Hai người con trai cao lớn thật sự rất chen lấn.
Khương Dực đáp trả một câu: “Ngủ trên giường lớn cũng không có gì khác,“ Không phải cũng là hòa thành một khối hay sao?
Chúc Vi Tinh rũ mắt xuống: “Nhưng bây giờ eo tôi mỏi...” Thêm một đêm nữa chắc khung xương cậu rụng rời ra mất.
Khương Dực thấy dáng vẻ cậu như vậy liền hít thở sâu, siết chặt vòng tay kéo người vào lòng, nghiến răng nói: “Được rồi, ngày mai ông đây sẽ đổi giường mới.”
Chúc Vi Tinh kinh ngạc, gian phòng nhỏ thế kia: “Làm sao đổi?”
Khương Dực tức giận: “Em quản cái gì.”
Chúc Vi Tinh sợ hắn sẽ phá phòng, ném hết mọi thứ ra ngoài, chỉ kê một chiếc giường lớn mất, loại chuyện như vậy con hàng này dám làm lắm, cậu bất đắc dĩ nói: “Cũng không phải chê nhỏ, nhưng mấy ngày nay không được, phải giữ tốt tinh thần chăm sóc bà nội đến khi xuất viện đã.”
Lời này ngay cả Khương Dực cũng không thể phản bác lại được, chỉ có thể uất hận trừng trộ đối phương.
Ngay lúc Chúc Vi Tinh cho rằng hắn rốt cục cũng buông tha cho mình, người này lại đột nhiên hỏi: “Sáng sớm em đi đâu vậy?”
Chúc Vi Tinh khựng lại: “Sao cơ?”
Khương Dực nhìn cậu: “Lúc rạng sáng.”
Nghĩ cũng biết, cậu nhìn chằm chằm hắn như vậy, Khương Dực nhạy cảm đến mức mọc thêm mắt sau gáy, huống hồ Chúc Vi Tinh còn rời đi trước mặt hắn, đối phương không biết mới là lạ.
Chúc Vi Tinh nói: “Tôi không yên tâm nên đi tìm bác sĩ trực ban, muốn hỏi thăm bệnh tình của bà nội một chút.”
Khương Dực hỏi: “Đã tìm được chưa?”
Chúc Vi Tinh lắc đầu: “Không có.”
Khương Dực nói: “Thế sao sáng sớm đi khám lại không hỏi?”
Đến lượt Chúc Vi Tinh nhìn hắn, ánh mắt chăm chú: “Bởi vì tôi... có chút mâu thuẫn, có một số việc tôi không biết có nên tìm hiểu cặn kẽ hay không, nếu đã như vậy, tôi nên tự mình thăm dò, hay là chờ người ta nói ra đây. Mà nhỡ, họ không muốn để tôi biết thì sao.”
Khương Dực hờ hững nở nụ cười, không hiểu sao Chúc Vi Tinh lại phải đặt ra vấn đề phiền não như vậy, hắn chỉ hỏi cậu: “Tại sao cứ luôn suy nghĩ cho người khác thế? Sao không hỏi chính bản thân em, có muốn biết hay không?”
Chúc Vi Tinh ngẩn ra.
Lại bị Khương Dực không chút lưu tình vạch trần sự do dự của cậu: “Em đang sợ, sợ phải nghe tin xấu từ miệng bác sĩ hoặc từ người khác, có đúng không?”
Chúc Vi Tinh nhíu mày, như là ngầm thừa nhận.
Khương Dực bỗng nhiên vuốt ve mặt cậu, nâng cằm rồi đặt lên môi Chúc Vi Tinh một cái hôn rất nhẹ, động tác khẽ khàng hiếm thấy vừa chạm lại rời, trái lại cho người ta một loại cảm giác cường ngạnh âm u.
Nhưng cho dù là lúc này, Khương Dực cũng không khỏi châm chọc: “Hóa ra... em nhát gan như vậy sao?”
Hỏi xong cũng không đợi Chúc Vi Tinh trả lời đã sảng khoái buông cậu ra, cười cười quay người trở về lầu số sáu.
Nhìn bóng lưng hắn, mấy giây sau Chúc Vi Tinh mới phục hồi tinh thần lại, bàn tay buông lỏng bên người liền siết chặt, cuối cùng chậm rãi nắm chặt thành đấm.
- --------------------------
*Dẻ: bé Sao muốn biết sự thật, khủng long bạo chúa lo mà liệu đấy - ý em bé dò la thế đấy.
Mãi đến khi ngồi xe trở lại Linh Giáp, thấy Chúc Vi Tinh đi thẳng đến tòa nhà số 7, Khương Dực mới mất hứng.
Hắn quái gở nói: “Em có xem TV không?”
Chúc Vi Tinh: “?”
Khương Dực: “Nhân vật phản diện trong phim truyền hình làm chuyện xấu xong qua cầu rút ván, sẽ phải sống dở chết dở cho đến hết 99 tập trước khi kết phim, em đoán xem là chuyện xấu gì?”
Chúc Vi Tinh liếc hắn một cái, nghĩ cũng biết con hàng này miệng chó không thể mọc ra ngà voi, nhưng đáp án vẫn khiến Chúc Vi Tinh khiếp sợ.
Khương Dực nói: “Ngủ với vai chính xong liền bỏ chạy!”
Hắn nói đặc biệt lớn tiếng khiến Chúc Vi Tinh giật mình. Chính cậu đây vẫn còn gai cả người, đặc biệt cả đường còn có nhiều chuyện ẩn khuất đến khó chịu trong lòng, rốt cuộc là ai mới lòng lang dạ sói qua cầu rút ván?
Khương Dực vẫn là bộ dạng kẻ ác cáo trạng trước, ỷ vào trời đã gần chạng vạng, trước lầu không có đèn đường cũng không có người qua lại, bèn chậm rãi lại gần người trước mặt, đang định vòng tay qua eo cậu, muốn tha người về nhà thì bỗng nhiên nghe thấy có ai đó cất tiếng gọi sau lưng.
“Vi Tinh... Con đã về rồi à?”
Chúc Vi Tinh vội vàng xoay người, nhân tiện vỗ nhẹ cái vuốt sói mưu đồ bất chính bên hông mình xuống.
Đứng đó là dì Tiêu, dì đang từ trên lầu đi xuống, cũng may trước lầu hơi tối, hình như dì chưa phát hiện sự mập mờ giữa hai con hàng này, chỉ chào hỏi với Vi Tinh.
Chúc Vi Tinh thấy dì xách theo hộp đồ ăn, lễ phép quan tâm một câu dì định đi đâu, lại thấy vẻ mặt do dự của dì Tiêu.
“Có ai bị bệnh sao?” Chúc Vi Tinh nhạy cảm hỏi.
Trong bụng còn nghĩ hơn nửa khả năng chính là chú Tiêu, ai ngờ lại nghe dì Tiêu nói: “Ai… vốn muốn giấu con hai ngày nữa, nhưng đợi con về nhà cũng sẽ phát hiện, dì đành nói thẳng vậy, là bà nội của con... bà ấy đang nằm viện.”
Chúc Vi Tinh giật mình, vội cao giọng hỏi: “Bà nội làm sao ạ?”
Dì Tiêu vội vàng nói: “Đừng gấp đừng gấp, mấy ngày trước huyết áp của bà cụ không ổn định, chợt cao chợt thấp, đầu cũng choáng váng, dì mới đưa bà đến bệnh viện. Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói không có gì đáng lo, nhưng nên ở lại bệnh viện để theo dõi, dù sao cũng đã lớn tuổi rồi. Hai ngày nay đã tốt lên nhiều lắm, có dì chăm sóc ở đây, con cứ yên tâm.”
Ý của dì Tiêu là biết Chúc Vi Tinh mệt, muốn cậu nghỉ ngơi một chút rồi ngày mai hãy đi thăm, nhưng sao Chúc Vi Tinh không biết tính tình của bà nội được, nếu không phải bệnh nặng thì với tính cậy mạnh của bà sao có thể chịu ở lại bệnh viện tận mấy ngày chứ, nói sao cậu cũng cảm thấy không yên tâm.
Thế là cậu vội vàng đặt hành lý xuống, xác nhận anh trai ở nhà ăn uống ổn thỏa liền lập tức đảm nhận công việc đưa cơm của dì Tiêu, tự mình chạy đến bệnh viện, lại phát hiện Khương Dực vẫn luôn theo bên cạnh mình.
Chúc Vi Tinh muốn hắn về nhà, nhưng nhận được ánh mắt hung dữ “Em dám mở miệng đuổi tôi đi xem” của hắn, cậu chỉ có thể ngậm miệng.
Vội vã đến khu phòng bệnh của bệnh viện Trung Ương, có lẽ đang vào thời điểm xuân hạ giao mùa, tiết trời thay đổi thất thường, trong khu phòng bệnh cực kì đông đúc, toàn là người già mắc bệnh tim mạch. Chúc Vi Tinh tìm một vòng mới nhìn thấy bà nội Chúc vẻ mặt không đổi nằm trên giường phụ ở trong góc.
Bà Chúc thấy Chúc Vi Tinh xuất hiện có hơi bất ngờ, ánh mắt lại rơi vào Khương Dực bên cạnh cậu, sau đó liền bình tĩnh dời đi, chỉ trách cứ hôm nay cậu mới xuống máy bay về đến nhà muộn như vậy còn chạy tới đây.
Chúc Vi Tinh muốn hỏi tại sao bà nội bị bệnh lại không gọi cho mình biết, nhưng vừa nghĩ tới bà cụ nhất định là lo lắng cậu đang đi thi, sợ quấy rầy đến cậu nến mới tự thân chống đỡ như vậy, trong lòng cực kì khó chịu.
Cậu quan tâm hỏi thăm bệnh tình của bà nội, chỉ nghe bà cụ hời hợt bảo mình gần như đã khỏe hẳn, hai ngày nữa có thể xuất viện về nhà, Chúc Vi Tinh lại càng thêm tự trách.
Bà nội ăn cơm dì Tiêu làm xong liền muốn đuổi Chúc Vi Tinh về nhà, nhưng nói sao cậu cũng không chịu, cũng mặc kệ bà nội phản đối, chỉ ngồi trên ghế dựa nhỏ ở bên cạnh, quyết định đêm nay ở lại trông bà.
Sau đó lén lút nhìn Khương Dực ở phía sau. Hắn liếc mắt nhìn cậu một cái, đứng dậy đi ra ngoài.
Đợi đến khi bà Chúc ngủ say, Chúc Vi Tinh nhìn thấy Khương Dực trở lại, còn cầm hai hộp cơm trên tay.
Hai người chỉ ăn trưa một chút trên máy bay, từ tối đến giờ bụng vẫn rỗng không. Chúc Vi Tinh bưng chén cháo hãy còn bốc hơi nóng, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Chỉ là... Cậu tròn mắt thắc mắc, tại sao Khương Dực ăn cơm, còn mình lại phải ăn cháo. Cậu cũng đã ăn cháo hai ngày nay rồi.
Ánh mắt Khương Dực quét một vòng trên người cậu, bày vẻ mặt “Còn cần tôi nói à”, khiến Chúc Vi Tinh vốn định cãi rằng mình đã khỏe trở lại phải xấu hổ quay đầu đi chỗ khác.
Ăn bữa tối xong, Chúc Vi Tinh muốn khuyên Khương Dực nên về nhà sớm để nghỉ ngơi, ai ngờ người nọ còn hành động nhanh hơn cậu, ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ ở phía sau, cúi đầu lấy điện thoại ra chơi game, bộ dáng dựa tường kia như thể đã bén rễ sinh chồi ở đây vậy, không thể di dời.
Chúc Vi Tinh e ngại bà nội đang ngủ, sợ hai người đẩy qua kéo lại ồn ào khiến bà thức giấc, nên chỉ đành thôi.
Dù sao cậu cũng mệt mỏi, dựa vào trên ghế không bao lâu đã mê man thiếp đi. Sau khi tỉnh lại đã là hừng đông, khi cậu ngủ say thì hầu hết người nhà nuôi bệnh trong phòng cũng đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn âm thanh tít tít của một số máy móc theo dõi ở đầu giường vang lên, ngược lại tạo ra một loại yên tĩnh đến ngột ngạt.
Chúc Vi Tinh sờ được một tấm chăn không biết đã được đắp lên người mình từ lúc nào, lại nhìn tới thanh niên đang dựa vào góc tường kia, phát hiện hắn vẫn đang giữ tư thế cũ cuộn tròn trên chiếc ghế gỗ nhỏ, một thân cao lớn như vậy phải rúc ở đây trông hết sức đáng thương, khiến cậu có chút đau lòng.
Chúc Vi Tinh nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của hắn thật lâu, mãi đến khi sắc trời hiện ra dãy màu trắng bệch, cậu mới thận trọng đứng dậy, đắp lại chăn cho người nằm trên ghế gỗ nhỏ, sau dó rón rén đi ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Khương Dực mở mắt ra đã thấy Chúc Vi Tinh bưng một ly nước ngồi ở đó, lẳng lặng chăm chú nhìn mình.
Khương Dực ngẩn ra, cúi đầu liếc nhìn tấm chăn được đắp trên người, cử động cần cổ thoáng đau nhức mà hỏi: “Mới sáng sớm liền nhìn chằm chằm tôi làm gì, phát bệnh hoa si gì rồi?”
Chúc Vi Tinh nhẹ nhàng lườm hắn một cái, nói: “Tôi sợ anh ngã xuống.”
Khương Dực giật giật khóe miệng, cố nhịn: “Hừ.”
Trời đã sáng choang, cũng đã gần chín giờ, dì Tiêu tới sớm, đẩy bà cụ Chúc đi khám. Chúc Vi Tinh cũng muốn đi theo nhìn một chút, lại nghe cô y tá đến báo cho cậu có bệnh nhân cùng dãy lầu mới trả phòng, bọn cậu có thể đổi giường.
Chúc Vi Tinh nghi hoặc hỏi: “Chúng tôi sao?”
Y tá gật đầu: “Bệnh nhân nằm giường phụ được ưu tiên, hơn nữa bà cụ tuổi cũng đã cao.”
Chúc Vi Tinh quét mắt cả phòng đầy người cao tuổi, vẫn gật đầu một cái: “Cảm ơn.”
Phòng bệnh mới đổi điều kiện rất tốt, là phòng ba người, hướng nam quay mặt ra cửa sổ tránh hành lang, dưới lầu là một hoa viên lớn, không khí yên tĩnh vô cùng.
Sau khi Chúc Vi Tinh chuyển đồ của bà nội đến đó, dì Tiêu cũng quay lại, muốn đổi ca với cậu và Khương Dực, để bọn cậu về nghỉ ngơi.
Chúc Vi Tinh vốn dĩ không muốn đi, nhưng lại cân nhắc nếu mình không đi thì Khương Dực nhất định cũng không đi, hắn đã ngủ không ngon cả đêm, không thể lại bắt hắn chịu khổ thêm, thấy sắc mặt bà nội đã tốt lên, cậu cũng không kiên trì ở lại nữa, bèn đồng ý.
Trở lại Linh Giáp, không ngoài dự đoán, sự tình tối qua lại tái hiện trước tòa nhà số 6 và 7.
May nhờ có một hành lanh nhỏ giữa hai tòa nhà, miễn cưỡng coi như cái điểm mù, nếu không thì nháo loạn mấy bận như vậy đã sớm bị hàng xóm trên dưới trái phải vây xem cả rồi.
Khương Dực giống như 'anh em tốt' mà vòng tay ôm cổ Chúc Vi Tinh, kề vai sát cánh với cậu, nhưng khi Chúc Vi Tinh muốn thoát ra, hắn lại không buông tay.
Chúc Vi Tinh biết rõ suy nghĩ của hắn, đơn giản chính là muốn cậu theo hắn về nhà. Không nghĩ tới sau khi hai người thân mật với nhau, tính chiếm hữu của Khương Dực đối với cậu dường như có tăng chứ không có giảm, thời thời khắc khắc đều muốn giữ chặt lấy cậu. Chúc Vi Tinh trong lòng phức tạp, trên mặt lại bất đắc dĩ, thành thật nói: “Phòng của anh... giường quá nhỏ.” Hai người con trai cao lớn thật sự rất chen lấn.
Khương Dực đáp trả một câu: “Ngủ trên giường lớn cũng không có gì khác,“ Không phải cũng là hòa thành một khối hay sao?
Chúc Vi Tinh rũ mắt xuống: “Nhưng bây giờ eo tôi mỏi...” Thêm một đêm nữa chắc khung xương cậu rụng rời ra mất.
Khương Dực thấy dáng vẻ cậu như vậy liền hít thở sâu, siết chặt vòng tay kéo người vào lòng, nghiến răng nói: “Được rồi, ngày mai ông đây sẽ đổi giường mới.”
Chúc Vi Tinh kinh ngạc, gian phòng nhỏ thế kia: “Làm sao đổi?”
Khương Dực tức giận: “Em quản cái gì.”
Chúc Vi Tinh sợ hắn sẽ phá phòng, ném hết mọi thứ ra ngoài, chỉ kê một chiếc giường lớn mất, loại chuyện như vậy con hàng này dám làm lắm, cậu bất đắc dĩ nói: “Cũng không phải chê nhỏ, nhưng mấy ngày nay không được, phải giữ tốt tinh thần chăm sóc bà nội đến khi xuất viện đã.”
Lời này ngay cả Khương Dực cũng không thể phản bác lại được, chỉ có thể uất hận trừng trộ đối phương.
Ngay lúc Chúc Vi Tinh cho rằng hắn rốt cục cũng buông tha cho mình, người này lại đột nhiên hỏi: “Sáng sớm em đi đâu vậy?”
Chúc Vi Tinh khựng lại: “Sao cơ?”
Khương Dực nhìn cậu: “Lúc rạng sáng.”
Nghĩ cũng biết, cậu nhìn chằm chằm hắn như vậy, Khương Dực nhạy cảm đến mức mọc thêm mắt sau gáy, huống hồ Chúc Vi Tinh còn rời đi trước mặt hắn, đối phương không biết mới là lạ.
Chúc Vi Tinh nói: “Tôi không yên tâm nên đi tìm bác sĩ trực ban, muốn hỏi thăm bệnh tình của bà nội một chút.”
Khương Dực hỏi: “Đã tìm được chưa?”
Chúc Vi Tinh lắc đầu: “Không có.”
Khương Dực nói: “Thế sao sáng sớm đi khám lại không hỏi?”
Đến lượt Chúc Vi Tinh nhìn hắn, ánh mắt chăm chú: “Bởi vì tôi... có chút mâu thuẫn, có một số việc tôi không biết có nên tìm hiểu cặn kẽ hay không, nếu đã như vậy, tôi nên tự mình thăm dò, hay là chờ người ta nói ra đây. Mà nhỡ, họ không muốn để tôi biết thì sao.”
Khương Dực hờ hững nở nụ cười, không hiểu sao Chúc Vi Tinh lại phải đặt ra vấn đề phiền não như vậy, hắn chỉ hỏi cậu: “Tại sao cứ luôn suy nghĩ cho người khác thế? Sao không hỏi chính bản thân em, có muốn biết hay không?”
Chúc Vi Tinh ngẩn ra.
Lại bị Khương Dực không chút lưu tình vạch trần sự do dự của cậu: “Em đang sợ, sợ phải nghe tin xấu từ miệng bác sĩ hoặc từ người khác, có đúng không?”
Chúc Vi Tinh nhíu mày, như là ngầm thừa nhận.
Khương Dực bỗng nhiên vuốt ve mặt cậu, nâng cằm rồi đặt lên môi Chúc Vi Tinh một cái hôn rất nhẹ, động tác khẽ khàng hiếm thấy vừa chạm lại rời, trái lại cho người ta một loại cảm giác cường ngạnh âm u.
Nhưng cho dù là lúc này, Khương Dực cũng không khỏi châm chọc: “Hóa ra... em nhát gan như vậy sao?”
Hỏi xong cũng không đợi Chúc Vi Tinh trả lời đã sảng khoái buông cậu ra, cười cười quay người trở về lầu số sáu.
Nhìn bóng lưng hắn, mấy giây sau Chúc Vi Tinh mới phục hồi tinh thần lại, bàn tay buông lỏng bên người liền siết chặt, cuối cùng chậm rãi nắm chặt thành đấm.
- --------------------------
*Dẻ: bé Sao muốn biết sự thật, khủng long bạo chúa lo mà liệu đấy - ý em bé dò la thế đấy.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương