Phụ Sinh

Chương 144: Cậu đáng giá



Trước phòng bệnh án, Chúc Vi Tinh cầm hồ sơ bệnh án mà mình đã yêu cầu hai ngày trước từ bác sĩ, sau khi nhận được, cậu nóng lòng lật xem. Thời gian trong hồ sơ là tháng tám năm ngoái, cậu... không, là báo cáo điều trị của Chúc Tịnh Tịnh khi cậu ta ngã xuống từ khách sạn Cao Lãng.

Mấy ngày bị ép du hồn lúc trước, cậu đã nghe thấy cuộc nói chuyện điện thoại giữa Lương Vĩnh Phú với Miêu Lan ngoài cửa sổ nhà họ Lương, biết được bệnh viện Trung Ương có vấn đề. Chúc Vi Tinh suy nghĩ một chút, cảm thấy cách tốt nhất để bắt đầu điều tra chính là từ bản thân mình. Chúc Vi Tinh chỉ tiếp xúc với bệnh viện hai lần, một lần sau khi ngã lầu phải nằm viện cả tháng trời và một lần khi cậu ngất xỉu ở buổi khai trương điện FO phải nhập viện mấy ngày.

Nhưng sau khi kiểm tra những báo cáo đó, Chúc Vi Tinh lại không phát hiện ra vấn đề gì. Mà không có vấn đề, vừa khéo chính là vấn đề lớn nhất.

Cậu vẫn nhớ sau khi bị ngất ở điện FO được đưa vào bệnh viện, kiểm tra sóng não đồ cùng điện tâm đồ cho ra kết quả rất kì lạ, vậy nên bị Khương Dực đưa đi bỏ trốn trong đêm. Thế nhưng Chúc Vi Tinh lúc đó không biết sự thật đã ngây thơ hỏi chủ nhiệm Lý, tại sao báo cáo kiểm tra lại kỳ quái như thế? Lúc cậu ngã lầu có làm kiểm tra tương tự hay không? Chủ nhiệm Lý thì lại trả lời, trước đó lúc cậu nằm viện là phục hồi sau phẫu thuật, cho nên chưa từng làm kiểm tra sóng não đồ cùng điện tâm đồ, lần này làm kiểm tra lại xuất tình huống khác thường là bởi vì máy móc cùng với điều kiện môi trường có vấn đề, không liên quan gì đến Chúc Vi Tinh cả.

Nhìn lại báo cáo tháng tám năm ngoái, cậu ngã từ lầu cao xuống để lại di chứng nghiêm trọng như vậy, rõ ràng đã làm rất nhiều kiểm tra, trong đó bao gồm sóng não đồ cùng điện tâm đồ. Nhưng chủ nhiệm Lý lại nói ông ấy không có làm, còn nói như kiểu thề son sắt như vậy, thậm chí cũng không nghi ngờ không nghĩ ngợi gì, nếu như không phải do cậu quá tự tin, trí nhớ có chút sai lầm, thì đó chính là... do chủ nhiệm Lý đang nói dối.

Cẩn thận nghĩ lại, khi Lâu Minh Nguyệt còn ở, chủ nhiệm Lý đã đảm nhiệm chức vị quan trọng trong khoa Phẫu thuật thần kinh của bệnh viện Trung Ương, thậm chí còn ngang chức Phó viện trưởng, trừ phi có uẩn khúc kì lạ nào đó, nếu không với tư lịch của ông ấy, sớm đã không cần phải tiếp bệnh nhân phòng bệnh phổ thông nữa. Nhưng Chúc Vi Tinh vừa vào viện liền được ông ấy chăm sóc toàn bộ quá trình, sau khi xuất viện tái khám cũng là do ông kiểm tra. Một nhân vật nhỏ bé như Chúc Vi Tinh thì có tài cán gì... A, không đúng, còn có một nhân vật nhỏ cũng trở thành bệnh nhân của ông, được ông cẩn thận chăm sóc, cũng được chủ nhiệm Lý tự mình đề cập tới, vào hai năm trước, ông cũng là bác sĩ điều trị chính của Mạnh Tế.

Chúc Vi Tinh cầm bệnh án trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu hỏi người phụ trách phòng bệnh án: “Theo tôi được biết thì hồ sơ bệnh án của bệnh viện Trung Ương có thể lưu giữ hơn mười năm, vậy tôi có thể tra một hồ sơ bệnh nhân khác của tám năm trước không, anh ấy tên Khương Dực, năm đó bị tai nạn xe được đưa đến khu phòng bệnh VIP để điều trị.”

Bác sĩ nhập tên vào máy tính và nói với cậu: “Cậu không có quyền hạn.”

Chúc Vi Tinh hỏi: “Là cần có chứng minh thư của anh ấy mới được xem sao?”

Bác sĩ lại lắc đầu: “Có giấy chứng nhận cũng vô dụng, người cậu muốn kiểm tra này là bệnh nhân đặc biệt, trừ phi chính anh ta, hoặc là Viện trưởng của chúng tôi và các Chủ nhiệm cấp cao mới có thể xem, những người khác đều không thể.”

Bệnh nhân đặc biệt...

Chúc Vi Tinh lại hỏi: “Lâu Minh Nguyệt thì sao?”

Bác sĩ sau khi xác nhận tên thì gật gật đầu: “Cũng vậy.”

Cho nên Khương Dực và Lâu Minh Nguyệt đều hưởng cùng một đãi ngộ sao?

Sau khi cảm ơn bác sĩ, Chúc Vi Tinh quay người xuống lầu, cậu lại quên mất đi thang máy mà từng bước một đi xuống cầu thang, vốn định đến phòng bệnh của bà nội, kết quả không hiểu sao thất thần bước ra khỏi cửa bệnh viện.

Vừa ngẩng đầu liền đối diện với một bụi cây xanh mướt, gần một năm bén rễ và sinh trưởng, hàng lan đuôi phượng đã cao quá đầu người, những búp hoa trắng sum suê, lá xanh um tùm, xinh đẹp mướt mát khiến Chúc Vi Tinh nhất thời nhìn đến ngẩn người, cũng cảm thấy cực kì xa lạ.

Mãi đến khi nghe thấy có người gọi ở sau lưng, cậu mới sực tỉnh, vừa quay đầu thì thấy Lương Vĩnh Phú.

Anh ta đứng cách đó vài bước, cười với Chúc Vi Tinh: “Hai ngày trước lúc ba, bốn giờ sáng, hình như tôi nhìn thấy bóng người đứng ở đây ngắm hoa trông hơi giống cậu, còn nghĩ mình hoa mắt, không ngờ thực sự chính là cậu.”

Anh ta nói đến đêm Chúc Vi Tinh mới hay tin và đến bệnh viện trông bà nội, cùng với Khương Dực trông chừng ở bên giường bà, sau khi cậu tỉnh lại thì ngủ không được nên đã đi xuống lầu, đứng ở chỗ này đến rạng sáng.

Lương Vĩnh Phú nói xong không nghe Chúc Vi Tinh trả lời, lại thấy vẻ mặt cậu có chút mất tinh thần, lo mình nói sai nên lúng túng nói: “Bà nội tôi cũng bị bệnh, ở khu bên kia, tôi cũng đến để trông bà.”

Chúc Vi Tinh nghe xong, gật gật đầu.

Thấy người trước mắt không có ý muốn tán gẫu, Lương Vĩnh Phú thức thời ngậm miệng, quay người muốn rời đi, nhưng bị Chúc Vi Tinh gọi lại.



Chúc Vi Tinh nhìn Lương Vĩnh Phú, tình trạng của người này thực ra còn kém hơn cậu nhiều, anh ta gầy đi trông thấy, trên mặt mặc dù tươi cười nhưng ánh mắt lại đờ đẫn mỏi mệt, nghĩ đến ngày đó du hồn nghe thấy cuộc giao dịch và tranh luận trên điện thoại của anh ta với Miêu Lan, chắc chắn mấy ngày gần đây anh ta ở Thiên Sơn không mấy dễ chịu.

Chúc Vi Tinh bỗng nhiên nói: “Anh... Có thể giúp tôi một chuyện được không?”

Lương Vĩnh Phú cũng không ngạc nhiên, vẫn mỉm cười: “Có việc gì gấp sao?”

Chúc Vi Tinh cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh ta: “Tôi muốn biết giấy tờ hóa đơn chi phí của Mạnh Tế khi cậu ấy nhập viện hơn hai năm trước, còn có bảng chi phí ở viện dưỡng lão của mẹ Mạnh trong những năm qua.”

Cậu biết Lương Vĩnh Phú có cách, anh ta đã cung cấp cho cậu thông tin về trấn nhỏ Hồng Quang rất đầy đủ và rõ ràng, hoàn toàn không giống thứ mà một sinh viên đại học bình thường có thể tìm được. Dùng phương pháp của anh ta, một chút tin tức này hẳn không phải là vấn đề lớn. Ít nhất so với Chúc Vi Tinh một thân một mình đi điều tra thì dễ hơn nhiều, hơn nữa, Lương Vĩnh Phú thực sự là một trong số ít người xung quanh cậu không bị Miêu Lan và một số người liên quan khác thao túng.

Suy nghĩ một chút lại nói: “Đương nhiên coi như tôi nợ anh một cái ân tình, sau này nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ báo đáp.”

Cậu còn cho rằng ít nhất Lương Vĩnh Phú sẽ nghi ngờ hoặc do dự, không ngờ người kia lập tức gật đầu, nói: “Được.”

Đến lượt Chúc Vi Tinh cảm thấy khó hiểu.

Lương Vĩnh Phú như nhìn ra suy nghĩ của cậu, liền nói: “Thực ra bất kể cậu có nhờ tôi làm gì, chỉ cần là việc tôi có thể làm được, tôi đều sẽ sẵn lòng giúp.”

Chúc Vi Tinh cau mày: “Tại sao?”

“Bởi vì cậu đáng giá,“ Lương Vĩnh Phú nói xong mới phát giác lời này có chút nghĩa khác, liền tự mình bật cười, lắc đầu giải thích, “Bởi vì tôi sớm nhìn ra, lấy lòng một trăm Miêu Lan cũng không bằng giúp cậu làm một việc hữu dụng, cậu rất đáng giá.”

...

Trước yêu cầu cứng rắn của bà nội, Chúc Vi Tinh không thể ở lại bệnh viện qua đêm nữa mà phải trở lại Linh Giáp.

Sắc trời đã tối, Chúc Vi Tinh đi tới trước tòa nhà số 6 và 7, xung quanh liền có cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm, sau khi quét mắt một vòng cậu mới ngẩng đầu lên, quả nhiên bắt gặp cặp mắt như sói rình mồi trong bóng tối kia.

Khương Dực đang cắn một điếu thuốc tựa người trên ban công, lười biếng chống cằm nhìn cậu. Nhận ra Chúc Vi Tinh đã phát hiện thấy mình, hắn nhe răng nở nụ cười, hất hất cằm ra hiệu cho cậu lên lầu.

Hai người đã hai ngày không gặp, chỉ liên lạc qua Wechat, Chúc Vi Tinh nhìn sang phòng mình ở tòa số 7, thấy trong nhà đã tắt đèn, anh trai hẳn cũng đã ngủ. Cậu suy nghĩ một chút, nhấc chân bước đến nhà họ Khương.

Mới vừa vào cửa, còn chưa kịp đổi giày đã bị kéo vào ép sát lên tường. Bóng đen cao lớn như ngọn núi đè lấy cậu khiến Chúc Vi Tinh sợ giật bắn người.

Mắt thấy môi cũng sắp bị đánh úp, Chúc Vi Tinh nhạy bén vươn tay che kín miệng người trước mặt, nhẹ giọng nói: “Tôi còn chưa ăn tối, gọi đồ ăn ngoài được không?”

Hai tay Khương Dực chống hai bên mặt cậu, hô hấp nặng nề, ánh mắt nhìn Chúc Vi Tinh chăm chú khiến người ta run sợ đến lạ, tựa như sói đói vừa bắt được cừu non nhưng lại bị cướp mất món ngon đã đến bên miệng khiến nó không cam lòng.

Mấy giây sau, vẻ mặt của hắn biến đổi liên tục, cuối cùng văng tục một câu rồi lui ra. Sau đó bước nhanh vào phòng lấy điện thoại hỏi Chúc Vi Tinh muốn ăn cái gì.

Cậu bước theo sau hắn, liếc mắt một cái liền phát hiện trong phòng thực sự đã thay một chiếc giường mới, không quá lớn nhưng so với trước rộng rãi hơn nhiều. Mà tủ đồ bên cạnh lại bớt đi một cái, đồ đạc lộn xộn cũng đã dọn sạch hơn nửa, hệt như cậu đã lường trước, đồ đạc trong nhà đều được chuyển đi hết.

Con hàng kia vừa nghiêng người nằm trên chiếc giường mới vừa loay hoay bấm điện thoại, còn đắc ý đung đưa chân, như thể sợ khách tới không nhìn thấy vậy.



“Nhìn chằm chằm tôi làm gì? Nếu chưa muốn ăn thì có thể làm việc khác trước.” Khương Dực nhắc nhở.

Chúc Vi Tinh vội vã dời tầm mắt.

Ăn xong bữa tối, trong tay Chúc Vi Tinh vừa vặn có hai bộ đồ thay để ở lại bệnh viện bèn tắm rửa thay luôn ở nhà Khương, chờ Khương Dực đi tắm, cậu quay người ngồi xuống bàn đọc sách của người nọ.

Trên bàn vẫn còn đống truyện tranh của Khương Dực, Chúc Vi Tinh giúp hắn thu dọn sơ qua, ánh mắt rơi xuống cuộn băng gạc trong góc mà cậu đã nhìn thấy từ lần đầu đến nhà họ Khương. Lần trước cậu nghĩ nó còn mới, sau khi nhìn gần thật kĩ mới phát hiện nó đã khá cũ rồi, góc viền đã hơi ố vàng, cũng không biết đã được treo ở đó bao lâu.

Hắn vẫn luôn giữ lại vật này, là vì vẫn luôn hoài niệm đến Tán Đả sao? Hay là không thể buông bỏ kí ức về vụ tai nạn xe ngày đó...

Đột nhiên có âm báo vang lên, chấn động đến mức Chúc Vi Tinh vội vàng lấy điện thoại ra xem, chỉ lo là cuộc gọi từ bệnh viện báo tin xấu gì, cũng may chỉ là một cái thông báo nhắc nhở trên ứng dụng mạng xã hội.

Nhưng liếc mắt một cái đã khiến Chúc Vi Tinh chú ý.

“Dự án mới của tập đoàn Thiên Sơn sắp khởi công, những tòa nhà còn dang dở ở trấn nhỏ Hồng Quang sẽ bị phá bỏ sau hai tuần nữa, ‘Tòa nhà ma’ nổi tiếng ở thành phố U sẽ trở thành dĩ vãng.”

Tin tức này khiến Chúc Vi Tinh ngẩn ra.

Từ khi nhớ tới mối quan hệ giữa Lâu thị với Nam Giao Địa Vương, cảm xúc của cậu đối với trấn nhỏ Hồng Quang lại càng khó nói, dù biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến nhưng trong lòng cậu vẫn hết sức phức tạp.

Đang lúc thất thần thì chợt có một hơi thở nóng bỏng phả vào gáy, không đợi Chúc Vi Tinh kịp phản ứng, một bóng người cao lớn cường tráng đã bao phủ lấy cậu từ sau lưng, luồng hơi thở nóng bỏng mềm mại mơn trớn từ bên tai dọc xuống cổ cậu.

Chúc Vi Tinh mẫn cảm bị hôn khẽ run lên, suy nghĩ bay xa vừa rồi tán đi trong nháy mắt. Áo sơ mi bị cởi khuy từ trên vai trượt xuống, cũng thuận tiện cho người sau lưng chậm rãi hôn xuống.

Khương Dực ôm cậu mà hôn lấy hôn để lên xương bướm, lưu luyến không rời. Chúc Vi Tinh mơ hồ cảm thấy vị trí kia dường như có vấn đề, nhưng còn chưa kịp nghĩ được nhiều đã đỏ mặt cảm giác được vạt áo sơ mi bị người ta vén lên, người cũng bị ôm ngồi lên bàn sách ép phải quay mặt lại.

Khương Dực dán sát vào chóp mũi cậu, một tay vẫn luồn dưới áo, tay kia nâng cằm cậu lên, mổ chóc chóc mấy cái liền mới thâm nhập cướp lấy hơi thở cậu, bắt cậu ngẩng đầu đối mắt với hắn.

Chúc Vi Tinh mơ hồ nhìn vào mắt Khương Dực, trong con ngươi ngoại trừ ánh sáng của hi vọng thì còn có một loại cảm xúc mãnh liệt khiến cậu giật mình. Nó trông như hai cái vực sâu với dòng xoáy không thấy đáy, có thể cuốn hết mọi thứ vào đó. Hắn nhìn chằm chằm Chúc Vi Tinh, gắt gao bao phủ lấy cậu, khiến cậu không cách nào thoát khỏi mà phải sống sót trong vô vọng.

Nụ hôn sâu khiến Chúc Vi Tinh ngạt thở yếu ớt ngã vào lòng Khương Dực, bị hắn ôm càng chặt hơn nữa. Dáng vẻ vô lực ngã vào lòng để mặc hắn thao túng khiến Khương Dực đặc biệt thoả mãn, ngay lúc Chúc Vi Tinh sắp không thở nổi nữa mới chịu buông tha cho cậu.

Vươn tay sờ bên khóe miệng còn ướt át của Chúc Vi Tinh, Khương Dực cong môi nở một cái cười nhạt, nhưng lại cho người ta cảm giác hết sức quỷ dị, trông không giống người tốt chút nào.

Cùng lúc quần áo Chúc Vi Tinh rơi xuống thì Khương Dực cũng cởi áo ra, nhân tiện kéo quần ném tới công tắc trên tường, sau đó ôm người trên bàn lên.

Lần trước ở khách sạn, Chúc Vi Tinh đã tắt đèn từ sớm, mà lần này, trong lúc mơ màng trước khi đèn tắt, rốt cục cậu cũng thấy được toàn bộ hình xăm ở bụng dưới của người nọ.

Hai đầu nhọn, cong đôi vòng cung.

Đó là một vầng trăng khuyết...

- -----------------------
Chương trước Chương tiếp