Phụ Sinh
Chương 150: Tự nguyện
Với thể chất của Chúc Vi Tinh vốn là không chịu nổi một chút tà ma quấy nhiễu, huống chi còn đi đến nhà tang lễ mấy tiếng đồng hồ. Chỉ là hết cách rồi, mặc dù có chút khó khăn nhưng đoạn đường cuối cùng này của bà nội, Chúc Vi Tinh cắn răng cũng phải đưa đi.
Trong suốt quá trình tổ chức đám tang, Chúc Vi Tinh có mấy lần choáng váng run rẩy, may mà mỗi lần sắp ngã đều sẽ có một cái tay hoặc nhẹ hoặc nặng đỡ lấy cậu. Trong lòng dù để ý, nhưng cậu vẫn phải thừa nhận, bên cạnh nếu không có người nọ, trận tiễn biệt này Chúc Vi Tinh thật sự không có cách nào chống đỡ nổi.
Mãi đến khi thuận lợi đưa bà nội đến nơi, sau khi ký gửi tro cốt xong, Chúc Vi Tinh rốt cục không chịu nổi nữa mà ngã xuống. Trong lúc mơ hồ, cậu đã bị một vòng tay quen thuộc ôm lấy, bên tai là tiếng gọi gấp gáp lo lắng của dì Tiêu muốn đưa cậu đi bệnh viện, lại bị một giọng nói thản nhiên ngăn lại.
Người kia bảo dì đừng nghiêm trọng hóa, chỉ là say nắng mà thôi, đưa sang bên cạnh nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, hắn sẽ xử lý ổn thỏa.
Sau đó, Chúc Vi Tinh nghe không rõ nữa...
Một mảnh tối đen dày đặc qua đi, Chúc Vi Tinh lại mở mắt ra, phát hiện mình đang ngủ trên ghế phụ của một chiếc ô tô. Đó là một chiếc thương vụ nhỏ màu trắng, không xa hoa cũng không phô trương, là chiếc xe mà cậu đã ngồi mấy lần.
Quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt vô cảm nhìn về phía trước đang ngồi ở ghế lái, Chúc Vi Tinh giật mình nhìn xung quanh, xác nhận khung cảnh chạng vạng ngoài cửa sổ chính là con ngõ nhỏ quen thuộc cậu mới thở phào một cái.
Người bên cạnh chú ý thấy một loạt biểu hiện của cậu, hắn cũng không nhìn qua, chỉ nhếch môi khinh thường cười, giễu cợt nói: “Nơm nớp lo sợ thế à? Sợ tôi bắt nhốt em lại ư? Nếu tôi thực sự muốn bắt em, em cảm thấy em thoát được sao?”
Chúc Vi Tinh vẫn chầm chậm dựa người vào cửa xe, cố chấp ngồi cách xa một chút.
Không sai, với năng lực của Yến Cẩn Lương, nếu thực sự muốn đối phó với cậu thì cần chi phải dài dòng như vậy, nhưng Chúc Vi Tinh cũng không cách nào yên tâm được, bởi vì chẳng biết đến một lúc nào đó, cậu sẽ không còn giữ được lý trí tuyệt đối với người này nữa, sẽ thường hành động theo bản năng, bản thân Chúc Vi Tinh cũng không thể làm gì trước thứ tình cảm ấy.
Phát hiện người bên cạnh đối với mình giả vờ bình tĩnh nhưng tay chân vẫn hết sức căng thẳng, hệt như phản ứng của mèo hay thỏ, rất sợ ở cùng một không gian với hắn, Yến Cẩn Lương tức giận đến siết chặt tay trên vô lăng: “Còn sợ tôi hành hạ em hay gì? Với cái bộ dạng quỷ ốm của em bây giờ còn cần tôi ra tay à, tự em đã có thể tiễn chính mình đi rồi.”
Lời hắn nói mặc dù không xuôi tai nhưng là sự thật, sau khi tách khỏi người nọ, Chúc Vi Tinh không có ngày nào ngủ yên cả, sự rời đi của cậu như rút đi hết thảy năng lượng trong người vậy, vừa nãy ở trong xe, thay vì nói là hôn mê, thực ra Chúc Vi Tinh giống như là say ngủ hơn, cũng là khoảng thời gian mà cậu có thể thả lỏng nghỉ ngơi, không bị mất ngủ, không gặp ác mộng, ở bên cạnh hắn, dù chỉ trong chốc lát Chúc Vi Tinh cũng có thể vĩnh viễn an tâm.
Nhưng phát hiện này lại không khiến cậu an tâm, mà ngược lại khiến Chúc Vi Tinh nhớ tới mối quan hệ phụ thuộc của hai người, tâm tình mới yên ổn một chút lại nổi lên sóng gió.
Chúc Vi Tinh không nghĩ bọn họ còn có cái gì hay để nói, cậu đã mất đi lòng tin đối với hắn, Yến Cẩn Lương nói cái gì cậu cũng sẽ nghi ngờ, hơn nữa với tình trạng hiện tại của cậu căn bản không đủ sức lực để mà tranh cãi với đối phương, không khéo lại khiến tình thế trở nên khó coi mất khống chế, vậy nên Chúc Vi Tinh dứt khoát không nói lời nào, trực tiếp đẩy cửa xe.
Cậu ra tay quyết đoán, trong lòng cũng có chút lo lắng, lo đối phương lại khóa cửa, cũng may cậu thành công đẩy được cửa ra.
Lúc vừa bước chân xuống đất, Chúc Vi Tinh nghe thấy người ở sau lưng không nhanh không chậm cười lạnh một tiếng: “Ngay cả một chữ cũng không thèm nói với tôi? Cũng được.”
Hắn ngước mắt nhìn Chúc Vi Tinh, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Em cảm thấy tôi dám để cho em biết mọi chuyện thì sẽ không ngờ tới thái độ ngày hôm nay của em hay sao? Suy nghĩ lại lời tôi nói hôm qua một chút, Minh Nguyệt, có phải là chia tay hay không... Em nói cũng không tính.”
Chúc Vi Tinh chợt nhớ lại lời hung ác nói muốn để cậu quên hết mọi thứ mà tìm lại một thân xác khác, quanh thân cậu tức thì phát lạnh.
Yến Cẩn Lương cũng không để ý cậu phản ứng ra sao, chỉ vứt lại lời uy hiếp này rồi đóng cửa xe lại, chậm rãi lái ra khỏi Linh Giáp.
Để lại Chúc Vi Tinh sững sờ tại chỗ nửa ngày mới cứng ngắc trở về nhà. truyen bjyx
Trong lúc hoảng hốt bước vào tòa nhà số 7, dường như lại có một bóng đỏ lướt qua khóe mắt cậu. Chạng vạng ở Linh Giáp giống như chiếc TV trắng đen của thế kỉ trước vậy, tất cả hình ảnh đều xám xịt nhòe nhoẹt bóng chồng. Chúc Vi Tinh chậm chạp quay đầu nhìn lại, chẳng phát hiện thứ gì cả, đành coi như mình hoa mắt, cậu thở dài mệt mỏi tiếp tục bước lên lầu.
Cả người không có tinh thần suýt đã va phải người đang đi xuống lầu, cậu vừa xin lỗi vừa ngẩng đầu lên, phát hiện là Lương Vĩnh Lệ.
Cô không để bụng, chú ý thấy băng vải đen trên cánh tay Chúc Vi Tinh liền chủ động an ủi: “Cậu nén đau buồn.”
Chúc Vi Tinh nhớ tới mấy ngày trước lúc gặp Lương Vĩnh Phú ở bệnh viện có nghe anh ta nhắc tới việc bà cụ Lương cũng đang nằm viện, bèn quan tâm một câu.
Lương Vĩnh Lệ lắc đầu: “Không tốt lắm, chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.”
Mặc dù không thích bà lão kia, nhưng nghe thấy tin tức xấu, trong lòng Chúc Vi Tinh cũng không dễ chịu gì.
Lương Vĩnh Lệ đột nhiên nói: “Chắc cậu không biết, so với mấy đứa nhỏ có đủ cha mẹ, gia cảnh đàng hoàng trong ngõ, và bởi cậu ở gần, nên người mà tôi ghen tị cũng như ngưỡng mộ nhất từ nhỏ chính là cậu, bởi vì... cậu vẫn luôn có một người anh trai và một người bà tốt nhất...”
“Sau khi lớn lên, tôi vẫn ghen tị với cậu, mặc dù cậu đã dùng sai cách, nhưng cậu dám theo đuổi tất cả những gì mình thích, bất kể là đối với người hay tương lai... Mà hiện tại, cậu còn tài giỏi hơn, có một cuộc sống mà tôi luôn ao ước...”
Lương Vĩnh Lệ cũng không phải muốn bày tỏ nỗi lòng với Chúc Vi Tinh, chỉ là cảm xúc lúc thoáng qua của cô mà thôi, nói hai câu mới phát giác mình nhiều lời, cô lúng túng nở nụ cười, cắt ngang đề tài mà tiếp tục xuống lầu, lại bị Chúc Vi Tinh gọi lại.
Chúc Vi Tinh hỏi: “Sao lúc đó... cậu lại muốn nhắc nhở tôi?” Cậu đang nói đến lần phá hỏng việc làm thêm của Lương Vĩnh Lệ ở quán cà phê lần nọ, cô đã từng nói với cậu “Trước khi hiểu rõ một người, cậu đừng tin tưởng quá nhiều, cho dù là người thân cận nhất, trông như đối tốt với cậu nhất,… “, lúc đó Chúc Vi Tinh nghe được ý của cô, nhưng cậu lại không muốn tin, thậm chí còn cố ý xuyên tạc gắn lên đầu Lương Vĩnh Phú, bây giờ nghĩ lại, có phải là cô đã biết đến bí mật của anh trai nên đặc biệt nhắc nhở cậu hay không, nhưng Chúc Vi Tinh không nghĩ rằng Lương Vĩnh Phú sẽ tiết lộ tin tức quan trọng như thế cho em gái mình.
Lương Vĩnh Lệ suy nghĩ một chút cũng chợt hiểu ra, cô nói: “Cuối cùng cậu cũng biết rồi.”
Chúc Vi Tinh thắc mắc: “Làm sao cậu biết?”
Lương Vĩnh Lệ cười, cho Chúc Vi Tinh một câu trả lời ngoài ý muốn: “Tôi nhìn ra.”
Chúc Vi Tinh cau mày, cậu dám nói ngay cả Miêu Hương Tuyết và nhóm du côn đều không có ai phát hiện người kia vốn không phải nguyên bản, thế tại sao Lương Vĩnh Lệ lại nhìn ra được? Cậu muốn hỏi tại sao, lại như chợt hiểu ra điều gì.
Người nào mới có thể nhận ra sự thay đổi của một người hơn là một bà mẹ ít quan tâm đến con trai mình và một đám anh em mắt thô hơn cái cột điện đây?
Trừ phi cô đã để ý đến hắn từ lâu, có lòng mong nhớ tương tư của một cô gái ngây thơ mới lớn.
Cho nên khi người đó bỗng nhiên biến mất, cô mới có thể phát hiện ra sớm hơn bất kì ai khác.
Chúc Vi Tinh im lặng hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Cậu phát hiện hắn thay đổi từ khi nào? Sau lần tai nạn xe kia phải không?”
Lương Vĩnh Lệ biết Chúc Vi Tinh đã phát hiện ra tâm tư của mình, cô cũng không che giấu, nhớ lại nói: “Cũng không hoàn toàn, sau tai nạn xe tôi có thể cảm giác được nguyên bản của anh ấy có trở lại mấy lần, nhưng dần dần cũng đã hoàn toàn biến mất.”
“Mà người hiện tại này, thực ra cũng không cần phải ngụy trang, bọn họ vốn rất giống nhau, đặc biệt giống nhau, bất kể là khí chất hay là tính cách, người xung quanh không nhìn ra cũng là chuyện bình thường...” Chỉ là chàng trai trong ký ức của Lương Vĩnh Lệ kia, không có khả năng suy nghĩ điềm tĩnh, bốc đồng nhưng cũng trong sáng hơn nhiều.
Thấy Chúc Vi Tinh cau mày như đang chìm trong mâu thuẫn xoắn xuýt, Lương Vĩnh Lệ nói: “Mặc dù tôi có ý nhắc nhở cậu đề phòng, nhưng mà... tôi cũng cảm thấy được, người đó đối với cậu rất tốt, chẳng hề giả dối chút nào, nếu là đối với người khác sẽ không giống như vậy.”
Chúc Vi Tinh ngẩn ra: “Tôi biết...”
Lương Vĩnh Lệ lại nói: “Tôi cũng biết, với tính tình của Khương Dực, ý tôi là Khương Dực thật, nếu như anh ấy không đồng ý thì cho dù có chết, có cá chết lưới rách, anh ấy cũng sẽ không để người khác tùy tiện điều khiển xác chết của mình.”
Chúc Vi Tinh hỏi: “Cậu cảm thấy Khương Dực là tự nguyện sao?”
Lương Vĩnh Lệ: “Vào lúc nhất định phải rời đi, nếu có một người tốt hơn có thể thay anh ấy sống tiếp, để chăm sóc người thân bạn bè của anh ấy mà không bị ai phát hiện, tránh khỏi đau buồn, sự lựa chọn lí tưởng hóa như vậy, quả thực anh ấy sẽ làm.”
Chúc Vi Tinh không nói gì, tựa như không ngờ lại nghe được câu trả lời như thế từ Lương Vĩnh Lệ.
Lương Vĩnh Lệ cũng không phải muốn dẫn dắt tình cảm của Chúc Vi Tinh, cô chỉ là nói ra suy nghĩ của mình thôi, sau đó định rời đi.
Nhưng vừa đi mấy bước lại chợt nhớ ra gì đó, quay đầu lại nói: “Linh Giáp sắp bị phá bỏ.”
Chúc Vi Tinh sững sờ.
Lương Vĩnh Lệ nói: “Tối qua tôi nghe quản lý Lữ ở Ngọ Sơn lúc gọi điện thoại có nhắc tới, dự án “Hành lang bạch kim” sẽ được khởi công trước cuối năm, đội phá dỡ sẽ đóng quân vào tháng sau để thương lượng hợp đồng với người dân, nếu cậu còn có suy tính gì khác thì cần phải cân nhắc ngay đi.”
****
Chúc Vi Thần không ăn cơm.
Không có bà nội chỉ bảo, Chúc Vi Tinh chỉ có thể nấu cháo loãng, cậu sợ không có dinh dưỡng bèn gọi thức ăn ngoài, mua cơm quán, thậm chí còn đến nhà dì Tiêu mang cơm về, nhưng anh trai đều không ăn.
Cuối cùng vẫn là cậu lên mạng tra công thức miễn cưỡng làm một món cơm chiên không ra ngô ra khoai gì, anh trai mới chịu động đũa một chút.
Anh cũng không ra ngoài nhặt rác nữa, ngày nào cũng cuộn người ngồi ôm cái túi vải kia ở trước cửa, giống như đang đợi ai quay về, chỉ khi Chúc Vi Tinh nói chuyện trên trời dưới đất với anh mới có thể thấy ánh mắt anh lung lay một chút.
Chúc Vi Tinh thực sự không an tâm, gọi đến trường xin nghỉ mấy ngày, chỉ ở nhà trò chuyện tâm sự bên cạnh Chúc Vi Thần.
Cậu kể cho anh nghe chuyện cũ, phong cảnh, nói đến những điều hay ở bên ngoài, chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà cậu đã nói nhiều hơn cả mấy năm gộp lại.
Anh trai không biết đáp lại, nhưng anh sẽ nghiêm túc lắng nghe, nghe đến chỗ thú vị thì sẽ nghiêng đầu nhẹ nhàng vuốt ve chiếc túi, như muốn cho món đồ trong lòng cũng biết được, cũng cùng nhau vui vẻ một chút.
“... Đợi em không còn bận rộn nữa, chúng ta sẽ ra ngoài một chuyến nhé, anh thích thành thị hay là nông thôn? Chúng ta sẽ sống ở trong thành phố... Hay là nông thôn đi, có chút hương vị thôn quê rất thú vị, ngày Tết sẽ đặc biệt náo nhiệt, lễ lạc ca múa, còn có hội chùa phố xá, em đã từng thấy...”
Chúc Vi Thần nghe đến hứng khởi, lại phát hiện em trai không còn kể tiếp đoạn sau nữa.
“Thấy, thấy cái gì...” Anh nhỏ giọng giục cậu.
Chúc Vi Tinh không biết, càng không hiểu sao mình lại nói những thứ này.
Đang lúc hoang mang, cậu thấy dì Tiêu dẫn theo Long Long đi đến.
“Hôm nay con có cần làm gì không? Đi làm đi, để dì trông anh của con cho.”
Chúc Vi Tinh gác lại nghi hoặc vừa rồi, vẻ mặt hơi do dự.
Dì Tiêu an ủi: “Không có chuyện gì đâu, lần trước con mua cho Long Long máy chơi game, Long Long rất thích chơi, anh của con cũng thích xem, có thể thu hút sự chú ý của nó mấy tiếng đồng hồ.”
Chúc Vi Tinh thấy ánh mắt Chúc Vi Thần quả thực bị máy chơi game của Long Long hấp dẫn, trên mặt lộ vẻ hưng phấn, cậu cân nhắc vài giây đành gật đầu.
“Con sẽ quay lại.”
Rời khỏi con ngõ, Chúc Vi Tinh lên xe bus đi đến vùng ngoại ô phía nam thành phố, đúng lúc TV trên xe đang phát tin tức có liên quan.
“... Ba ngày trước đội công nhân phá dỡ đã đóng quân ở trấn nhỏ Hồng Quang, hôm nay sau khi thu xếp xong sẽ tiến hành những công việc cuối cùng. Được biết, ban lãnh đạo cấp cao và chuyên gia của Thiên Sơn cũng sẽ tận mắt chứng kiến ở hiện trường, và nhà đài sẽ mang tin tức trực tiếp đến cho khán giả. Hãy cùng chứng kiến sự hạ màn đầy tiếc nuối của toà nhà ma đầu tiên ở thành phố U...”
- ----------------------
Trong suốt quá trình tổ chức đám tang, Chúc Vi Tinh có mấy lần choáng váng run rẩy, may mà mỗi lần sắp ngã đều sẽ có một cái tay hoặc nhẹ hoặc nặng đỡ lấy cậu. Trong lòng dù để ý, nhưng cậu vẫn phải thừa nhận, bên cạnh nếu không có người nọ, trận tiễn biệt này Chúc Vi Tinh thật sự không có cách nào chống đỡ nổi.
Mãi đến khi thuận lợi đưa bà nội đến nơi, sau khi ký gửi tro cốt xong, Chúc Vi Tinh rốt cục không chịu nổi nữa mà ngã xuống. Trong lúc mơ hồ, cậu đã bị một vòng tay quen thuộc ôm lấy, bên tai là tiếng gọi gấp gáp lo lắng của dì Tiêu muốn đưa cậu đi bệnh viện, lại bị một giọng nói thản nhiên ngăn lại.
Người kia bảo dì đừng nghiêm trọng hóa, chỉ là say nắng mà thôi, đưa sang bên cạnh nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, hắn sẽ xử lý ổn thỏa.
Sau đó, Chúc Vi Tinh nghe không rõ nữa...
Một mảnh tối đen dày đặc qua đi, Chúc Vi Tinh lại mở mắt ra, phát hiện mình đang ngủ trên ghế phụ của một chiếc ô tô. Đó là một chiếc thương vụ nhỏ màu trắng, không xa hoa cũng không phô trương, là chiếc xe mà cậu đã ngồi mấy lần.
Quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt vô cảm nhìn về phía trước đang ngồi ở ghế lái, Chúc Vi Tinh giật mình nhìn xung quanh, xác nhận khung cảnh chạng vạng ngoài cửa sổ chính là con ngõ nhỏ quen thuộc cậu mới thở phào một cái.
Người bên cạnh chú ý thấy một loạt biểu hiện của cậu, hắn cũng không nhìn qua, chỉ nhếch môi khinh thường cười, giễu cợt nói: “Nơm nớp lo sợ thế à? Sợ tôi bắt nhốt em lại ư? Nếu tôi thực sự muốn bắt em, em cảm thấy em thoát được sao?”
Chúc Vi Tinh vẫn chầm chậm dựa người vào cửa xe, cố chấp ngồi cách xa một chút.
Không sai, với năng lực của Yến Cẩn Lương, nếu thực sự muốn đối phó với cậu thì cần chi phải dài dòng như vậy, nhưng Chúc Vi Tinh cũng không cách nào yên tâm được, bởi vì chẳng biết đến một lúc nào đó, cậu sẽ không còn giữ được lý trí tuyệt đối với người này nữa, sẽ thường hành động theo bản năng, bản thân Chúc Vi Tinh cũng không thể làm gì trước thứ tình cảm ấy.
Phát hiện người bên cạnh đối với mình giả vờ bình tĩnh nhưng tay chân vẫn hết sức căng thẳng, hệt như phản ứng của mèo hay thỏ, rất sợ ở cùng một không gian với hắn, Yến Cẩn Lương tức giận đến siết chặt tay trên vô lăng: “Còn sợ tôi hành hạ em hay gì? Với cái bộ dạng quỷ ốm của em bây giờ còn cần tôi ra tay à, tự em đã có thể tiễn chính mình đi rồi.”
Lời hắn nói mặc dù không xuôi tai nhưng là sự thật, sau khi tách khỏi người nọ, Chúc Vi Tinh không có ngày nào ngủ yên cả, sự rời đi của cậu như rút đi hết thảy năng lượng trong người vậy, vừa nãy ở trong xe, thay vì nói là hôn mê, thực ra Chúc Vi Tinh giống như là say ngủ hơn, cũng là khoảng thời gian mà cậu có thể thả lỏng nghỉ ngơi, không bị mất ngủ, không gặp ác mộng, ở bên cạnh hắn, dù chỉ trong chốc lát Chúc Vi Tinh cũng có thể vĩnh viễn an tâm.
Nhưng phát hiện này lại không khiến cậu an tâm, mà ngược lại khiến Chúc Vi Tinh nhớ tới mối quan hệ phụ thuộc của hai người, tâm tình mới yên ổn một chút lại nổi lên sóng gió.
Chúc Vi Tinh không nghĩ bọn họ còn có cái gì hay để nói, cậu đã mất đi lòng tin đối với hắn, Yến Cẩn Lương nói cái gì cậu cũng sẽ nghi ngờ, hơn nữa với tình trạng hiện tại của cậu căn bản không đủ sức lực để mà tranh cãi với đối phương, không khéo lại khiến tình thế trở nên khó coi mất khống chế, vậy nên Chúc Vi Tinh dứt khoát không nói lời nào, trực tiếp đẩy cửa xe.
Cậu ra tay quyết đoán, trong lòng cũng có chút lo lắng, lo đối phương lại khóa cửa, cũng may cậu thành công đẩy được cửa ra.
Lúc vừa bước chân xuống đất, Chúc Vi Tinh nghe thấy người ở sau lưng không nhanh không chậm cười lạnh một tiếng: “Ngay cả một chữ cũng không thèm nói với tôi? Cũng được.”
Hắn ngước mắt nhìn Chúc Vi Tinh, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Em cảm thấy tôi dám để cho em biết mọi chuyện thì sẽ không ngờ tới thái độ ngày hôm nay của em hay sao? Suy nghĩ lại lời tôi nói hôm qua một chút, Minh Nguyệt, có phải là chia tay hay không... Em nói cũng không tính.”
Chúc Vi Tinh chợt nhớ lại lời hung ác nói muốn để cậu quên hết mọi thứ mà tìm lại một thân xác khác, quanh thân cậu tức thì phát lạnh.
Yến Cẩn Lương cũng không để ý cậu phản ứng ra sao, chỉ vứt lại lời uy hiếp này rồi đóng cửa xe lại, chậm rãi lái ra khỏi Linh Giáp.
Để lại Chúc Vi Tinh sững sờ tại chỗ nửa ngày mới cứng ngắc trở về nhà. truyen bjyx
Trong lúc hoảng hốt bước vào tòa nhà số 7, dường như lại có một bóng đỏ lướt qua khóe mắt cậu. Chạng vạng ở Linh Giáp giống như chiếc TV trắng đen của thế kỉ trước vậy, tất cả hình ảnh đều xám xịt nhòe nhoẹt bóng chồng. Chúc Vi Tinh chậm chạp quay đầu nhìn lại, chẳng phát hiện thứ gì cả, đành coi như mình hoa mắt, cậu thở dài mệt mỏi tiếp tục bước lên lầu.
Cả người không có tinh thần suýt đã va phải người đang đi xuống lầu, cậu vừa xin lỗi vừa ngẩng đầu lên, phát hiện là Lương Vĩnh Lệ.
Cô không để bụng, chú ý thấy băng vải đen trên cánh tay Chúc Vi Tinh liền chủ động an ủi: “Cậu nén đau buồn.”
Chúc Vi Tinh nhớ tới mấy ngày trước lúc gặp Lương Vĩnh Phú ở bệnh viện có nghe anh ta nhắc tới việc bà cụ Lương cũng đang nằm viện, bèn quan tâm một câu.
Lương Vĩnh Lệ lắc đầu: “Không tốt lắm, chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.”
Mặc dù không thích bà lão kia, nhưng nghe thấy tin tức xấu, trong lòng Chúc Vi Tinh cũng không dễ chịu gì.
Lương Vĩnh Lệ đột nhiên nói: “Chắc cậu không biết, so với mấy đứa nhỏ có đủ cha mẹ, gia cảnh đàng hoàng trong ngõ, và bởi cậu ở gần, nên người mà tôi ghen tị cũng như ngưỡng mộ nhất từ nhỏ chính là cậu, bởi vì... cậu vẫn luôn có một người anh trai và một người bà tốt nhất...”
“Sau khi lớn lên, tôi vẫn ghen tị với cậu, mặc dù cậu đã dùng sai cách, nhưng cậu dám theo đuổi tất cả những gì mình thích, bất kể là đối với người hay tương lai... Mà hiện tại, cậu còn tài giỏi hơn, có một cuộc sống mà tôi luôn ao ước...”
Lương Vĩnh Lệ cũng không phải muốn bày tỏ nỗi lòng với Chúc Vi Tinh, chỉ là cảm xúc lúc thoáng qua của cô mà thôi, nói hai câu mới phát giác mình nhiều lời, cô lúng túng nở nụ cười, cắt ngang đề tài mà tiếp tục xuống lầu, lại bị Chúc Vi Tinh gọi lại.
Chúc Vi Tinh hỏi: “Sao lúc đó... cậu lại muốn nhắc nhở tôi?” Cậu đang nói đến lần phá hỏng việc làm thêm của Lương Vĩnh Lệ ở quán cà phê lần nọ, cô đã từng nói với cậu “Trước khi hiểu rõ một người, cậu đừng tin tưởng quá nhiều, cho dù là người thân cận nhất, trông như đối tốt với cậu nhất,… “, lúc đó Chúc Vi Tinh nghe được ý của cô, nhưng cậu lại không muốn tin, thậm chí còn cố ý xuyên tạc gắn lên đầu Lương Vĩnh Phú, bây giờ nghĩ lại, có phải là cô đã biết đến bí mật của anh trai nên đặc biệt nhắc nhở cậu hay không, nhưng Chúc Vi Tinh không nghĩ rằng Lương Vĩnh Phú sẽ tiết lộ tin tức quan trọng như thế cho em gái mình.
Lương Vĩnh Lệ suy nghĩ một chút cũng chợt hiểu ra, cô nói: “Cuối cùng cậu cũng biết rồi.”
Chúc Vi Tinh thắc mắc: “Làm sao cậu biết?”
Lương Vĩnh Lệ cười, cho Chúc Vi Tinh một câu trả lời ngoài ý muốn: “Tôi nhìn ra.”
Chúc Vi Tinh cau mày, cậu dám nói ngay cả Miêu Hương Tuyết và nhóm du côn đều không có ai phát hiện người kia vốn không phải nguyên bản, thế tại sao Lương Vĩnh Lệ lại nhìn ra được? Cậu muốn hỏi tại sao, lại như chợt hiểu ra điều gì.
Người nào mới có thể nhận ra sự thay đổi của một người hơn là một bà mẹ ít quan tâm đến con trai mình và một đám anh em mắt thô hơn cái cột điện đây?
Trừ phi cô đã để ý đến hắn từ lâu, có lòng mong nhớ tương tư của một cô gái ngây thơ mới lớn.
Cho nên khi người đó bỗng nhiên biến mất, cô mới có thể phát hiện ra sớm hơn bất kì ai khác.
Chúc Vi Tinh im lặng hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Cậu phát hiện hắn thay đổi từ khi nào? Sau lần tai nạn xe kia phải không?”
Lương Vĩnh Lệ biết Chúc Vi Tinh đã phát hiện ra tâm tư của mình, cô cũng không che giấu, nhớ lại nói: “Cũng không hoàn toàn, sau tai nạn xe tôi có thể cảm giác được nguyên bản của anh ấy có trở lại mấy lần, nhưng dần dần cũng đã hoàn toàn biến mất.”
“Mà người hiện tại này, thực ra cũng không cần phải ngụy trang, bọn họ vốn rất giống nhau, đặc biệt giống nhau, bất kể là khí chất hay là tính cách, người xung quanh không nhìn ra cũng là chuyện bình thường...” Chỉ là chàng trai trong ký ức của Lương Vĩnh Lệ kia, không có khả năng suy nghĩ điềm tĩnh, bốc đồng nhưng cũng trong sáng hơn nhiều.
Thấy Chúc Vi Tinh cau mày như đang chìm trong mâu thuẫn xoắn xuýt, Lương Vĩnh Lệ nói: “Mặc dù tôi có ý nhắc nhở cậu đề phòng, nhưng mà... tôi cũng cảm thấy được, người đó đối với cậu rất tốt, chẳng hề giả dối chút nào, nếu là đối với người khác sẽ không giống như vậy.”
Chúc Vi Tinh ngẩn ra: “Tôi biết...”
Lương Vĩnh Lệ lại nói: “Tôi cũng biết, với tính tình của Khương Dực, ý tôi là Khương Dực thật, nếu như anh ấy không đồng ý thì cho dù có chết, có cá chết lưới rách, anh ấy cũng sẽ không để người khác tùy tiện điều khiển xác chết của mình.”
Chúc Vi Tinh hỏi: “Cậu cảm thấy Khương Dực là tự nguyện sao?”
Lương Vĩnh Lệ: “Vào lúc nhất định phải rời đi, nếu có một người tốt hơn có thể thay anh ấy sống tiếp, để chăm sóc người thân bạn bè của anh ấy mà không bị ai phát hiện, tránh khỏi đau buồn, sự lựa chọn lí tưởng hóa như vậy, quả thực anh ấy sẽ làm.”
Chúc Vi Tinh không nói gì, tựa như không ngờ lại nghe được câu trả lời như thế từ Lương Vĩnh Lệ.
Lương Vĩnh Lệ cũng không phải muốn dẫn dắt tình cảm của Chúc Vi Tinh, cô chỉ là nói ra suy nghĩ của mình thôi, sau đó định rời đi.
Nhưng vừa đi mấy bước lại chợt nhớ ra gì đó, quay đầu lại nói: “Linh Giáp sắp bị phá bỏ.”
Chúc Vi Tinh sững sờ.
Lương Vĩnh Lệ nói: “Tối qua tôi nghe quản lý Lữ ở Ngọ Sơn lúc gọi điện thoại có nhắc tới, dự án “Hành lang bạch kim” sẽ được khởi công trước cuối năm, đội phá dỡ sẽ đóng quân vào tháng sau để thương lượng hợp đồng với người dân, nếu cậu còn có suy tính gì khác thì cần phải cân nhắc ngay đi.”
****
Chúc Vi Thần không ăn cơm.
Không có bà nội chỉ bảo, Chúc Vi Tinh chỉ có thể nấu cháo loãng, cậu sợ không có dinh dưỡng bèn gọi thức ăn ngoài, mua cơm quán, thậm chí còn đến nhà dì Tiêu mang cơm về, nhưng anh trai đều không ăn.
Cuối cùng vẫn là cậu lên mạng tra công thức miễn cưỡng làm một món cơm chiên không ra ngô ra khoai gì, anh trai mới chịu động đũa một chút.
Anh cũng không ra ngoài nhặt rác nữa, ngày nào cũng cuộn người ngồi ôm cái túi vải kia ở trước cửa, giống như đang đợi ai quay về, chỉ khi Chúc Vi Tinh nói chuyện trên trời dưới đất với anh mới có thể thấy ánh mắt anh lung lay một chút.
Chúc Vi Tinh thực sự không an tâm, gọi đến trường xin nghỉ mấy ngày, chỉ ở nhà trò chuyện tâm sự bên cạnh Chúc Vi Thần.
Cậu kể cho anh nghe chuyện cũ, phong cảnh, nói đến những điều hay ở bên ngoài, chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà cậu đã nói nhiều hơn cả mấy năm gộp lại.
Anh trai không biết đáp lại, nhưng anh sẽ nghiêm túc lắng nghe, nghe đến chỗ thú vị thì sẽ nghiêng đầu nhẹ nhàng vuốt ve chiếc túi, như muốn cho món đồ trong lòng cũng biết được, cũng cùng nhau vui vẻ một chút.
“... Đợi em không còn bận rộn nữa, chúng ta sẽ ra ngoài một chuyến nhé, anh thích thành thị hay là nông thôn? Chúng ta sẽ sống ở trong thành phố... Hay là nông thôn đi, có chút hương vị thôn quê rất thú vị, ngày Tết sẽ đặc biệt náo nhiệt, lễ lạc ca múa, còn có hội chùa phố xá, em đã từng thấy...”
Chúc Vi Thần nghe đến hứng khởi, lại phát hiện em trai không còn kể tiếp đoạn sau nữa.
“Thấy, thấy cái gì...” Anh nhỏ giọng giục cậu.
Chúc Vi Tinh không biết, càng không hiểu sao mình lại nói những thứ này.
Đang lúc hoang mang, cậu thấy dì Tiêu dẫn theo Long Long đi đến.
“Hôm nay con có cần làm gì không? Đi làm đi, để dì trông anh của con cho.”
Chúc Vi Tinh gác lại nghi hoặc vừa rồi, vẻ mặt hơi do dự.
Dì Tiêu an ủi: “Không có chuyện gì đâu, lần trước con mua cho Long Long máy chơi game, Long Long rất thích chơi, anh của con cũng thích xem, có thể thu hút sự chú ý của nó mấy tiếng đồng hồ.”
Chúc Vi Tinh thấy ánh mắt Chúc Vi Thần quả thực bị máy chơi game của Long Long hấp dẫn, trên mặt lộ vẻ hưng phấn, cậu cân nhắc vài giây đành gật đầu.
“Con sẽ quay lại.”
Rời khỏi con ngõ, Chúc Vi Tinh lên xe bus đi đến vùng ngoại ô phía nam thành phố, đúng lúc TV trên xe đang phát tin tức có liên quan.
“... Ba ngày trước đội công nhân phá dỡ đã đóng quân ở trấn nhỏ Hồng Quang, hôm nay sau khi thu xếp xong sẽ tiến hành những công việc cuối cùng. Được biết, ban lãnh đạo cấp cao và chuyên gia của Thiên Sơn cũng sẽ tận mắt chứng kiến ở hiện trường, và nhà đài sẽ mang tin tức trực tiếp đến cho khán giả. Hãy cùng chứng kiến sự hạ màn đầy tiếc nuối của toà nhà ma đầu tiên ở thành phố U...”
- ----------------------
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương