Phụ Sinh

Chương 26: Cố Nhân Phường



Chúc Vi Tinh tự hỏi, nếu không phải do người khác mời thì một nơi tiêu tiền như bar Ngọ Sơn, bản thân cậu lấy đâu ra khoản tiêu pha ấy?

Cậu đang do dự không biết chuông cửa ở đâu thì cửa đã tự động mở ra từ bên trong, có một người phục vụ đứng đó, trên mặt treo nụ cười.

"Xin chào tiên sinh, hoan nghênh đến với quán bar Ngọ Sơn. Hiện tại chưa tới thời gian mở cửa, xin hỏi ngài có nhu cầu gì?"

Tác phong khéo léo hào phóng, phục vụ như gió xuân ấm áp, quả nhiên là đãi ngộ cao cấp. Bạn có biết trang truyện _ trumtruyen .м E _

Đối mặt với tình huống như vậy, thằng nhóc nghèo nàn cậu đây cũng không lộ vẻ bối rối mà nói: "Xin chào, lúc trước tôi từng làm phục vụ ở đây, bây giờ muốn trả lại bộ đồng phục đã mượn."

Vị lễ tân này có chút bất ngờ, trước tiên là nhìn Chúc Vi Tinh lạ mắt, sau nhìn lại quần áo phổ thông mà cậu đang mặc, bấy giờ mới kinh sợ chính mình vừa nãy mờ mắt coi cậu là khách hàng đến tiêu tiền.

"Cậu ở bộ phận nào? Thuộc nhóm của tổ trưởng nào phụ trách? Tôi thay cậu hỏi một chút." Lễ tân kia thẳng lưng, thu nụ cười, đổi lại thái độ làm việc.

Đối phương dường như không biết cậu, Chúc Vi Tinh cũng không thể nói rõ được phạm vi công việc cụ thể, nhất thời lúng túng không thôi.

Lễ tân thấy thái dương cậu trai trước mắt đã hơi ướt, hai má nóng bừng, đang nghĩ có nên cho người vào hay không, liền nghe có người khẽ gọi từ sau lưng: "Chúc Tịnh Tịnh?"

Quay đầu nhìn lại, là một người đàn ông chừng hai mươi tuổi như cười như không đang đi tới.

"Oa, thật sự là cậu? Đem đồng phục tới sao?"

Đối phương thân hình thon dài, diện mạo đẹp đẽ, trang phục chỉnh tề, đến gần còn có thể nhìn thấy trên mặt trang điểm nhẹ, phong cách khá giống một nhóm người nào đó trong phần mềm xã giao của Chúc Vi Tinh.

Nghe giọng điệu này, người trước mắt hẳn chính là người đã yêu cầu cậu trả lại đồ, cũng là người từng vọng tưởng thuê phòng của cậu hòng nhìn trộm hàng xóm đối diện, [Không có tiền mua mặt nạ].

Chúc Vi Tinh không lộ vẻ khác thường, lịch sự gật đầu.

[Mặt nạ] hiển nhiên đã nghe được cuộc nói chuyện của cậu với lễ tân vừa rồi, bấy giờ cười đến nhành hoa run rẩy: "Đầu óc cậu hỏng rồi sao? Đưa đồ cho tôi là được rồi, một nhân viên tạm thời như cậu mà tìm tổ trưởng cái gì, cười chết tôi ha ha..."

Giọng điệu anh ta trêu tức ngạo mạn, vị lễ tân kia sau khi thấy Chúc Vi Tinh cùng [Mặt nạ] có quen biết với nhau thì vẻ mặt liền lạnh nhạt, xem thường liếc nhìn bọn cậu một cái, quay người rời đi.

Cả ngày nay đi đâu cũng bị coi thường, Chúc Vi Tinh cũng đã quen, cậu chỉ đem đồ đưa trả rồi định rời khỏi, nhưng lại bị [Mặt nạ] kéo tay một cái, đi vào trong.

"Chớ vội đi mà, chúng ta đã lâu không gặp rồi, tán gẫu một chút đi. Tiền công thay ca hai ngày kia của cậu còn chưa kết toán đấy, một lát hỏi quản lí xem còn có thể nhận lại không."

Chúc Vi Tinh vốn không định ở đây lãng phí thời gian, song khi nghe đến nửa câu sau liền thay đổi ý định, theo lực kéo của [Mặt nạ], cậu bước vào nơi dành cho người có tiền tiêu phí này cùng anh ta.

Qua cửa xong cậu mới biết nếu nhìn từ bên ngoài thì chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi, trong quán bar là một đại sảnh cực rộng thích hợp cho sàn nhảy, phía sau có một hành lang nhỏ dẫn đến những căn phòng riêng, náo nhiệt có, yên tĩnh cũng có, trang trí sang trọng, đáp ứng đầy đủ nhu cầu của người có tiền.

Đẩy cửa thoát hiểm ra, cả hai đi xuống hai tầng, đến một căn phòng lớn.

Bên trong là một phòng nghỉ, có không ít nam nữ trẻ tuổi đang ngồi đó, tất cả đều có diện mạo đẹp đẽ, bộ dáng sành điệu, nhưng họ không mặc đồng phục. Nhìn thấy [Mặt nạ] vào cửa liền hô gọi "YiYi", và khi trông thấy Chúc Vi Tinh phía sau, liền dồn dập quăng tới ánh mắt đánh giá cậu.

YiYi, cũng chính là [Không có tiền mua mặt nạ], anh ta mặc kệ huyên náo xung quanh, trực tiếp đẩy Chúc Vi Tinh ngồi xuống ghế sô pha, nhìn từ đầu tới chân cậu một lượt, chân thành nêu lên nghi hoặc: "Tịnh Tịnh, cậu thực sự là nhảy lầu à?"

Chúc Vi Tinh tránh về sau một chút, thái độ xa cách nói: "Cảnh sát không tìm anh điều tra sao?"

YiYi lại tiếp tục gí đến gần: "Nhưng lúc nằm viện cậu thuận tiện chỉnh mặt lại sao? Hay là có thực hiện cải tạo hình thể gì không? Chứ sao lại xinh đẹp lên như vậy?" Có ai từng trải qua sinh tử trở về, không có vẻ tiều tụy bệnh nặng mới khỏi mà trái lại khí chất cả người phổng phao lên như thế chứ. Trong suy nghĩ của anh ta, ngoại trừ phẫu thuật thẩm mĩ thì không nghĩ ra khả năng nào khác.

Lời này vừa nói ra, bốn phía xung quanh liền có người bừng tỉnh, một vẻ không thể tin tưởng, bấy giờ mới nhận ra người, ánh mắt bọn họ không khỏi sáng lên, không phải là ánh mắt quan tâm mà là ánh mắt xem trò vui.

"Đây là Chúc Tịnh Tịnh? Người có thể thổi sáo đó hả?"

"Không phải cậu ta gặp tai nạn sao... Làm sao thay đổi như vậy? Bệnh viện nào làm được tự nhiên như thế?"

"Ôi má ơi, không phải là câu được cá lớn mới biến thành như vậy chứ?"

"Không thể nào, quần áo vẫn là hàng loại A, vẫn là giả..."

Nghe mấy lời nọ, Chúc Vi Tinh thần sắc vẫn như cũ, một cái cũng không để ý tới, cậu chỉ hỏi: "Khi nào thì quản lí đi làm?"



YiYi tận lực nhìn chằm chằm gương mặt Chúc Vi Tinh, mãi đến khi xác nhận ngũ quan của cậu vẫn giữ nguyên vị trí cũ, không giống như chỉnh sửa mới không cam lòng nói: "Giám đốc khi đi làm sẽ từ bãi đậu xe đi thang máy tới, cậu tự nhìn qua cửa sổ đi."

Chúc Vi Tinh chú ý tới một mảnh tối đen như vô tận bên ngoài căn phòng, hóa ra Cố Nhân Phường còn có rất nhiều dư địa phát triển dưới lòng đất.

"Này, cậu lại bắt đầu luyện thứ đồ chơi này à? Không phải lúc trước nói rất lãng phí thời gian sao?" YiYi ngồi sang một bên, cầm điếu thuốc chọc chọc hộp sáo bên cạnh Chúc Vi Tinh.

Cậu từ chối điếu thuốc anh ta đưa đến, chuyển hộp sáo đến gần sát người mình, không nói gì.

"Làm sao vậy? Con đường mới à? Sau đó thiết lập lại khí chất sao? Không phải chứ, trước đây tôi cảm thấy cậu không thể chơi được cái này, tuy là gà giá cao, nhưng cũng không phải nông trại biến đổi gen. Thế mà bây giờ... Ha, cậu cũng thật mẹ nó ra dáng." YiYi cười nhạo, khẩu khí càng nói càng chua, "Chị em, chị em tốt của tôi ơi! Nói tôi biết, cậu rốt cuộc là gặp phải vị thần nào vậy, nhìn kiệt tác này xem, là mới thoát thai hoán cốt thành tiên sao? Tôi không nói để được cùng hưởng phúc, nhưng mà có đàn ông tốt như vậy thật hả?"

Chúc Vi Tinh cụp mắt nhìn đối phương làm ầm ĩ, chính cậu có lẽ không ý thức được, lúc không giả vờ ôn hòa lễ độ, ánh mắt giữa hai hàng mày của cậu trông không dễ gần chút nào. Trước đây Chúc Vi Tinh lòe loẹt hào hoa, cay nghiệt lộ liễu đến thẳng thắn thoải mái, đồng dạng cũng không thân thiết dễ gần gì, nhưng là không làm cho người ta có cảm giác xa cách nhiều như vậy, đã thế còn không phải là khoảng cách theo chiều ngang, mà là chiều dọc.

YiYi đang ở cách cậu gần nhất cảm giác càng rõ hơn, vẻ mặt Chúc Vi Tinh chỉ là nhàn tản nhẹ nhàng, trong mắt cũng không có khinh thường, thế nhưng lại khiến cho bọn họ tự mình cảm thấy tự ti xấu hổ, kém cỏi đến ngứa răng.

"Nói cho cùng thì Tịnh Tịnh vốn đã xinh đẹp mà, học tập một chút liền tạo ra chế phẩm hoàn toàn khác, hữu dụng hơn so với bất kì linh đan diệu dược nào."

"Đúng đó, loại xấu xí như chúng ta cũng đừng mơ tưởng người ta tiết lộ bí tịch cho nha."

"Người ta khác chúng ta, người ta sẽ gặp được Chân Long Thiên Tử, còn bọn dung tục như chúng ta từ đâu có lá gan dám mô phỏng theo Cửu Thiên Huyền Nữ chứ..."

Quả nhiên, có người cho rằng Chúc Vi Tinh ở chỗ này cố làm ra vẻ sĩ diện hảo, từng người một bắt đầu quái gở tới lui mấy câu.

YiYi cũng đứng lên, tỏ vẻ tức giận ngồi qua một bên, ngược lại chỉ vào bản tin trên TV để trút giận.

"Đổi đài đổi đài, tại sao lại phát bản tin về cái trấn Hồng Quang kia chứ! Có phải là trào phúng loại yêu tinh như chúng ta muốn phát tài sống biệt thự nhưng lại chỉ có thể ở cái nhà ma quỷ này không?"

Phía dưới lập tức có người tiếp lời: "Nhà ma cậu cũng ở không nổi đâu, nhìn thấy đưa tin không, công nghiệp Cao Đài muốn tham dự đấu giá trấn Hồng Quang đấy."

"Công nghiệp Cao Đài là cái gì?"

"Ầy, anh chàng đẹp trai trên TV này chính là quản lí của công nghiệp Cao Đài, Trương Thần. Trương Thần cũng là trợ lí của Miêu Lan, đừng nói với tôi cậu không biết Miêu Lan đấy nhé, Miêu Lan của Ngũ Uẩn Đường, 'Quỷ Vương' Miêu Lan, thái tử Yến gia Yến Cẩn Lương là anh em tốt của Miêu Lan đó. Cho nên sau lưng công nghiệp Cao Đài là Ngũ Uẩn Đường, sau lưng Ngũ Uẩn Đường là Yến gia, cũng chính là tập đoàn Thiên Sơn, làm tròn lên thì trấn Hồng Quang cũng bị tập đoàn Thiên Sơn thu về, loại xấu xí lại không tài nghệ như cậu cũng đừng hòng mơ tới."

Một giọng nói khác hô lớn: "Cái gì? Yến Cẩn Lương muốn thu mua trấn Hồng Quang à? Ánh mắt chồng tôi trước nay vẫn luôn tốt như vậy, tại sao lại muốn thu mua loại nhà ma quái này chứ?"

"Người đứng đầu ngành tang lễ Ngũ Uẩn Đường đi thu mua nhà quỷ cũng là chuyện bình thường thôi, chỉ là... trấn Hồng Quang sắp đổi thành nghĩa trang Hồng Quang rồi đi?"

"Ôi má ơi... Cái này cũng được sao, bất quá trên mạng đã sớm nói cái nơi quỷ quái kia chỉ có Miêu Lan mới có thể trấn được, mệnh cách của hắn rất tà, dù sao cũng là 'Quỷ vương' mà."

"Cái rắm, Yến Cẩn Lương mới tà, không chỉ có tà mà còn hung ác... nếu không thì sao tập đoàn Thiên Sơn làm gì phải nhúng một tay vào ngành tang lễ chứ, chính là vì để tích âm đức cho hắn, cũng như ngăn chặn tà khí trong người hắn đấy."

Nhắc tới những bí mật hào môn nọ kia này, mọi người trong phòng liền hưng phấn dị thường, các loại từ ngữ tàn dư phong kiến tung bay, tựa như trở lại cái thời trước kiến quốc, thoắt cái liền chuyển sự chú ý rời khỏi Chúc Vi Tinh.

Cậu từ đầu tới cuối đều tập trung vào việc của bản thân mà nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, chờ một chút liền phát hiện đầu kia dường như có động tĩnh, liền muốn đứng dậy.

Ai ngờ lại bị người nào đó kéo tay một cái, cậu quay đầu nhìn lại, là YiYi.

"Tịnh Tịnh, bọn người này thực ra đang chế nhạo chị em ta chưa từng thấy qua soái ca cao cấp nào như tên thái tử Yến gia mà bọn họ liếm quàng liếm xiên kia đó, chị em hãy cho bọn họ nhìn xem bên người chúng ta cũng có soái ca đi, nửa điểm cũng không thua Yến Cẩn Lương! Mau mau, lấy điện thoại của cậu ra." YiYi hết sức kích động, như thể đang phải chịu sự sỉ nhục gì ghê lắm.

Chúc Vi Tinh không hiểu ra sao: "Cái gì?"

"Xem chồng cậu chứ gì."

Chúc Vi Tinh: "??"

YiYi rít gào: "Khương Dực đó!!!"

Chúc Vi Tinh: "... "

Thực sự không thể ở lại đây được nữa, Chúc Vi Tinh hất tay anh ta ra rồi bước nhanh rời đi, mặc kệ YiYi đang huyên thuyên chửi bậy sau lưng.

Một hồi hồ nháo vừa rồi, cậu đã phán đoán được đại khái tính chất công việc của chư vị trong căn phòng đó, tương tự như nhân viên tiếp thị không khí quán bar vậy, bọn họ tự gọi mình là "ong nhỏ". Không giống với hợp đồng của người phục vụ, ong nhỏ có thể làm việc chính thức, hoặc chỉ lâm thời, thời gian làm việc linh hoạt hơn, nội dung công việc nếu nói đàng hoàng thì chính là ăn mặc đẹp đẽ lắc lư và tạo bầu không khí sôi động trong quán, uống rượu khiêu vũ, tạo cho khách hàng ảo giác có thật nhiều mỹ nam mỹ nữ trong môi trường này. Còn nội dung không đứng đắn thì là lén lút làm một số hành động nhỏ, chào hàng rượu cao cấp, trò chuyện tiếp khách, và liệu còn những giao dịch chuyên sâu nào nữa hay không thì chưa biết, dù sao có hỏi trực tiếp thì quầy bar cũng sẽ làm như không biết.

Chúc Tịnh Tịnh hẳn cũng từng là một phần tử trong số đó, nhưng may thay, cậu cường điệu hóa rằng mình cần kiên trì "giữ mình trong sạch" trong thế giới dung tục này, nhìn những người chung quanh đều chế giễu cậu giả thanh cao mà nói, Chúc Tịnh Tịnh làm gì cũng là hướng đến những kẻ quyền quý, và trước khi leo tới nơi, coi như cậu vẫn còn quy củ.



Bất quá Chúc Vi Tinh chỉ muốn mau mau rời đi, cậu đi tới hành lang thì thấy có mấy người đàn ông từ thang máy ở bãi đậu xe đi lên. Một người trong đó có gắn thẻ trước ngực, hẳn là quản lí của quán bar.

Chúc Vi Tinh định tiến lên, nhưng đối phương đã ngăn lại.

"Có việc gì?" Người đàn ông giống như quản lí nhìn sang.

Chúc Vi Tinh liền nói ra ý định của mình, nhắc tới cũng thật mỉa mai, tủ quần áo đầy trang phục thời thượng của cậu toàn bộ đều là hàng giả, chỉ có một bộ đồ xịn duy nhất là bộ đồng phục nhân viên này đây, có giá trị không nhỏ nên nhất định phải trả lại.

Song quản lí còn chưa mở miệng, một người đàn ông trung niên phía sau đã lên tiếng trước: "Bạn học Chúc?"

Quản lí ngạc nhiên quay lại: "Tôn tổng biết cậu ta sao?"

Người đàn ông trung niên cười: "Mấy tháng trước có gặp qua cậu ấy. Khi đó tóc của cậu rất dài, hiện tại sao lại cắt rồi? Thế nhưng trông đẹp lắm... ừm, cắt xong quả thực đẹp mắt hơn nhiều."

Làm như không nghe thấy lời khen này của Tôn tổng, Chúc Vi Tinh chỉ nhìn quản lí: "Quần áo đây, nếu không còn việc gì thì tôi xin phép đi trước."

Quản lí đối với thái độ khiêm tốn đúng mực này của cậu mà nảy sinh thiện cảm, nụ cười sâu hơn, nói với thẻ trên ngực: "A Cần, có một nhân viên chưa kết toán lương thay ca, sau khi cậu xác minh thì tính cho cậu ấy đi."

Nói xong liền quay qua Chúc Vi Tinh: "Cậu vẫn còn là sinh viên đúng không? Điều kiện của cậu rất tốt, lúc trước tôi không lưu ý, nếu sau này cậu vẫn cần công việc, chúng tôi hoan nghênh cậu trở lại, trong quán đang cần người phục vụ, phúc lợi của nhân viên cùng với phương diện hợp đồng có thể bàn lại." Hẳn nhiên đây là ý tứ mời mọc cậu chuyển chính thức.

Cậu không đáp, im lặng thay cho lời từ chối.

Quản lí đã hiểu, cũng không để ý mà nở nụ cười, mang theo mấy vị khách cùng với vị Tôn tổng rõ ràng còn lưu luyến phía sau kia đi đến hành lang.

Một phút sau, người được gọi là A Cần đi đến, chính là người vừa nãy tiếp đón Chúc Vi Tinh ở cửa quán. Tướng mạo của anh ta rất tốt, là một anh chàng đẹp trai khác hẳn với YiYi. Mặc dù anh ta bất ngờ về việc quản lí giao qua tay mình, nhưng vẫn gọn gàng xử lí giúp cậu.

Sau khi chuyển khoản, thấy Chúc Vi Tinh bất động nhìn chăm chú vào điện thoại, A Cần lạnh nhạt nói, "Lương một giờ 40 đã cao gấp hai ba lần so với giá phổ thông rồi, tôi kiểm tra lại phát hiện có một ngày thay ca cậu về sớm hơn một giờ, cho cậu bảy trăm đã là không ít rồi."

Chúc Vi Tinh chỉ là đang ngạc nhiên với mức lương cao thế này mà thôi, quán bar Ngọ Sơn này cũng chỉ tính là quy mô nhỏ mà đã như vậy, không thể tưởng tượng nổi thù lao của những quán khác sẽ còn hào phóng đến mức nào nữa, chẳng trách cậu ở quá khứ quanh năm lăn lộn như thế. Đáng tiếc kiếm được càng nhiều thì tiêu càng nhiều, đến cùng giấc mộng này có vào mà không có ra.

Bàn giao xong xuôi, A Cần tựa như sợ cậu chạy loạn, tận trách đưa Chúc Vi Tinh từ cửa hông đi ra ngoài.

Gần bảy giờ, khi trời nhá nhem tối cũng chính là lúc quán bar mở cửa, những chiếc ô tô sang trọng đậu trước cửa quán, sau đó được người gác cửa giúp đỗ xe vào bãi.

Chúc Vi Tinh nhìn ánh đèn rực rỡ bên ngoài, toàn bộ Cố Nhân Phường như một cô nương yểu điệu, ban ngày yên tĩnh chợp mắt trên gối mềm, lúc này mới chậm rãi thức tỉnh, kẹp tóc lập lòe dưới ánh trăng, đi đến những buổi hẹn hò cùng tiệc rượu, trên BMW xa hoa, chói lọi nổi bật, một phen hoành tráng, cũng coi như cho cậu mở rộng tầm mắt.

Chúc Vi Tinh hỏi thăm vị A Cần kia đường về nhà.

Nghe nói cậu sống ở Linh Giáp, A Cần nhướng mắt: "Nơi đó cách đây một cái quảng trường, đi con đường nhỏ từ sau công viên trung tâm, chừng bảy tám phút là đến."

Cậu cám ơn rồi băng qua đường. Bên này người đi đường ít, thời gian dừng đèn đỏ ngắn, suýt nữa cậu đã bị một chiếc xe tốc độ cực nhanh lao ngang quét đi mất, may nhờ người đàn ông đang đứng ở ven đường hút thuốc đúng lúc bắt được, cậu mới tránh khỏi nguy hiểm.

"Cẩn thận." Người đàn ông xác nhận cậu đứng vững rồi mới buông tay ra.

"Cảm ơn." Chúc Vi Tinh trước gật đầu với anh, sau khi ngẩng đầu lại sửng sốt.

Khuôn mặt này... chẳng phải cậu vừa nhìn thấy trên TV không lâu trước đó sao, quản lí Trương của công nghiệp Cao Đài gì đó? Là tin tức mà đám người YiYi thảo luận rất sôi nổi kia?

Không, có lẽ chỉ là nhìn giống thôi, nếu không thì cũng trùng hợp quá rồi. Chúc Vi Tinh bình tĩnh lướt qua anh ta sau một giây suy nghĩ. Người không liên quan gì đến cuộc sống của mình, cậu sẽ không nghiên cứu sâu.

Người kia lại nhìn Chúc Vi Tinh vài lần, mãi đến khi người tiến vào công viên trung tâm rồi, đối phương mới dụi tắt thuốc, khởi động xe rời đi.

Trong tay cậu còn cầm một số giáo trình lấy từ trường học, không nhẹ chút nào, nhưng đáng mừng là Chúc Vi Tinh phát hiện một chiếc xe đạp công cộng ở công viên. Nơi như thế dĩ nhiên sẽ có loại xe này, cậu cảm thấy vận may hôm nay của mình cũng không tính là số không.

Sau khi mở khóa, Chúc Vi Tinh không đạp xe, cậu chỉ đem sách cùng ba lô thả ở trên chỗ ngồi, chậm rãi dắt xe đi về nhà.

Như vị lễ tân kia nói, không tới mười phút, cậu đã nhìn thấy cổng Linh Giáp. Ban ngày cực kì quang đãng, nhưng đến tối lại không chỉ có gió mà còn có mưa phùn lác đác. Tầng mây mịt mù che mất ánh trăng sáng tỏ trên cao, phối hợp với đèn đường tích tụ bụi xám khiến cho toàn bộ ngõ hẻm đều âm u mờ mịt, không thấy rõ đường đi.

Bất quá đi chưa được mấy bước, cậu thấy đằng trước có ánh đỏ ấm áp đang nhẹ nhàng nhấp nháy như ánh lửa.

Có ai đó đang ở trong hẻm... đốt tiền giấy?
Chương trước Chương tiếp