Phụ Sinh

Chương 32: Như ý muốn của hắn?



Ở Ngư Chu Nhai này, dân nghèo là bình thường, ham của rẻ là bản tính. Việc thực hiện đăng kí hội viên ở đây thực ra rất mạo hiểm, nhất là lấy mấy trăm ngàn từ túi của những người ở tầng chót để mua mấy mặt hàng không thiết yếu là rất khó, thế nhưng trước có giảm giá, sau lại có quà tặng, cộng thêm xổ số nhận thưởng nữa thì sự cám dỗ chồng chất này ít nhiều cũng sẽ có tác dụng.

Chỉ nhìn năm phút trước quầy hàng chỉ có mấy người dừng chân, mà năm phút sau đã bị ba vòng người trong ngoài vây quanh thì biết ngay chương trình khuyến mãi này rõ ràng có sức hấp dẫn. Mấy hộ nhà ở xóm nghèo về cơ bản đối với ưu đãi đều ôm thái độ "coi như tôi không tham gia hay không cần, thì cũng nhất định phải biết", không để tin tức bị tụt sau người ta. Cho nên bọn họ chắc chắn sẽ đến nghe, sẵn sàng dành thời gian cho bạn, để rồi từ đó bắt đầu bị nhen nhóm ý định tiêu phí trong đầu.

Nhìn thấy Chúc Vi Tinh lấy ra mấy tờ thăm kia, quả nhiên có người nổi lên hứng thú.

Tiệm cũ có ưu thế, cũng có khách quen cũ, đặt hàng lâu dài so với đến mua mỗi ngày thì có lợi hơn nhiều, vì vậy qua mười phút đã có ba người đăng kí hội viên rồi. Chúc Vi Tinh cũng cực kì hào phóng, đưa sữa bò rồi cả sữa chua, có một khách hàng rút trúng thêm một thùng nữa, liền mừng rỡ ôm về nhà.

Ở cái nơi tồi tàn này, biết bao năm đều gặp những người không nỡ lòng chi thưởng, nay gặp được chủ quầy hào phóng đây, thực sự vô cùng mới mẻ. Dục vọng tiêu phí sẽ cảm hóa, xúc tiến lẫn nhau, nếu không thì sao lại có "Kẻ lừa gạt" tồn tại. Nhưng nơi đây phần nhiều là người nông thôn, buôn bán gian hay ngay chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu. Những người đặt sữa cơ bản đều là hàng xóm với nhau, tính cảm hoá này cũng dễ lan tràn, mỗi người giống như một viên gạch vậy, lần lượt xếp chồng lên nhau, chỉ cần cạy ra một miếng thì chu vi xung quanh đều sẽ rung chuyển, rục rà rục rịch mà lung lay theo.

Sau khi Chúc Vi Tinh nói 'Số lượng có hạn, chỉ có top 100 mới có thể tham gia sự kiện này, nếu không cậu sẽ lỗ vốn mất', thì hiện trường càng sôi nổi hơn nữa.

Người có nhu cầu đặt sữa nửa năm một năm không nhiều, nhưng thử nghiệm năm ngày hay một tuần cũng không ít. Không có nhu cầu thì mua một gói nhỏ rồi tham gia bốc thăm nhận thưởng sẽ không mất bao nhiêu tiền, có vài loại sữa chỉ hai - ba tệ, không trúng thưởng thì uống sữa vậy, còn trúng thì coi như lời thêm một phiếu. Dù sao niềm vui từ việc trực tiếp mò thưởng, các nền tảng thương mại điện tử cả đời cũng không làm được.

Quầy hàng này chỉ to bằng lòng bàn tay, đã vậy trước cửa còn có một cái cây lớn chặn đường, hai ba chục người đồng loạt xúm vào, lại còn đang không ngừng tăng nhanh, Chúc Vi Tinh gầy yếu như vậy làm sao chịu nổi. Phía sau nhìn không rõ thì bắt đầu xô đẩy, chiếc bàn thanh toán vuông vuông trong quầy liền bị đẩy lệch, cậu đang ở cạnh bàn cũng sắp văng ra khỏi quầy.

May là cái bàn xê dịch một đoạn liền ngừng, có vẻ được người ở bên ngoài chặn lại, vì vậy cậu mới không bị chụp ếch.

"Cảm ơn..."

Sau khi đứng vững vàng, Chúc Vi Tinh vội vã đáp một tiếng, nhưng giương mắt lên đã thấy cách cậu gần nhất chính là ông chủ nhỏ của tiệm sửa xe cách vách, hình như tên A Bồn. Mà đứng sau ông chủ nhỏ lại là tên nhóc họ Khương kia.

Người trước có lẽ là đến xem náo nhiệt, còn người sau ấy hả, cậu cảm thấy khả năng cao là hắn bị chen lấn xô đẩy mới có mặt ở đây, nếu không thì sao nhìn thấy cậu sắc mặt liền thúi như vậy, gân xanh trên thái dương còn giần giật, rõ ràng là đang cận kề bờ vực của sự tức giận.

Nhìn theo Chúc Vi Tinh tiếp tục làm việc, A Bồn mới vô tình liếc thấy chân của Khương Dực đang lặng lẽ thu lại từ dưới gầm bàn, trong lòng chợt cảm thấy thú vị.

Số lượng người xếp hàng vượt xa dự tính của Chúc Vi Tinh, nào là làm hội viên, nhận thưởng, rồi lấy hàng, tất cả đều chỉ có một mình cậu bận rộn, hiển nhiên đáp ứng không xuể, rất nhanh đã bị áp đảo. Bấy giờ vẫn là thời gian làm việc buổi sáng, ngoại trừ mấy bà nội trợ thì một số tộc đi làm đều không đợi được.

Chúc Vi Tinh bị thúc giục tăng tốc lần thứ N, cậu mệt đến mức ôm hộp sữa mà tay run rẩy loạng choạng, rốt cục có người trong nhóm du côn không nhịn được mà lên tiếng.

Là Quản Hiểu Lương.

"Ai chưa đến lượt thì đừng nói nữa, ông chủ không nghe rõ mấy người nói cái gì hết!"

"Ây, chị cả này, không phải chị mới vừa rút thăm rồi sao? Sao lại tới đây?"

Xen mồm một chút thì liền nhịn không được bắt đầu can thiệp.

"Cái bánh ngọt này hình như không bao gồm trong quà tặng, không được lấy đi, trả lại trả lại đây."

"Ai ai, đừng có đẩy, mọi người lùi ra sau đi. Này bà ngoại ơi, bà đã tham gia hai lần rồi."

"Dì kia, làm ơn nhẹ tay chút, hộp rút thăm sắp bị thủng tới nơi rồi... Trời ạ... Dì đọc tờ giấy rồi mà còn nhét về hả?"

"Đừng ồn đừng ồn! Thôi, đưa cho tôi! Để tôi cầm hộp cho mấy người rút!"

Xưng vua trong ngõ Linh Giáp, các thành viên trong nhóm du côn ở Ngu Chu Nhai không ai là không biết, Quản Hiểu Lương vừa mở miệng, thái độ không tính là quá hung dữ nhưng nhóm bác gái cô dì lập tức đàng hoàng lại không ít.

"Thái độ của Hiểu Lương đối với cậu nhóc này đã thay đổi rồi sao? Có thiện cảm đến mức nhiệt tình giúp đỡ thế à?" A Bồn tỏ vẻ hứng thú, hỏi Khương Dực, "Có phải mày cũng đã tin rồi không?"

Khương Dực nhíu mày: "?"

A Bồn: "Việc cậu ta mất trí nhớ đó, mày cảm thấy tên sao chổi trước kia có thể lung lay tâm tính mà dồn sức lực vào phương diện làm ăn hay sao? Tính tình cậu ta tốt vậy à?"

"Liên quan quái gì đến tôi." Khương Dực xem thường, "Tôi thèm quan tâm chắc?"

Và rồi cái người đầy miệng đều là không quan tâm này ngay lúc ông chủ nhỏ đang quay cuồng mông lung mà nhanh chóng vươn tay ra đỡ lại thùng sữa lảo đảo trên nóc tủ để nó không rơi xuống. Trước khi Chúc Vi Tinh quay người lại thì thản nhiên rút tay về, một bộ không có chuyện gì xảy ra, ém hết công đức vừa rồi vào hố đen.

"Ừ thì, mày không quan tâm." A Bồn gật đầu.

Sự kiện hot ngoài dự kiến, Chúc Vi Tinh nhận thấy nguồn cung có dấu hiệu thiếu hụt, không khỏi thông báo tạm thời kết thúc sự kiện trước khi quầy hàng khô kiệt, cũng nói rõ hai ngày sau sẽ tiếp tục.

Chờ quần chúng lưu luyến không rời giải tán đi hết, cậu đặt mông ngã phịch xuống ghế, cả người mệt mỏi đến độ tê liệt.

Tuy vậy, cậu cũng không bỏ quên Quản Hiểu Lương nhiệt tình giúp đỡ tự giờ, lấy thùng sữa còn lại đẩy thẳng về phía đối phương.

"Quà cảm ơn."

Chút ít lao động như thế còn chưa đủ để Quản Hiểu Lương giãn gân giãn cốt, hắn nhận lấy thùng sữa kia chơi đùa, liếc nhìn nhiều lần, lại thấy sao chổi rõ ràng bỏ qua Khương Dực, bèn cười nói: "Tôi không muốn."

Ngại không đủ? Chúc Vi Tinh nhìn hắn.

Quản Hiểu Lương cười: "Cũng không phải công lao của mình tôi, mấy anh em của tôi cũng đã ủng hộ tinh thần không ít. Không bằng, cậu ghi cho bọn tôi trở thành hội viên ba ngày đi. Tổng cộng bốn người, cũng gần bằng một thùng rồi. Không cần quá tốt, loại kém nhất là được, cũng không cần giao tận nhà, gửi sang tiệm cách vách cho bọn tôi là được."

Yêu cầu không quá đáng, Chúc Vi Tinh bèn đồng ý.

Quản Hiểu Lương hài lòng.

Hắn vừa nói xong, A Bồn liền mở miệng.

"Bạn học Chúc", so với Khương Dực khó tính, Quản Hiểu Lương cợt nhả, Trịnh Chiếu Văn nhã nhặn, thì A Bồn là người thành thục trầm ổn nhất trong số bọn họ, giống một người xã giao chuyên nghiệp hơn nhiều. Lúc trước không thèm nhìn tới Chúc Vi Tinh nhưng giờ đây lại cười đến là khách khí, "Nghe nói cậu muốn mua một chiếc xe đạp cũ à?"



Thấy cậu kinh ngạc, A Bồn nói: "Cháu nhỏ nhà Tiêu đã nhắc chuyện này với tôi. Hai tiệm sửa xe và một căn nhà khác của tôi đều do đoàn đội của họ trang trí. Cậu ấy làm việc rất ra sức, coi như tôi kết giao thêm được một người bạn. Cậu ta đã đề cập với tôi chuyện của cậu, vì vậy tôi muốn hỏi cậu xem có yêu cầu gì không."

Không ngờ Tiêu Thông thật sự hỏi giúp cậu, Chúc Vi Tinh nhất thời không nghĩ ra nên trả lời thế nào.

A Bồn lại nói: "Xe đạp không có ở đây, nó ở một cửa tiệm khác của tôi, cách trường học các cậu rất gần. Chi bằng một lát cậu đến xem đi? Giá cả dễ bàn thôi."

Anh ta rất có thành ý, nếu Chúc Vi Tinh từ chối thì thành ra già mồm. Chính cậu quả thực đang rất cần một phương tiện để đi lại, nhập hàng giao hàng hay đến trường đều thuận tiện.

Rốt cục cậu cũng gật đầu: "Được, có điều buổi chiều tôi có tiết học, chỉ có thể đi sau khi tan trường thôi."

"Không thành vấn đề, cả trưa chúng tôi đều ở đó, trước khi đến nhắn cho tôi một cái là được." A Bồn lấy điện thoại ra, "Trao đổi phương thức liên lạc chứ?"

Chúc Vi Tinh sảng khoái đáp ứng. Rõ ràng mấy ngày trước hai bên còn như nước với lửa, bây giờ lại hoà thuận như vậy, quan hệ giữa người với người quả là diệu kì.

"Cảm ơn." Cậu lần thứ hai bày tỏ.

A Bồn mỉm cười với cậu, câu vai Khương Dực quay người đi về tiệm sửa xe, nhưng chưa được hai bước đã bị hắn hất ra rồi.

A Bồn hừ hừ cười, cũng không thèm để ý, cùng Quản Hiểu Lương đi theo sau.

"Sao trước đây tôi không phát hiện bộ dáng cậu nhóc này rất khá nhỉ." A Bồn bỗng nhiên cảm thán.

Quản Hiểu Lương tán thành: "Giai nhân là từ tâm sinh ra."

"Còn rất thông minh nữa chứ."

"Đầu óc vặn vẹo cũng thẳng lối lại rồi."

"Tính tình cũng không khiến người ta ghét như trước kia nữa."

"Thực sự là thay đổi một cách triệt để."

"Chỉ là đối với lão Khương của chúng ta có chút lạnh nhạt, chênh lệch thật lớn."

"Này còn không phải như ý muốn của hắn rồi sao?"

"Thật à?"

"Chứ không thì sao?"

"Hả?"

"Đoàng——" Khương Dực không cẩn thận đá bay cái lốp xe bày trước cửa tiệm, cục sắt vụn ùng ục ùng ục lăn ra thật xa, đụng ngã hai bình ắc quy, một cái ghế gập và một thùng đựng nước, thùng bị bể, nước ào đổ ra.

'Hai bà cô ba hoa' phía sau liền ngậm miệng lại ngay lập tức.

***

Lớp học nhỏ chiều đó Chúc Vi Tinh vẫn đến sớm hai mươi phút, không lâu sau Lục Tiểu Ái cũng tới, nhìn thấy cậu cũng không tránh né như trước nữa.

"Cậu... có thời khoá biểu rồi à?" Sau một lúc im lặng, Lục Tiểu Ái đột nhiên hỏi.

Đoán được đối phương muốn hỏi cậu sau này có học chung lớp với cô không, Chúc Vi Tinh gật đầu. Cũng lo rằng Lục Tiểu Ái như Trần Chu nói, sẽ để ý cậu chiếm dụng tài nguyên giảng dạy của cô, cậu liền uyển chuyển biểu thị: "Lớp học sẽ tùy theo tiến độ học tập của cậu." Trần Chu hẳn cũng định như vậy.

Lục Tiểu Ái lại có chút biệt nữu quay mặt đi chỗ khác: "Cậu cho rằng tôi cũng giống như mấy người kia à, bởi vì trình độ mình tốt thì liền ghét bỏ những kẻ bị tụt lại sao? Hay còn báo cáo cho thầy đổi lớp? Tôi không phải người như thế, tôi rất hào phóng, không vấn đề gì hết, cậu có thể yên tâm." Cô than thở oán trách nói, nhưng không hướng về phía Chúc Vi Tinh, giống như bản thân cô đã trải qua những khó chịu kia vậy.

Chúc Vi Tinh nhìn cô, cảm kích cười cười.

Một lúc sau Trần Chu vào cửa, quả nhiên hoàn toàn bỏ quên cậu, chỉ gật đầu với Lục Tiểu Ái, bắt đầu giảng dạy bình thường.

Có điều sau khi dạy Lục Tiểu Ái xong, Trần Chu lại nói với Chúc Vi Tinh: "Tuần sau cậu bắt đầu luyện khúc này."

Cậu nhìn bài nhạc: "Thưa thầy, kĩ năng cơ bản của tôi vẫn chưa ổn định, thổi khúc này có vẻ hơi nhanh."

Đối với bất kì loại nhạc cụ nào, nền tảng cơ sở không vững sẽ ảnh hưởng đến tiến độ cũng như kĩ năng chơi nhạc sau này. Gần đây cậu thường xuyên luyện tập đã tìm về không ít trí nhớ cơ bắp, tuy vậy, phát huy vẫn còn lúc tốt lúc kém, nên cậu không muốn vội vàng chút nào.

"Sao cậu không tự học cho tốt?" Trần Chu cười hỏi, "Nếu không muốn nghe theo sắp xếp của tôi, cậu có thể ra ngoài, hoặc có thể tới chỗ Phó Viện trưởng khiếu nại cũng được."

Dáng vẻ gã đây rõ ràng là một bộ thủ thế hai cực âm dương đối kháng, đường đường là một phó giáo sư, làm việc lại chẳng quang minh lỗi lạc chút nào.

Chúc Vi Tinh đương nhiên sẽ không đi cáo trạng nữa, bị lừa gạt một lần nhưng lãnh đạo cũng không phải ngu ngốc.

Cậu đành đưa tay về phía Trần Chu, chỉ cho hắn xem ngón tay bị đinh đâm của mình: "Thưa thầy, tay tôi bị thương, cầm sáo không chắc, cũng bấm phím không được, gần đây chỉ có thể thổi sáo đầu."

"Cậu..." Trần Chu tức giận, sau đó liền dạy bảo Chúc Vi Tinh một trận...

Hết giờ học, cậu hỏi Lục Tiểu Ái: "Đoạn nhạc ngắn mà cậu luyện trước lớp có phải là từ 'The Carnival of the Animals' không?"

Lục Tiểu Ái như cô đã nói, thật sự là một cô gái vô tư, thành thật trả lời: "Đúng vậy, đó là bản cải tiến trước kia của Hồng Tử Huân, rất khó, luyện tập cũng dùng tốt, ở hoạt động Quốc Khánh có vài người trong bộ phận đều phải biểu diễn khúc này."



"Hồng Tử Huân..." Chúc Vi Tinh nghiền ngẫm cái tên này.

"Ừ, không phải cậu quên cô ấy chứ... một trong những nữ nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng trong nước, đồ đệ nữ duy nhất của đại thần Hải Ưng đó, hầy... thôi, coi như tôi chưa nói gì."

Thấy Chúc Vi Tinh chỉ ngẩn ra, Lục Tiểu Ái cũng đành chịu thua.

"Bây giờ cậu có thể thổi tới tốc độ 100 không? Nếu có thể, tôi sẽ sao chép cho cậu một khúc, cậu có thể dùng nó để luyện âm bậc, tôi có bản điện tử."

Đây rõ ràng là bài phổ của cá nhân người ta, cậu làm vậy không tốt lắm, nhưng cậu cũng muốn biết âm bậc này phải luyện ra sao. Đang định từ chối, Lục Tiểu Ái đã lấy điện thoại tìm cậu từ trong nhóm lớp, gửi qua một địa chỉ liên kết.

Nhìn tin nhắn kia, rồi nhìn bóng lưng Lục Tiểu Ái tiêu sái rời đi, cậu không nhịn được mở ra liên kết.

...

Một giờ sau, Chúc Vi Tinh ra khỏi phòng nhạc, nhân lúc có thời gian, cậu đi đến phòng đàn.

Phòng đàn là một căn phòng nhỏ cách âm dành cho sinh viên luyện tập nhạc cụ, có tính riêng tư rất cao, bên trong được trang bị đàn dương cầm và giá đỡ nhạc phổ. Phần lớn sinh viên khoa âm nhạc đều dành thời gian cho phòng đàn, còn lại ba phần mười kia thì cũng là xếp hàng chờ đến phòng đàn. Các trường giống nhau đều thường vì phòng đàn có hạn, cung không đủ cầu, huống chi học viện Nghệ thuật U vừa xưa cũ vừa xuống sắc như vậy, có thể tưởng tượng được sự cạnh tranh sẽ có bao nhiêu khốc liệt.

Quả nhiên, Chúc Vi Tinh vừa bước vào tòa nhà dương cầm liền bị hàng dài người xếp hàng ở đại sảnh làm cho kinh ngạc.

Có người ở đó nhỏ giọng oán giận: "Tôi xếp hàng chờ cả tiếng đồng hồ rồi."

"Tôi mới vừa lên xem, mấy phòng nhỏ trên tầng 13 đều trống trơn, tất cả đều là lên lớp hay là ra ngoài chơi cả rồi, không cần mà cũng chiếm chỗ, đúng là thất đức mà."

"Diễn tập hôm nay có nhiều không? Tôi phải làm bài kiểm tra hát, cậu có thể cho tôi lên trước được không?"

Cảm thấy mới lạ, Chúc Vi Tinh liếc nhìn thêm mấy lần, chợt nghe có người gọi mình.

"Tịnh Tịnh!"

Trong đại sảnh có rất nhiều người, ai cũng đè thấp giọng mà nói chuyện, người này lại lên cao giọng như vậy, nhất thời thu hút rất nhiều sự chú ý.

Ngẩng đầu lên, cậu thấy có ba thanh niên đang đi đến. Hai lạ một quen, người quen mặt kia chính là thanh niên cười giả tạo Lý Lịch mà cậu tình cờ gặp lúc mua bánh ngọt ở siêu thị nhỏ buổi khai giảng ngày đó.

Khi đã đến gần, một người thấp thấp trong đó nói: "Bọn tôi không đến buổi lễ khai giảng, nếu không phải Lịch Lịch nói mấy ngày trước gặp được cậu ở siêu thị nhỏ thì bọn tôi cũng không biết cậu đã xuất viện. Cậu có lại số của bọn tôi rồi mà cũng không liên hệ, không nghĩa khí chút nào."

Chắc chắn hai người xa lạ trước mặt đây chính là mấy người mà Lý Lịch đã nhắc tới, cũng có mặt uống rượu với cậu tại bar Ngọ Sơn ngày xảy ra chuyện kia, bị cậu phân trong nhóm [Hồ bằng], là A Tiết và Gai Gai.

Ngoại hình hai thanh niên kia trông cũng bình thường, nhưng đầy người đều là hàng hiệu, vừa nhìn liền biết hoàn cảnh gia đình thuộc loại khá giả.

Sao cậu có thể làm bạn với họ được? Cho dù là quan hệ plastic thì năng lực tiêu phí cũng không thể quá kém được, lẽ nào do cậu dựa vào nịnh nọt mà uốn mình theo người ta sao? Chúc Vi Tinh thắc mắc.

Bọn họ đã khách sáo quan tâm, cậu cũng khách sáo qua loa lấy lệ: "Tôi muốn đợi đến khi hồi phục đủ tốt rồi mới tìm mọi người."

Bộ ba plastic này cũng không thực sự để tâm đến thương thế của cậu, bọn họ chỉ muốn tìm cậu đi chơi thôi, bấy giờ muốn rủ cậu đi hát.

Chúc Vi Tinh từ chối: "Tôi muốn luyện sáo, luyện không tốt sẽ bị thầy đuổi ra khỏi lớp."

Chuyện này của cậu đã bị cười nhạo trên mạng đủ rồi, bộ ba có vẻ cũng đã thấy, lúc này nghe cậu tự hạ mình như thế, thành công cảm thấy được lấy lòng.

"Uầy, cậu cũng thật xui xẻo." A Tiết cảm thán.

Lý Lịch bày ra vẻ mặt đồng tình, ném qua một tấm thẻ: "Này, anh em tốt chúng ta chăm sóc cậu, phòng đàn này trống đấy, lúc bọn tôi đi hát cậu có thể dùng nó." Rõ ràng là tài sản công cộng, lại bị bọn họ dùng làm một thứ phúc lợi bố thí cho Chúc Vi Tinh.

Cậu không muốn, định trả lại, nhưng bị A Tiết miễn cưỡng nhét trở về, hắn còn bọc tay cậu lại, không cho cậu khách sáo.

So với sự nhiệt tình của hai kẻ giả tạo này, thái độ của Gai Gai lại rất lạnh nhạt, có vẻ không bằng lòng đối với cậu. Thấy thẻ phòng bị đưa ra, còn hừ một tiếng, đột ngột hỏi một câu: "Z4 bạc của Phó Uy bị trong nhà sang tay, nhà vắng người, xe bảo bối bị bán như vậy, tại sao cậu không giúp đỡ hắn?"

Chúc Vi Tinh khó hiểu, cậu đã nghe qua cái tên này ở đâu đó rồi?

Cậu chợt nhớ, lần trước lúc gặp Lý Lịch, cậu ta nói cảnh sát tìm cậu ta thẩm vấn, đã thay cậu che giấu chuyện xấu hồi cấp ba, một số là hư hư thực thực vi phạm kỷ luật gì đó, còn có chuyện lộn xộn mà Phó Uy làm khi đó.

Phó Uy?

Z4 bạc của Phó Uy...

Chúc Vi Tinh đột nhiên nhớ tới chiếc xe thể thao màu bạc trong ảnh đại diện của [Làm mưa làm gió] kia.

Vậy ra [Làm mưa làm gió] trong nhóm Cẩu hữu chính là Phó Uy.

Vẻ suy tư của cậu bị Gai Gai nhìn thấy, hắn cười lạnh: "Có người nói đầu óc cậu hỏng rồi, xem ra là sự thật, ngay cả Phó Uy cũng quên mất..."

"Cái gì?!" Hai người kia cũng kinh ngạc.

"Bạn thân nhất của mình mà cậu cũng quên sao?"

Bạn thân nhất?! Bạn có mấy phần thân?

Gai Gai nói nhà không người ở, xe bảo bối bị bán sang tay không giữ nổi, vậy Phó Uy đi đâu?

Nhớ lại mấy tin nhắn lạnh lẽo do [Làm mưa làm gió] gửi tới lúc trước, trực giác nói với Chúc Vi Tinh rằng có thể tình hình bên người kia không tốt lắm.
Chương trước Chương tiếp